Năm thứ 7 phải lòng em

Cô nghĩ trước khi gặp cô, Tưởng Thịnh Hòa chắc chắn phải có kinh nghiệm yêu đương rồi.
 
Cô nên bù đắp cho anh như thế nào về những thanh xuân đầy tiếc nuối ấy?
 
Lạc Kỳ chống cằm nhìn ra ngoài cửa khổ, cảnh đêm sáng lung linh khiến cô quên mất phải trả lời anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu như vào bảy năm trước anh nói chuyện với cô trong rạp chiếu phim, vậy sau này sẽ ra sao?
 
“Sao em không nói gì?”
 
Tưởng Thịnh Hòa phá vỡ bầu không khí im lặng.
 
Lạc Kỳ quay đầu lại, trong đầu vẫn nghĩ đến bảy năm trước nên phản ứng hơi chậm một chút. Trong bầu không khí lạnh lẽo, cô chỉ đành tiếp tục nói chủ đề yêu sớm: “Hồi cấp ba em cũng không yêu đương gì cả.”
 
Lời ra khỏi miệng, cô mới nhận ra thật thừa thãi.
 
Anh biết tất cả quá khứ của cô, đâu cần cô phải nhấn mạnh.
 
Nhưng dù cô có nói những lời vô nghĩa, Tưởng Thịnh Hòa vẫn đáp lại: “Anh biết mà.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ mỉm cười.
 
Khoang xe lại yên tĩnh một lần nữa.
 
Nhưng vì bầu không khí không mấy khó xử nên cô cũng không tìm chủ đề nói chuyện nữa.
 
Chiếc xe chạy đến đèn giao thông, Tưởng Thịnh Hòa bỗng nhiên hỏi cô: “Lạc Kỳ, em có muốn ở bên anh một lần nữa không?”
 
Cô đã ở bên cạnh anh rồi. Có lẽ trong mắt anh, cô ở thế bị động, từ trước đến anh luôn bị anh đẩy lên phía trước nên anh nghĩ cô không động lòng nhiều. Lạc Kỳ nhìn anh, nói rõ ràng: “Vâng.”
 
“Hai con số 10 và 6 trên vòng bạn bè của anh có nghĩa là gì?” Cô cũng không đoán ra được, tò mò hỏi thẳng anh.
 
“Là một phương diện của anh.”
 
Một phương diện cảm nhận được tình yêu ngày đó.
 
Lạc Kỳ trong lòng chua xót: “Ngày hôm ấy là kỷ niệm ngày yêu của chúng ta. Sau này cứ đến ngày mười tháng mười hàng năm chúng ta phải cùng nhau đón ngày kỷ niệm, anh không được quên đâu đấy.”
 
“Chắc chắn anh sẽ đón cùng em, không quên đâu.”
 
Sao có thể quên được chứ?
 
Đối với anh, ngày hôm nay là một ngày trọn vẹn.
 

Trước khi đi ngủ, Lạc Kỳ đã nhìn thấy ảnh váy cưới trong Ipad.
 
Tưởng Thịnh Hòa sạc đầy pin máy tính bảng, đưa cho cô từ từ chọn.
 
Giữa tháng Mười sẽ phát tiền thưởng, chậm nhất là cuối tháng Mười hoặc đầu tháng Mười Một là có thể sắp xếp thời gian chụp ảnh cưới. Nếu như đặt may riêng váy cưới cao cấp thì sẽ không kịp, bởi vì từ khâu thiết kế đến may đã mất ít nhất bảy tám tháng rồi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tiệm váy cưới gửi rất nhiều ảnh, đủ kiểu đủ loại váy cưới. Chọn xong rồi có thể đến tận nơi thử đồ.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói; “Anh đã nhờ nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế cho em một bộ váy cưới trong hôn lễ, bây giờ chỉ đành dùng tạm.”
 
Váy cưới hàng hiệu xa hoa lộng lẫy như vậy mà anh bảo chỉ là dùng tạm.
 
“Kiểu dáng hiện tại cũng rất đẹp.” Lạc Kỳ nhìn bốn, năm mẫu váy, đưa cho Tưởng Thịnh Hòa xem.
 
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô chọn thêm nhiều mẫu khác nữa, cuối tuần sẽ dành một ngày đi thử.
 
Lạ Kỳ dựa vào lòng anh, quay đầu nhìn, muốn nói không cần chọn quá nhiều. Nhưng vì khoảng cách quá gần, chóp mũi cô đụng phải cằm của anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa dí sát mặt vào cô: “Lần sau em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần quay người.”
 
Má kề má vô cùng thân mật, anh vừa mới rửa mặt xong nên gương mặt mát lạnh và trán vẫn còn đọng vài giọt nước. Lạc Kỳ muốn anh biết suy nghĩ của mình, khẽ nói: “Em muốn nhìn anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn nhẹ lên gương mặt cô.
 
Anh nhấc chân chỉnh lại tư thế ngồi, không quên để máy tính bảng lên đùi mình.
 
“Này, cẩn thận.” Lạc Kỳ đưa tay ra đỡ nhưng không đỡ được.
 
Khi cô phản ứng lại, chiếc máy tính bảng đã trượt đến mép giường, may được chăn giữ lại nếu không đã rơi xuống giường rồi.
 
Anh tắt máy tính bảng, để lên trên tủ rồi ôm chặt lấy eo cô không buông.
 
“Ngồi xuống đây.”
 
Anh để cô ngồi vào trong lòng anh.
 
Lạc Kỳ đỏ bừng tau rón rén đi đến, dưới cơ thể mình là cơ bắp chắc nịch.
 
Anh lấy khăn tắm áp sát cô lại, mặt đối mặt khiến cô càng nhìn anh rõ hơn. Lần trước cô mượn dịp vẽ tranh cho anh để nhìn rõ gương mặt anh, nhưng bây giờ có thể quang minh chính đại mà nhìn rồi.
 
Khi hai mắt chạm nhau, cô vẫn không chịu được ánh mắt chăm chú của anh.
 
Lạc Kỳ quay đầu giả vờ nhìn xem máy tính bảng đã đặt ngay ngắn chưa, nhưng lại bị thu hút bởi một mảnh giấy gói màu xanh và hồng trên màn hình điện thoại  
 
Vừa nãy hai người họ cũng thấy nó.

 
Đó là cái bọc đồ cô mang đi giúp anh nhưng đã bị cô xé mất. Lúc ấy tay chân luống cuống, cô quên mất vứt giấy bọc vào thùng rác nên vô tình ném điện thoại của anh đi.
 
“Em đang nhìn gì vậy?”
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
 
“Em đang nghĩ kết hôn mặc chiếc váy nào là đẹp nhất.”
 
Bây giờ Tưởng Thịnh Hòa không muốn nói đến chuyện kết hôn, anh nhắc nhở cô: “Đi ngủ đã rồi suy nghĩ sau, em có quên chuyện gì không?”
 
Lạc Kỳ trả lời chắc nịch: “Em không có.”
 
Không có công việc gì cả.
 
Cô cũng không hứa làm chuyện gì cho anh.
 
Cô nói không có, Tưởng Thinh Hòa tắt đèn, ôm cô vào lòng: “Ở trong biệt thự sáu ngày rồi, em đã quen chưa?”
 
Quan trọng là ngày thứ sáu, đêm nay cô không còn gọi anh là giám đốc Tưởng nữa, liệu ngày mai cô có ở nơi này nữa không.
 
Nhưng Lạc Kỳ chỉ nghe điểm mấu chốt là đã quen hay chưa: “Về cơ bản là đã quen rồi.”
 
Đã quen mùi hương trên cơ thể anh.
 
Lạc Kỳ bỏ lỡ mất ngày đầu tiên cải thiện đồ ăn trong nhà ăn Nhuệ Phổ. Buổi sáng Hạ Vạn Trình đến Bắc Kinh, tối lại có bữa tiệc xã giao, vì vậy khi hẹn cô ăn trưa đành nhờ cháu trai của mình đến đón cô.
 
Hạ Vạn Trình đưa danh thiếp của cháu trai, tên trên Wechat cũng là tên của anh ta là Hạ Hử.
 
Ảnh đại diện cũng rất thú vị, là hình ảnh phác họa bằng bút chì về một giọt mưa. Giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay, biểu cảm phong phú giống như đang chống lại số mệnh, không cam tâm rơi xuống.
 
“Xin chào anh, Hạ Hử.”
 
Lạc Kỳ lên tiếng chào, chắc chắn đối phương sẽ đến đón mình.
 
Sáng nay rảnh rỗi không có việc gì, Lạc Kỳ đi dạo quanh khu vực văn phòng.
 
Ông chủ bất ngờ kiểm tra công việc, mọi người đang uể oải vùi đầu làm việc.
 
Lạc Kỳ đi hết một lượt rồi lại đi tiếp lượt thứ hai.
 
Cô vừa đi qua chỗ ngồi làm việc của mình, mọi người liếc mắt nhìn nhau, giống như quay trở lại buổi tối tự học hồi còn là học sinh. Mọi người cùng nhau ăn vặt, thầy giáo chủ nhiệm không nói tiếng nào đi vào lớp từ cửa sau, tóm cổ áo học sinh đứng lên khiến mọi người ngay lập tức thấy sợ hãi.
 

Lạc Kỳ mở camera, nói với họ: “Mọi người cúi đầu xuống một chút, tôi chụp ảnh khu vực làm việc, xem nên sắp xếp lại như thế nào cho hợp lý.”
 
“Ngày nào mọi người cũng như vậy không thấy khó chịu sao?”
 
Không biết ai tiếp lời: “Vừa bực bội vừa khó chịu.”
 
Nhưng đã quen rồi, cũng không có ai dám nói thẳng mặt lãnh đạo về chỗ ngồi làm việc không hợp lý, chắc chắn lãnh đạo sẽ hờn dỗi nói: Tôi bảo mấy người đến đây làm việc, chứ không phải đến để hưởng thụ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nghe nói điều chỉnh lại chỗ ngồi làm việc không phải để giám sát công việc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Có người ngẩng đầu lên, thế là bạn nói câu này tôi tiếp câu khác, mỗi người mỗi ý kiến, Lạc Kỳ đều cẩn thận ghi nhớ: “Tôi sẽ tổng hợp ý kiến của mọi người.”
 
Cô chụp ảnh rồi lại quay video, sau đó quay về văn phòng.
 
Nếu như tìm người thiết kế sẽ tốn rất nhiều tiền, vì vậy Lạc Kỳ chỉ đành làm phiền mẹ mình.
 
Khương Nghi Phương vừa xem video xong: [Mẹ vẫn còn đang ở trong biệt thự của giáo sư Lương, chiều về sẽ làm giúp con. Chậm nhất là ngày mai sẽ có kế hoạch cho con.]
 
Đối với bà ấy đây không phải là thiết kế mà chỉ là sắp xếp không gian sao cho hợp lý, tạo cảm giác thoải mái rộng rãi cho người nhìn.
 
[Mẹ à, con vẫn còn muốn có thêm một khu phòng đa năng, vừa có thể tiếp đón khách hàng lại vừa có thể dành một khu nhỏ để chúng con trưng bày sản phẩm, đồng thời trồng thêm nhiều cây xanh cho khu vực văn phòng mở. Chi phí dự tính khoảng năm mươi tệ. Hiện tại công ty con không dư dả gì, mẹ để cho con chi phí thiết kế rẻ nhất nhé (icon ôm mặt).]
 
Khương Nghi Phương: [Không có việc gì nhiều, nếu như khách quen đến tìm mẹ thì mẹ cũng không lấy tiền, cũng đâu thể lấy tiền của con. Mẹ biết con rất hứng thú với dấu 3D, tặng con coi như quà thăng chức.]
 
Lạc Kỳ gửi icon mặt bánh bao làm nũng.
 
Cô vừa đề xuất ý kiến với bên hậu cần, vừa muốn làm khu văn phòng. Lộ Duệ sau khi nghe thư ký báo cáo, cốc Americano lạnh đưa đến miệng anh ấy cũng biến thành nóng.
 
Đắng quá.
 
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì vậy?
 
Lộ Duệ nổi giận đùng đùng đi tìm Lạc Kỳ.
 
Lạc Kỳ không cho anh ấy cơ hội trút giận: “Giám đốc Lộ, anh đến giúp đỡ công việc của tôi sao?”
 
“... Chẳng phải văn phòng đang yên đang lành sao? Cần gì phải chuyển qua chuyển lại?”
 
Lộ Duệ dù tức giận nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười: “Giám đốc Lạc không cần đích thân làm những việc này, giao cho phòng hành chính là được rồi.”
 
“Không cần, dù gì tôi cũng nhàn rỗi không có gì làm.”
 
“...”
 
Lộ Duệ không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà khó chịu với cô: “Dù có sửa chữa đơn giản cũng mất đến mười mấy vạn.”
 
“Không cần, năm vạn là đủ rồi.”
 
Lạc Kỳ chuyển chủ đề: “Dù có mười mấy vạn thì công ty cũng không chi trả nổi sao? Đón một người nhàn rỗi không mấy quan trọng đến, không có việc gì làm mà lại vừa ăn uống vừa ngủ nghỉ, còn tiếp đãi người ta mấy ngày mà không thấy giám đốc Lộ xót tiền.”
 
Lộ Duệ không còn lời nào để nói, bởi vì hôm nay Thôi Bồng vẫn chưa về.
 
Hai ngày nay Thôi Bồng cũng không nhắc đến Lạc Kỳ câu nào, chỉ nói chuyện về Duệ Phổ, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi anh ấy có gặp khó khăn gì trên con đường lập nghiệp không. Anh ấy cũng đã quen chia sẻ với người khác về niềm vui nỗi buồn trong quá khứ của mình, ít nhất bây giờ không có ai để anh ta chia sẻ.

 
Khi Thôi Bồng hỏi, anh ta cũng nói sơ qua vài câu.
 
“Giám đốc Lạc, tôi không muốn dính líu gì về mâu thuẫn giữa cô và Thôi Bồng. Cô cố gắng đừng mang chuyện tình cảm vào trong công việc, ảnh hưởng đến mối quan hệ đồng nghiệp giữa tôi và cô.”
 
Lạc Kỳ mỉm cười hờ hững: “nếu như tôi cứ mang vào thì sao?”
 
“...”
 
Lộ Duệ hoàn toàn không ngờ cô sẽ chặn họng mình như vậy.
 
Nếu như là người khác thì dù thế nào cũng nói hai ba lời khách sáo.
 
“Có người lấy công làm việc tư nhảy đến làm mấy chuyện ghê tởm trước mặt tôi, còn muốn bảo tôi công tư phân minh. Giám đốc Lộ, anh thấy có hợp lý hay không?”
 
Lạc Kỳ ngồi trước máy tính, nhìn lại bức ảnh vừa mới chụp, định làm nhiều khu đa năng ở bên phải ngay sát cửa sổ. Nhưng không gian hẹp quá, không biết mẹ sẽ thiết kế như thế nào.
 
Cô không còn để ý đến Lộ Duệ nữa.
 
Anh ấy tháo kính xuống, chợt nhớ ra mình không mang khăn lau kính. Anh ấy bị cô chọc tức đến hồ đồ rồi.
 
Anh ấy có lòng tốt nhắc nhở: “Cô sửa lại nhà ăn, sửa lại khu văn phòng, đúng là có thể mua chuộc trái tim của nhân viên. Nhưng giám đốc Lạc à, nhân viên có quyền quyết định cô có thực quyền trong kinh doanh nòng cốt hay không sao?”
 
Người có quyền quyết định là anh ấy.
 
Là đội ngũ lãnh đạo cấp cao.
 
“Đến cả anh cũng biết nhân viên bình thường không mang lại lợi ích gì cho tôi. Vậy bản thân tôi không biết những điều đó sao?” Lạc Kỳ ngẩng đầu: “Nếu như tôi nói tôi không có ý đồ gì cả, tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho Duệ Phổ thì anh có tin không?”
 
Lộ Duệ không nói gì, chỉ nhìn cô.
 
Lạc Kỳ tự hỏi tự trả lời: “Anh không tin.”
 
Cô cũng không muốn phí lời với anh ấy nữa, anh ấy không thể quản được cô về chuyện hành chính: “Đến khi nào tôi trình biểu phê duyệt chi phí sửa chữa cho anh, anh cứ phê duyệt là được. Nếu như anh bận tiếp đón khách quý thì để tôi tự phê duyệt.”
 
“...”
 
Hai chữ “khách quý” nghe vô cùng châm biếm.
 
Lạc Kỳ nói cho mẹ mình nghe những ý tưởng của mình về khu trưng bày. Sau khi rảnh rỗi, cô bắt đầu pha cà phê. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô pha hai cốc, đưa một cốc cho Trì Tâm.
 
Trì Tâm thích uống nước hoa quả, mỗi ngày mang một loại nước hoa quả đến công ty. Hôm nay cô chia một nửa hộp quả việt quất cho cô ấy.
 
Việt Quất đã tốn khá nhiều thời gian của cô, cuối cùng cũng đợi được Hạ Hử đến đón.
 
Hạ Hử ương bướng từ nhỏ, người nhà bảo anh ta đi hướng Tây, anh ta lại cắm đầu đi hướng Đông.
 
Hôm nay là lần đầu tiên mặt trời mọc hướng Tây, Hạ Vạn Trình bảo anh ta đi đón người, anh ta thật sự nghe lời ông mình mà đến.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận