Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Sau khi trở về, tự nhiên là mang con sói đến nhà Vũ Khánh Cương rồi!

Có điều sau khi về đến nhà, lúc dỡ trang bị xuống, Vũ Khánh Cương mới phát hiện, lòng bàn tay vợ đều bị cọ đến xanh tím rồi.

“Sao lại ngu ngốc dùng sức lung tung vậy!” Ông chủ Vũ đau lòng muốn hỏng.

Vợ là người có văn hóa, một đôi tay chính là dùng để viết chữ vẽ vời gõ bàn phím, chứ không phải dùng để kéo hắn, mà lúc đó hắn thật sự không, cần, kéo!

“Em không biết mà!” Kỳ thật đến bây giờ kỹ thuật viên Hứa còn có chút choáng váng đây.

Trên đường trở về, Vũ Khánh Cương đã thầm nói cho y biết, kỳ thực hắn không có nguy hiểm, y không cần lo lắng.

“Có sốt ruột nữa, cũng không cần tổn thương mình, nhìn ngón tay này, đều xanh tím rồi.”

“Đổi thành người khác, em mới không sốt ruột đâu!” Kỹ thuật viên Hứa lầm bầm.

Ông chủ Vũ khựng lại, đột nhiên ôm lấy Hứa Tư Văn.

Vợ đối với hắn thật tốt!

Hứa Tư Văn ngượng ngùng chôn mặt trong cổ ông chủ Vũ, nhu thuận cọ cọ, may là ông chủ Vũ không ghét bỏ y ngu dốt, ha ha ha…

Hai người không thể dính quá lâu, bên ngoài còn có một con sói phải xử lý kìa, một hồi còn có người đến ăn thịt sói nữa.

Hứa Tư Văn đẩy đẩy ông chủ Vũ: “Đi ra ngoài đi, em đi tắm rửa.”

“Ừm!” Ông chủ Vũ rất cao hứng, đi ra ngoài không chỉ xử lý con sói, ngay cả nấm cũng rửa ướp muối, mộc nhĩ cũng xử lý rồi hong khô.

Sau khi Hứa Tư Văn tắm rửa sạch sẽ, móc từ trong hành lý ra một hộp thuốc trị hồi hộp trấn kinh sợ!

Y tự mình ăn trước một viên, không ăn ra mùi vị gì, sau đó cầm nước sôi và viên thuốc, đi ra ngoài tìm ông chủ Vũ.


Lúc đó, ông chủ Vũ vừa vặn móc tim sói ra, vứt “bộp” xuống cái hố đất đã đào xong trước đó.

“Ồ? Sao anh lại ném tim sói vậy?” Hứa Tư Văn không rõ.

Ông chủ Vũ không nói là keo kiệt, nhưng cũng tuyệt đối không lãng phí.

“Em còn muốn ăn thứ đó hả?” Ông chủ Vũ ngước cổ nhìn vợ.

“Tim lợn đều có thể ăn, gà vịt ngỗng cũng có thể ăn, tại sao tim sói phải bỏ?”

“Vợ ngốc, lòng lang dạ sói, thứ này không thể ăn!” Vũ Khánh Cương cười ha ha, vợ thật ngốc.

“A phi!” Lại dám cười nhạo y?

Thừa dịp ông chủ Vũ cười ha ha miệng mở lớn, nhanh chóng ném viên thuốc trấn kinh sợ ra, ném vào trong cái miệng mở lớn của ông chủ Vũ, lúc đó liền khiến tiếng cười của ông chủ Vũ nghẹn mất tăm.

“Ực!” Nuốt xuống rồi!

Thuốc cũng đã vào bụng, ông chủ Vũ mới nhớ tới việc hỏi Hứa Tư Văn: “Cái gì thế?”

“Thuốc an thần.” Lại đút cho ông chủ Vũ mấy ngụm nước, để hắn uống nhiều nước là vì nước có thể làm tan thuốc, lần này rừng sâu núi thẳm thật sợ hãi.

Không cố gắng an thần, sợ sẽ ngủ không yên.

Vũ Khánh Cương rất phiền muộn.

“Em lấy thuốc ở đâu ra?” Thứ này, trong ấn tượng của ông chủ Vũ, không phải đều cho mấy đứa con nít ăn sao? Khi nào vợ lại mang theo thứ này bên người vậy?

“Mẹ bảo em mang cho Hữu Tài, em quên đưa cho chị dâu Thúy Hoa, vẫn mang theo bên người.” Hứa Tư Văn gãi gãi hai má: “Dù sao hiện tại hữu dụng là được, anh còn có thể an thần.”

“Em ăn chưa?”


“Chưa!”

“Ha, anh nói sao, mùi y như thức ăn cho heo.”

“Nói bậy, rõ ràng chính là mùi bạc hà!”

Ông chủ Vũ liền cười ha ha, Hứa Tư Văn cũng biết mình lòi đuôi, vừa quay đầu liền đi vào trong nhà.

