Năm thứ 7 phải lòng em

Tháng Bảy năm Lạc Kỳ hai mươi hai tuổi, sau khi thanh toán thành công vé máy bay giá rẻ đặc biệt thì trong túi không còn đồng bạc nào, nhìn vài còn còn bóng hơn cả mặt cô.
 
Nhà trả rồi, tất cả quần áo cô đều mang về hết.
 
Trong nhà còn nợ hơn ba mươi triệu tệ, sức khỏe của ba cô không biết có thể gắng gượng thêm được không, khoảng thời gian rất dài về sau có lẽ là mười năm, có lẽ là lâu hơn thế nữa, cô sẽ không có tiền để mua quần áo đắt như vậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ khi bước vào nơi làm việc thì những bộ đồ này vẫn có thể giữ thể diện cho cô.
 
Những túi xách và đồ trang sức mua trước đây có thể bán cô đều bán hết sạch, gom góp để dành tiền mua thuốc men cho ba.
 
Tất cả những gì còn lại trên người chẳng đáng bao nhiêu, tiền thuê nhà sau khi về nước cũng trở thành vấn đề đáng lo ngại.
 
Một ngày trước khi về nước, cô đã đi đến tập đoàn tập đoàn Viễn Duy.
 
Có lẽ là rảnh rỗi đến mức nhàm chán.
 
Cũng có lẽ là do chấp niệm, đến cuối cùng cô vẫn muốn xác nhận lại một chút rằng Tưởng Thịnh Hòa có trả lời lại tin nhắn của cô hay không.
 
Khi cô rời đi thì hộp thư công tác cũng đã bị thu hồi, cô lúc đó chỉ có thể lên mạng nội bộ của tập đoàn Viễn Duy thử xem có thể mở được nữa hay không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộp thư của công ty có nhân viên quản lý chuyên môn, là một chàng trai con lai rất trẻ tuổi.
 
“Tôi muốn xem xem khách hàng có trả lời tôi hay không.” Cô không nói cô đang đợi câu trả lời của Tưởng Thịnh Hòa.
 
“Công việc của cô không phải đã bàn giao cho người khác rồi sao?”
 
Cô nói: “Cái gì cũng phải có đầu có đuôi, tôi chỉ muốn biết bản thân mình thiếu sót ở chỗ nào thôi.”
 
Anh ta không hiểu nổi suy nghĩ của cô, trong mắt anh ta cô chỉ là đang cố chấp quá mức mà thôi.
 
Không hiểu được suy cho cùng vẫn là không hiểu được, thế nhưng anh ta vẫn đăng nhập vào hộp thư giúp cô, còn nói  đây sẽ là lần cuối cùng làm như vậy, bởi vì làm như này là không hợp với quy định của công ty.
 
Cũng không có lần sau nữa đâu, bởi vì ngày mai cô phải rời khỏi nơi này rồi.
 
Mở hộp thư ra, cô thấy Tưởng Thịnh Hòa vẫn không trả lời mình.
 
Lần này coi như cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng.
 
Trong lúc đợi thang máy đến, cô gặp được Tưởng Tư Tầm từ nước ngoài quay về, anh ta rất bất ngờ khi còn có thể gặp được cô trong công ty.
 
“Vé máy của cô đặt khi nào bay?”
 
“Sáng sớm ngày mai.”
 
Tưởng Tư Tầm gật đầu, nói mấy câu tạm biệt với cô.
 
Ngày hôm sau, lúc cô ở phòng chờ sân bay đang suy nghĩ về tương lai của mình thì trong thẻ bỗng nhận được một khoản tiền, là tiền lương bảy tháng mười hai ngày cô làm việc ở tập đoàn Viễn Duy, mà công ty đã trả trước cho cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Tư Tầm chắc chắn hiểu nhầm ngày hôm qua cô đến công ty là do tình hình kinh tế eo hẹp, nên đã đến bộ phận tài chính để hỏi xin trả lương sớm hơn.
 

Cô lấy điện thoại di động ra, muốn giải thích mấy câu với anh ta lại cảm thấy hình như cũng không quá cần thiết, bởi vì bây giờ cô thật sự đang rất thiếu tiền.
 
