“Đều là lỗi của cháu, là cháu muốn mua, không liên quan đến ông ba… a… ơ??” Hứa Tư Văn ngoan ngoãn!
Ở trong ấn tượng của Hứa Tư Văn, ông hai và ông ba, dù biết bọn họ là một đôi chồng chồng già, nhưng bọn họ vẫn là người bình thường, ông cụ bình thường, hai người không giống y và ông chủ Vũ, còn có con gái cháu trai dưỡng lão đưa ma, hai ông cụ này đã râu tóc bạc trắng, tuy rằng hạc phát đồng nhan thì cũng không thể phủ nhận sự thật là bọn họ đã già, trách nhiệm mua sai đồ, Hứa Tư Văn làm sao có khả năng để người già như ông ba tới gánh vác?
Đó nhất định là không thể rồi!
Lập tức kích động trước tiên đem trách nhiệm gánh lên vai mình, ai biết lời nói còn chưa rơi xuống, liền nhìn thấy ông hai một tay mạnh mẽ bóp nát vỏ ngoài ngọc bội!
Đúng!
Vỏ ngoài!
Vỏ ngoài nát thành cặn bã!
Chỉ là một lớp vỏ thấp kém!
Đồ vật bên trong vừa lộ ra, Hứa Tư Văn liền chấn kinh!
Đó là một khối ngọc bội hình bầu dục, ngọc bội óng ánh long lanh, điêu khắc nhẵn nhụi tinh mỹ, đồ án phồn hoa phức tạp, toàn bộ ngọc bội hiện ra một loại dung mạo tuyệt thế.
Thoạt nhìn có giá trị không nhỏ.
“Thấy được không? Lúc này mới là đồ tốt nè!” Ông ba rất là dở khóc dở cười với hành động vừa nãy của Hứa Tư Văn, thế nhưng trong lòng cũng ấm áp, thằng nhóc này không tồi, phối với Vũ Khánh Cương thừa sức.
Người tâm địa tốt, chủ yếu nhất là, biết tôn kính người già!
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Cái này gọi là ngọc bao ngọc, chính là dùng một lớp ngọc thấp kém bao lại ngọc tốt, nuôi một khoảng thời gian, ngọc tốt càng tốt, ngọc kém càng kém.”
Hứa Tư Văn mở mang tầm mắt!
Trong vòng tay Cảnh Thái Lam cũng lôi ra được một bộ vòng ngọc, chỉ là tính chất ngọc không tốt như ngọc bội, có điều cũng là thượng phẩm trong thượng phẩm, phía trên là dùng tơ vàng chạm long và phượng.
Lần này, Hứa Tư Văn xem như là chịu phục.
Hứa Tư Văn còn dẫn hai ông trở về Hứa gia tập một chuyến, đến Lan châu mà không đến nhà thông gia thì khó nói, vì vậy đồ vật mà ông ba tốn ba mươi vạn của Hứa Tư Văn để mua, liền bị hai ông đưa ra ngoài.
Ngọc bội đưa cho Hứa Gia Văn, vòng tay đưa cho Trình Mỹ Lệ.
Đồ vật quá quý trọng, ba Hứa và mẹ Hứa đều rầu rĩ.
“Ba mẹ đều rầu rĩ, anh nói làm sao đây?” Kỹ thuật viên Hứa cũng phát sầu, lễ vật này cũng quá có ý nghĩa rồi.
“Hai người bọn họ cái gì cũng không thiếu, nếu không thì em bảo ba mẹ làm cho hai người họ một bàn thức ăn ngon cho ăn no cái bụng đi… Ai ai! Người tốt động khẩu không động thủ nha!” Ông chủ Vũ bị kỹ thuật viên Hứa nhéo đến thịt mềm, kêu ngao ngao…
Cuối cùng vẫn là bát gia gia biết được chuyện này, cũng bảo người ta đưa tới một quyển sách thẻ tre, xem là đáp lễ.
Người nhà họ Hứa xem hồi lâu, trên quyển sách thẻ tre đen thui này cong cong quẹo quẹo khắc mấy chữ bọn họ xem không hiểu, cái này có thể xem lả đáp lễ sao?
Dù gì cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn trưởng bối đến nhà…
Lúc đó khi ba Hứa kiên trì lấy ra sách thẻ tre, ông ba gần như là dùng hình tượng chó dữ chụp mồi nhào tới!
Ba Hứa theo bản năng uốn một cái muốn né tránh, kết quả động tác của ông ba quá mãnh liệt, không tránh được… Lúc đó tình cảnh hỗn loạn tưng bừng!
“Vốn là cho ông, ông làm gì còn cướp ạ?” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười lót cái đệm mềm sau lưng ông ba.
“Cháu biết cái gì? Đây chính là bảo bối! Bảo bối tốt!” Ông ba giận dữ quơ móng vuốt, nhấn mạnh một lần lại một lần!
Từ lúc đồ vật đến tay ông cụ, liền chưa từng bỏ xuống!
Ăn cơm cũng là một tay đũa một tay sách thẻ tre, cuối cùng vẫn là ông hai vừa gắp đồ ăn vừa múc canh cho ông ấy…
Bên kia, toàn thân ông chủ Vũ đều là mồ hôi, trên tay xoa hồng hoa dầu, dùng sức xoa eo cho ba vợ…
Một nhóm bốn người rốt cuộc lên máy bay bay đi Pháp, chỉ là ông ba luôn luôn hoạt bát uốn tới ẹo lui cũng liền thôi, Hứa Tư Văn tò mò là sao ông hai cũng là vẻ mặt thảm không nỡ nhìn vậy??
Y len lén hỏi ông chủ Vũ một chút, ông chủ Vũ nhìn nhìn hai người kia, kề tai nói nhỏ với y: “Không quen đi máy bay, trước đây bọn họ đều là cưỡi ngựa hoặc là đi bộ.”
Hứa Tư Văn vẻ mặt hiểu rõ, trong lòng ông chủ Vũ cười trộm không thôi, vợ thật ngốc!
Một đường bay đến Pháp, xuống máy bay, khắp nơi đều là người nước ngoài, tóc và con ngươi, thật sự là màu gì đều có, hơn nữa so với quốc nội còn ăn mặc bảo thủ, đến nước Pháp lấy lãng mạn để nổi danh, thì lại là một loại phong tình khác.
Lần này bởi vì là đến gặp thông gia, Vũ Khánh Cương cũng không tiện mang theo một đống bảo tiêu phiên dịch, cũng học theo vợ chồng thông gia Geek, dẫn theo vợ Hứa Tư Văn, phụng bồi hai người ông xuất hành, dẫn theo hai bảo an toàn năng theo bên cạnh mình và vợ, còn mời một phiên dịch bản địa đến đón máy bay.
Đồng dạng, không có nói trước với thông gia, cho nên tuy rằng gia tộc Geek đã đưa ra lời mời, nhưng lại không biết bọn họ sẽ đến.
Phiên dịch tới đón máy bay họ Chung, là một du học sinh Đông Hoa, bắt đầu từ mười tuổi liền bén rễ ở Pháp, chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, có một công ty du lịch, bởi vì ông chủ Vũ từ chỗ Thân vương điện hạ lông đỏ mà lấy được chút cổ phần ở xưởng Land Rover, cũng coi như là có chút thân phận ở nước ngoài, loại thân phận này còn là có thể gặp không thể cầu, đối với một sinh viên không bối cảnh không chỗ dựa mà nói, có thể tiếp đón khách hàng như vậy, cơ hội ngàn năm một thuở!
Cho nên ông chủ tiểu Chung này, tự mình mặc giáp ra trận, nhất định phải làm cho người ủy thác là ông chủ Vũ cao hứng mà đến thoả mãn mà về!
