Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Khi biết tài xế Vũ ở cửa đối diện, Hứa Tư Văn trực tiếp vào nhà đóng cửa, động tác lưu loát không chút dây dưa dài dòng.

Ông chủ Vũ sờ sờ mũi, tự xoay người vào phòng mình.

Kỳ thực hai người căn bản không có thứ gì có thể thu thập, ông chủ Vũ là kẻ buôn nước bọt quen rồi, còn Hứa Tư Văn vốn là đi công tác, đồ đạc càng là chuẩn bị không nhiều, nếu không phải ông chủ Vũ tự chủ trương mua cho kỹ thuật viên Hứa vài bộ quần áo dày, chất đủ một rương hành lý, thì đồ đạc của Hứa Tư Văn chỉ có một rương hành lý tiêu chuẩn cùng một bộ máy tính xách tay mà thôi.

Sáng hai mươi tám, tài xế Vũ lại tới gõ cửa.

“Trước tiên ăn chút gì đó, sau đó chuẩn bị xong chúng ta liền trở về.” Mở cửa, tài xế Vũ liền tự mình chui vào, trong tay cầm theo điểm tâm, một bên đi vào trong một bên nói chuyện với kỹ thuật viên Hứa.

“Trở về?” Hứa Tư Văn mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, không phản ứng kịp lời tài xế Vũ là có ý gì.

“Trở về ăn tết, chị dâu tui đã chuẩn bị bát đũa cho cậu xong rồi.” Tài xế Vũ bệ vệ ngồi ở trước bàn ăn bắt đầu cầm chén múc cháo.


Lúc này Hứa Tư Văn mới nhớ tới, lúc ngồi xuống ăn cơm, còn có chút không xác định, người một nhà ăn tết gì đó, y đều có chút xa lạ.

Ăn sáng xong, tài xế Vũ đẩy bát: “Cậu đi rửa bát đũa đi, tui xem dây điện với ổ cắm phòng cậu ở chỗ nào, một hồi kéo đèn màu lên.”

“Không cần đi?” Hứa Tư Văn lớn như vậy, còn thật sự chưa từng chơi mấy thứ này, đèn màu gì đó, không phải đồ chơi cho con nít sao? Y đã thành niên rồi.

“Không cần thì cậu mua về chi? Đây không phải là lãng phí tiền sao.” Tài xế Vũ cũng mặc kệ kỹ thuật viên Hứa có cần hay không, dù sao đối với hắn mà nói thì đồ mua về mà không cần chẳng khác nào lãng phí.

Hứa Tư Văn thật muốn một tát đánh dẹt tài xế Vũ: “Cũng không phải tôi muốn mua!”

Còn không phải hắn liên tiếp chọn tới lựa lui, còn nhất định phải chia cho y một phần sao, chồng đồ vật kia y cũng không biết nên xử lý như thế nào đây này.

“Là tui muốn mua.” Ngược lại tài xế Vũ sảng khoái thừa nhận, hắn ở trong phòng dạo qua một vòng, tìm được nguồn điện, cầm đèn màu cùng một cuộn băng keo trong suốt, đem đèn màu dán vào trên cửa kiếng, kéo một cái ổ điện nhỏ gọn tiện lợi, dán vào chân tường luồn qua, cố định ổ cắm trên bệ cửa sổ cho đèn màu thông điện, chỉ một thoáng, đèn màu liền sáng lên.


Tốc độ của Vũ Khánh Cương rất nhanh, Hứa Tư Văn rửa xong bát đũa, đi theo bên cạnh hắn làm trợ thủ, một loại ăn ý cùng ấm áp nhàn nhạt lưu chuyển giữa hai người, cũng không có tình cảm nồng nhiệt cỡ nào, chỉ là hai người cùng nhau bố trí gian phòng mà thôi, nhưng có thể cảm nhận được sự hợp tác tâm linh tương thông.

Đèn màu treo lên câu đối dán lên, mấy thứ ngổn ngang đó dưới sự sắp xếp của tài xế Vũ, một chút cũng không lãng phí trang trí căn phòng của kỹ thuật viên Hứa, ngay cả hành tây cũng cột bằng dây buộc tóc màu đỏ đặt ở một góc trên bệ cửa sổ: “Sang năm khẳng định cậu vận may ‘thông’ thiên!” (thông có nghĩa là củ hành, cũng có nghĩa là thông suốt.)

Khóe miệng Hứa Tư Văn giật giật, y luôn không cảm thấy mình có cái vận may gì, thứ này quá mức mịt mờ, y chỉ tin tưởng cố gắng của mình.

“Đi, đến phòng tui đi, dọn xong chúng ta về nhà!” Tài xế Vũ không chút khách khí kéo kỹ thuật viên Hứa vào một trong rất nhiều điểm dừng chân của mình.

Hứa Tư Văn cũng là lần đầu đi vào phòng tài xế Vũ, cho rằng bên trong không chừng khá bẩn loạn, kết quả thật ngoài ý muốn, bên trong còn rất sạch sẽ.

“Sao anh không ở nhà?” Vừa nhìn chính là dáng vẻ sinh hoạt một thân một mình, sao tài xế Vũ lại không ở nhà, mà lại ở ký túc xá đơn?

“Tui còn chưa thành gia đâu.”

Hứa Tư Văn: “… Ha ha!”

Hết chương 36


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui