Năm thứ 7 phải lòng em

Một nụ hôn chậm rãi rơi xuống, hai đôi môi trong chớp mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi lại tách ra.
 
Bàn gỗ của quán rượu rộng hơn bàn ăn thông thường, cô khom lưng, hai tay đặt trên bả vai của Tưởng Thịnh Hòa để chống đỡ trọng lượng của toàn cơ thể.
 
Ánh sáng nơi này vô cùng chập chờn, nhịp tim hai người cũng vì vậy mà bị cuốn theo đập càng nhanh hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngay khi Tưởng Thịnh Hòa cho rằng cô muốn ngồi xuống thì Lạc Kỳ lại hôn tới, đầu lưỡi cô đẩy môi của anh ra. Từ khi kết hôn đến nay cô chưa từng chủ động với anh như vậy.
 
Kỹ thuật hôn của cô rất bình thường, hơn nữa ở giữa họ còn cách một cái bàn, nên không thể hôn sâu thêm.
 
Lạc Kỳ áp trán mình vào má anh, tự mình bật cười, còn không cho phép anh cười.
 
Tưởng Thịnh Hòa khẽ nắm đầu cô, để mặt cô dán vào mặt anh, anh rũ mắt hỏi: “Không hôn nữa à?”
 
Lạc Kỳ lắc đầu: “Về nhà thôi.”
 
“Anh trách em à.”
 
Cô thấy bại là vì anh phối hợp không đúng chỗ, cô hôn bất ngờ khiến anh không kịp có phản ứng, Tưởng Thịnh Hòa đành phải thấp giọng dỗ dành cô: “Về nhà thử lại lần nữa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nói: “Anh dạy em.”
 
Cơ thể Lạc Kỳ như lơ lửng giữa bàn gỗ, do đã nằm sấp hồi lâu nên cơ thể rất không thoải mái, cô đứng dậy khỏi người anh. Do vừa nãy hôn khá lâu nên miệng cô đã trở nên khô khốc, cô cầm ly nước trái cây lên một hơi uống sạch, nghĩ đến vừa rồi mình hôn anh, trái tim không kìm được mà đập mạnh hơn.
 
Thấy nước trong ly đã hết sạch, Tưởng Thịnh Hòa mới đưa tay rót đầy cho cô, cô không uống nước trái cây của mình mà nghiêng về phía trước cầm ly của anh lên, nhấp hai ngụm rồi trả lại cho anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa mỉm cười, đặt ly thủy tinh của mình vào tay cô: “Cho em hết.”
 
Bị nụ hôn vừa rồi làm gián đoạn, khiến cô quên mất vừa rồi mình đã nói tới đâu.
 
Tưởng Thịnh Hòa suy nghĩ: “Không nói chuyện khác nữa, nói về hai chúng ta đi.”
 
Lạc Kỳ xem ly nước trái cây kia của anh như trà mà thưởng thức, cô gật đầu, để anh nói trước: “Em không biết nói từ đâu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa luôn muốn hỏi cô: “Một năm nay yêu đương với anh, anh có điều gì làm không tốt khiến em tức giận không? Hoặc là cho em trải nghiệm không tốt.”
 
“Cái gì cũng tốt.”
 
“Đừng vì hôm nay là sinh nhật anh, em sợ anh buồn mà không dám nói thật.”
 
“Không có.” Lạc Kỳ đặt ly xuống, từ bên này vòng qua ngồi xuống bên cạnh anh: “Nếu phải nói thì cũng có, nhưng nếu nói ra anh sẽ không cho em ngồi cạnh anh nữa.”
 
Cô nghiêng người về phía anh, ôm lấy vòng eo cứng rắn đầy mạnh mẽ của anh, ôm vài giây rồi buông ra: “Lần sau hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, em muốn ngồi bên cạnh anh.”

 
“Được, anh nhớ rồi.” Tưởng Thịnh Hòa kéo tay cô đặt lên eo mình lần nữa: “Hôm nay là anh sơ sót, đêm nay em có thể ôm anh mãi mãi.”
 
Lạc Kỳ xoay mặt nhìn ra sau, góc này của bọn họ không có ai để ý, ánh sáng lại rất mờ, cô có thể không kiêng kị gì mà ôm chặt anh.
 
“Tổng giám đốc Tưởng, sinh nhật vui vẻ. Câu này là với vị trí của trợ lý.”
 
“Ông xã, sinh nhật vui vẻ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, cười hỏi: “Vậy thì câu sau là đến từ ai?”
 
“Đến từ Lạc Kỳ của anh.”
 

 
Tưởng Thịnh Hòa là một người thầy hết sức tận tâm với học trò của mình, nói về nhà muốn dạy cô cách hôn sâu, tiện thể nâng cao kỹ thuật hôn của cô thì một giây cũng không chậm trễ. Lạc Kỳ vừa tắm xong đã bị anh mạnh mẽ ôm lên giường, hai người nằm trong chăn một lúc lâu. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cọ sát khóe môi cô: “Em tự mình thực hành trước, hay là để anh dạy trước?”
 
Lạc Kỳ: “Tắt đèn trước.”
 
“...” Anh nhìn cô cười, rồi quay người đi tắt đèn.
 
Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, từ góc độ này Lạc Kỳ có thể thấy rõ hình dáng của anh.
 
Không giống như lúc ở quán rượu, giữa hai người có một cái bàn, còn phải lo lắng liệu có bị những vị khách xung quanh khác nhìn thấy hay không. Còn bây giờ không có chướng ngại tâm lý, cũng không cần anh dạy, cô trực tiếp bám vào cổ anh, đưa môi mình chặn môi anh.
 
Đẩy răng ra, môi lưỡi quấn quýt nhau.
 
Trước kia đều là Tưởng Thịnh Hòa hôn cô, còn cô chỉ việc đáp lại anh. Nhưng đêm nay đổi lại là cô chủ động trước, khiến cho nhịp tim của hai người đều không chịu nổi dày vò mà đập mạnh.
 
Ngoài trời lúc này đã tối sầm.
 
Ngón tay cô xuyên qua kẽ tóc của anh.
 
Lúc sắp cạn oxi, bọn họ mới lưu luyến mà tách nhau ra.
 
Lạc Kỳ điều chỉnh hô hấp, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa gập chân của cô lên, vùi đầu mà hôn.
 
Môi của anh dịu dàng đến mức khiến Lạc Kỳ phải buông giáp đầu hàng.
 
Hôm sau khi thức dậy, cơ thể đã không còn là của mình nữa, chân bị anh giữ lại đau tới mức không dám cử động. Cũng may hôm nay là thứ bảy nên không cần đến công ty.

 
Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện lúc tối mình muốn tới Tô Thành cho cô biết, nhưng không nhắc tới chuyện phòng ở: “Anh qua đó bàn chút chuyện, đến tối mai anh sẽ về.”
 
Trong mấy lần đi công tác, Lạc Kỳ chưa bao giờ tiễn anh, sau khi cô rời giường thì chỉ đơn giản giúp anh thu dọn hành lý mà thôi.
 
Tưởng Thịnh Hòa không có ở nhà, Đô Đô và Mi Mi cũng ở Tô Thành, trong nhà đột nhiên trở nên vắng lặng. Đến sáng hôm sau, Lạc Kỳ cũng trở lại công ty để tăng ca.
 
Lúc ô tô rẽ vào bãi đỗ xe của cao ốc Viễn Duy, Lạc Kỳ không khỏi nghĩ đến không biết lúc trước Tưởng Thịnh Hòa về thăm cô đã đỗ xe ở đây, cũng không biết đã đợi cô bao lâu.
 
Đến mười giờ sáng, Tưởng Thịnh Hòa đã gặp được ông Hồ chủ nhân hiện tại của ngôi nhà.
 
Ông Hồ năm nay đã hơn năm mươi tuổi, thân hình có hơi mập mạp, nhưng nhìn mặt lại trông rất hiền. Ông ấy nhiệt tình chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa và Lục Bách Thanh rồi mời họ vào văn phòng của ông ấy ngồi.
 
Theo hiểu biết của Lục Bách Thanh thì ông Hồ kinh doanh hai nhà máy cỡ vừa, việc kinh doanh cũng không tệ, quả thực trong tay không thiếu tiền. Vị trí biệt thự hiện tại của ông ấy cao hơn khu vực ngôi biệt thự kia của nhà Lạc Kỳ một bậc, nếu muốn nói là nhìn trúng ngôi nhà kia của nhà Lạc Kỳ muốn ra tay thì vẫn chưa đến mức.
 
“Uống trà đi.” Ông Hồ theo phép lịch sự rót cho họ hai ly trà.
 
Tưởng Thịnh Hòa không thích quanh co lòng vòng nên đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Cho tôi hỏi một chút, ông có nguyên nhân bất đắc dĩ gì sao? Nếu là vấn đề về tiền thì không thành vấn đề.” 
 
Ông Hồ nghe vậy thì cực kỳ bối rối, ông ấy không ngờ rằng đối phương lại vì một ngôi nhà nhỏ mà từ Bắc Kinh chạy tới tận đây để nói chuyện với ông ấy, xét về cấp bậc lễ nghĩa hay cả thành ý đều có đủ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Còn là vì mua lại nhà của ba mẹ vợ.
 
Ông ấy cười bất đắc dĩ: “Nói thật với cậu vậy, không phải tôi không muốn bán, cũng không phải vấn đề tiền. Nhưng thật xin lỗi, những chuyện khác tôi không tiện nhiều lời.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng: “Có phải cũng có rất nhiều người nhìn trúng ngôi nhà này, nhưng ông lại vì một số nguyên nhân nên luôn giữ lại giúp người đó không?”
 
Ông Hồ chỉ cười, không nói chữ nào.
 
Trong lòng Tưởng Thịnh Hòa đã hiểu, anh uống hết ly trà kia rồi nói lời tạm biệt: “Vậy làm phiền ông rồi.”
 
“Không có gì, là tôi có lỗi, khiến cậu đi xa như vậy mà lại trở về tay không.”
 
Ông Hồ tiễn bọn họ tới tận bên dưới văn phòng rồi mới quay người đi vào.
 
Vào xe rồi Lục Bách Thanh mới hỏi anh: “Em muốn đi tìm Bùi Thời Tiêu sao?”
 
“Anh cũng nghĩ tới cậu ta à?”
 
“Trừ cậu ta ra thì còn có thể là ai.”
 

Tưởng Thịnh Hòa trả lời vấn đề lúc trước của Lục Bách Thanh: “Em không đi tìm cậu ta.” Nếu không phải mấy lần trước Bùi Thời Tiêu tới tìm anh trước thì anh sẽ không nói thêm nửa câu với Bùi Thời Tiêu.
 
Mặc kệ thế nào thì đó cũng là quá khứ của Lạc Kỳ, anh có không thích đi nữa thì cũng phải miễn cưỡng giữ sự tôn trọng cơ bản đó.
 
Tuy anh không đi, nhưng có một người rất thích hợp để nói việc này cho Bùi Thời Tiêu, chính là chủ quán rượu Tô Thành, giám đốc Triệu. Giám đốc Triệu có quen biết với ba mẹ của Bùi Thời Tiêu nhiều năm, cũng đã chứng kiến quá trình lớn lên của Bùi Thời Tiêu.
 
Mà anh và giám đốc Triệu lại đang hợp tác xây dựng sảnh tiệc cưới 5D, nên dạo gần đây rất thường xuyên liên lạc với nhau.
 
Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho giám đốc Triệu, kể rõ ngọn ngành.
 
Giám đốc Triệu nghe xong thì thở dài: “Nói thật với cậu, đến giờ nó vẫn còn giữ lại phòng tiệc ngày mười bảy tháng mười hai này, không biết nó đang cố chấp cái gì.”
 
Ngay cả Bùi Thời Tiêu cũng không rõ mình đang kiên trì cái gì.
 
Có còn ý nghĩa hay không.
 
Bùi Thời Tiêu nhìn thấy Lạc Kỳ công khai tình cảm với Tưởng Thịnh Hòa trong vòng bạn bè từ chỗ bạn bè, cô vẫn luôn ở đó, cho dù là trong kiếp này, hay cả kiếp sau.
 
Mỗi lúc nghĩ đến chuyện đó anh ta gần như phát điên lên, không biết cô có từng nhớ tới anh ta không?
 
Cho dù chỉ một chút.
 
Ngày đó tim anh ta như bị dao cắt, lúc họp những người khác nói gì anh ta cũng không nghe được một chữ.
 
Anh ta cho rằng sẽ không có ai yêu cô như anh ta nữa. Vô số lần anh ta hối hận mà tự hỏi, nếu như sau khi chia tay anh ta buông bỏ tất cả tự tôn níu kéo cầu xin tha thứ thì bọn họ có còn khả năng quay lại hay không?
 
Lúc Bùi Thời Tiêu nhận được điện thoại của giám đốc Triệu thì đang ở phòng ăn ăn cơm với đối tượng hẹn hò, đây là đối tượng hẹn hò thứ ba mà mẹ sắp xếp cho anh ta trong mấy tháng nay.
 
Bùi Thời Tiêu đã hoàn toàn chết lặng, không muốn cãi nhau với mẹ mình nữa, mẹ sắp xếp thì anh ta sẽ tới, ăn với đối phương một bữa cơm, nói vài ba câu, không nhớ được tên của đối phương, cũng không muốn nhìn kỹ dáng vẻ của đối phương ra sau, lần sau gặp được trên đường lớn chưa chắc anh ta đã nhận ra.
 
“Bác Triệu, có chuyện gì ạ?”
 
“Ngôi biệt thự trước kia của nhà Lạc Kỳ, dưới danh nghĩa một vị họ Hồ, cháu có biết không?”
 
Bùi Thời Tiêu im lặng một lát: “Tưởng Thịnh Hòa kêu bác tới khuyên cháu sao?”
 
Giám đốc Triệu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cháu còn định giữ ngôi nhà kia làm gì nữa?” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lại một trận im lặng.
 
“Nói không chừng ngày nào đó bọn họ chia tay thì sao.”
 
“Thì liên quan gì tới cháu? Lạc Kỳ ly hôn thì sẽ tái hợp với cháu à?”
 
“Sẽ không.”
 
Anh ta chỉ có một ý nghĩ thôi, lỡ như thì sao?
 
Ngôi nhà đó là chút liên hệ cuối cùng của anh ta và Lạc Kỳ, cũng giống như phòng tiệc ngày mười bảy tháng mười hai đó vậy, người và vật đã không còn, từ sớm đã chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa, nhưng lại là nơi chấp niệm duy nhất của anh ta.
 
“Đừng lừa mình dối người nữa.” Giám đốc Triệu không đành lòng nhìn anh ta như vậy: “Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, cháu nói xem cháu như bây giờ không phải đang phụ lòng bà ấy sao. Phòng tiệc giữ lại cho cháu hai năm, sau này không để lại nữa. Còn nhà của Lạc Kỳ, cháu kêu lão Hồ bán đi. Bác nghe nói lúc trước khách sạn tiệc cưới là do một mình Lạc Kỳ đi đặt. Người trong nhà đều chướng mắt con bé, xem thường nhà con bé, con bé cũng vì cháu mà chịu đựng hết tất cả. Mấy năm trước bác từng ăn cơm với Lạc Kỳ, trên bàn rượu nói tới chuyện các cháu yêu xa, con bé nói nó tới Thượng Hải là vì nhân nhượng cháu. Trước kia cháu đã không biết quý trọng thì bây giờ hãy chia tay trong êm đẹp đi.”

 
Giám đốc Triệu nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
 
Bùi Thời Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt dần trở nên mơ hồ.
 
Anh ta yên lặng hồi lâu, tìm một dãy số đã lâu không liên lạc, gửi tin nhắn qua: [Nhà ông muốn bán cho ai thì bán, không cần giữ lại nữa.]
 
Ông Hồ thấp thỏm bất an: [Có phải tôi đã nói lời không nên nói rồi không?]
 
Ông Hồ và nhà họ Bùi có quan hệ làm ăn rất lâu năm, nên ông ấy không muốn đắc tội Bùi Thời Tiêu, mà dù muốn cũng không đắc tội nổi.
 
Bùi Thời Tiêu: [Sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác.]
 
Cho dù anh ta vì vậy mà cắt đứt hợp tác với tổng giám đốc Hồ thì hôm sau Tưởng Thịnh Hòa cũng có thể đến đưa hợp đồng hợp tác mới với tổng giám đốc Hồ. Nên điều này không cần thiết, cũng không có ý nghĩa.
 
Mười hai năm, cảnh tượng anh ta nhìn thấy Lạc Kỳ trong hẻm nhỏ như chỉ mới hôm qua.
 

 
Chiều hôm đó, Tưởng Thịnh Hòa và ông Hồ thành công ký hợp đồng mua bán, nhưng phải đến thứ hai mới có thể làm xong thủ tục. Anh ủy thác cho luật sư đi giải quyết, ngôi nhà được ghi dưới danh nghĩa của ba mẹ vợ.
 
Anh nói việc này với ba vợ qua điện thoại, còn nói luật sư sẽ liên hệ với bọn họ sau.
 
“Ba, nhà này là con mua cho Lạc Kỳ, ba và mẹ không cần có gánh nặng tâm lý. Nếu như ba và mẹ thích ở trong ngõ nhỏ thì xuân hạ thu đều có thể ở, bên đó phong cảnh đẹp. Còn mùa đông và những ngày mưa thì tới biệt thự ở. Sau này con và Lạc Kỳ có con, ở trong biệt thự cũng sẽ rộng rãi hơn.”
 
Cho dù là vì lý do như vậy nhưng Lạc Trí Khâu vẫn không thể nào bình tĩnh ngay được. Lúc trước sau khi ông ấy bán ngôi nhà đó đi, mấy lần nằm mơ ông ấy cũng mơ thấy mình được trở về ngôi nhà kia.
 
Lạc Trí Khâu âm thầm thở dài một tiếng: “Thịnh Hòa, ba nên gặp con. Sau khi ba phẫu thuật lần hai cơ thể vẫn chưa khôi phục tốt, lúc ở trong văn phòng luật sư đó, là vì chuyện của ba, có phải không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa hơi ngừng lại: “Ba, đã qua hết rồi. Chuyện trước kia con không nhắc tới nữa.”
 
Khóe mắt Lạc Trí Khâu có chút ướt át: “Được, không nhắc tới nữa.”
 
Xử lý ổn thỏa chuyện nhà cửa, Tưởng Thịnh Hòa mới đến trạm tàu cao tốc. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Anh gửi tin nhắn thông báo cho Lạc Kỳ chuẩn bị: [Xe sắp khởi hành rồi.]
 
Lạc Kỳ lúc này còn đang bận tăng ca ở công ty: [Em đi đón anh.]
 
Mới xa nhau một ngày mà thôi, nhưng cảm giác nhớ nhung này giống y như ngày đầu tiên cô tới Duệ Phố làm việc vậy.
 
Trước đó một tiếng, cô đỗ xe đợi anh ở cửa ra vào.
 
Lạc Kỳ cho là anh đi công tác với Tiểu Khương, nên lúc cô nhìn thấy anh trong đám đông cũng không lập tức chạy tới mà đứng tại chỗ chờ anh đi lại. Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn ra phía sau anh, không nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
 
Tưởng Thịnh Hòa chầm chậm đi tới trước mặt cô, một tay đẩy vali, một tay ôm lấy cô nói: “Chỉ có một mình anh thôi.”
 
“Sao anh không nói sớm.” Lạc Kỳ nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý thì hôn trộm lên mặt anh một cái.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận