Năm thứ 7 phải lòng em

Anh đặt cô nằm trên gối, men theo đó hôn xuống, hôn trên trán cô.
 
"Anh đi tắm." Anh ấm áp nói.
 
Lạc Kỳ khôi phục hô hấp, Tưởng Thịnh Hòa đã đắp mền kín cho cô, cô lại vén lên rồi ngồi dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Sao vậy?"
 
"Đồ của em còn ở phòng ngủ phụ."
 
"Em cứ nằm đi, anh đi lấy."
 
Tưởng Thịnh Hòa không cho cô xuống giường, nắm mắt cá chân của cô, bỏ chân cô vào trong chăn.
 
Anh tắt ngọn đèn sàn, đầu giường lập tức tối lại.
 
Lạc Kỳ không lướt điện thoại, nằm trong chăn nhìn chằm chằm vào ngọn đèn sàn đã tắt.
 
Tưởng Thịnh Hòa đến phòng ngủ phụ chỉ lấy điện thoại di động và cục sạc của cô, lúc nào có thời gian thì từ từ chuyển những thứ còn lại đến phòng ngủ chính.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giường lớn như vậy, cô không sang bên kia mà dựa vào trên gối của anh.
 
Trước mỗi lần thân mật, hình như đều thiếu một chút gì đó.
 
Lúc cô đang thất thần, trước mắt bị bóng đen ngăn cản, Tưởng Thịnh Hòa đã tắm xong.
 
Lạc Kỳ nhích qua một bên, thấy khoảng cách đã đủ cho anh nằm thì không di chuyển nữa, còn tựa vào một góc trên gối của anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nằm xuống mà ngồi ở mép giường, hai tay chống bên người cô, dịu dàng nhìn cô.
 
Hai tuần trước, Lạc Kỳ không dám nghĩ một người lạnh lùng như anh lại có một mặt dịu dàng như vậy.
 
Tưởng Thịnh Hòa một tay chống đỡ, tay trái cầm tay cô lên, tách từng ngón tay của cô.
 
Cảnh tượng như vậy anh đã từng tưởng tượng vô số lần, không phải muốn càng thân mật, mà chỉ là muốn buổi tối khi về đến nhà có thể nhìn thấy cô.
 
Khi cảm thấy mệt mỏi với sự khốc liệt trên thương trường, về nhà có một người để ôm.
 
Anh không nói lời nào mà chỉ im lặng nhìn cô. Lạc Kỳ cũng không nói, bây giờ nói chuyện hình như sẽ phá vỡ bầu không khí.
 
Lạc Kỳ thấy anh tạm thời không định nằm lên, cô lại nhích ra mép giường, mặt dựa vào cánh tay anh, tựa sát vào anh.
 
Cô nghĩ vừa rồi anh nói chuyện qua điện thoại lâu như vậy có lẽ là có chuyện gì cần xử lí: "Thật sự không cần tăng ca sao? Không sao đâu, em sẽ tăng ca với anh."
 
Tưởng Thịnh Hòa: "Có. Anh làm ở phòng ngủ."
 

Anh ngồi trên giường, dùng máy tính bảng mở hộp thư.
 
Lạc Kỳ cấm gối dựa, chăm chú nhìn anh, mặt dán vào bả vai anh.
 
Tay không dám lộn xộn, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
 
Hô hấp nhỏ nhẹ và mùi hương thoang thoảng của cô hòa lại với nhau, quanh quẩn ở chóp mũi anh.
 
Tưởng Thịnh Hòa đã muốn hỏi cô từ lâu: "Em dùng nước hoa gì vậy?"
 
Lần sau tặng cô mấy lọ.
 
"Em ít khi dùng nước hoa, là mùi sữa tắm."
 
Cô lại nói: "Anh cũng rất thơm."
 
Nói xong, cô lại cảm thấy mình quá thẳng thắn: "Anh làm việc đi."
 
Cô tựa vào trên người anh, cùng anh xem hộp thư.
 
Tưởng Thịnh Hòa tốn nửa giờ xử lý xong, bỏ máy tính bảng về thư phòng. Lúc anh trở về, Lạc Kỳ đã nằm xuống, vẫn là nằm trên gối của anh.
 
Tất cả đèn đều đã tắt, căn phòng trong nháy mắt tối đen, không nhìn thấy gì.
 
Lạc Kỳ đưa tay bắt lấy anh, một giây kế tiếp, cô bị ôm vào trong ngực.
 
Anh dùng tất cả sức lực ôm cô.
 
Ánh mắt từ từ thích ứng với bóng tối, Lạc Kỳ thấy rõ mặt của anh, lần đầu tiên ở trong ngực anh nói chúc ngủ ngon.
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn dái tai cô, thấp giọng nói: "Lạc Kỳ, gọi anh một tiếng nữa."
 
"Chồng, ngủ ngon."
 
Sau đó, không biết vì sao mà hôn từ dái tai đến cần cổ.
 
Một đường đi xuống.
 
Những thứ kia hết sức dịu dàng lấy lòng, sáng hôm sau Lạc Kỳ tỉnh dậy, có chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào anh.
 
Tối hôm qua quá buồn ngủ, thùng rác không ở trước giường, trên tủ đầu giường lộn xộn, buổi sáng mới dọn dẹp.
 
Tưởng Thịnh Hòa ném hai cái bao  đã qua sử dụng vào thùng rác.
 
Lạc Kỳ ăn bữa sáng qua loa, lại bắt đầu một ngày làm việc ở Duệ Phổ .
 
Cô và Tưởng Thịnh Hòa lái xe ra khỏi biệt thự cách nhau mười phút. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 

Đến công ty, cô mới biết Thôi Bồng vẫn chưa đi, hôm nay lại đến công ty, bây giờ đang ở văn phòng của Lộ Duệ.
 
Lộ Duệ lạc đến tìm cô, đúng lúc đang pha cà phê, pha cho anh ấy một ly.
 
"Giám đốc Lộ có chuyện gì sao?"
 
Lộ Duệ từ từ thưởng thức cà phê: "Hôm qua quên sắp xếp tài xế cho cô, cô có có yêu cầu gì đối với tài xế thì tôi sẽ cố gắng hết sức tìm."
 
"Không cần, tôi có tài xế, tôi đưa tài xế giám đốc trước đây sắp xếp tới."
 
Có thể đưa tài xế giám đốc sắp xếp tới, xem ra Tưởng Thịnh Hòa đối với cô không tệ, nhưng Tưởng Thịnh Hòa chỉ coi cô là công cụ đối phó với Duệ Phổ, nhưng cô lại tự hào.
 
Không biết mình ngu.
 
Tối hôm qua, anh ấy ăn tối với Thôi Bồng. Thôi Bồng nói nhà Lạc Kỳ còn nợ hơn chín triệu, khả năng cao đến Duệ Phổ là do nhìn trúng tiền lương hàng năm cao, muốn tìm ra điểm yếu của cô rất dễ dàng.
 
Thôi Bồng lại nói: "Lạc Kỳ này, nói sao đây nhỉ? Mặc dù em ghét cô ấy, nhưng không ngăn cản được việc em coi trọng cô ấy. Cô ấy rèn luyện ở tập đoàn Viễn Duy nhiều năm như vậy, em không thể so được."
 
Anh ấy không ngờ Thôi Bồng có thể đánh giá đúng trọng tâm về Lạc Kỳ.
 
Tiếp đó, Thôi Bồng lại nói về quan điểm của mình về việc Lạc Kỳ tiếp quản Duệ Phổ.
 
"Không biết bây giờ tập đoàn Viễn Duy phân phó cô ấy tới rốt cuộc có tính toán gì. Dù sao thì Viễn Duy cũng không hi vọng Duệ Phổ lớn mạnh, vậy thì Y Tế Viễn Duy sẽ bị uy hiếp. Bất kể nhân phẩm Lạc Kỳ như thế nào, cô ấy cũng là đại diện của Viễn Duy, đã định trước là bất đồng với lập trường của anh và Lăng Gia Capital. Chúng ta hi vọng Duệ Phổ lớn mạnh, còn Lạc Kỳ thì ngược lại."
 
"Tạm thời cô ấy không tranh không đoạt, không có nghĩa là sẽ luôn như vậy. Nếu không, tập đoàn Viễn Duy cũng sẽ không ngu ngốc đến mức dùng tiền lương mỗi năm mấy triệu tệ để mời một ‘bình hoa’ tới."
 
"Công ty phân em tới, em có trách nhiệm giúp đỡ anh quản lý Duệ Phổ. Bất kể anh có quyết định gì, em cũng ủng hộ vô điều kiện."
 
Lúc đó, Thôi Bồng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nói làm sao tìm được điểm yếu của Lạc Kỳ, anh ấy cũng không hỏi.
 
Anh ấy là một người đàn ông, không đến nổi phải dùng thủ đoạn sau lưng một người phụ nữ.
 
Chỉ là thắc mắc Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô lại không nghĩ cách để Bùi Thời Tiêu giúp mình trả hết số nợ.
 
Nghe nói, lúc ấy nợ hơn ba triệu, đối với người bình thường mà nói, đó là con số trên trời, nhưng đối với nhà của Bùi Thời Tiêu thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.
 
Lúc anh ấy đang suy nghĩ, Thôi Bồng đã lặng lẽ thanh toán hóa đơn.
 
"Đã nói tôi mời rồi, sao có thể để cô mời chứ?"
 
Thôi Bồng: "Như nhau mà, lần sau em chắc chắn sẽ không giành với anh."
 
Thôi Bồng hôm nay vẫn không trở về, nói định đợi mấy ngày, được dịp tìm hiểu Duệ Phổ, xem thử cô ta có thể giúp được chuyện gì không, đến lúc trở về công ty trở về công ty  báo cho cấp trên."
 
Lúc này, Thôi Bồng ở phòng làm việc của anh ấy xem tài liệu, anh ấy đi ra tìm Lạc Kỳ.

 
Cà phê quá nóng, cũng đã trò chuyện xong, Lộ Duệ tạm biệt, bưng cà phê trở về văn phòng của mình.
 
Ban nãy, Lạc Kỳ pha cà phê không nhiều, lại tiếp tục pha.
 
Một buổi sáng dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua.
 
Lạc Kỳ trở thành người rảnh rỗi nhất công ty, ngay cả nhân viên lễ tân trông cũng bận rộn hơn cô. Cô không chỉ là người đầu tiên tan sở mà còn là người đầu tiên đi ăn trưa.
 
Duệ Phổ không thể so với tập đoàn Viễn Duy, nhà ăn của Viễn Duy có hai tầng, cấp cao còn có nhà ăn nhỏ riêng, nhà ăn ở Duệ Phổ không lớn, tất cả mọi người đều ăn ở một khu, nhân viên còn phải tranh chỗ ăn cơm, bởi vì bàn không không đủ để cho tất cả mọi người cùng nhau dùng.
 
Ông chủ mới không tự cao tự đại, thấy người trong công ty, dù quen biết hay không, bất kể là giám đốc hay thực tập sinh, cũng sẽ gật đầu chào hỏi, còn dẫn đầu tan sở, dẫn đầu ăn cơm, giành được thiện cảm của mọi người.
 
“Tôi cứ tưởng là sếp mới muốn tỏ uy quyền, sẽ hành chết chúng ta luôn cơ.”
 
“Hành chết cũng không sao, cho dù có tăng ca, ít nhất vẫn có lương và tiền tăng ca. Nói thật, trước khi cô ấy đến, tôi đã chuẩn bị cuốn gói rời đi rồi đấy.”
 
Một người khác thì thầm: “Tôi cũng vậy, gần đây tôi vẫn đang xem tin tuyển dụng.”
 
Trước khi Lạc Kỳ đến, công ty có tin đồn rằng bên quản lý sẽ có sự thay đổi lớn, đội ngũ cũng sẽ bị thanh lọc giải tán, dù sao tập đoàn Viễn Duy cũng là mẹ kế, không thể thu nhận mấy nhân viên cũ như họ.
 
Kết quả chỉ đến mỗi một người là Lạc Kỳ, ngay cả thư ký và nhân viên tài vụ cũng không dẫn theo, chỉ mình cô đơn phương độc mã đến đây. 
 
Lý lịch của Lạc Kỳ không thể so sánh với họ, nghe nói cô rất chung thủy, hẹn hò với một người bạn trai quen từ hồi đi học những mười năm, nhưng đã chia tay vào năm ngoái.
 
Dù sao thì bọn họ cũng vừa tò mò về cô vừa cảm thấy hành động của cô rất mới lạ. 
 
“Hoa si, lại đây.” Bọn họ ngoắc tay về phía Trì Tâm, kêu cô ấy ngồi vào bàn của bọn họ.
 
Hoa si là biệt danh của Trì Tâm* trong công ty, họ đã quen gọi cô ấy như vậy.
 
“Giám đốc Lạc hôm nay làm gì vậy?”
 
(*) 痴心 /chīxīn/: hoa si, si mê và 池心 /chíxīn/ Trì Tâm có cách phát âm gần giống  nhau trong tiếng Trung
 
“… Xem một số tư liệu về công ty.” Trì Tâm giữ chức vụ thư ký, nên cho dù Lạc Kỳ có phải là sếp mới hay không thì phẩm chất cơ bản nhất của cô ấy vẫn là không tiết lộ hay buôn chuyện về động tĩnh của sếp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Thực ra buổi sáng Lạc Kỳ không làm gì cả, thậm chí còn pha cho cô ấy một tách cà phê, làm cô ấy rất hoang mang.
 
Làm gì có chuyện sếp pha cà phê cho thư ký chứ?
 
Xem ra Lạc Kỳ thực sự rất rảnh.
 
Lạc Kỳ biết hai ngày nay cô đã trở thành tâm điểm bàn tán của công ty khi rỗi rãi nhưng cô không quan tâm.
 
Người đầu tiên đến nhà ăn đương nhiên là người đầu tiên ăn xong trở về.
 
Cô nhìn thời gian, mười hai giờ hai ngươi, Hạ Vạn Trình có lẽ đã ăn cơm xong, chắc chưa ngủ trưa, nên cô gửi một tin nhắn cho ông ấy: [Chủ tịch Hạ khi nào tiện nghe máy vậy? Tôi muốn gọi điện hẹn thời gian gặp ngài một buổi.]
 
Cô bỏ qua thư ký của Hạ Vạn Trình, trực tiếp hẹn ông ấy.
 
Nếu hẹn từ thư ký thì không biết phải chờ xếp lịch đến ngày tháng năm nào nữa.
 
Hạ Vạn Trình còn chưa ăn cơm, ông ấy đang bận nhờ người chuẩn bị cho việc bà Bùi và chồng ly hôn. Sắp tới ban hội đồng quản trị của công ty nhà họ Bùi đổi nhiệm kỳ, có một số việc phải làm trước.
 

Không ngờ Lạc Kỳ lại hẹn ông ấy, bây giờ cô đang ở cùng Tưởng Thịnh Hòa, ông ấy cũng không khách sáo mà trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
 
“Tiểu Lạc, có chuyện gì sao? Không cần khách sáo, cứ nói đi.”
 
Lạc Kỳ cảm ơn trước, sau đó nói sơ qua tình hình hiện tại của mình: “Tôi chuyển khỏi văn phòng giám đốc rồi, hiện tại đang quản lý Y Tế Duệ Phổ.”
 
“Chúc mừng cô thăng chức.” Hạ Vạn Trình hiểu vì sao Lạc Kỳ phải chuyển công tác, giám đốc và trợ lý ở cùng nhau bị truyền ra thì không tốt.
 
Ông ấy cũng hiểu Tưởng Thịnh Hòa, cũng chưa từng thấy Tưởng Thịnh Hòa thể hiện tình cảm với một người phụ nữ nào nhiều như vậy, nghe nói anh còn đưa mẹ đến Tô Thành để sửa sang lại căn nhà đã mua trước đây. Xem ra là anh dự định tính tới việc kết hôn rồi.
 
Lạc Kỳ đi thẳng vào vấn đề: “Duệ Phổ vẫn luôn bị Y Tế Viễn Duy chèn ép, hồi đầu khi bị mua lại, bên đó đã ký một số điều khoản hà khắc. Bây giờ rất khó để tiến lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, tổn thất chẳng mấy sẽ đến trong năm nay và đầu năm sau.”
 
Nếu muốn nhanh chóng mở ra thị trường thì cần phải mượn tài nguyên trong tay Hạ Vạn Trình, sau đó gặp nhau bàn phương thức hợp tác.
 
Khi đó, Hạ Vạn Trình đã giúp Y Tế Viễn Duy mở ra thị trường cao cấp, cô quyết định từ bỏ thị trường cao cấp và tập trung tấn công vào thị trường nhỏ và vừa, tránh xa mũi nhọn của Y Tế Viễn Duy thì Duệ Phổ mới có thể tiếp tục tồn tại được.
 
“Chủ tịch Hạ khi nào tiện để tôi đến Tô Thành ghé thăm, đến lúc đó chúng ta gặp mặt trò chuyện.”
 
“Cô không cần đến Tô Thành, mấy hôm nữa vừa hay tôi đến Bắc Kinh bàn một chuyện, đến hôm đấy chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm đi.” Hạ Vạn Trình đã lâu không gặp thằng cháu bất hiếu của mình, lần này ông ấy tiện đường đi thăm cháu luôn.
 
Không biết Hạ Hử cả ngày bận việc gì mà đợt nghỉ lễ Quốc khánh cũng không về.
 
“Vậy tôi sẽ chờ điện thoại của chủ tịch Hạ, giờ tôi xin phép không quấy rầy ngài nữa.”
 
Hạ Vạn Trình không từ chối gặp mặt, việc hợp tác đã có hi vọng.
 
Cô mở đường cho Duệ Phổ trước, rồi nắm giữ tài nguyên thị trường trong tay, chỉ khi đó cô mới có quyền chủ động và quyền lên tiếng khi đối mặt với Lộ Duệ và đoàn đội của anh ấy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Hạ Vạn Trình vừa cúp điện thoại, ngay sau đó Giản Hàng đã gọi đến.
 
Thời gian buổi trưa của Giản Hàng rất quý giá, phải tranh thủ từng phút để chơi game, công việc quá bận rộn nên buổi trưa cô ấy chỉ có một tiếng để nghỉ ngơi.
 
Cô ấy nói ngắn gọn: “Tối nay cô có rảnh không? Đến nhà tôi ăn cơm đi, mẹ tôi nhắc cô mấy lần rồi đó, nếu có việc xã giao thì để tối mai cũng được.”
 
“Tôi rảnh lắm đây.”
 
“ Vậy tối tôi tới đón cô.”
 
Cuộc gọi kết thúc.
 
Phong cách hành sự của Giản Hàng rất giống với họ của cô ấy, cực kỳ tối giản.
 
Lạc Kỳ gửi tin nhắn cho Tưởng Thịnh Hòa: [Tối nay em qua nhà cô Trần ăn ké cơm nha.]
 
Trừ khi có cuộc họp, anh luôn nhắn lại cho cô ngay lập tức: [Anh cũng qua đó.]
 
Bây giờ Tưởng Thịnh Hòa không bận, hỏi cô: [Em muốn ngủ trưa không?]
 
Lạc Kỳ: [Không buồn ngủ.]
 
Đêm qua lăn lộn khuya như vậy cũng có chút buồn ngủ, nhưng phòng làm việc của cô không rộng như của anh, còn có phòng nghỉ riêng. Phòng làm việc của cô chỉ có một cái sô pha, không có chăn đắp nên rất dễ bị cảm lạnh.
 
Tưởng Thịnh Hòa gửi lời mời video, cô ấn nhận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận