10
Vài đêm sau, ta đang tận hưởng không khí mát mẻ trong tiểu viện nhà.
Kỷ Tiêu nói rằng tối nay hắn sẽ đến gặp ta để nói với ta một việc, đồng thời yêu cầu nhất định đừng ngủ, đợi hắn đến.
Ta ngửa mặt nằm trên ghế dài, với điểm tâm và nước trà trên chiếc bàn nhỏ bênh cạnh. Vừa ăn, vừa ngắm trăng và nghĩ về những điều Kỷ Tiêu muốn nói với ta.
Chẳng lẽ cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã lâu ngày sinh tình với ta, muốn tỏ tình với ta rồi kết thành vợ chồng sao? Chỉ trong vòng ba giây, ta đã bỏ lại điều không có khả năng xảy ra này ra sau đầu.
Không phải Kỷ Tiêu muốn nói với ta rằng hắn đã suy nghĩ rất lâu về chuyện xảy ra ngày hôm đó, sau đó nhận ra rằng mình đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên? Hay là hắn mắc bệnh nan y nào đó?
Trong khi ta đang không ngừng suy nghĩ lung tung và suy đoán về chuyện Kỷ Tiêu định nói, ta gần như ngủ quên trên ghế dài, sau đó ta nghe thấy một tiếng động từ bên cạnh.
Kỷ Tiêu mặc quần áo dạ hành màu đen, nhẹ như chim én từ trên tường nhảy xuống, mặt không biểu tình đi tới. Ta đang định hỏi hắn thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Ngươi bị thương à? Tại sao trên người lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy?”
Ánh mắt hắn chạm vào mắt ta, rồi hắn cụp mắt xuống, dường như có chút chột dạ.
"... Lỗ mũi của ngươi cũng quá thính đi mất, rõ ràng là ta đã xử lý qua."
Còn vì tới gặp nàng, đã cố ý thổi gió một lúc để xua đi mùi máu.
Sắc mặt ta vẫn không tốt như cũ.
Kỷ Tiêu bị thương ở cánh tay trái, nhìn hắn băng bó sứt sẹo như thế kia, máu đã chảy ra rất nhiều. Căn bản là không được xử lý tốt một chút nào!
Cố nén sự rung động, ta yêu cầu hắn tháo băng và băng bó lại.
Nghe vậy, Kỷ Tiêu vội vàng ôm cánh tay từ chối: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Trước đó ta cũng thường bị thương khi đánh trận ở biên cương. Xương cốt ta tốt, rất nhanh liền có thể khỏi hẳn, bây giờ vết thương còn đẫm máu, ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ bị doạ...
Ta nhìn thẳng vào hắn, ngữ khí cứng rắn: “Có định tháo nó ra hay không?”
Kỷ Tiêu đầu hàng ngay lập tức.
Vừa tháo miếng băng dính máu, vừa cẩn thận từng li từng tí ngước mắt lên nhìn ta.
“Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là chảy máu rất nhiều. Nhìn có vẻ đẫm máu, có hơi đáng sợ, nhưng đừng lo lắng, vết thương chỉ là nhìn doạ người thôi. Thực sự không đau lắm đâu... Aaa —————— 」
Bị ta vội vàng không kịp chuẩn bị ấn vào miệng vết thương, hắn hét lên đau đớn.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ta, lập tức á khẩu không nói nên lời.
“Nói cho ta biết, làm sao mà ngươi bị thương? Nhận tội thì sẽ nhận được khoan dung, chống cự thì sẽ bị nghiêm trị."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ta, Khóe môi Kỷ Tiêu ngập ngừng một chút.
Sau khi vết thương lộ ra hoàn toàn, việc đầu tiên hắn làm là nhìn về phía ta, chậm rãi cảm thấy yên lòng sau khi xác nhận ra rằng ta không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Cơ thể cũng dần dần thả lỏng.
Ta vừa đang lau vết thương cho hắn một lần nữa, vừa để hắn kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra.
"Ta đã sớm nhận được tin tức, trong phủ Thượng Thư có một gốc huyết linh chi trăm năm tuổi. Ngay cả trong cung cũng chưa chắc có được loại thánh phẩm bồi bổ sức khỏe như vậy. Thân thể của ngươi và ngoại tổ mẫu đều không tốt nên ta đương nhiên muốn mua nó để hai người bồi bổ thân thể.
“Ai biết được là dù ta đã trả rất nhiều tiền để mua nó, thế nhưng tên Vương Hoài Vân keo kiệt đó lại không chịu bán, làm ta tức ch.ết đi được. Đành phải làm một tên trộm lẻn vào nhà hắn láy ngân phiếu đổi huyết linh chi. Ai mà ngờ tới được sẽ đụng phải người phụ nữ man rợ khó hiểu lần trước chúng ta đã gặp ấy...”
Nghe đến đoạn này, ta lập tức ra tay nặng hơn một chút.
Nhân vật nam và nữ chính thực sự có mối duyên phận sâu xa với nhau.
Kỷ Tiêu cố ý điều chỉnh bầu không khí, cường điệu nói: "Ai ui! Ngươi đây là đang muốn mưu sát phu... khụ khụ, biểu ca!”
Ta không hắn anh, chỉ cụp mắt xuống xử lý vết thương.
“Tiếp tục đi."
Thấy ta không có phản ứng gì nhiều, hắn che miệng ho khan một cái.
"Ta là muốn lấy tiền mua, nhưng nàng ta là trực tiếp đến trộm. Chúng ta tranh chấp đã thu hút lính canh. Võ công của nàng không tốt. Ta là vì cứu nàng nên mới bị thương thôi, nếu không thì với công lực của ta thì làm sao có thể bị thương được chứ?”
Ta chậm rãi băng bó cho hắn một miếng băng mới toanh, nhướng mày lên lẳng lặng nhìn hắn.
"Cho nên là, ngươi vì cứu nàng nên mới bị thương?”
Kỷ Tiêu bị cái nhìn không thể giải thích được này của ta làm bối rối, mắt chớp loạn một cái, gãi tóc một cách lo lắng.
"Nàng là nữ nhân, suy nghĩ của nàng cũng không thể... Ta chỉ là thuận tay mà làm thôi. Dù sao, nếu nàng bị bắt được, nàng mà khai ra ta cũng xong chuyện." Huống chi, sau khi rời đi, nàng chủ động từ bỏ Huyết Linh Chi, cũng hứa sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện này, nên cứu nàng cũng không phải là thiệt thòi.”
Ta như cười mà không phải cười nói: “Không nghĩ tới biểu ca của ta lại ân cần và thương hương tiếc ngọc đến vậy. Ta nhớ được dáng dấp của cô nương đó rất xinh đẹp, tính tình cũng rất thẳng thắn và vui vẻ. Nhìn cũng khá xứng đôi với biểu ca đấy.”
Kỷ Tiêu nghe được câu đầu tiên còn ngượng ngùng mỉm cười, nhưng khi nghe được câu thứ hai, sắc mặt hắn dần dần tối sầm.
“Xứng đôi cái đầu ngươi ấy! Một người phụ nữ có tính bao đồng, phân không rõ phải trái hại ta suýt nữa bị phát hiện. Ta ghét nhất loại nữ tử thô lỗ như vậy. Ta thích những người phụ nữ dịu dàng, hiểu biết, đảm đang và đức độ, giống như ngươi, biểu muội của ta!”
Ta:... Thông thường kiểu đặt ra tiêu chuẩn như thế này hay bị vả mặt lắm.
Quả nhiên, đó là giọng điệu của nam nữ chính trong giai đoạn đầu của oan gia vui vẻ.
Còn có___
"Dịu dàng ân cần? Hiền lương thục đức? Ngươi cảm thấy hai điểm này có thích hợp với ta không?”
Kỷ Tiêu vẻ mặt hơi bối rối nhìn ta: "Không thích hợp sao? Ta cảm thấy ngươi rất là thích hợp luôn a."
“………… Kỷ Tiêu.”
“Hả?”
“Ngươi bị mù khi nào vậy?”
11
Đội quân của Kỷ đại tướng quân đã về Kinh thành hơn nửa tháng, nhưng ngoại tổ mẫu ta vẫn chưa hề quay lại.
Cữu cữu ta đã mấy lần cử người đến mời bà về phủ nhưng bà từ chối, nói rằng trên núi rất mát mẻ, nguyện phát tâm thờ Phật, hy vọng phật tổ phù hộ cho phủ quốc công.
Mãi đến một ngày sau khi Kỷ Tiêu lấy được Huyết Linh chi, hắn mới biết được tin tức rằng ngoại tổ mẫu đã bị bệnh nằm liệt giường rất lâu.
Đương nhiên là bà muốn về phủ để thăm con trai và cháu trai, chỉ là bà bị ốm và không muốn chúng ta lo lắng.
Cữu cữu của ta, người bận rộn với việc quân sự và không thể về nhà, đã nhờ Kỷ Tiêu dẫn người đến thăm ngoại tổ mẫu vào ngày hôm đó.
Khi Kỷ Tiêu hỏi ta có đi không, ta đương nhiên đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Trong phủ ngoại trừ mẹ của Kỷ Tiêu, thì ngoại tổ mẫu là người đối xử với ta tốt nhất.
Bây giờ bà ấy bị ốm, tất nhiên ta phải đến thăm bà ấy.
Kỷ Tiêu ngại có quá nhiều người đang quấy rối sự yên bình của ngoại tổ mẫu nên chỉ đưa ta đến đó.
Một ngày đường xe, chúng ta đến chùa Côn Thanh vào buổi tối.
Nhìn thấy ngoại tổ mẫu nằm trên giường trông tràn đầy sinh lực, cả hai chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mời thái y đi cùng đến xem bệnh.
Ngoại tổ mẫu đang tựa vào đầu giường, đôi mắt hơi đục nhìn hai chúng ta, rồi chợt mỉm cười.
“Ta đã nói là bệnh cũ rồi. Không có gì nghiêm trọng đâu. Nhất định phải huy động nhiều lực lượng như vậy làm gì? Còn mời cả thái y tới đây...”
Kỷ Tiêu: "Thân thể của bà nội là việc quan trọng nhất trong nhà, chúng ta cẩn thận hơn một chút cũng không quá đáng mà."
Kỷ Tiêu: "Người bị bệnh lâu như vậy mà không nói cho chúng con biết. Đã bao nhiêu lần cha con sai người đến hỏi thăm rồi? Nếu như không phải do thủ vệ tinh tường phát hiện ra chùa đã mời đại phu tới đây, người định giấu chúng con đến năm sau sao?”
Cái miệng này của Kỷ Tiêu có thể nói chuyện ở bất cứ đâu, một tràng cằn nhằn lải nhải của hắn khiến trên mặt ngoại tổ mẫu đều là nụ cười.
Ta liền chịu trách nhiệm ở bên cạnh phụ họa cho hắn, thỉnh thoảng nói “ừm”, “đúng” và “biểu ca nói thật là chuẩn xác.”
Một động một tĩnh, không quá ồn ào cũng không quá vắng vẻ.
Tâm trạng của ngoại tổ mẫu trở nên vui vẻ rõ rệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...