Khoản tiền này coi như đã giải quyết được vấn đề cô lo lắng hiện giờ.
 
Quay trở lại Bắc Kinh, mỗi ngày cô đều chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, nhà ở và công ty.
 
Ngày ba cô phẫu thuật lần đầu tiền, vẫn chưa vượt qua được giai đoạn nguy hiểm, mấy đêm liên tiếp cô làm sao cũng không chợp mắt cho nổi.
 
Ngày thứ hai đi làm, cô đã ngủ gật trên tàu điện khiến cho cô ngồi quá trạm dừng mà đến muộn mất mười phút, tiền thưởng chuyên cần của tháng này cũng coi như mất hết, cô khó chịu tự trách bản thân tận mấy ngày.
 
Bởi vì đối với cô lúc đó mà nói, số tiền đó đủ để cô sinh hoạt trong một tháng.
 
Cuộc sống của bị hiện thức đè ép đến mức không tài thở được.
 
Dần dần cô cũng quên mất bản thân mình từng có ước mơ.
 
Cô cũng rất hiếm khi nhớ đến chuyện Tưởng Thịnh Hòa đến cuối cùng có trả lời tin nhắn cô hay không.
 
“Giám đốc Lạc?” Trì Tâm gõ cửa.
 
Giúp kéo mạch suy nghĩ của cô quay trở về thực tại: “Vào đi.”
 
Do hôm nay không bận rộn công việc, nên cô đã lấy quyển phương án hạng mục hơn một trăm trang kia ra xem lại một lượt.
 
Trì Tâm đi vào, báo cáo xong công việc, cô ấy vẫn đứng bên cạnh bàn không rời đi.
 
Lạc Kỳ ngẩng đầu: “Còn có chuyện gì sao?”
 
“Em nghe nói Thường Sở Tân đã tới Viễn Duy, đã đi thẳng lên tầng bốn mươi hai, không biết là có chuyện gì.”
 
Thường Sở Tân là giám đốc của y tế Viễn Duy.
 

 
Tháng chín năm Lạc Kỳ hai mươi ba tuổi, Lạc Trí Khâu cần phải làm cuộc phẫu thuật thứ hai.
 
Lúc đó, cô đã là trợ lý của Tưởng Nguyệt Như.
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn ở tập đoàn Viễn Duy, đến cuối tháng chín anh mới từ nước ngoài trở về một chuyến.
 
Cô anh hỏi anh: “Cháu không đến văn phòng làm việc của cô sao?”
 
“Cháu không sang đâu cô ạ.” Anh đã suy nghĩ rất lâu trước khi trả lời câu hỏi của cô mình.
 
“Cháu về thẳng nhà luôn, buổi tối cháu sẽ ăn cơm cùng với cô.” Thế nên anh từ sân bay về thẳng biệt thự của cô mình, còn cố ý đi qua tòa nhà Viễn Duy.
 
Sự nguy hiểm trong lần phẫu thuật thứ hai của Lạc Trí Khâu rất lớn.
 
Sau khi anh biết đã tới tìm bác Hứa, nhờ bác Hứa giúp đỡ liên lạc với bác sĩ có uy tín trong lĩnh vực phẫu thuật thần kinh.
 
Cô anh từ công ty trở về, thấy anh thì có hơi ngạc nhiên hỏi sao anh lại về nước một cách bất ngờ như thế.

 
“Cháu đã sắp xếp bác sĩ cho Lạc Trí Khâu, đến lúc đó cô cứ nói là cô giúp đỡ tìm quan hệ nhé.”
 
Cô anh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại một câu: “Được, không vấn đề gì.”
 
Đã rất nhiều lần anh muốn hỏi cô mình, một năm nay Lạc Kỳ sống như thế nào nhưng lại chẳng thể mở lời được. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, anh không nhịn được mới hỏi: “Cô ấy vẫn ổn chứ ạ?”
 
