Đường Mẫn là người khá hiền hòa, có điều là ai đi nữa nếu phải đi đứng tạo dáng N kiểu dưới cái nắng chang chang hơn một giờ đồng hồ cũng sẽ bực bội.
Ngày hôm qua lúc hẹn thời gian chụp ảnh, Đường Mẫn cứ nghĩ địa điểm là ở thư viện, chụp vài tấm trong học viện là được.
Ngờ đâu mấy nữ sinh đổi hết chỗ này đến chỗ khác, cái nóng 36 độ cũng không giảm nổi nhiệt huyết của các cô.
Buổi chiều lúc sắp ra khỏi nhà, Nghiêm Tầm nhắn WeChat nhắc cậu chú ý tránh nắng và nhớ mang đủ nước.
Đường Mẫn ngại lỉnh kỉnh, uống một cốc nước rồi đi luôn, hiện tại mới thấy hối hận.
Da cậu trắng bóc, hôm qua lại vừa mới cắt tóc để lộ hai má.
Từ cổ đến lỗ tai đều nóng đến mức đỏ bừng, trông lại có nét đáng yêu hơn hình ảnh thường ngày một chút.
Nhóm người tiếp tục di chuyển đến hồ nước.
Tiết Sầm cầm camera, đang sắp xếp mọi người đứng thành hàng, vài bạn học đứng bên cạnh tìm góc chụp.
Đường Mẫn nóng sắp không chịu nổi, híp mắt hỏi nhỏ Trình Tri Viễn: "Bao giờ mới kết thúc...!Tớ sắp gục rồi..."
Một thành viên ban cán sự lớp đứng phía trước nghe thấy, quay đầu lại cười xin lỗi: "Xin lỗi hén, nam sinh các cậu không thích mấy chuyện này nhỉ? Một xíu nữa là xong thôi."
Đường Mẫn hơi lúng túng xua tay: "Không sao, tốt nghiệp cũng chỉ có một lần, chỉ là có hơi nóng." Nói xong cũng nở một nụ cười ngại ngùng.
Cô gái thấp hơn Đường Mẫn, ngẩng đầu thì thấy nụ cười đẹp quá mức của cậu, không nhịn được cầm điện thoại chụp một tấm.
Trình Tri Viễn đứng bên cạnh âm thầm bấm like.
Bốn năm đại học Đường Mẫn đã quen với việc bạn học nữ trong lớp chụp ảnh mình.
Hồi đầu, lúc mới bị phát hiện các cô còn hơi ngại ngùng, thế nhưng sau đó còn ngang nhiên chụp chính diện, nếu không vượt quá giới hạn Đường Mẫn sẽ không ngăn cản.
Background lần này không có bóng cây, Đường Mẫn đưa tay ra che nắng mà chẳng có mấy tác dụng.
Điện thoại bỗng rung lên hai lần, là tin nhắn Wechat Nghiêm Tầm gửi: "Tớ mua nước quả thanh mai* cho cậu đấy, đã về ký túc xá chưa?"
Đường Mẫn thều thào trả lời: "Vẫn chưa xong, chờ lát nữa tớ về uống."
Nghĩ đến nước ép thanh mai mát lạnh và máy điều hòa, Đường Mẫn lại cảm thấy có hi vọng.
* Nước ép thanh mai (多肉杨梅): Chinese bayberry:
*
May mắn hồ nước là địa điểm cuối cùng.
Chụp xong xuôi, Tiết Sầm lập tức hô to giải tán: "Trời nắng, mọi người mau về nghỉ đi nhé! Vài ngày nữa tập trung liên hoan! Tất cả phải có mặt đầy đủ! Không ai được vắng mặt!"
Mọi người đều rất vui vẻ, sôi nổi đồng ý, gom thành nhóm năm nhóm ba rời đi.
Bốn thành viên phòng 517 cũng tụ lại đầy đủ.
Từ năm ba Liêu Nhất Hành đã ra ngoài trọ với bạn gái, không thường xuyên gặp nhóm Đường Mẫn, gần đây sắp tốt nghiệp mới hay thấy mặt.
"Tôi về ký túc trước tránh nóng đây, nóng phát điên rồi." Liêu Nhất Hành sợ nóng nhất, liên tục quạt cổ áo phành phạch.
Về đến tầng một ký túc xá, Đường Mẫn đến tủ lạnh lấy nước.
Nghiêm Tầm đặt 4 cốc, vừa đủ mỗi người một cốc.
Mọi người thấy vậy thì nháo nhào xông lên tranh nhau.
Liêu Nhất Hành vừa tranh cướp với hai người còn lại vừa quay ra nháy mắt với Đường Mẫn: "Đại soái ca Nghiêm Tầm đặt à? Có mỗi cậu ta lúc nào cũng đặt nước thanh mai cho cậu."
Trình Tri Viễn lấy được phần mình, lập tức cắm ống hút hớp một ngụm dài, miệng còn giả bộ chê bai: "Không biết nói Nghiêm đại soái ca như thế nào nữa.
Bảo cậu ta không tốt thì là chúng ta sai, bảo cậu ta tốt thì nghĩ xem, bốn năm rồi mà cậu ta vẫn không biết mấy người chúng ta thích vị gì, lúc nào cũng đặt đồ theo sở thích của cậu."
Đường Mẫn mặc kệ hắn, lập tức đi về phòng, chỉ thả nhẹ một câu: "Giỏi thì đừng uống."
Nghe có vẻ cộc lốc nhưng lời nói ra lại rất nhẹ nhàng mềm mại, chỉ là một câu trêu đùa.
Trình Tri Viễn đi phía sau cười khà khà: "Uống chứ! Nào có hề chi sất! Chúng tớ thích gì không quan trọng, dù sao trong mắt người nào đó vốn chỉ có mỗi cậu!"
Ba người cùng cười ầm lên.
Họ trêu đùa thế này đã bốn năm.
Từ lúc mới khai giảng, mấy tên thanh niên lớn tướng đã bị dọa sợ.
Nghiêm Tầm quan tâm chăm sóc Đường Mẫn quá mức, quả thật cứ như mẹ già chăm chút con nhỏ.
Từ ăn, mặc, ở, đi lại, mặt nào cũng chu đáo, khiến người ngoài phải mở rộng tầm mắt.
Nếu bản thân Nghiêm Tầm là mẫu người săn sóc thì cũng đành, mấu chốt là hắn luôn lạnh nhạt xa cách, cũng không có vẻ gì là để tâm đến người khác.
Trình Tri Viễn âm thầm quan sát một thời gian, xem xét cẩn thận ánh mắt Nghiêm Tầm nhìn Đường Mẫn, tự ngộ ra được bí mật nào đó kinh thiên động địa.
Có điều thấy Đường Mẫn vẫn ngây ngô không biết gì, hắn cũng không làm việc thừa thãi, chỉ là bình thường rất thích nói vài câu ám chỉ.
Đường Mẫn không để ý, càng không biết diễn biến tâm lý phong phú của Trình Tri Viễn, chỉ vui vẻ chạy về hướng chiếc điều hòa mát lạnh.
*
Trời sâm sẩm tối, mấy người mới thong thả ra khỏi khu trường học.
"Thế là tốt nghiệp rồi hở? Tôi chẳng thấy chân thật tí nào." Dù không phải người đa sầu đa cảm nhưng không khí tràn ngập hương vị ly biệt vẫn khiến người ta phải cảm khái.
Liêu Nhất Hành lại nói thêm: "Không nói đến hai người nhé, mấy thánh học lên nghiên cứu sinh không thể đánh đồng với phàm nhân như tôi được."
Tiết Sầm đạp hắn một cái: "Ông khen hay hạ thấp hai đứa tôi đấy hả?"
"Hay lắm! Thế đứa nào là đứa được nhận vào Trung Kiến*!" Trình Tri Viễn xông lên quàng cổ uy hiếp Liêu Nhất Hành.
* Trung Kiến (中建): Tổng Công ty Xây dựng Trung Quốc, một trong các doanh nghiệp xây dựng và nhà thầu quốc tế lớn nhất tại Trung Quốc.
Hai người họ cười đùa chạy về phía trước, Đường Mẫn đi sau, nở nụ cười nhẹ.
Hè năm ngoái, Đường Mẫn và Trình Tri Viễn đều đã nhẹ nhàng thi đỗ nghiên cứu sinh, cũng xác định giáo sư hướng dẫn từ sớm.
Trong khi mọi người xung quanh tất bật đôn đáo giữa việc học và tìm việc làm, hai người gần như trải qua năm thứ tư đại học một cách nhàn nhã.
Có điều đại học A đứng đầu top đại học trong nước, sinh viên tốt nghiệp tìm việc làm cũng không khó.
Liêu Nhất Hành tới Trung Kiến, Tiết Sầm cũng được nhận vào công ty luật nổi tiếng như nguyện vọng.
Nơi làm việc đều ở cùng một thành phố, tụ họp rất dễ dàng.
Dù ngoài miệng ngả ngớn hi hi ha ha nhưng thật tâm Liêu Nhất Hành rất bội phục.
Đường Mẫn chính là người có thiên phú học tập, tư duy logic rất tốt, làm việc luôn bình tĩnh, không vội vàng hấp tấp, chính là kiểu người sinh ra để làm trong ngành luật pháp.
Mấu chốt là Đường Mẫn còn cực kỳ cố gắng, đề tài nghiên cứu, dàn ý luận văn, chuyện nào cậu cũng sẽ dành rất nhiều thời gian tra cứu tài liệu, chú tâm nghiên cứu.
Thế nên khi luận văn nghiên cứu của Đường Mẫn giành được thành tích đứng đầu, Liêu Nhất Hành cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
*
Buổi tối ăn tại tiệm thịt nướng quen thuộc trước cổng trường, Trình Tri Viễn vừa ngồi xuống đã quen tay gọi: "Ông chủ, cho hai chai rượu trước nhé!"
Tiết Sầm còn giữ chút lý trí, giả vờ ngăn cản: "Không ổn lắm, uống say thì sao?"
Trình Tri Viễn vung tay đầy hào khí: "Anh đây ngàn ly không say! Các cậu cũng phải không say không về!"
Đường Mẫn nhìn dáng vẻ của hắn thì thấy sờ sợ, vội vàng gọi trước một đĩa cơm chiên trứng tính lót dạ trước.
Tửu lượng cậu không tốt, nghe nói hành xử khi say cũng không ổn lắm, vì vậy rất ít khi uống rượu ở ngoài.
Buổi liên hoan tốt nghiệp cấp 3 là lần đầu tiên cậu uống rượu, chỉ một ly đã say đến trời đất quay cuồng, sau đó không còn nhớ gì hết.
Hôm sau tỉnh lại thấy mình đang ở nhà Nghiêm Tầm.
Đường Mẫn hỏi qua tình hình say rượu của mình thì bị Nghiêm Tầm khiêm khắc nói cậu say xong sẽ nói mớ, còn khóc huhu với người khác, làm Đường Mẫn sợ đến mức không dám uống nhiều ở ngoài, buổi liên hoan nào cũng chỉ lướt qua chút là dừng.
Có điều lần này có thể coi là buổi liên hoan cuối cùng trước khi tốt nghiệp, Đường Mẫn đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hi sinh vì nghĩa lớn.
Nhà hàng thịt nướng rất đông người, chủ yếu là sinh viên sắp tốt nghiệp, bàn bên cạnh đã bắt đầu ca hát òm tỏi: "Tôi sợ tôi không có cơ hội nói với bạn một câu 'Tạm biệt'..."* Sau đó lập tức có người hát theo, hát loạn hết cả lên, tình cảm lại vô cùng chân thành.
Đều là những thanh niên chưa trải sự đời, tiếng hát còn mang vẻ bất cần và liều mạng hướng đến tương lai.
* Lời bài hát Tạm Biệt - Trương Chấn Nhạc ( 再見 Good bye - 張震嶽)
Cơm no rượu say, Trình Tri Viễn tự xưng ngàn ly không say ôm lấy Tiết Sầm gào khóc: "Đại ca! Tôi sẽ nhớ mọi người lắm.
Mọi người phải nhớ về thăm chúng tôi, mời chúng tôi đi ăn..."
Tiết Sầm ôm Trình Tri Viễn gào theo: "Ông nhớ chúng tôi cái con khỉ! Ông chỉ là muốn được tôi bao cơm thôi đúng không!"
Liêu Nhất Hành không dám xem tiếp, che mắt quay đầu nhìn Đường Mẫn: "Anh em cây khế 100%, chậc chậc chậc."
Ánh mắt Đường Mẫn mơ hồ.
Cậu hơi giật mình gật đầu, lặp lại lời hắn: "Anh em cây khế!"
Liêu Nhất Hành thấy lạ, không lẽ Đường Mẫn say rồi? Người trông có vẻ ngốc ngốc, cực kỳ dễ bắt nạt.
"Mẫn Mẫn à?" Liêu Nhất Hành học theo Nghiêm Tầm gọi bậy tên Đường Mẫn, trêu cậu: "Tôi có đẹp trai không?"
"Đẹp trai không!" Đường Mẫn cười một cách ngây ngốc, mi mắt cong cong, dưới ánh đèn lộ ra vẻ ngây thơ hiếm thấy.
"Gọi bố ơi xem nào!"
"Gọi bố ơi xem nào."
"Vãi! Cậu say thật đấy à! Say mà vẫn khó lừa thế?" Liêu Nhất Hành không trêu đùa nữa, nhìn đồng hồ cũng sắp 10 giờ, gọi người chuẩn bị ra về.
Tiết Sầm còn hơi tỉnh táo, nhìn dáng vẻ ngây thơ ngờ nghệch của Đường Mẫn, gọi điện thoại cho Nghiêm Tầm.
Còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã nói 20 phút sau đến nơi.
Mấy người lại ngồi đợi ở ven đường.
Đêm mùa hè, tiếng ve kêu râm ran.
Trên đường cái thi thoảng lại có xe gào thét vụt qua khiến chủ quán phải hô to mắng.
Bàn ăn bên cạnh đã hát đến đoạn "Chúng ta cứ như vậy, mỗi người bước về phía chân trời của riêng mình"*.
Trình Tri Viễn không hổ là thành viên phụ trách làm nóng bầu không khí, bài nào cũng có thể hát rống theo.
Đường Mẫn được nhét bảo vệ ở giữa, thỉnh thoảng lại bị mấy câu hát lệch tông của Trình Tri Viễn làm giật nảy mình.
* Lời bài hát Những đóa hoa ấy (那些花兒 - Christine Fan)
Cậu uống say, phản ứng so với bình thường chậm hơn rất nhiều, giật mình xong lập tức ngoan ngoãn che tai lại, chỉ lẩm bẩm tự an ủi.
Liêu Nhất Hành ghé sát người vào cũng không nghe rõ cậu nói gì, chỉ cảm giác được tiếng nói mềm nhẹ của Đường Mẫn, không hiểu sao lại cực kỳ ngọt ngào.
Đường Mẫn lúc say thật sự không giống với ngày thường.
Hắn đang nghĩ vậy thì có xe dừng ở bên cạnh.
Một người đàn ông bước ra từ ghế lái.
Hắn mặc áo sơ mi trắng được là phẳng phiu và quần âu màu đen, ống tay áo nghiêm chỉnh xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy nhưng mãnh mẽ.
Hắn hơi mím môi, nhìn qua khá nghiêm túc, như thể vừa mới rời khỏi một cuộc họp nào đó, dáng vẻ trưởng thành khác hẳn với đám sinh viên còn đang say ngã trái ngã phải.
Một người như vậy bước nhanh đến trước mặt Đường Mẫn, cúi người nắm nhẹ tay cậu, trong chớp mắt vẻ góc cạnh như được mài mòn, ôn hòa hỏi: "Đường Đường, có khó chịu không?"
Đường Mẫn mơ màng ngẩng đầu, nhận ra Nghiêm Tầm thì lập tức thả lỏng, từ từ nhoẻn miệng cười: "Không khó chịu." Vừa nói còn vừa lắc đầu.
Có thể là lắc đến mức hơi choáng váng, hai tay ôm đầu gối của cậu hơi lung lay, lập tức rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Cái ôm này vừa rộng vừa ấm áp, chủ nhân của nó dùng đôi tay rắn chắc bao quanh cậu, có thể ngửi thấy mùi hoa hồng rất nhạt những lành lạnh.
Là mùi nước hoa Rose of No Man's Land*, mùi hương mà Đường Mẫn thích nhất.
Năm thứ hai đại học, hai người đi dạo phố, tình cờ ngửi thấy ở quầy bán nước hoa.
Đường Mẫn thích đến độ mua ngay một chai nhỏ.
Có điều mùi hương thiên nữ tính, cậu rất ít khi dùng.
Trái lại, Nghiêm Tầm - kẻ ban đầu nói mùi nước hoa này "cũng được" - về sau còn dùng nhiều hơn cả cậu.
Đường Mẫn thi thoảng lại trêu ghẹo hắn "'Cũng được' đó hở?".
Nghiêm Tầm chỉ cười, lý do là vì nguyên nhân thật sự đến hắn cũng thấy buồn cười.
Không chỉ vì Đường Mẫn thích khiến mùi nước hoa này không tầm thường, hơn hết là vì một câu thơ nổi tiếng: "Em là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi là tôi."*
Đường Mẫn giống như đã gieo đóa hồng ấy trong lòng Nghiêm Tầm.
- -------------------
Lời tác giả:
"Em là đóa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi là tôi." - Trích từ bài thơ của Pablo Neruda, cũng là lời tựa cho nước hoa "Rose of No Man's Land" – Hoa hồng chốn không người.
Nghiêm Tầm: Đường Đường say rượu đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể để kẻ khác nhìn thấy!
Hết chương 2.
- -
Chú thích của editor:
* Câu nói trích từ bài thơ tình "Poema 8" của nhà thơ Chile Pablo Neruda, trong tuyển tập Hai mươi bài thơ tình và một bài thơ tuyệt vọng (Viente poemas de amor y una canciún desesperada)
Bản dịch tiếng anh, nguồn lyricstranslate.com:
Poem 8
A white bee intoxicated with honey buzzes in my soul
and you swirl in slow spirals of smoke.
I am the desperate one, a word without echos,
he who lost everything, and he who had everything.
The last attachment, my ultimate anxiety crushes you
In my desert land, you are the last rose.
Oh, silence!
Close your intense eyes.
There flutters the night.
Oh, undress the frightened statue of your body.
You have intense eyes where the night flutters.
Arms of a fresh flower and the lap of a rose.
Your breasts look like white conches.
A dark butterfly has come to sleep on your belly.
Oh, silence!
Here is the loneliness from which you are missing.
It rains.
The wind from the sea hunts roving seagulls.
The water goes barefoot through the wet streets.
From that tree they groan, like they're ailing, the leaves.
White bee, missing, you still buzz in my soul.
You re-awaken in time, slender and quiet.
Oh, silence!
* Nước hoa Rose of No Man's Land (香水"无人区玫瑰") của Byredo:
Search thì là loại này nhưng đọc lời tựa trên mạng thì không giống như tác giả viết nên không biết có đúng ko:))), nhưng tạm cho là như vậy:
.