“Thế là xong? Lúc nào mới có thể ăn?” Hứa Tư Văn thấy ông chủ Vũ ngồi xuống, tò mò vô cùng.
“Sôi nửa giờ, có thể được.” Ông chủ Vũ hai mắt trông mong nhìn kỹ thuật viên Hứa, hắn thật vất vả động thủ một hồi, sao còn không có tỏ vẻ một cái chứ?
“Ồ.” Hứa Tư Văn rầm rì một tiếng, quay đầu liền cùng người khác trò chuyện: “Vừa nãy còn chưa nói hết nữa….”
Ông chủ Vũ mất hứng, mệt hắn khoe khoang một trận, kỹ thuật viên Hứa nagy cả một cái nhìn thẳng cũng không cho hắn.
Ngay lúc Hứa Tư Văn cùng người khác trò chuyện lửa nóng, ông chủ Vũ “xoạt” lập tức đứng lên, một tên đàn ông, thân thể thẳng tắp, bất thình lình nhảy lên, đừng nói Hứa Tư Văn an vị ở bên cạnh hắn, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung hết lên người hắn.
“Tui đi xem nồi.”
Tất cả mọi người: “…!”
Ông chủ Vũ trấn tĩnh tự nhiên lắc mở một nửa nắp gỗ, một luồng khí trắng xông ra, còn có hương vị như có như không.
Lấy cái muôi khuấy khuấy nồi, ông chủ Vũ liền đem nắp nồi đậy lại.
“Anh Cương vẫn luôn như vậy nghĩ gì liền làm đó, tính tình phóng khoáng.” Thuận tử là anh em thân thiết với Vũ Khánh Cương cùng nhau lớn lên cùng đi ra ngoài làm công, giống như người một nhà, nói chuyện làm việc đều cởi mở, vừa thấy động tác của ông chủ Vũ, liền nở nụ cười.
“Tui chỉ là tưởng sôi nên nhìn xem, quấy quấy, đỡ phải khét đáy nồi.” Tim Vũ Khánh Cương đập nhanh một cái, biết mình hành động có chút bộp chộp.
“Hiện tại mới sôi, khét không được.” Vũ Quốc Cương làm anh hai quá thành thật, ngốc nghếch mở miệng trực tiếp hủy đài của em trai anh.
“Một hồi uống rượu gì?” Ông hai lôi ra một câu chuyện mới, ông là người có bối phận cao nhất trong này, ông lão vừa mở miệng, tất cả mọi người đều đâm lao theo ông.
“Rượu xái!”
“Thiêu dao!”
Tên rượu được nêu ví dụ ra, tất cả đều là rượu mạnh người Đông Bắc thích uống nhất.
“Tất cả im miệng!” Người gọi im miệng cuối cùng dĩ nhiên là ông hai.
Chỉ thấy ánh mắt ông ba xoay ngang về phía ông hai: “Uống rượu? Hả?”
Giọng không lớn, thế nhưng mọi người lại nhìn thấy ông hai trong nháy mắt liền ủ rũ: “Không uống rượu, chỉ uống chút nước trà thôi.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Bị một phen quấy nhiễu như thế, mọi người liền thay đổi mấy đề tài, trong đó làm cho mọi người cảm thấy hứng thú nhất, chính là vấn đề học tập của ba học sinh.
“Lúc khai giảng lại chính là phải thi tốt nghiệp trung học đi?” Vũ Quốc Cương nhìn con thứ hai của mình: “Song Hỉ à, con có nắm chắc không hả?”
“Có!” Vũ Song Hỉ rất có niềm tin trả lời: “Giáo viên chủ nhiệm của con cũng thi, con thi đậu hoàn toàn không thành vấn đề!”
“Là đại học nào?”
“Đại học Đông Châu, cùng một nơi với anh hai, cũng bớt đi phiền phức.” Vũ Song Hỉ trả lời rất phù hợp với phong cách nhà họ Vũ bọn họ, đánh chết cũng không muốn tách ra.
Bằng không, sao ông chủ Vũ cũng đã ba mươi, mà còn ở cùng anh hai chị hai chứ, cũng không có ý định ở riêng.
“Nguyên Cát là hệ nào?” Hứa Tư Văn rất xem trọng Vũ Nguyên Cát, đứa nhỏ này tuy rằng xuất thân nhà quê nhưng ngày sau rất nỗ lực, hơn nữa cho Hứa Tư Văn một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, nếu y không đoán sai…
“Pháp luật. Sau khi tốt nghiệp có thể giúp được ông chú.” Vũ Nguyên Cát cười cười, có chút ngây ngô cùng thẹn thùng: “Bọn con đều là từ nông thôn ra, không có bao nhiêu văn hóa, trước đây ông chú còn để người ta lừa gạt một lần, thiếu chút nữa liền tán gia, sau đó nữa, con liền suy nghĩ, nhà mình vẫn phải có người hiểu biết ít thứ mới được, không thì ở bên ngoài rất dễ chịu thiệt.”
Mọi người đều biết chuyện Vũ gia đã từng bị lừa gạt, kỳ thực còn có rất nhiều thiệt thòi, Vũ gia đều đã ăn qua, chẳng qua là quả đắng nhà mình thì người nhà mình nuốt, toàn bộ nộp học phí, rất ít người biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, mà chư vị ngồi ở đây, cũng là số ít người biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ đó.
Hết chương 49
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...