Lạc Vu Lễ đang ở gần đây nên tới rất nhanh. Anh ấy mang túi tới quán cà phê.
Hôm nay anh họ cô mặc bộ vest màu xám, bên trong là áo sơ mi đen, vừa bước vào đã thu hút bao nhiêu ánh mắt.
Lạc Vu Lễ đưa hai chiếc túi cho cô: “Bạn của em đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ nhận lấy túi rồi đặt lên chiếc ghế bên cạnh: “Cô ấy vẫn chưa tới.”
“Vậy em tự chờ tiếp nhé.” Lạc Vu Lễ nói xong thì xoay người rời khỏi quán cà phê.
Anh ấy vừa rời đi thì Sơ Lâm đã tử ngoài bước vào.
Lạc Kỳ cười nói: “Cậu tới sớm hơn chút nữa thì có thể gặp anh tớ rồi. Sau này có cơ hội tớ sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Được.” Sơ Lâm gượng cười, giả vờ như nhớ ra chuyện gì đó: “Xem đầu óc tớ này, để quên điện thoại ngoài xe mất rồi. Cậu gọi nước giúp tớ với, gọi gì cũng được.”
Vừa rời khỏi quán cà phê, cô ấy lập tức chạy tới ven đường tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Lạc Vu Lễ ngồi trên xe cách đó không xa, muốn lái đi nhưng lại không khởi động xe nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơ Lâm buồn bã quay lại quán cà phê, nhưng vừa thấy Lạc Kỳ thì lại nở nụ cười.
Trong hai tháng tiếp theo, Sơ Lâm không sắp xếp cho mình bất kỳ lịch trình làm việc nào. Cô ấy chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình dạo này của Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ kể cho Sơ Lâm rằng mình được chuyển công tác từ công ty chính tới y tế Duệ Phổ, sau này khó mà được sống nhàn nhã.
“Công ty sắp xếp cho cậu tới Duệ Phổ à?”
“Là tự tớ muốn.”
Sơ Lâm không biết tập đoàn Viễn Duy cũng không biết y tế Duệ Phổ, chỉ cho rằng công việc mới này có cơ hội phát triển hơn.
“Lạc Vũ muốn dọn nhà sao? Tớ xem vòng bạn bè của em ấy thì thấy bảo hoa cỏ em ấy trồng sắp chuyển đến nơi mới.”
“Ừ, dọn sang ở gần tớ.”
“Vậy cũng tiện. Nếu tớ rảnh thì cuối tuần sẽ tìm Lạc Vũ học làm bánh. Cậu không bận gì đâu phải không? Bọn tớ sẽ lo hậu cần hỗ trợ cho cậu. Hơn nữa tớ cũng thích ngôi nhà nhỏ của cậu lắm.”
Lạc Kỳ: “...”
Tưởng Thịnh Hòa mà biết thì sẽ đau lòng lắm đây.
…
Kỳ nghỉ đã trôi qua được một nửa, ba mẹ cô cũng bắt đầu bận rộn trở lại. Lạc Kỳ ở nhà mãi cũng không tiện nên đã quay về Bắc Kinh vào mùng năm. Năm nay kỳ nghỉ kéo dài tám ngày, ba ngày cuối cùng cô sẽ dành cho Tưởng Thịnh Hòa.
Chờ kỳ nghỉ kết thúc cô sẽ phải qua Duệ Phổ làm việc, đến lúc đó hai người không thể gặp nhau hằng ngày được nữa.
Tưởng Thịnh Hòa trở về cùng cô. Vé chuyến về là do anh mua, còn là vé hạng thương gia.
Trước đây lúc đi công tác, giữa chỗ ngồi của họ cách nhau một lối đi nhỏ và có tấm chắn ngăn lại. Nhưng lần này Tưởng Thịnh Hòa đã mua hai vé có chỗ ngồi sát cạnh nhau.
Lạc Kỳ ngồi vào ghế bên trong. Cô cảm nhận được Tưởng Thịnh Hòa đang nhìn mình, tay cô siết chặt điện thoại đang chụp ảnh ngoài cửa sổ, dọc đường nhiều phong cảnh khác nhau nên cô đã chụp rất nhiều ảnh.
Tưởng Thịnh Hòa nhớ lần đầu cô đi công tác ở Tô Thành cũng đã quay đầu ra cửa sổ để chụp ảnh như này.
“Lạc Kỳ.”
Anh gọi cô, cô đành quay đầu lại.
“Giám đốc Tưởng, có chuyện gì hả?”
Hiện tại Tưởng Thịnh Hòa đã không còn quan tâm cô gọi anh thế nào nữa rồi, cô muốn gọi gì thứ cứ việc gọi.
Anh hỏi: “Em có muốn tạo album chung với anh không?”
Lạc Kỳ thoáng do dự rồi gật đầu: “Được chứ.”
“Giám đốc Tưởng, anh cũng thích chụp ảnh sao?”
“Chưa tới mức thích. Tổng cộng chỉ chụp được ba, bốn tấm thôi.”
Không lâu sau, album ảnh đã được tạo xong.
Tưởng Thịnh Hòa bảo cô tải hết ảnh phong cảnh mình chụp được lên album chung của cả hai.
Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn anh: “Kỹ thuật chụp ảnh của em rất bình thường, lại toàn chụp phong cảnh nên chắc sẽ hơi nhàm chán.”
“Không nhàm chán.” Anh nói: “Em cứ chụp, anh sẽ đánh giá cho em.”
Tưởng Thịnh Hòa đăng tấm hình chụp bóng lưng hai người dưới đêm mưa ở Tô Thành lên album chung.
Còn Lạc Kỳ thì tải mấy tấm ảnh mình chụp anh tại hội nghị tài chính lên.
“Giám đốc Tưởng.”
“Ừ.”
Mới mấy phút mà cô đã gọi giám đốc Tưởng đến ba lần.
“Hình nền điện thoại của anh là do anh chụp hay ảnh trên mạng vậy?” Lạc Kỳ hỏi anh.
Tưởng Thịnh Hòa đáp: “Là anh chụp.”
Lạc Kỳ liếc nhìn hình nền điện thoại của anh, màu sắc trong trẻo. Trong ảnh trời xanh mây trắng, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, góc chụp này rất đẹp.
“Có thể gửi em không?”
“Được.” Tưởng Thịnh Hòa chia sẻ tấm ảnh kia cho cô.
Bóng lưng cô lẫn trong dòng người nơi xa, nếu không phóng to ra nhìn kỹ thì sẽ rất khó nhận ra.
Lạc Kỳ vốn không nghĩ mình lại có mặt trong tấm ảnh này, còn đặt nó làm hình nền cuộc trò chuyện.
Đổi hình nền cuộc trò chuyện xong cô chia sẻ tấm hình chụp quán rượu nhỏ mình thích cho Tưởng Thịnh Hòa xem.
“Giám đốc Tưởng, lần sau em sẽ mời anh đến quán rượu này.”
Giọng Tưởng Thịnh Hòa ngập tràn sự cưng chiều với cô: “Được.”
Thấy tấm biển đề mấy chữ 'anh đến, em vẫn còn ở đây', anh nói: “Em cũng từng chụp ảnh ở đây sao?”
“Anh cũng chụp bảng tên của quán rượu này hả?”
“Không phải.”
“Cho em xem ảnh với.”
Lạc Kỳ vịn tay lên tay ghế, cô muốn xem Tưởng Thịnh Hòa chụp quán rượu từ góc nào.
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng người về phía cô, phóng to ảnh chụp.
Trong hình là cô đang chụp bảng tên của quán rượu.
Cô chụp quán rượu, còn anh thì chụp cô.
Lạc Kỳ nhìn điện thoại rồi nhìn qua anh: “Cảm ơn giám đốc Tưởng. Sau này có cơ hội em sẽ chụp lại cho anh.”
Cô vừa dứt lời thì Tưởng Thịnh Hòa đã hôn cô.
Cơ thể anh đã che khuất phía bên phải, nên người bên kia lối đi không thấy được bọn họ đang làm gì. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa cầm điện thoại, bàn tay vẫn đặt ở chỗ cũ không hề nhúc nhích.
Lạc Kỳ hơi ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô muốn tìm một điểm tựa, tay trái mò mẫm thấy ống tay áo của anh thì siết chặt lại.
Một nụ hôn tràn ngập sự chiếm hữu.
Lạc Kỳ lùi về sau, hai người mới dừng hôn. Cô lại hôn lên má anh một cái, kết thúc nụ hôn bất ngờ này.
Hôn xong, cô tựa trán vào vai anh, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem ảnh trên album.
Tưởng Thịnh Hòa ngồi thẳng người, cánh tay không nhúc nhích để cô dựa vào. Anh bắt chéo chân, mở bức ảnh cô chụp mình ở hội nghị tài chính ra xem.
Một lúc sau, Lạc Kỳ ngồi thẳng lại.
Cô tải hết ảnh chụp một năm nay lên album chung, tất cả đều được Tưởng Thịnh Hòa xem hết.
Câu nói cuối cùng khi xem xong mà Tưởng Thịnh Hòa dành cho cô là: Bậc thầy photoshop.
Lúc về đến căn nhà thuê, Lạc Kỳ mở cửa sổ ra cho thông gió. Còn Tưởng Thịnh Hòa thì kéo va li của cô vào phòng ngủ.
Anh nhận được cuộc gọi từ chi nhánh nước ngoài bảo rằng có email khẩn cấp cần anh trả lời ngay.
Nếu ra ngoài ăn cơm thì sợ rằng sẽ gặp người của tập đoàn Viễn Duy, đến lúc đó không biết sẽ lan truyền tin đồn gì, thế nên hai người quyết định ăn tối đơn giản tại nhà.
Tưởng Thịnh Hòa định làm món váng đậu cuốn thịt hấp mà mình học được từ cô Trần, đến bây giờ đã thành nghề nên nấu cho Lạc Kỳ ăn.
Lạc Kỳ mặc áo khoác đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Tưởng Thịnh Hòa: “Chờ đã, đợi anh xử lý email xong thì sẽ đi cùng em.”
“Không cần đâu.” Lạc Kỳ thay giày: “Tiện thể em đi rửa xe luôn, anh cứ xử lý công việc đi.” Nói rồi cô chỉ vào máy tính trên bàn: “Nếu điện thoại không tiện làm việc thì anh cứ dùng máy tính của em mà làm.”
Sau đó cô nói mật khẩu máy tính của mình cho anh.
Lạc Kỳ cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu, lúc đóng cửa còn liếc nhìn Tưởng Thịnh Hòa một cái. Trong nhà có người nên cô ra ngoài không cần phải cầm chìa khóa nhà theo.
Con đường dưới lầu không rộng lắm, có rất nhiều xe điện và người đi bộ đi đường này, các phương tiện giao thông đều đi rất chậm để tránh va chạm nhau.
Lạc Kỳ lái xe rất chậm, bỗng thấy đối diện có một chiếc xe địa hình màu đen lái tới. Bóng cây theo gió phản chiếu lên kính xe, có thể nhìn được bóng người đang đeo kính râm bên trong, tuy nhiên Lạc Kỳ không thấy rõ đó là ai.
Hạ Hử khoác một tay ngoài xe, tay còn lái cầm tay lái, sốt ruột lái xe qua đoạn đường tắc nghẽn đó.
Cuối cùng cũng tới nơi, anh ta dừng xe gần đó.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng cô ấy vẫn giả chết với anh ta.
[Xuống lầu mau! Không phải là bảo cơ thể khó chịu nên không tăng ca được à? Giờ tôi mang tài liệu đến cho cô đây.]
Lạc Vũ: [Sao cứ phải là tôi mới được vậy? Hạ Hử, anh không chơi nổi thì cứ nói thẳng ra đi!]
Trong cơn nóng giận, cô ấy vô tình gọi thẳng tên bên A.
Hạ Hử: [Đừng có lòng vòng, xuống lầu lấy tài liệu đi!]
Cô ấy nói mình bị bệnh, anh ta phải xem xem là bệnh thật hay giả.
Năm phút sau, Lạc Vũ trả lời anh ta: [Anh ở đâu?]
[Dưới lầu nhà cô!]
[Tôi đang đứng dưới lầu nhà tôi đây, có thấy ai đâu!]
Hạ Hử tức đến bật cười, nhìn từ đầu đến cuối dãy nhà cũng chẳng thấy ma nào đứng đó.
[Được, không phiền cô xuống lấy nữa, tôi sẽ mang lên cho cô.]
Anh ta cầm túi tài liệu bước xuống xe: 'ầm' một tiếng đóng sầm cửa lại.
Mang theo cơn giận lên gõ cửa phòng 301.
“Là tôi!”
Cửa mở ra, Hạ Hử sửng sốt.
“... Giám đốc Tưởng.”
Hèn gì cô ấy không chịu xuống lầu, hóa ra là vì trong nhà còn có người.
Tưởng Thịnh Hòa không biết Lạc Kỳ và Hạ Hử thân quen như thế từ bao giờ, thân quen đến mức có thể để Hạ Hử ghé nhà, hơn nữa còn là khi anh đang ở đây.
Anh bảo: “Vào nhà đi.”
Trong nhà chỉ có một đôi dép, Tưởng Thịnh Hòa đưa bọc giày dùng một lần cho anh ta: “Dùng tạm cái này đi.”
Bây giờ Hạ Hử tiến không được mà lùi cũng không xong, chưa bao giờ bị động đến vậy.
Nếu trong những ngày nghỉ, Lạc Vũ dám ngủ với người khác ngoài anh ta, anh ta chắc chắn sẽ bóp cổ cô ấy đến chết. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Giám đốc Tưởng, sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Thịnh Hòa không đáp mà hỏi: “Cậu tới đây có chuyện gì?”
Hạ Hử đáp một câu mơ hồ: “Tôi giống với cậu.”
Tưởng Thịnh Hòa: “...”
Lòng thầm nghĩ sao mà giống được.
Hạ Hử nhìn thoáng qua phòng ngủ, không thấy ai.
“Lạc Vũ đâu?”
Tưởng Thịnh Hòa rót một ly nước cho Hạ Hử: ”Cậu là ông chủ của em ấy mà còn không biết thì sao tôi biết được.”
“Không phải...” Thấy Tưởng Thịnh Hòa bình tĩnh như vậy, Hạ Hử thẳng thắn nói rõ: “Giám đốc Tưởng, có vài chuyện... Có lẽ tôi và cậu đều là người bị hại, Lạc Vũ đã bắt cá hai tay. Nếu cậu không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu thì vào nhà kiểu gì? Chẳng lẽ cậu có chìa khóa nhà cô ấy?”
Anh ta quên luôn tự tôn của một người đàn ông, câu sau nghe thật chua chát làm sao.
Tưởng Thịnh Hòa nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh ta: “Đây là nhà Lạc Kỳ, cậu tìm nhầm chỗ rồi.”
Hạ Hử: “...”
Sau khi nghe câu đó xong, anh ta chỉ muốn tìm một chỗ chôn mình xuống.
“Xin lỗi, tôi tưởng đây là nhà mà Lạc Vũ mới thuê.”
Hôm đó khi anh ta tới văn phòng tìm cô ấy thì cô ấy đang gọi điện, không biết mua đồ gì mà phải hẹn với người giao hàng, bảo họ sáu tiếng nữa giao tới phòng 301.
Ai mà ngờ Lạc Kỳ sống ở đây chứ.
Tưởng Thịnh Hòa đưa ly nước cho anh ta: “Đến cũng đến rồi, uống ly nước rồi hãy đi.”
Hạ Hử không nhận ly nước, giây sau lập tức rời đi: “Không làm phiền hai người nữa. Tôi tìm Lạc Vũ có chút chuyện.”
“Giám đốc Tưởng, chuyện hôm nay đừng nói với Lạc Kỳ, Lạc Vũ cũng không muốn có nhiều người biết đâu, cảm ơn. Cậu cứ coi như tôi chưa từng tới, tôi cũng coi như chưa gặp cậu ở đây. Hai chúng ta không thấy gì cả.”
“Làm phiền rồi.”
Anh ta còn chưa kịp cởi bọc giày thì đã vội vàng rời đi.
Bước được vài bước thì bọc giày làm anh ta suýt ngã. Anh ta vịn vào lan can, nhưng lan can đã lâu chưa được lau chùi nên tay anh ta dính một đống bụi.
Hôm nay anh ta mà không giết chết Lạc Vũ thì không thỏa được mối hận trong lòng.
Tưởng Thịnh Hòa đóng cửa lại, hiểu được đại khái quan hệ giữa Hạ Hử và Lạc Vũ.
Hơn một tiếng sau, Lạc Kỳ mới quay về, còn xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn.
Tưởng Thịnh Hòa không nói chuyện vừa rồi Hạ Hử mới tới đây, cũng không biết rốt cuộc thì Hạ Hử và Lạc Vũ đã xảy ra chuyện gì.
“Có phải Lạc Vũ thường đến đây lắm đúng không?”
“Ừ, hầu như tuần nào cũng đến. Em ấy có chìa khóa nhà em, là em đưa cho em ấy hồi mới thuê nhà.”
Lạc Kỳ lại nói cho anh biết: “Hôm trước chỗ Lạc Vũ thuê hết hạn hợp đồng nên em ấy thuê phòng mới ở đây luôn, là phòng 202.”
Tưởng Thịnh Hòa: “...”
Có nghĩa là sau này anh sẽ thường xuyên gặp được Hạ Hử ở dưới lầu.
“Kế sau này Lạc Vũ dọn qua thì anh không tiện tới đây rồi.” Anh nói.
Lạc Kỳ gật đầu, quả thật là không tiện, hẹn hò sẽ thấy không thoải mái.
“Vậy sau này gặp mặt ở biệt thự của chúng ta đi?”
“... Được.”
Sau kỳ nghỉ cô sẽ đến Duệ Phổ. Duệ Phổ cách tập đoàn Viễn Duy mấy chục kilômét, nếu bận thì sẽ rất khó gặp nhau, có khi cuối tuần cô còn phải tăng ca. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Em muốn dọn qua đó ở không? Không cần sống chung ngay đâu, em thích chọn phòng nào thì chọn.” Sẵn cho cô chuẩn bị tâm lý trước.
Hai người vừa đăng ký kết hôn mười ngày mà thôi, Lạc Kỳ chưa nghĩ nhiều đến vậy.
Tưởng Thịnh Hòa tiếp tục thương lượng với cô: “Không thì thứ sáu và cuối tuần ở biệt thự, những lúc khác thì em cứ ở đây. Cũng không nhất định phải là cuối tuần, tùy thuộc vào em quyết định thôi.”
Nếu lần nào cũng đi vào cuối tuần thì lâu dần Lạc Vũ sẽ nghi ngờ. Nhưng thật ra cũng rất dễ lấy cớ với Lạc Vũ, cứ nói mình đến Duệ Phổ làm việc nên rời khỏi nhà thường xuyên là được.
Đã đăng ký kết hôn rồi, cứ ở riêng mãi cũng không tốt, phải sống chung thì mới bồi dưỡng tình cảm được.
Lạc Kỳ ngẫm nghĩ: “Em sẽ cố gắng dành thời gian cho ngày thứ sáu và cuối tuần để cùng đến biệt thự.”
Lúc làm việc mà ở chung nhà với ông chủ thì sẽ áp lực lắm, nhất là khi vừa mới chuyển tới Duệ Phổ, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tưởng Thịnh Hòa nghe theo cô, cô quyết định cuối tuần vậy thì cuối tuần. Anh nói: “Vậy bắt đầu từ thứ sáu tuần này đi.”
Lạc Kỳ bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu.
Cô treo áo khoác lên, ung dung bước tới trước mặt anh: “Giám đốc Tưởng.”
“Ừ.” Anh ngày càng dung túng cho cách gọi này của cô: “Sao vậy?”
“Cuối tuần em mới qua nhé?”
Tưởng Thịnh Hòa bất ngờ nhìn cô: “Hôm nay em bận gì à?”
“...” Lạc Kỳ khựng lại: “Không có.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vậy tối nay qua luôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...