“Xin chào, xin hỏi là Vũ Khánh Cương tiên sinh sao?” Chung Cảnh Hiên người cũng như tên, một ông chủ mở công ty du lịch, lại giống như một học giả, khí chất tao nhã sạch sẽ.
Càng trùng hợp là, khí chất của hắn và Hứa Tư Văn lại đặc biệt giống nhau.
Đây mới là điểm mấu chốt để Vũ Khánh Cương thỏa thuận với Chung Cảnh Hiên, trước đó Chung Cảnh Hiên không biết, có điều khi nhìn thấy Hứa Tư Văn, hắn liền hiểu.
“Ừ!” Ông chủ Vũ rầm rì nói, mang theo chút hương vị thô lỗ.
“Chào ngài, tôi là hướng dẫn viên phiên dịch mà công ty du lịch phái tới đón ngài, tôi họ Chung, ngài gọi tôi tiểu Chung là được, vị này chính là Hứa Tư Văn Hứa tiên sinh đi?” Chung Cảnh Hiên rất hòa khí, đó là một loại cảm giác khiến người ta ấm áp như gió xuân.
“Là tôi, xin hỏi tên của ngài? Gọi tiểu Chung gì đó không quá tốt.” Cảm giác đầu tiên của Hứa Tư Văn đối với vị đồng bào này không tệ, cảm thấy hắn đúng mực, rất có loại phong phạm quân tử, hơn nữa nếu là đồng bào, vậy thì càng phải tôn trọng người ta một chút, tiểu Chung gì đó quá tùy tiện, vẫn là thỉnh giáo họ tên rồi kêu tên tốt hơn.
“Tôi tên Chung Cảnh Hiên, gọi tôi Cảnh Hiên cũng được.” Con người Chung Cảnh Hiên tuy rằng nhìn thân thiện, nhưng lại vô cùng khéo léo.
Không thì một người nước ngoài không chút căn cơ như hắn làm sao có thể đặt chân ở một vương quốc tự cao tự đại lại tràn ngập chủ nghĩa lãng mạn như Pháp? Hắn chính là dựa vào chiêu thức ấy.
Nhìn như ai cũng có quan hệ không tồi với hắn, kỳ thực với ai hắn cũng giữ một khoảng cách.
“Được, Cảnh Hiên.” Hứa Tư Văn mỉm cười gật đầu, sau khi kêu tên Chung Cảnh Hiên, lúc muốn giới thiệu ông hai và ông ba, ông ba tự mình mở miệng trước: “Chúng tôi đều họ Vương, cậu gọi hắn Vương đại gia là được, gọi tôi Vương nhị gia.”
Cái từ đại gia này, ý nghĩa rất nhiều.
Trong cách nói Đông Bắc, ý tứ không khác với chữ bác, cũng có thể dùng để cho tiểu bối xưng hô với trưởng bối xa lạ.
Nhưng mà Chung Cảnh Hiên không hiểu!
Đối với hai vị lão nhân gia quả thực xoắn xuýt không chịu được!
Hứa Tư Văn vừa thấy không đúng, đây là phản ứng gì?
Tỉ mỉ suy ngẫm một chút liền hiểu được, nhanh chóng giải thích một chút với Chung Cảnh Hiên, lúc này mới khiến Chung Cảnh Hiên thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn tự thân xuất mã tiếp đãi hai vị “đại gia”, nếu là hai vị lão bá vẫn có thể tiếp nhận.
“Không phải, ông ba, ông bảo người ta gọi hai người là đại gia, nhưng cháu với vợ gọi hai người là ông, bối phận này có phải là không đúng lắm không?” Thừa dịp Chung Cảnh Hiên còn chưa kêu ra, ông chủ Vũ nhanh chóng kêu ngừng.
Ông chủ Vũ rất trực tiếp, không trực tiếp không được nha!
Vô duyên vô cớ, liền thấp hơn người ta một bối phận!
“Vương lão gia tử, Vương lão tiên sinh.” Chung Cảnh Hiên không hổ là người khéo léo, gọi ông hai là Vương lão gia tử, ông ba thì liền biến thành Vương lão tiên sinh.
Hai cái đều là kính xưng, lúc gọi người thái độ đều rất cung kính, thật giống như con cháu, cho người ta ấn tượng quá hợp tư cách!
Nguồn:
“Ừm.” Ông ba gật đầu, tốt xấu rầm rì một tiếng xem như là đáp lại, mà ông hai chỉ gật gật đầu thôi, nói cũng không nói một câu.
“Lúc này bối phận anh không nhỏ, được rồi đi?” Hứa Tư Văn cười với ông chủ Vũ, người này có lúc luôn có một ít kiên trì không giải thích được, tuy rằng kiên trì như vậy khiến ông chủ Vũ thoạt nhìn rất ngây thơ, nhưng kỹ thuật viên Hứa không ngại, ai bảo ở trong mắt y, đây là tấm lòng son của ông chủ Vũ chứ.
Đây chính là “người tình trong mắt hóa Tây Thi” mà!
“Được, cứ xưng hô như vậy đi!” Chỉ cần không phải vô duyên vô cớ thấp hơn người ta một lứa, ông chủ Vũ cũng không có chú ý gì.
“Hai đứa đi trước đi, ta với ông hai tự có người tiếp đón, không cần phải để ý đến chúng ta, có chuyện Cương tử biết làm sao liên hệ chúng ta.” Ông ba vỗ vỗ vai Hứa Tư Văn, đẩy y một cái, làm cho y và Vũ Khánh Cương cách càng gần hơn chút.
“Ông ba, hai người lập tức đi à??” Hứa Tư Văn cho rằng ít nhất phải an bài một chút mới có thể mỗi người một việc, kết quả ở sân bay ông ba liền muốn chia hai ngã với với bọn họ?
“Ừm, chúng ta có chuyện của chúng ta, hai đứa đi dạo đi.” Ông hai đã sớm tiêu sái mang theo rương hành lý của hai người bọn họ quay người đi, ông ba nhanh chóng đuổi theo, tốc độ kia động tác kia, căn bản không thấy được là người đã có tuổi!
Chung Cảnh Hiên không rõ, nếu nhanh như vậy đã muốn tách ra, tại sao còn muốn xoắn xuýt vấn đề mình gọi bọn họ là gì chứ? Đây không phải là quá nhàm chán à?
Chỉ là oán thầm thì oán thầm, hắn cũng sẽ không nói ra miệng.
“Đi thôi đi thôi! Vợ, trước hết chúng ta cũng nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân một chút, cái chỗ chết tiệt này còn có cái gì mà lệch múi giờ, đầu anh hiện tại căng đến đau rồi.” Ông chủ Vũ xuất ngoại liền có một cái tật xấu, chính là lệch múi giờ, cho nên hắn vừa đến nước ngoài, liền muốn trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi, lại thêm vừa đi ra ngoài, bất luận là làm gì, hắn đều chết sống bám lấy người bên cạnh không tha, sợ mình đi lạc!
“Được rồi, phiền phức Cảnh Hiên trước tiên dẫn chúng tôi đến khách sạn nghỉ ngơi đi.” Kỳ thực Hứa Tư Văn cũng có chút lệch múi giờ, vừa vặn cùng ông chủ Vũ nghỉ ngơi thật tốt một chút trước.
“Được rồi, xin mời!” Chung Cảnh Hiên lập tức dẫn người đi ra cửa đại sảnh sân bay, chỉ cần đưa người đến khách sạn ở trước, bàn lại những chuyện khác cũng còn kịp.
Vốn dĩ tất cả những điều này cũng rất thuận lợi, nhưng mà cố tình khi ra cửa lại gặp được phiền phức, còn là phiền phức ông chủ Vũ gây ra…
Hết chương 246
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...