Phòng ăn bởi vì câu hỏi của anh mà trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
 
Tưởng Nguyệt Như: “Cô không biết có được coi là tốt hay không nữa. Cuộc phẫu thuật đầu tiên hồi năm ngoái đã làm giảm sức khỏe của Lạc Trí Khâu rất nhiều, vẫn chưa hồi phục xong lại phải phẫu thuật thêm lần nữa. Nghe ý của Lạc Kỳ thì có qua được hay không có lẽ phải xem may mắn. Bùi Thời Tiêu vì cô ấy mà từ bỏ công việc ở nước ngoài, quay về nước lập nghiệp, cãi nhau với người trong nhà, ba mẹ Bùi Thời Tiêu dù thế nào cũng không đồng ý để hai người bọn họ ở bên nhau.”
 
Bầu không khí lại trở nên im lặng.
 
“Thế nhưng tìm cảm của hai người bọn họ rất tốt.”
 
Tưởng Nguyệt Như kể hết tất cả những gì bà ấy biết cho Tưởng Thịnh Hòa nghe.
 
Anh gật đầu, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Vậy thì tốt.”
 
Ngày Lạc Trí Khâu phẫu thuật, anh đã đến bệnh viện nhưng không xuất hiện trong khu chờ đợi của người nhà, mà chỉ đợi ở phòng làm việc của chủ nhiệm.
 
Từ chín giờ sáng đến bốn giờ rưỡi chiều.
 
Ngày hôm sau, anh quay lại Manhattan, tập đoàn Viễn Duy có việc khó giải quyết cần anh xử lý.
 
Lúc sắp đi anh đến nhờ vả Tưởng Nguyệt Như: “Cô cố gắng đừng để cô ấy uống rượu giúp cháu nhé.”
 
Khi ấy Lạc Kỳ mới làm trợ lý cho Tưởng Nguyệt Như chưa đến hai tháng nên bà ấy không hiểu rõ Lạc Kỳ, đối với hành động của anh bà ấy giống như bác Hứa đều không thể tưởng tượng được.
 
Tưởng Nguyệt Như chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Cô ấy không phải bạn gái cháu.”
 
Anh bị nói như vậy không lên tiếng phản bác.
 
“Coi như là kiếp trước. Kiếp này cô ấy vẫn không nhận ra cháu.”
 
Tưởng Nguyệt Như: “...”
 
Bà ấy vừa bất lực vừa cảm thấy nực cười, giống như vừa rồi bà ấy nghe được một câu chuyện cười vậy.
 
“Cháu… Cháu nói cháu… Cô thật là…”
 
Tưởng Nguyệt Như bị anh chọc tức hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
 
“Cô à, Lạc Kỳ giống như cô, mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ oán giận, cũng cứng cỏi giống như cô, ở chung thời gian lâu cô sẽ biết cô ấy là người như thế nào.”
 
Tưởng Nguyệt Như bật cười, hiển nhiên không tin lời anh nói.
 

“Cháu là đang người tình trong mắt hóa Tây Thi thôi, nhìn đâu cũng thấy cô ấy tốt.”
 
Anh không muốn tranh cãi với cô mình: “Qua hai năm nữa cô sẽ rút lại câu nói này thôi.”
 
Tưởng Nguyệt Như: “Nếu qua hai năm nữa, cháu có thể kiên trì thích Lạc Kỳ, vậy cũng phải trao tặng giải thưởng lụy tình cho cháu nhỉ.”
 
Hai năm sau, anh về nước tiếp quản tập đoàn Viễn Duy.
 
“Giám đốc Tưởng?” Đi đôi với giọng nói là hai tiếng gõ cửa.
 
Tưởng Thịnh Hòa lấy lại tinh thần, tắt tin nhắn đã từng gửi cho Lạc Kỳ: “Vào đi.”
 
Tiểu Khương đẩy cửa bước vào: “Giám đốc Thường đã ở phòng tiếp khách ạ.”
 
Thường Sở Tân từ Tô Thành đến đây, có hẹn lúc ba giờ với ông chủ, nhưng đã qua đây trước hai mươi phút.
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ra hiệu đã biết.
 
Một năm này Thường Sở Tân đã bị Lạc Kỳ dày vò không ít, một câu nói muốn điều chỉnh vị trí thị trường của cô Tưởng Thịnh Hòa cũng không chớp mắt đã đồng ý, trực tiếp thông qua cắt giảm thị trường tầm trung tầm thấp của y tế Viễn Duy.
 
Một câu nói của lãnh đạo tập đoàn, khiến tất cả mọi người trong y tế Viễn Duy bọn họ bận muốn gãy chân.
 
Mà trong một năm qua, việc tranh chấp hợp đồng không ngừng xảy ra, có tới ba cuộc kiện tụng diễn ra, khiến anh ta mệt đến không còn chút sức lực nào. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Đã thế, ông chủ còn ra sức khen ngợi Lạc Kỳ.
 
Trước đây nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao ông chủ lại vô lý đồng ý phương án chiến lược của Duệ Phổ đến thế, hóa ra bởi vì Lạc Kỳ là vợ của ông chủ.
 
Thấy Tưởng Thịnh Hòa đi vào, Thường Sở Tân đứng dậy: “Giám đốc Tưởng.”
 
“Mời ngồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Có chuyện gì vậy?”
 
Thường Sở Tân đưa ra yêu cầu rất đơn giản, anh ta muốn gặp mặt Lạc Kỳ.
 
Nhưng không phải là nói chuyện riêng với Lạc Kỳ: “Sẵn có mặt giám đốc Tưởng ở đây, tôi muốn được nói chuyện với bên Duệ Phổ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa dường như có suy nghĩ, chăm chú nhìn Thường Sở Tân mấy giây sau đó mới gọi điện thoại cho Lạc Kỳ bảo cô qua đây.
 
Lạc Kỳ khi nghe Trì Tâm nói Thường Sở Tân đã đến tầng bốn mươi hai, trực giác nói với cô vấn đề lần này có liên quan đến cô. Về khoa học kỹ thuật y tế là do Lệ Nhụy phân công quản lý, nếu thật sự đến tìm vì công việc thì Thường Sở Tân nên tìm Lệ Nhụy mới đúng, chứ không phải đến tìm Tưởng Thịnh Hòa.
 
Đúng như cô dự đoán, thất sự có liên quan đến cô.
 
Từ khi công khai chuyện tình cảm, thì việc cô đến tầng bốn mươi hai giống như về nhà vậy, dần dần bọn họ cũng cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
 
Hiện tại là thời gian làm việc, Lạc Kỳ coi Tưởng Thịnh Hòa là ông chủ, ngồi xuống đối diện anh.
 
Trải qua màn chào hỏi, Thường Sở Tân đi thẳng vào chủ đề: “Giám đốc Lạc, điều chỉnh vị trí thị trường có thật sự giống như mong đợi hay không, nâng cao năng lực cạnh tranh tổng hợp, tôi nghĩ ngay cả cô cũng không dám cam đoan?”
 
“Ý của giám đốc Thường là?”
 
“Giám đốc Lạc là người phụ trách của Duệ Phổ, việc cần quản nên là việc của Duệ Phổ chứ không phải quản cả y tế Viễn Duy. Tôi biết những lời này không dễ nghe, thế nhưng tất cả đội ngũ của y tế Viễn Duy đều do một tay tôi tổ chức thành lập, tôi có tình cảm hơn cô, cũng hiểu rõ y tế Viễn Duy hơn cô, đột nhiên có một phương án mới đưa xuống khiến chúng tôi không kịp trở tay như vậy, đã làm xáo trộn tất cả các kế hoạch ban đầu của chúng tôi.”
 
Thường Sở Tân cũng hiểu rõ, biểu đạt sự bất mãn trước mặt Tưởng Thịnh Hòa có hiệu quả tốt hơn so với việc âm thầm phát tiết cảm xúc sau lưng ông chủ.
 
Lần này anh ta qua đây là muốn tranh thủ kiếm thêm chút tiền bồi thường cho y tế Viễn Duy.
 
Đối với cắt giảm thị trường tầm trung và tầm thấp, tập đoàn không có bất cứ đền bù nào, tất cả tổn thất và trái với điều ước đều phải tự mình gánh vác.
 

“Cô là người ngoài ngành.” Thường Sở Tân lại bày tỏ: “Đương nhiên, phó chủ tịch Lệ đã nói với tôi, có được y tế Viễn Duy như bây giờ là nhờ vào phương án hạng mục của cô và giám đốc Tưởng.”
 
Nhưng ai tin cơ chứ.
 
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết là Tưởng Thịnh Hòa giữ thể diện cho Lạc Kỳ nên mới tìm đại một lý do như vậy.
 
Tưởng Thịnh Hòa lên tiếng: “Có chuyện gì cứ đẩy về phía tôi. Không phải anh cũng biết tôi giỏi bao che khuyết điểm nhất sao. Lần sau cũng không ngoại lệ.”
 
Thường Sở Tân: “...”
 
Xem ra lời đồn đại không hề giả.
 
Đồn rằng Tưởng Thịnh Hòa ở trên hội nghị ban quản lý cấp cao đã trực tiếp công khai bày tỏ bản thân không công tư phân minh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Chĩa mũi nhọn vào anh thì có thể, nhưng chĩa mũi nhọn vào Lạc Kỳ là điều không thể được.
 
“Giám đốc Tưởng, anh đừng hiểu lầm. Tôi cũng là vì muốn tốt cho y tế Viễn Duy thôi.”
 
Tất nhiên Tưởng Thịnh Hòa biết, Thường Sở Tân là đích thân anh đưa từ bên đối thủ cạnh tranh về để xây dựng đội ngũ y tế Viễn Duy, xét về năng lực và thực lực đều có đủ.
 
Lạc Kỳ đã đoán trước được mục đích đến lần này của Thường Sở Tân, là muốn giành được phần đền bù nhiều hơn.
 
Nếu bảo tập đoàn chi tiền, đương nhiên chủ tịch sẽ không đồng ý, như vậy áp lực sẽ rơi xuống người của Tưởng Thịnh Hòa.
 
Nhưng việc cắt giảm thị trường tầm trung và tầm thấp là do cô đề nghị cắt giảm, nên không thể để Tưởng Thịnh Hòa khó xử được.
 
Cô xen vào: “Nếu giám đốc Thường cảm thấy tôi là người ngoài ngành, tùy ý làm càn, vậy thì hiện tại tôi cũng không có cách nào thuyết phục được anh, chi bằng như này, chúng ta làm một cuộc đánh cược, trong thời gian hai năm, nếu như lợi nhuận của Duệ Phổ vượt qua y tế Viễn Duy thì đến khi đó tôi sẽ được chọn một nhân viên nghiên cứu của y tế Viễn Duy sang đây và ngược lại. Như thế nào? Anh có dám không?”
 
Thường Sở Tân cười, cảm thấy thật nực cười.
 
“Chỉ trong hai năm mà muốn vượt qua thành tích của y tế Viễn Duy sao?’’
 
Lạc Kỳ không đáp chỉ hỏi lại: “Anh có dám không?”
 
Thường Sở Tân còn có thể nói như thế nào nữa đây?
 
Nếu không đồng ý thì đồng nghĩa với sợ hãi.
 
Anh ta không lo lắng thua cô, mà là cược như vậy, anh ta không có cách nào để hỏi đền bù với tập đoàn được nữa.
 
Lúc đến chỉ ôm một bụng tức, còn lúc đi cơn tức lại tăng gấp đôi.
 
Hai vợ chồng nhà này thật sự biết chọc tức người khác mà.
 
Lạc Kỳ một mũi tên trúng hai con nhạn, đã có thể khiến Thường Sở Tân tăng tốc rút chân khỏi thị trường tầm trung và tầm thấp, còn khiến kế hoạch đòi tiền đền bù cho tập đoàn của anh ta thất bại.
 
Chỉ là giao hẹn hai năm, thế nhưng lại khiến áp lực của cô tăng lên gấp bội.
 
Đợi Thường Sở Tân đi rồi, Tưởng Thịnh Hòa mới nhìn cô cười nói: “Em như vậy cũng dám cược.”
 
Anh lại nói: “Thua cũng chẳng sao hết, anh chuyển vị trí cho em lên làm cấp trên của Thường Sở Tân, để anh ta dám giận mà không dám nói gì.”
 
“Vậy thì không được, dám cược dám thua, em không thể rời khỏi Duệ Phổ.” Hơn nữa, cô cũng chưa chắc sẽ thua mà. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ cười: “Anh đúng là không có nguyên tắc.”
 
Tưởng Thịnh Hoà đáp: “Nguyên tắc của anh chính là em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận