Hứa Tư Văn, kỹ thuật viên Hứa, đời này, lần đầu tiên bá khí trắc lậu như thế!
Ông chủ Vũ nhìn mà cũng muốn quỳ luôn có được không?
Quen biết lâu như vậy, hóa ra vợ là một người lỗ mãng!
Càng tuyệt hơn chính là, cái tên mới tới cũng là một tên lỗ mãng!
Muốn nói tới thì cái vị này cũng là nhất tuyệt, gã là tên tham tiền!
Gã không phải trộm, dựa theo phân chia nghề nghiệp, gã xem như là một nửa sát thủ.
Tại sao nói là một nửa sát thủ chứ?
Nguyên nhân là tổ chức bọn họ có quy định, Lan châu này quá cổ xưa quá thần bí đồng thời cũng quá quỷ dị, mà Đông Hoa vốn dĩ quản lý cũng rất nghiêm, bọn họ chỉ có thể nhận việc đả thương người, không dám nhận nhiệm vụ giết người.
Có người sẽ nói, vậy hẳn là tay đấm đi?
Sai!
Hại người không có nghĩa là tay đấm, đánh người trước mặt mọi người mới gọi là tay đấm, bọn họ thì đều là lén lút hành động, tuy rằng không thể giết người, thế nhưng có thể hại người, tính là một nửa sát thủ.
Chính vì thế, bình thường tổ chức bọn họ không cho bọn họ súng đạn, chỉ cho bọn họ dùng đao phòng thân.
Lần này có người bỏ ra giá cao, chỉ cần phế bỏ tay đối phương, với lại mắt của người ở chung.
Có điều cũng không biết trong tổ chức nghe nói thế nào, đối phương đưa giá cao như vậy, thế mà lại không có ý định tiếp nhận vụ này!
Sau đó gã mới nghe nói, hóa ra là bởi vì đối phương phòng vệ rất nghiêm!
Phòng vệ cao đến đâu, cũng luôn có lỗ thủng mà.
Gã tham tiền, nếu không phải yêu cầu cao bao nhiêu, áng chừng gã đem một cây đao lại đây, cũng có thể hoàn thành đi?
Vì vậy gã liền lén lút nhận công việc này, sau đó gã liền tới.
Kết quả một đường thông suốt không trở ngại gã liền tiếp cận được biệt thự, leo lên lầu ba!
Căn bản không gặp phải bất kỳ trở ngại nào!
Làm cho gã hung hăng khách sáo một cái đối với năng lực tình báo của tổ chức!
Có tiền không kiếm là khốn kiếp!
Chỉ là có một điểm, cửa sổ cũng không biết làm bằng vật liệu gì, còn rất rắn chắc, gã phải làm ra chút động tĩnh, mới mở cửa sổ ra nhảy vào được, trước mặt liền bay đến một cái ghế nhỏ!
Phản xạ có điều kiện!
Đúng là phản xạ có điều kiện!
Gã tiện tay vung đao bổ tới!
Sau đó thấy một nam nhân che chở một nam nhân khác, mới đầu gã cho rằng đối phương là bảo tiêu linh tinh, nhưng nam nhân kia vừa mở miệng, gã liền biết, hai người này chính là nhân vật mục tiêu của gã!
Sau đó cái người nghe đâu rất văn minh kia, lại cho gã một đòn trầm trọng, rất nặng nề!
Nặng nề đến mức gã làm một nửa sát thủ, cũng phải mở miệng nói chuyện với y!
Thế mà lại bảo phản kích trở lại!
Hơn nữa, đối phương cho bảng giá rất phong phú!
Hoàn toàn là không có cách nào từ chối có được không?!
“Mày thấy thế nào?” Hứa Tư Văn hỏi xong, liền đặc biệt phấn khích, nhìn chằm chằm người đến.
Giọng điệu kia hệt như trong ti vi diễn “XX, mi thấy thế nào?” vậy!
Ông chủ Vũ làm người xem, khóe mắt khóe miệng đồng thời co rút đến mấy lần!
Đừng thấy kỹ thuật viên Hứa phách lối đến rối tinh rối mù, khí phách phải gọi là bá khí trắc lậu, kỳ thực y cũng rất khẩn trương!
Nhìn người tới trầm mặc không nói, não Hứa Tư Văn nhanh chóng chuyển động…
Chủ yếu là hai bên cách xa quá lớn, trong tay đối phương có đao mà hai người bọn họ lại là tay không.
Đối phương có thân thủ có kinh nghiệm, nói không chừng ở bên trong còn mặc áo chống đạn.
Quay đầu lại nhìn nhìn hai người bọn họ, còn mặc áo ngủ đây!
Ông chủ Vũ thì cũng chỉ mặc cái quần cộc đứng trên đất, lấy cái thân mình so với đối phương, một lời không hợp thật sự động thủ, chốc lát thôi hai người liền bại bởi đối phương!
Cho nên kỹ thuật viên Hứa liền vung tay một phen.
“Mấy người làm nghề này không phải là giá cả nhiều ít sao? Người trả giá cao thì được, đối phương đưa cho mày khẳng định không nhiều bằng một rương này đi? Hơn nữa tiền thông dụng toàn thế giới, đối phương khẳng định ra không nhiều bằng tao!” Rất thổ hào rất có tự tin, một cái rương của y, chính là một phần tám của hai cái rương lớn mà Cao Nham đem tới!
May mà ngày hôm qua lúc nhàm chán, phân chia thành tám rương nhỏ, bảy cái trong đó đều lưu vào kho bảo hiểm ngân hàng, một rương tiền mặt này, y định đưa về cho anh hai chị hai.
“Thành giao!” Người đến cắn răng dậm chân một cái, khom người thu cái rương nhỏ, cầm vô cùng thoải mái quay người nhảy xuống từ cửa sổ!
“Mẹ kiếp!” Đêm nay ông chủ Vũ lại thô tục lần thứ hai: “Đây chính là lầu ba! Nhảy xuống không trật cổ chân hả?”
Dưới lầu, cái tên khập khễnh mang theo rương nhỏ rời đi: “…!”
Ai nha! Vừa kích động, chỉ mới nghĩ sau khi rời đi liền thi hành nhiệm vụ đem tiền “quang minh chính đại” chiếm làm của riêng, cho nên gã cái gì cũng không nghĩ tới mà nhảy xuống!
Quên mất nơi này là lầu ba, cổ chân gã quả thật là trật rồi…
Nhìn người rời đi, nửa ngày cũng chưa thấy trở về, thoạt nhìn là đi thật!
Vũ Khánh Cương nhìn nhìn vợ vẫn giữ hình thức bá khí trắc lậu, lại nhìn nhìn cửa sổ mở lớn gió thổi vù vù, giật mình một cái liền lao ra ngoài, đóng cửa sổ lại!
“Ai nha má ơi! Vợ à em thật tài tình!” Ông chủ Vũ nhảy cao cao giơ ngón tay cái lên liên tiếp khoa tay, cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để ca ngợi vợ, hắn còn tưởng rằng phải đánh nhau thấy màu đỏ mới có thể qua cửa này, kết quả vợ thật hào sảng ném ra một rương tiền!
Đập người chạy mất luôn!
Không chỉ là chạy mất!
Còn phản kích trở lại nữa!
Vợ thông minh nhất!
Vợ cao minh nhất!
Vợ khôn khéo nhất!
“Cương tử, lại đây!” Kỹ thuật viên Hứa ngoắc ngoắc tay.
“A!” Ông chủ Vũ liền vui vẻ chạy qua.
Kỹ thuật viên Hứa vươn tay đỡ vai ông chủ Vũ, hư nhược không chịu được: “Dìu em một cái, chân em mềm…”
Ông chủ Vũ: “…!”
“Đi lấy cho em một chút sữa bò nóng gì đó đi, em muốn uống một chút an thần.” Hứa Tư Văn khịt khịt mũi, nằm nhoài trên người Vũ Khánh Cương không dậy được: “Hai ngày nay chú ý xem tin tức một chút, ngược lại em muốn nhìn một cái, ai không muốn sống dám hung ác trừng trị hai ta!”
Kết quả của việc đột nhiên nhanh trí, chính là nhớ tới valy tiền mặt của mình!
Số tiền kia kỳ thực cũng có nguyên nhân, Trình Mỹ Lệ bởi vì có bầu, tiệm tạp hóa liền để ba Hứa trông, mẹ Hứa thì không can thiệp chuyện khác, chỉ đem thuốc lá đi tồn kho, thậm chí bảo Hứa Tư Văn gắn camera cho tiệm tạp hóa, không cần chỗ khác, chỉ gắn chỗ thuốc lá!
Trình Mỹ Lệ ở nhà tẻ nhạt, liền trò chuyện với mấy người chị em mới quen, chính là bà chủ buôn bán quần áo, hai người phụ nữ trò chuyện một chút, nhiều đề tài chiều sâu cũng có, cuối cùng cũng không biết đối phương nghĩ như thế nào, lại muốn hợp tác với Trình Mỹ Lệ làm quần áo trẻ em!
Nếu nói Trình Mỹ Lệ có tiền, thì cũng có mấy vạn tiền dự phòng khẩn cấp, những năm này hai người cũng tích góp được chút, cộng lại không tới mười vạn, có thể làm gì?
Nhưng mà loại hạng mục này, hơi động tới chính là mấy trăm vạn ngàn vạn, chút tiền của bọn họ cũng không đủ nhét kẽ răng nữa.
Vẫn là người anh trai ruột Hứa Gia Văn vay tiền Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn mới biết, ý tứ của Hứa Gia Văn là mượn chút là đủ rồi, bọn họ không phải muốn làm cổ đông lớn, người ta chỉ là tiện thể mang theo Trình Mỹ Lệ thôi, xem như là giao tình tiện tay thôi.
Nhưng Hứa Tư Văn không muốn để cho người ta đối xử với anh hai chị hai mình như bố thí, dứt khoát hỏi chị hai số điện thoại của bà chủ kia, hỏi người ta xem đầu tư bao nhiêu, mỗi người một nửa, chỉ có hai cổ đông là Trình Mỹ Lệ với bà chủ kia, bớt việc!
Về phần tiền, y đã nói với anh hai, cho hai người họ mượn, chờ bao giờ chị hai kiếm lời, rồi trả lại y, nếu lỗ thì coi như y đầu tư thất bại!
Bây giờ kỹ thuật viên Hứa giàu nứt đố đổ vách!
Một số tiền lớn nếu ghi tiền chuyển khoản, thì vẫn rất phiền toái, hơn nữa nghe chị hai nói bên phía bọn họ hẳn là rất gấp? Y liền chuẩn bị tiền mặt, dù sao thì y và ông chủ Vũ cùng về, tuyệt đối an toàn!
Cho nên mới có nhiều tiền mặt giữ ở nhà như vậy.
Từ điểm này là có thể nhìn ra được, cho dù có rất nhiều tiền, nhưng vào một lúc nào đó, kỹ thuật viên Hứa cũng rất là tiết kiệm…
Đề tài kéo xa rồi, chúng ta kéo trở về, lúc đó Hứa Tư Văn chỉ là thử một chút, kết quả không nghĩ tới thật sự là hữu dụng!
Thế nhưng sau khi nghe người kia nói đối phó với hai người họ như thế nào, Hứa Tư Văn liền không vui, y là vảy ngược của ông chủ Vũ, đồng dạng, ông chủ Vũ cũng là cấm địa trong lòng kỹ thuật viên Hứa!
Chặt tay móc mắt gì đó, vừa nghe liền rất nổi nóng!
Dứt khoát, lấy đạo của người trả lại cho người!
Người khác đối đãi hai người họ thế nào, y liền đối xử lại thế đó!
Đặc biệt tàn nhẫn!
Chỉ có điều đời này tám phần là kỹ thuật viên Hứa chưa từng ác liệt như vậy, cho nên người vừa đi y liền run chân, chọc cho ông chủ Vũ cười ha ha, yêu vợ không chịu được, ôm hôn vài cái, gặm kỹ thuật viên Hứa mặt đầy vết nước!
“Ông chủ!” Ba đội trưởng đội an ninh dẫn người vọt vào, liền thấy ông chủ của bọn họ đang ngồi ở trong phòng khách, kỹ thuật viên Hứa ngồi trên đùi, kỹ thuật viên Hứa còn dùng chăn bọc lại như cái bánh chưng, ông chủ đang cầm một ly sữa bò bốc hơi nóng từng chút một đút kỹ thuật viên Hứa uống, vẻ mặt kia tư thế kia, giống như đút sữa cho con nít vậy!
Tình huống thế nào đây?
“Người tìm hết chưa?” Ông chủ Vũ vừa thấy bọn họ vọt vào, tuy rằng chật vật rất nhiều, nhưng không thấy máu thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đều bắt được!”
“Cái gì?” Hứa Tư Văn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bắt được hả? Bắt được thì y còn trả thù lại thế nào? Đây không phải là hồng thuỷ cuốn tới miếu long vương sao?
“Chúng tôi mang người đến đây hết rồi!” Đội trưởng an ninh cho rằng Hứa Tư Văn muốn nhìn một chút, dù sao thì dáng vẻ Hứa Tư Văn như là hấp hối chịu kinh hãi, vì vậy rất hiểu lòng người kéo bốn người bị buộc chặt giống như bánh chưng đến, vứt xuống dưới chân ông chủ.
Hứa Tư Văn nhanh chóng kéo dài cổ ra sức nhìn một chút, phát hiện bên trong không có người kia, nhất thời mặt mày hớn hở lên!
Chưa bắt được chính là đi rồi!
Vậy liền trả thù lại!
Kỹ thuật viên Hứa rất ư cao hứng!
Nhưng mà ông chủ Vũ lại mất hứng.
Trong những người này không có người kia, chứng minh bọn họ sót người!
“Nơi này thật không an toàn, chúng ta vẫn là đi sớm một chút đi!” Ông chủ Vũ đưa tay ôm lấy vợ muốn đi, bị đội trưởng an ninh ngăn lại: “Ông chủ, sao thế?”
“Trong số những người mấy cậu bắt, không có người xông vào trong phòng ngủ chúng tôi.” Kỹ thuật viên Hứa rất cao hứng công bố đáp án, mặt đội trưởng an ninh đều đen lại…
Hết chương 236
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...