Lúc Tịch Thành Nghiễn dẫn Chu Viện tới bãi đậu xe, đúng lúc gặp Dư Duyệt và Phùng Quân, hai người vừa cười nói vui vẻ vừa đi tới bãi đậu xe, ngay cả có người sau lưng cũng không phát hiện ra. Tịch Thành Nghiễn mím môi, nét mặt mới nãy vẫn còn mềm mại thế mà bây giờ lại trở nên vô cùng u ám.
Chu Viện nhìn anh, rồi lại nhìn hai người trước mắt, híp mắt lại như đang nghĩ gì đó.
“Em quen người trước mặt à?” Tuy là dùng câu hỏi, nhưng giọng nói của Chu Viện vô cùng chắc chắn.
“Không quen.” Tịch Thành Nghiễn bị câu hỏi của chị dọa sợ, anh định thần lại, mấy giây sau, anh mới u ám nói.
“Thôi đi.” Chu Viện cười nham hiểm, “Ánh mắt em dính vào chặt vào người người ta rồi kìa.” Dừng một chút, chị nhíu mày, “Sao? Có chị bên cạnh rồi mà em còn muốn cô gái khác nữa à?”
“Đừng nói nhảm.” Tịch Thành Nghiễn dùng đầu ngón tay đẩy người của chị đang định dựa tới, rũ mắt xuống, “Em chỉ tò mò sao ban ngày ban mặt mà cái đôi tình nhân đó lại không biết xấu hổ như vậy!” Lời nói anh đầy căm giận, lạnh như băng, khiến Chu Viện run lên một cái.
Chị đảo mắt, bỗng nhiên kéo Tịch Thành Nghiễn đi nhanh lên trước, lúc Tịch Thành Nghiễn chưa kịp phản ứng gì, bọn họ đã chạy tới cạnh Dư Duyệt và Phùng Quân, cô ý nói lớn, gây chú ý với hai người kia, “Thành Nghiễn, tối nay em tới nhà anh được không?”
Thấy Tịch Thành Nghiễn không phản ứng, chị lắc cánh tay anh, “Được không vậy.”
Phùng Quân và Dư Duyệt nhìn thoáng qua.
Chuyện đã tới mức này rồi, phủ nhận hay khẳng định đây, Tịch Thành Nghiễn nhìn thấy đôi mắt to của Dư Duyệt đang vô cùng ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên buồn bã, vẻ mặt không thay đổi gật đầu, “Được.”
Nghe vậy, Chu Viện cười như hoa nở, vịn tay Tịch Thành Nghiễn, kéo anh tới bãi đậu xe, để lại Dư Duyệt và Phùng Quân thừ người sau lưng.
“Mẹ kiếp!” Mãi tới khi hai người biến mất sau khi khúc cua, Phùng Quân mới phản ứng được, anh ta không dám tin mở to hai mắt nhìn Dư Duyệt, “Tổng giám đốc Tịch của chúng ta đúng là nhanh tay thật! Mới yêu đương mấy hôm trước thôi, thế mà bây giờ lại tiến từng bước với bạn gái vậy rồi à?!” Đáng sợ quá, nghĩ lại bây giờ mình vẫn còn độc thân, tối nay còn phải đi xem mắt nữa, trong lòng anh ta không khỏi ghen tỵ, chua chát nói: “Dù sao những kẻ có tiền chắc ai cũng vậy thôi.”
“Đúng vậy, kẻ có tiền.” Dư Duyệt nhỏ giọng lặp lại.
Cô cúi đầu, Phùng Quân không thể nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng cứ cảm thấy hình như mặt cô tái đi không ít.
“Ngư Ngư, em không sao đó chứ, sao anh cứ thấy mặt em có gì đó không đúng lắm.” Phùng Quân lập tức bị dời lực chú ý, không thèm nghĩ tới chuyện của Tịch Thành Nghiễn nữa, anh ta quan tâm nhìn Dư Duyệt, đưa tay sờ trán cô, hình như cô không phát sốt.
“Không sao cả.” Dư Duyệt ngẩng đâu cười với anh ta, dưới ánh đèn ở bãi đậu xe, sắc mặt cô càng trắng bệch.
Phùng Quân hoảng sợ, “Em không sao thật à?”
“Ừm.” Dư Duyệt gật đầu, “Chỉ tại ánh đèn thôi mà.”
Phùng Quân là một người thần kinh thô, nghe cô nói vậy, anh ta không hỏi tiếp nữa. Đi tới trước xe mình, khởi động xe.
Trong lúc dùng cơm chiều, Tịch Thành Nghiễn luôn không yên lòng, ngay cả bản thân mình nuốt sống mấy cái trứng tôm mà cũng không hay biết gì, linh hồn bé nhỏ của anh như bị hút đi mất rồi.
Chu Viễn bất lực nhìn anh, nhịn không được dùng đũa gõ vào cái đĩa trước mặt anh, “Em sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Tiếng động lanh lảnh kéo Tịch Thành Nghiễn về lại, anh nhíu mày, u ám nói: “Chỉ đang suy nghĩ chuyện làm ăn thôi mà.”
Hừ, có thật là đang suy nghĩ chuyện làm ăn không đó? Chỉ sợ là đang nghĩ tới cô gái ở bãi đậu xe kia thôi. Chu Viện đặt đũa xuống, lấy giấy lau miệng, nói: “Nói thật cho chị, rốt cuộc cô gái kia có quan hệ gì với em?” Thấy Tịch Thành Nghiễn muốn kiếm cớ cho qua chuyện, Chu Viện trừng mắt, “Chị muốn nghe nói thật!”
Mỗi lúc vẻ mặt chị thế này, Tịch Thành Nghiễn biết chị đang nghiêm túc, nếu không nói thật, chắc chắn chị sẽ nổi giận lên mất, anh đành bất đắc nói ra ba chữ, “Bạn gái cũ.”
“Khụ.” Chu Viện sặc nước chanh, không dám tin nhìn anh, “Em... Em quen bạn gái à?”
Tịch Thành Nghiễn giả vờ như không thấy chị đang nhìn mình như quái vật, anh hơi cúi đầu, gật đầu. Trong lòng anh vẫn còn để ý tới chuyện khi nãy. Nhà Dư Duyệt và nhà Phùng Quân đâu ở cùng hướng với nhau đâu, sao cứ mỗi lần tan làm bọn họ lại đi cùng nhau, đã vậy còn đi chung xe! Có phải buổi tối bọn họ có kế hoạch gì không vậy?
Không ngờ ngoài Hứa Thanh Nguyên, lại còn Phùng Quân!
Tịch Thành Nghiễn nắm chặt đôi đũa trong tay, dường như muốn bẻ gãy đôi đũa bằng gỗ đó! Cô gái này suốt ngày cứ trang điểm xinh đẹp rồi lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt! Hơn nữa, nhìn bộ dạng của cô ấy, hình như không hề để chuyện cô ấy và mình chia tay trong lòng, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, lúc nào cô ấy cũng cười đùa vui vẻ! Quan trọng hơn, bên cạnh còn có người khác!
Dù mình và Dư Duyệt đã đi trước mặt cô ấy, mà cô ấy còn xem nhẹ mình! Rõ ràng cô ấy đã xem mình là quá khứ, muốn quên mình luôn rồi!
Vậy sao được! Tuyệt đối không thể được!
“Nếu là bạn gái cũ thì em để ý làm gì.” Chu Viện sửa sang lại cho mình xong, chị vừa lau giọt nước bên khóe miệng vừa nói: “Người ta yêu ai thì có liên quan gì tới đâu!”
Dừng một chút, chị đột nhiên cười duyên liếc mắt đưa tình với Tịch Thành Nghiễn, “Em còn có chị mà!”
Bây giờ Tịch Thành Nghiễn không có tâm trạng đùa với chị, nghe vậy anh không đáp trả lại chị..., mà lại lấy tay chống trán, dường như đang nghĩ phải làm gì vậy giờ.
Chu Viện thấy anh như vậy, thở dài nói: “Thành Nghiễn, có phải em vẫn không bỏ được cô ấy không? Vậy em nói cho chị nghe xem, sao bọn em lại chia tay vậy? Em trèo tường hay cô ấy trèo tường?”
Tịch Thành Nghiễn nghe xong, nghẹn lời, mãi một lúc sau vẫn không nói gì, anh khó khăn điều chỉnh trạng thái lại, kể lại mọi chuyện ở Tân Cương, Chu Viện nghe xong, không dám tin trừng to mắt, nhìn Tịch Thành Nghiễn như người ngoài hành tinh.
“Bọn em chia tay chỉ vì chuyện nhỏ như hạt mè thôi à?” Chu Viện cảm thấy não của hai người đúng là hàng hiếm thấy, chẳng phải chỉ ăn cơm cùng với một người đàn ông khác thôi à, vậy mà cũng chia tay.
“Cái gì mà chuyện nhỏ chứ?” Tịch Thành Nghiễn không đồng ý nhíu mày, “Cô ấy biết rõ tên kia có ý đồ với mình, mà còn thân mật đi ăn cơm với người ta, thì rõ ràng cô ấy thay lòng còn gì!”
“Em trai à...” Chu Viện vỗ vai Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy nếu lần này không khơi thông cậu em họ này, thì dù sau này anh thật sự làm hòa với cô gái tên Dư Duyệt kia, chắc chắn cũng sẽ vì chuyện nhỏ mà chia tay tiếp cho xem.
“Chị đây nói cho em biết, chuyện này thật sự chẳng có gì đâu, ngoại trừ cái tên đàn ông đó theo đuổi con bé, thì chẳng lẽ hai người quen biết gặp nhau ở một nơi xa lạ thì không được ăn bữa cơm cùng nhau nhau à, em đừng có chuyện bé xé ra to như vậy.”
“Em không có, rõ ràng cô ấy...”
“Em câm miệng! Nghe chị nói đã!” Chu Viện trừng mắt, trấn áp Tịch Thành Nghiễn đang muốn phản kháng.
“Được rồi, dựa theo logic của em, cô ấy làm vậy là không đúng, chị cũng miễn cưỡng thừa nhận là không đúng, nhưng sao em lại không chịu ăn nói đàng hoàng, còn bảo cái gì mà phải lập tức về lại Thẩm Quyến, đây là thái độ em đối xử với bạn gái mình đó à? Rõ ràng đó là thái độ với cấp dưới! Cứng rắn, còn không nể tình, nếu chị là cô bé kia, chị chắc chắn cũng chia tay với em!”
Chị dừng lại, nhìn Tịch Thành Nghiễn cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm thở dài, đúng là em trai ngốc, trong lòng thì rất tốt, nhưng mỗi lần mở miệng ra thì chẳng khác gì đang vả vào mặt người khác!
“Em phải nhẹ nhàng giải thích với cô bé đó chứ, con gái ai cũng thích ăn mềm, em có thể nói vì em ghen thôi, em không muốn sau này cô ấy lại tiếp xúc với người đàn ông kia nữa, hoặc cũng có thể cô ấy đi gặp người đàn ông kia khiến em không vui, còn em lại ra lệnh cho người ta như vậy là sao!”
“Em không có ghen!” Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng 'hừ' một tiếng, quay đầu đi nơi khác.
Chu Viện trợn mắt lên trời, cảm thấy cậu em trai này không thể dạy được nữa rồi, vịt chết tại miệng, vậy mà còn muốn con gái người ta trở về với mình, nằm mơ đi!
Nghĩ một hồi, chị đưa tay cầm ly nước chanh lên, vô ý nói, “Nhưng chị thấy Dư Duyệt cũng xinh đẹp đó chứ.”
“Đúng đó!” Tịch Thành Nghiễn vui vẻ gật đầu, đây là lần đầu tiên anh nở nụ cười trong lúc dùng cơm chiều hôm nay.”
“Chàng trai bên cạnh cô bé ở bãi đậu xe cũng không tệ, chị thấy hai người bọn họ cũng xứng đôi đấy, không biết có phải là bạn trai mới của cô bé không đây.”
“Sao có thể như vậy được!” Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn ném đôi đũa xuống, gầm nhẹ: “Phùng Quân chỉ là phó quản lý thôi mà, dù có là trưởng thì cũng có gì đặc biệt đâu, sao có thể xứng với Dư Duyệt được!”
Nghe vậy, Chu Viện vô tội buông tay, “Có thể chị nói sai rồi, không chừng Dư Duyệt coi trọng cậu ta thì sao.”
Tịch Thành Nghiễn ngồi nghĩ lại những điều Chu Viện vừa nói, càng nghĩ càng bất an, hình như Dư Duyệt thật sự coi trong Phùng Quân, thấy vẻ mặt anh đã thay đổi, Chu Viện lại ăn cơm như bình thường.
Đúng lúc chị đang định gọi thêm một chén cơm nữa, Tịch Thành Nghiễn đối diện bỗng nhiên đứng bật dậy, dọa chị hết hồn.
“Em đi đâu vậy?”
“Về nhà!”
“Chị vẫn chưa ăn xong mà.” Chu Viện biết anh chỉ lấy cớ về nhà mà thôi, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, muốn đi tìm Dư Duyệt, chị mím môi cười, không vạch trần anh, chỉ lén lút chê cười anh trong lòng.
“Chị cứ ăn từ từ.” Tịch Thành Nghiễn cầm lấy áo khoác trên ghế, sau khi quyết định xong, anh cảm thấy không thể tốn thêm một giây nào nữa, anh hận không thể lập tức bay tới nhà dư Duyệt hỏi cô rốt cuộc cô và Phùng Quân là như thế nào với nhau, anh nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Chu Viện: “Đừng vội, ăn no rồi tính.” Dừng một chút, trước khi đi anh còn không quên chém chị họ mình một nhát, “Em đã bảo bồi bàn lát nữa mang thêm cho chị ba bát cơm to rồi!”
Chu Viện tức giận vỗ ngực liên tục, cảm thấy mình không thể ăn nổi nửa bát cơm còn lại nữa.
Em trai của người đáng yêu như vậy, sao em trai của chị lại thế này?! Ngoại trừ kiếm tiền ra thì chẳng có cái gì được nữa!
Hừ, hi vọng Dư Duyệt làm khó làm dễ nó nhiều nhiều một chút!
Dư Duyệt đang ở nhà cắt trái cậy đột nhiên hắt xì một cái thật to, cô xoa xoa mũi, lẩm bẩm một câu, “Thời tiết chuyển mùa, chắc là bị cảm rồi, phải đi mua một gói rễ bản lam ( thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.) rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...