Chạng vạng tối, mấy tên đồng bọn ngày hôm nay đi hái nấm cùng bọn họ đến đây, có điều lần này không có nữ đến, đều thuần một sắc nam.

Hứa Tư Văn còn không rõ vì sao, thế nhưng Vũ Khánh Cương lại cười hì hì, ngay cả là người đồng hương cùng làng, thì cũng không muốn để vợ khó chịu, ai dám khiến Vũ Khánh Cương hắn khó chịu, hắn liền dám để cho người đó không thoải mái.

Lần đầu Hứa Tư Văn ăn thịt sói, cũng không biết đám người Vũ Khánh Cương làm thế nào, dù sao thì sau khi ra nồi, nhìn rất sạch sẽ, đương nhiên, trong quá trình làm ông chủ Vũ cũng nghiêm ngặt chú ý vệ sinh, hơn nữa mấy chỗ như nội tạng, bốn chân và đầu đuôi, ai muốn thì cho người đó, yêu cầu duy nhất, chính là không thể bưng ra trước mặt vợ, trở về muốn ăn thế nào thì ăn.

Thịt sói dai, cứng hơn thịt lợn rất nhiều, hơn nữa có một mùi tanh nhàn nhạt, không phải loại mùi đáng ghét, tuy nhiên không thể lơ là.

Nước chấm của Hứa Tư Văn chỉ có một loại, chính là nước tương, ngay cả giấm chua cũng không chấm, ông chủ Vũ thì vừa nước tương, giấm chua, tỏi giã và dầu ớt, ăn rất đầy đủ.

Vũ Khánh Cương và mấy người kia uống rượu, Hứa Tư Văn chỉ uống nước trái cây, dù sao cũng không ai cụng rượu với y, nghe bọn họ kể chuyện gặp phải sói, còn có người gặp phải hồ ly, còn có người lớn nhà mình đã từng gặp được gấu chó và hổ.

Hứa Tư Văn xem là cố sự truyền kỳ mà nghe.

Chờ ăn xong khách khứa rời đi, ông chủ Vũ không biết ăn thứ gì, kích động vô cùng, sau khi kỹ thuật viên Hứa thu dọn xong nồi bát muôi chậu, liền kéo y tắm rửa sau đó ở trong phòng tắm ấy ấy…

Chờ lần thứ hai Hứa Tư Văn có thần trí, đã là ngày hôm sau.

Nhớ không rõ lúc nào mình ngủ thiếp đi, ông chủ Vũ lại làm xong từ lúc nào, dù sao thì chờ lúc y tỉnh lại, mặt trời đã sáng loáng chiếu vào, đâm cho đôi mắt vừa chuyển tỉnh đều không mở ra được, đầu cũng có chút mơ mơ hồ hồ.

Vốn định chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhưng hơi nhúc nhích lại cảm thấy chỗ eo giống như tan vỡ, một chút sức lực cũng không lên nổi, ngược lại trên tay bị băng lại rất tốt, hẳn là thoa thuốc, cũng không cảm thấy đau đớn.


Kỹ thuật viên Hứa chán chường nằm lại trong chăn, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như từ sau khi hai người ở bên nhau, tuy rằng mỗi lần ông chủ Vũ làm đều rất hung ác, nhưng lại bận tâm thân thể của y, chưa bao giờ buông thả chính mình, đối với y cũng chưa bao giờ mất khống chế như đêm qua!

Dù là mấy lúc kích thích như ở ba vạn thước Anh* trên cao và vân vân, cũng vẫn luôn bận tâm mình, sẽ không thái quá tùy ý tận tình.

*1 thước Anh = 0.9144 mét

Kỳ thực trong lòng Hứa Tư Văn rất rõ ràng, Vũ Khánh Cương có tiền vốn để tùy ý tận tình, nhưng y lại không có thân thể để tùy ý tận tình, kỳ thực ông chủ Vũ vẫn luôn rất nhường nhịn y, cho dù là hành động kịch liệt chút, cũng phải cách thời gian rất lâu mới có một hai lần, giống như chỉ lo y bị thương, còn lấy được cao dưỡng sinh tự chế từ chỗ ông ba, bảo dưỡng cho y.

Tuy rằng trong miệng y nói không tin, còn nói không muốn dùng, nhưng trên thực tế, y vẫn rất lưu ý những thứ này, đặc biệt là Vũ Khánh Cương kiên trì, y vẫn luôn dùng những thứ đó, ngược lại thân thể cũng càng ngày càng tốt.

Mà tối hôm qua không khỏi cũng quá hung ác mà… Hứa Tư Văn duỗi móng vuốt nhỏ ra, thử thử nhiệt độ trên trán mình, có hơi nóng!

Cam chịu bọc kỹ chăn, dự định nướng giường, y không dậy nổi.

Cũng chỉ trong chốc lát, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.

Ông chủ Vũ bưng bốn bát lớn đựng đồ vật đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy kỹ thuật viên Hứa đang mặt hướng tường đưa lưng về phía hắn cuộn người trong chăn, cho là vợ còn đang ngủ, nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên trên bàn giường đất.

Ông chủ Vũ mới vừa tới gần vợ, muốn nhỏ giọng đánh thức vợ dậy ăn chút đồ rồi ngủ tiếp, kết quả vợ đột nhiên lại mở mắt ra!

“Ai nha má ơi!” Ông chủ Vũ sợ hết hồn!

“Hì hì!” Kỹ thuật viên Hứa hư hỏng bật cười.

“Doạ anh làm gì!” Ông chủ Vũ rót một ly nước đút cho kỹ thuật viên Hứa.

“Sáng sớm có người tới à?” Những thứ này không giống như là một mình ông chủ Vũ chuẩn bị, giống như là rất nhiều nhà đưa tới, chỉ có bốn cái bát, đã ba hình thức.

“Đều là đồ tốt bọn họ đưa tới cho em để trấn an tinh thần.” Ông chủ Vũ dự định mượn ánh sáng của vợ, ăn ké cơm một lần.

“Bọn họ vẫn ổn chứ? Ngày hôm qua đi không ít người, nhưng người đến ăn không nhiều, không sợ hãi đi?” Hứa Tư Văn đã ăn thuốc an thần, liền muốn người khác cũng ăn giống y.

“Ăn một bụng gà rừng, chỉ thiếu kéo quần thôi, bọn họ không thể tốt hơn được!” Ông chủ Vũ thấy vợ vừa tỉnh lại liền hỏi người ngoài, sao không quan tâm đến hắn vậy?

Không cao hứng!

Rất không cao hứng!


Vô cùng không cao hứng!

“Trong túi em còn có tám viên, anh bốn viên em bốn viên, sáng trưa chiều mỗi buổi một viên, sáng sớm ngày mai lại một viên nữa, hai ta cũng có thể an thần.” Kỹ thuật viên Hứa còn chưa kịp ăn cơm đã phân chia thuốc uống trước.

Vũ Khánh Cương vừa muốn nói cái gì đó, điện thoại vang lên, là điện thoại di động của hắn.

“Ai vậy?” Tâm tình ông chủ Vũ đang không tốt, đương nhiên, giọng điệu cũng không được tốt lắm, nếu không có chuyện gì mà điện thoại, hắn nhất định sẽ quật đối phương.

“Ồ? Không phải điện thoại của anh Tư Văn sao? Anh là ai vậy?” Đầu bên kia điện thoại đầu tiên là trầm mặc hồi lâu, ngay khi Vũ Khánh Cương không nhịn được muốn cúp điện thoại, truyền ra một giọng nữ nhân mềm mại, lượng đường ít nhất sáu dấu cộng!

“Mẹ kiếp!” Lúc đó ông chủ Vũ liền mắng lên: “Cô mẹ nó gọi điện thoại cho ai cũng không biết, viếng mồ mả đốt giấy báo lừa quỷ à? Còn có anh Tư Văn gì đó không có, chỉ có anh Quan Tỏa thôi cô có muốn không?”

Hứa Tư Văn: “…!”

Đầu kia: “…!”

“Sau này gọi số điện thoại phải làm rõ ràng được không? Đừng gọi loạn khắp nơi, anh đây là nhỏ nhất trong nhà rồi, bên dưới không có em trai em gái, ít giả bộ thân thích với tui đi!” Ông chủ Vũ mới mặc kệ đối phương là thứ gì, trực tiếp mở ra hệ thống trào phúng, rất ra sức hạ thấp đối phương một trận.

“Đây không phải là điện thoại của Vũ Khánh Cương sao?” Bên kia có khả năng cũng hoài nghi mình gọi nhầm số, cho nên nhịn không được, vẫn là lộ ra chân tướng.

“Không phải cô kêu anh Tư Văn sao? Giọng điệu nhỏ nhẹ dính ngấy kìa, sao còn hỏi có phải là số điện thoại của Vũ Khánh Cương không? Đến cùng cô tìm ai hả?” Ông chủ Vũ vừa nói vừa giương giương đắc ý nhìn Hứa Tư Văn, khoe khoang mình nhanh trí.

“Tút tút tút!” Bên kia thế mà lại cúp điện thoại!

Vũ Khánh Cương cũng chỉ đành cất điện thoại di động.

“Ai vậy?”

“Một em gái tìm ‘anh Tư Văn’, âm thanh nhỏ nhẹ ngọt lịm ít nhất thêm sáu dấu cộng! Vợ, em xem có phải em nên dự sẵn chút thuốc hạ đường huyết không?”

“Cút đi!” Hứa Tư Văn ném gối đập ông chủ Vũ, còn mình thì lôi chăn nằm xuống, y còn chưa tỉnh ngủ, còn muốn ngủ bù.

Vũ Khánh Cương náo loạn một trận với vợ, liền bị vợ đuổi ra ngoài, chỉ có điều vừa ra khỏi cửa, liền đổi sắc mặt, cầm di động lên liền gọi điện thoại…

Hết chương 221


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui