Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm


Langmuir rất đẹp, tất nhiên Hôn Diệu biết điều đó.
Hợp hóa cũng không cần kiêng dè gì, vì nó vốn là công dụng phổ biến nhất của nô lệ.

Khi tin tức Ma Vương bắt được Thánh Quân của nhân tộc làm tù binh dẫn về vực sâu, đã có rất nhiều ma tộc vui vẻ thảo luận, tưởng tượng ra cảnh vua nhân loại đẹp đẽ bị vua của bọn họ chinh phục sẽ trông như thế nào.
Trong tiềm thức của bọn họ, chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi.

Lẽ ra phải xảy ra vào đêm đầu tiên Langmuir đến vực sâu, có lẽ không cần phải đợi đến đêm...!Có lẽ ngay cả cả trước khi Langmuir xuống vực sâu.
Bọn họ sẽ nói, vua của nhân loại quỳ gối trước mặt vua của bọn họ, dùng mọi kỹ năng để phục vụ dị tộc dũng mãnh này.

Mà Ma Vương đang ở thời kỳ sung sức, ăn xong mới biết mỹ vị muốn ăn thêm lần nữa, vì có được Langmuir mà hắn không ngần ngại rút quân khỏi đế quốc nhân loại.

Từ đó về sau nhốt báu vật tuyệt thế này trong cung điện của mình, ngày đêm triền miên vui sướng...
Nhiều năm sau, trong một chuyến đích thân xuất chinh đến một bộ lạc xa xôi.

Một buổi chiều nọ Hôn Diệu bị nô lệ thân yêu của mình khuyến khích lén ra khỏi lều hành quân để "đồng cảm với nhân dân", ai ngờ hắn lại nghe được mấy lời đồn đãi tương tự từ trong miệng của tộc nhân địa phương.
Ma Vương ngay thẳng sợ xanh mặt, hơn nữa xém suy sụp.
"Ngươi? Ngươi dùng mọi kỹ năng để phục vụ ta???"
Tầm mắt của Hôn Diệu biến thành màu đen, hắn chỉ vào Langmuir: "Nói cho rõ, ai phục vụ ai!"
"...!Ta còn tưởng rằng Ngô Vương sẽ càng để ý đến bêu danh hoang dâm vô độ của mình."
"Langmuir." Trên mặt Hôn Diệu mang theo vẻ giễu cợt, trong lòng thì bi phẫn không thôi: "Đời này ta vì ngươi mà chịu tiếng xấu còn chưa đủ nhiều hay sao? Cho tới bây giờ..."
Đã quen rồi, không thèm quan tâm nữa!
Thực ra, lần hợp hóa đầu tiên giữa Ma Vương và Thánh Quân đã diễn ra vào đêm mùa đông đầy tuyết đầu năm thứ hai đó, khi ấy xuất phát từ hứng khởi nhất thời của Hôn Diệu.
Mà biểu hiện của Langmuir ——
Một lời khó nói hết.
Điều này rất bình thường, dẫu sao thuở nhỏ Langmuir đã cấm dục, tuy nói y là hoàng tộc, nếu thực sự muốn nạp hậu để kéo dài huyết mạch thì có lẽ thần điện cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng có lẽ vì tín ngưỡng quá mức thành kính, mà từ khi còn là thiếu niên Langmuir đã đối với mấy chuyện tình ái này đều kính sợ tránh xa, không chỉ không nạp hậu mà còn sớm sắp xếp vị trí thái tử cho em trai mình.
Thái độ của y rất kiên quyết, rặt một vẻ "ta muốn cả đời này phụng dưỡng đức mẹ Quang Minh".

Lão Thánh Quân và lão Quân Hậu khuyên mấy lần, mấy đại thần lại khuyên mấy lần, phát hiện thực sự không thể thuyết phục được y nên cũng chỉ đành theo ý của y thôi.
Vì thế đêm hôm đó, sau khi nhận ra ý đồ của Hôn Diệu, Langmuir cứ bồn chồn mãi.
Y cũng không hề tỏ ra thái độ "thà chết còn hơn phục tùng", thậm chí còn cố gắng phối hợp, nhưng không thành công, quan niệm đã khắc sâu vào xương máu sao mà dễ phá vỡ được?
Sau khi áo bào tuột xuống, cơ thể trần truồng của y liền bắt đầu phản kháng kịch liệt.

Y nhắm mắt lại, phát run, cứng người, thở gấp, co tròn trên giường.
Hôn Diệu chê một câu, nô lệ cố gắng kiềm chế bản năng, run rẩy cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng khi Ma Vương cử động một chút, người này lại cuộn mình lại, giống như vỏ sò không thể cạy ra được.
Hôn Diệu giận dỗi nói: "Langmuir!"
Ma Vương nghiến răng gằn từng chữ: "Ngươi không muốn?"
Trong bóng tối, Langmuir không dám mở mắt, trên cổ hằn ra xương gầy mảnh khảnh, cắn môi rơi nước mắt như muốn chết tới nơi, nhưng lời y thốt ra lại là, ta bằng lòng.
Hôn Diệu hít sâu một hơi, đứng dậy muốn đi.

Langmuir kéo thắt lưng của hắn, cắn răng nói: "Ngô Vương! Ngài nói, ta phải có chút tác dụng gì đó."
Ma Vương quay đầu lại, trong bóng tối đôi mắt lóe lên tính xâm lược như báo săn.
Yết hầu của hắn khẽ chuyển động, cái đuôi đầy vảy lặng lẽ lắc lư nửa vòng.
"...!Đây là sự lựa chọn của ngươi." Hắn trầm giọng nói.
Rốt cục, Ma Vương lại cúi xuống.

Móng vuốt xuyên qua bóng tối, giữ chặt đầu gối của Langmuir ——
Langmuir bỗng nức nở một tiếng, suy sụp giơ cánh tay lên che mặt mình, vỏ sò lại đóng lại.
Hôn Diệu: "..."
Thánh Quân bệ hạ, ngươi đùa ta đó hả?
Hôn Diệu vốn chẳng có cứng.

Trong nhận thức thông thường của ma tộc, hợp hóa đại biểu cho thỏa thích tận hứng là một chuyện vui sướng.

Hôn Diệu lại là vua của hoàng cung, ma tộc xinh đẹp muốn hợp hóa với hắn có thể xếp hoàng cung hai vòng, hắn không cần cũng khinh thường dùng thủ đoạn ép buộc.
Nói trắng ra, Ma Vương cảm thấy mình đã sai lầm khi ép một tên không phối hợp để hợp hóa, còn thấy có lỗi với bản thân, nhưng hành vi của Langmuir khiến cho tên đã lên dây như hắn, bắn cũng không được, không bắn cũng không được.
Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, chửi đổng một tiếng, trực tiếp ấn hai tay Langmuir lên đầu giường, cứ thế miễn cưỡng hoàn thành hợp hóa.
Trải nghiệm...!ừm...
Nó chỉ nhỉnh hơn một chút so với "dở ẹt, trực tiếp để lại bóng ma tâm lý cho Ma Vương".
Còn "chút xíu xíu" ngon đó vẫn xuất phát từ thú vui bắt nạt kẻ thù đến rơi nước mắt chứ không phải từ chuyện hợp hóa.
Điều này cũng rất bình thường, Thánh Quân là vỏ sò, không thể có chút hy vọng nào được.

Mà Hôn Diệu còn phải lo lắng cho sức khỏe của Langmuir vừa mới khỏi bện nặng, không thể nào tận hứng một cách trọn vẹn.
Miễn cưỡng làm xong một lần, Langmuir cứ thế ngất luôn, sắc mặt của Hôn Diệu vô cùng kém, xém nữa chửi ầm lên.
Phải, hắn thừa nhận Langmuir rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ma tộc nào ở vực sâu!
Nhưng vịt quay thơm phức béo nguậy, dòm thì thèm tòm tem nhưng không thể ăn được thì có nghĩa lí gì?
Ma Vương là một kẻ thực dụng.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi Langmuir thích nghi với tiết tấu của hắn, Hôn Diệu đều luôn nhẫn nhục cảm thấy việc hợp hóa với Langmuir, hoàn toàn là sự hy sinh và trả giá đơn phương từ mình.
Rồi câu hỏi được đặt ra, điều gì đã khiến Ma Vương thà nhẫn nhục như vậy cũng phải kiên trì làm tiếp?
—— chỉ có thể nói, thú vui ức hiếp kẻ thù đến rơi nước mắt quả thực có sức hấp dẫn khiến Ma Vương ăn xong thì mê mẩn.
...
Năm thứ nhất tra tấn, đặc biệt là gần hai tháng trong lều nô lệ khiến Langmuir suýt nữa đã chết trong đó, căn cơ bị hủy hoại hoàn toàn.

Sau khi thầy pháp Tako xem xong bèn nói có lẽ sẽ khó sống được lâu.
Đáng tiếc, Ma Vương không có năng lực đoán trước tương lai, hắn cũng không biết chỉ hai ba năm nữa, mình sẽ lo sốt vó đến mức độ nào chỉ vì lời này.

Mà đến năm thứ bảy, hắn lại phải chịu một đòn chí mạng định mệnh đó.
Khi đó Hôn Diệu chỉ thấy phiền.

Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, cảm thấy mình lụm ông trời về, nhưng...!hắn vẫn cảm thấy vứt đi quá đáng tiếc.
Mà tâm tính của Langmuir vẫn rộng lượng như trước.

Rõ ràng khi hợp hóa khóc thảm như vậy, nhưng ngày hôm sau y đã bình tĩnh lại, vẫm mỉm cười điềm đạm với Ma Vương.
Y vẫn có tính hay tò mò và mong muốn tìm hiểu mọi thứ trong vực sâu, mỗi khi gặp điều gì không hiểu đều sẽ đặt câu hỏi.
Chớp mắt đã đến cuối đông.

Thầy pháp Tada bày ra trăm mảnh xương để tế trời, tính toán ngày nào mạch lửa ngừng hoạt động lâu nhất, gió tuyết thổi lạnh nhất.

Hôn Diệu theo phong tục cũ chuẩn bị đồ tế lễ cho lễ Cực Hàn.
Hắn bước ra khỏi cung điện vào mỗi buổi sáng đầy tuyết, phong ấn chiếc chìa khóa xương của Langmuir bằng ma lực của mình.

Mà khi Ma Vương trở lại vào ban đêm mang theo cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lại cầm chiếc chìa khóa xương trong tay, hắn luôn có thể trông thấy Langmuir đang đứng cạnh cửa sổ, cố gắng hết sức để trông về phía xa.
...!Giống như một vật trang trí yên tĩnh, mặt Hôn Diệu không chút thay đổi thầm nghĩ.
"Ngô Vương."
Langmuir quay đầu lại, gương mặt sáng ngời: "Lúc ngài đi vắng, nô lệ nghe được tiếng ca, đó là..."
"Là bài ca tế lễ."
Khi Hôn Diệu lên tiếng thì giọng có hơi khàn, nhưng vẻ mặt lại rất bình thản.

Mái tóc rối bời của hắn phủ đầy sương tuyết, nhìn từ xa trông giống như đã bạc đi như Langmuir: "Ngày mai là lễ Cực Hàn, vào ngày này ma tộc tỏ lòng tôn kính với đồng bào và tổ tiên đã chết trong mỗi mùa đông lạnh giá."
"Ngài sẽ ca hát sao?"
"Không phải ta hát, đó là việc của thầy pháp."
Langmuir ngẩn ra: "Ngài không hát sao?"
Nói nhảm, tất nhiên thủ lĩnh không cần phải đích thân ca hát, cũng không biết người này đang nghĩ cái gì, chắc là hối hận không thể quấn lấy mình dạy y bài hát của ma tộc.
Hôn Diệu lười suy nghĩ nên tiện tay cởi áo khoác từ trên vai xuống —— nó được may bằng da thú màu trắng, điểm xuyết ở hai bên vai áo choàng là một chuỗi xương được buộc bằng dây thừng thô, gió thổi qua liền phát ra tiếng va chạm lanh lảnh rõ ràng.
Hắn dùng áo khoác vẫn còn dính băng tuyết lướt qua mặt Langmuir, quả nhiên đối phương lạnh đến mức rùng mình.
"Lông đã đông cứng rồi." Langmuir lại bỗng dưng bắt lấy góc áo, y nhíu mày nghiêm túc dặn dò: "Ngài nên mặc dày thêm chút."
Hôn Diệu không khỏi ngạc nhiên nở nụ cười.
Hoang đường, hắn đang bắt nạt kẻ thù của mình, mà kẻ thù lại cố gắng quan tâm hắn.
Hắn sớm biết Langmuir người này có chút gì đó hoang đường, nhưn đến mức này dù là chân thành hay giả dối thì mọi chuyện đã đi quá xa.
"Ngày tế lễ, 'người chịu lạnh' không được ăn uống, cũng không được mặc áo dày."
Hôn Diệu ngồi xổm xuống, hai tay nâng mặt của Langmuir, cười nói: "Lời của ngươi là báng bổ với tế lễ Cực Hàn.

Langmuir, xem ra ngươi vẫn không thể học được cách làm nô lệ."
"Hôm nay tâm trạng ta rất tốt nên không trừng phạt ngươi, lần sau ngươi còn nói linh tinh nữa, ta sẽ bắt ngươi nuốt viên đá lửa."
"...!Xin lỗi, ta không biết điều này."

"Nếu không biết thì học cách im lặng."
Đáng tiếc là Langmuir không học được cách im lặng.
Chiều hôm đó, tôi tớ đưa bữa tối tới thì rời khỏi.

Hôn Diệu vẫy tay mà không ngẩng đầu lên, Langmuir liền đi tới quỳ gối bên chân hắn.
Không có cách nào, nhân loại mảnh mai dạ dày không thể xử lý được đồ ăn quá thô ráp, nô quan đều là lũ thô lỗ không thể hầu hạ tỉ mỉ như vậy.
Hôn Diệu ra lệnh cho đầu bếp tăng khẩu phần ăn lên một nửa, sau đó đích thân chọn ra những món mà Langmuir miễn cưỡng ăn được rồi đút cho nhân loại.
Cơm tối ăn được một nửa, Langmuir chợt nói: "Ngô Vương có thể đổi chỗ trói ta được không? Ta ở trong cung cả ngày lẫn đêm, không biết được chuyện gì hết."
...!Chỉ cần người này không nói nhảm làm một vật trang trí xinh đẹp, ngoan ngoãn, nhưng mỗi khi mở miệng lại luôn có khả năng chọc tức hắn.
Hôn Diệu cảm thấy ngứa ngáy ở chân răng nên đẩy bữa ăn trước mặt sang một bên, để lộ chiếc khay đựng chạm rỗng bên dưới.
Khay đựng chất đầy đá lửa nóng đỏ, mùa đông trong vực sâu quá lạnh, nếu không có đá lửa để sưởi ấm thì khó có thể ăn xong một bữa cơm.
"Há miệng ra." Hôn Diệu nham hiểm nói.
Langmuir đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn, vẻ mặt có chút kinh hãi.
"Đừng nói là ta không cảnh cáo ngươi." Hôn Diệu cầm chiếc thìa vừa húp canh lên, khuấy trong đá lửa kêu lách tách rồi múc ra một viên: "Nhắm mắt lại, há miệng ra."
"..."
"Langmuir, ngươi là nô lệ, đừng quên ngươi đã đánh đổi thứ gì để đổi lấy hòa bình cho đất nước và dân tộc của ngươi.

Phục tùng mệnh lệnh rồi há miệng ra."
Langmuir im lặng mím môi, sau đó thật sự nhắm mắt há miệng.
Hôn Diệu ném đá lửa vào trong khay đựng, nhanh chóng múc một thìa nước canh thịt vào miệng y.
"Khụ...!?"
Langmuir bất ngờ không kịp đề phòng bị canh thịt nóng hôi hổi làm sắc đến ho dữ dội không ngừng, y kinh ngạc che miệng hé mắt ra nhìn lại.
Ma Vương ném chiếc thìa cười lớn, vui vẻ chỉ vào y: "Dễ lừa thật đấy."
Gió đông bên ngoài cung điện vẫn thổi vù vù
Một lúc sau, Langmuir cũng chậm rãi nở nụ cười, y ấm áp nói: "Hôm nay tâm trạng Ngô Vương quả thực rất tốt."
Hôn Diệu chẳng ừ hử gì cả.

Ánh mắt của hắn dừng lại gương mặt của Langmuir một lúc lâu sau đó cố ý rời mắt đi, nhìn những hạt tuyết đang rít gào ngoài cửa sổ.
Mùa đông này, hắn có được một nô lệ là nhân loại.
Ma Vương thầm nghĩ.
Đây chính là chuyện lớn, hắn cũng không phải Ma Vương duy nhất phá vỡ phong ấn, nhưng chắc chắn là Ma Vương đầu tiên nuôi dưỡng nhân loại trong cung điện, mà thành công nuôi sống.

Tất nhiên, đây không phải là thành tựu gì lớn lao gì, nhưng Hôn Diệu rất đắc ý, rất...
Langmuir: "Vậy ngày mai ngài thật sự không hát sao, hay là không biết hát?"
Hôn Diệu: "..."
Phiền muốn chết, biết vậy cho y nuốt một viên đá lửa cho rồi!
...
Ngày hôm sau, vào lúc rạng sáng.
Khi tiếng kèn hiệu đầu tiên vang lên, Ma Vương liền rời khỏi tẩm điện.
Theo tục lệ hàng năm, Hôn Diệu tết mái tóc dài của mình thành bím tóc, tắm rửa bằng tuyết rồi buộc một chiếc chuông xương vào mắt cá chân trái và phải, sau đó tự tay nâng hộp sọ của tổ tiên.

Thân trên để trần, bất chấp gió lạnh như dao găm, đi từ hoàng cung về phía núi tuyết.
Thầy pháp Tade rung chuông bằng cả hai tay, ông chỉ khoác một chiếc áo bào, hát lên bài ca tế lễ bằng chất giọng già nua và khàn khàn.
Phía sau lại có thêm mười tám thầy pháp trẻ và trung niên, bọn họ cũng cất cao giọng ngâm tụng.
Bọn họ phải đi bộ đến núi tuyết Sương Giác, ngày hôm sau mới trở về.


Phía sau ngoại trừ một ngàn thân vệ của hoàng cung, thì cũng không còn ma tộc khác đi theo.
Trong lúc đó, các thầy tế có thể uống nước nóng, ăn đồ khô và thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhưng những "người chịu lạnh" cầm xương trong tay không được ăn uống.

Thử thách khắc nghiệt như vậy, chắc chắn không phải là điều mà người thường có thể chịu đựng được.
"Vương cũng không cần phải lúc nào cũng đích thân làm tế lễ."
Khi đó Thiên Phách còn chưa được phong làm Thiếu Vương, mà chỉ là đội trưởng đội thân vệ dưới tay Ma Vương.

Thiếu nữ có một đôi mắt vàng trông có vẻ u ám, lẩm bẩm: "Ngoại trừ Ngô Vương, ta còn chưa bao giờ nghe nói có thủ lĩnh bộ lạc nào phải chịu lạnh mỗi mùa đông.

Việc này giao cho lão Tada làm không được sao."
Nàng ta vừa nói vừa chỉ về Modo bên cạnh, vị tướng quân liệt ma này đi theo Ma Vương từ nhỏ, có lẽ sẽ bằng lòng đi khuyên nhủ hắn đôi chút?
Modo biết tỏng tâm tư nhỏ của thiếu nữ, lười biếng hừ một tiếng: "Ui, đừng nhìn ta như thế, với tính tình đó của Ngô Vương, nếu ta xen vào, chắc hắn sẽ bảo ta nuốt đá lửa."
Hai nữ mà tộc cưỡi trên ngựa chiến, dẫn theo thân vệ đi theo từ xa.
Bỗng nhiên, Hôn Diệu đi ở phía trước nghiêng đầu trong gió tuyết, tựa như có điều suy nghĩ nhìn về phía cung điện.
Thiên Phách và Modo cũng không khỏi nhìn theo.
Một bóng người mặc áo bào trắng lặng lẽ đứng ở cửa sổ cung điện, dường như còn liếc nhìn với vương của các nàng từ xa một cái.
"Hừ, Thánh Quân nhân loại đó..." Thiên Phách nhíu mày nhỏ giọng nói: "Hình như Ngô Vương rất thích y."
"Một tiện heo nhân loại mà thôi." Modo nhếch môi mỉa mai.
"Đây chính là nhân loại có thể so chiêu chính diện với Ngô Vương." Thiên Phách hừ lạnh nói: "Ta có cảm giác rằng, tên đó rất nguy hiểm, y không có hiền lành ngoan ngoãn như bề ngoài đâu.

Ngô Vương giữ người bên mình như thế, tai họa ngầm quá lớn."
Tai họa ngầm, ai nói không phải chứ? Modo nghĩ bụng, nhưng có lẽ đối với vương mà nói, đây chính là một trò chơi kích thích.
Trong vực sâu thiếu niềm vui, cũng chỉ có chiến đấu, giết chóc và chinh phục mới có thể khơi dậy sự hưng phấn.
Modo dõi mắt nhìn về phía vương.

Hồi lâu Hôn Diệu mới quay đầu lại, ánh mắt lại rơi vào cảnh tuyết loang lổ phía trước.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhưng ánh mắt của Ma Vương thoáng mơ hồ, khóe môi lại cong lên một chút, như có như không nở nụ cười.
Đột nhiên, Hôn Diệu mở miệng, tiếng ca du dương vang vọng khắp cánh đồng tuyết.
Thiên Phách không thể tin vào mắt và tai mình, nàng ta buột miệng: "Vương làm sao vậy...!?"
Modo cũng kinh ngạc không kém: "Vậy mà vương biết hát tế lễ, ta chưa bao giờ nghe luôn đó!"
Không chỉ biết hát, mà còn hát những âm điệu cổ xưa đó vô cùng kỳ diệu!
Đừng nói các nàng, ngay cả lão thầy pháp Tada và mười hai thầy pháp trẻ phía sau Hôn Diệu đều ngớ ra, xém nữa hát sai giai điệu.
Ma Vương không để ý đến điều đó, tự hát lớn bài hát tế lễ rồi giẫm lên tuyết đi về phía trước.
Trong tiếng gió réo rắt như sáo dài, âm thanh của Ma Vương lấn át cả Tada, cũng lấn át luôn cả các thầy pháp trẻ tuổi, rung động đến tâm can.

Tưởng chừng như sắp truyền đến đỉnh núi tuyết Sương Giác rồi văng vẳng tới vách kết giới, chạm tới nơi có vầng trăng huyền ảo kia.
Hồi lâu Thiên Phách và Modo vẫn chưa hoàn hồn lại.
Không biết qua bao lâu, Thiên Phách cụp đôi mắt ẩm ướt xuống, tự nhủ: "Vào dịp Cực Hàn, bày tỏ lòng kính trọng đến mỗi mùa đông ở vực sâu Gasol, bày tỏ lòng kính trọng đối với từng đồng bào và tổ tiên đã chết vì đói lạnh vì hận thù."
"Bây giờ, ít nhất trong hoàng cung có Ngô Vương, rốt cuộc sẽ không còn tộc nhân nào chết vì đói hay lạnh nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Chưa đã, nhưng xơi rồi thì mê tít luôn.
Phiền, nhưng vẫn hát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận