Năm thứ 7 phải lòng em

Lạc Kỳ bước vào nhà tắm cạnh phòng bếp: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con không có đau lòng đâu. Nếu con muốn kết hôn thì đã kết hôn từ lâu rồi.”
 
Khương Nghi Phương không thể ép con gái ở nhà được: “Tối mới bắt đầu hôn lễ, con đâu cần dậy sớm vậy đâu.”
 
“Thì con đi dạo phố mua mấy bộ đồ mới với mẹ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nghi Phương không định mua, nhưng bà ấy không thay đổi quyết định của con gái được.
 
Lạc Kỳ nói: “Nếu mẹ không đi thì con tự đi mua, lỡ mặc không hợp thì mẹ trả hàng giúp con.”
 
Lạc Trí Khâu ở bên cạnh lên tiếng phụ họa: “Bà cứ đi mua sắm đi, vừa lúc đang lễ có nhiều khuyến mãi, mua có lời.”
 
Lạc Kỳ mua cho ba mẹ mỗi người một bộ. Lúc trời sập tối, cô tự mình lái xe chở ba mẹ tới nhà hàng tiệc cưới.
 
Hôm nay là ngày vui của chị họ, đương nhiên càng nhiều người tới thì cô ấy càng vui.
 
Đã nửa năm rồi cô ấy và Lạc Kỳ chưa liên lạc với nhau. Lạc Kỳ vừa hủy hôn, còn cô ấy lại sắp kết hôn, nếu liên lạc thì sẽ mang tiếng khoe khoang.
 
“Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn tiểu Kỳ.” Chị họ ôm cô một cái.
 
Do chị họ còn phải đón khách nên Lạc Kỳ cùng với ba mẹ vào trong trước.
 
Nhà nam và nhà nữ cùng tổ chức hôn lễ, bên trái là khách khứa đàng trai, còn bên phải là họ hàng, bạn bè nhà gái.
 
Dù sao Lạc Kỳ cũng là họ hàng quan trọng của cô dâu nên được sắp xếp chỗ ngồi phía trước, ngay sau bàn tiệc chính.
 
Mọi người có chút bất khi thấy Lạc Kỳ, vì không ai nghĩ cô sẽ tới.
 
Bác gái cả hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm nhìn cô.
 
Nhục nhã ngày đó bà ta sẽ nhớ cả đời.
 
Mấy người bác khác thì khá bối rối về Lạc Kỳ. Trước đây cô hẹn hò với Bùi Thời Tiêu, bọn họ đều muốn lôi kéo quan hệ với nhà họ Bùi, thế nhưng trong lòng vẫn không mong cô sẽ sống tốt hơn con cái mình.
 
Sau này Lạc Kỳ chia tay Bùi Thời Tiêu, tuy bọn họ tiếc nuối vì không thể lôi kéo quan hệ được, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Kỳ không thể cưới Bùi Thời Tiêu nữa thì thấy thoải mái hơn hẳn.
 
Đa số mấy người ngồi bàn này đều bị Lạc Kỳ chặn số điện thoại cả, đến giờ vẫn chưa gỡ chặn.
 
Lạc Kỳ chỉ chào hỏi bác cả và vợ chồng chú ba, còn những người khác thì không thèm để ý.
 
Thím ba: “Tiểu Vũ ngày nào cũng làm phiền cháu, cháu đừng nuông chiều con bé quá.”
 
“Là cháu làm phiền Vũ Bảo, đều nhờ em ấy chăm sóc cháu cả.”
 
“Thôi đi, từ nhỏ con bé đã lười gần chết, chẳng lẽ thím lại không biết.”
 
“...”
 
Một câu vô nói vô tình đến từ chính mẹ ruột.
 
Lạc Kỳ trò chuyện với thím ba, tay cầm ly nước lên uống.
 
Cô quên mất tay trái mình đang đeo nhẫn kim cương. Lúc cô nhớ ra thì chiếc nhẫn đã được phô ra toàn bộ.
 

Khiến cho mấy người bị cô chặn tức giận.
 
Vốn cứ nghĩ có thể chế giễu vài câu trước mặt Khương Nghi Phương, ai ngờ Lạc Kỳ tự mình tới làm bọn họ sợ cô sẽ trở mặt ngay trước mặt mọi người, nên chẳng dám lên tiếng nói gì.
 
Bác gái hai không kìm được hỏi: “Tiểu Kỳ đính hôn rồi à? Sao không nghe ba mẹ cháu nói gì cả. Khi nào thì mời khách? Nhớ chuẩn bị tiền mừng đấy.”
 
Lạc Kỳ: “Được, vậy để cháu nhờ ba cháu ngày mai làm một bàn ăn thịnh soạn, đến lúc đó mọi người nhớ qua.”
 
“...”
 
Viên kim cương lớn vậy chắc không phải đồ giả. Nếu là giả mà hôm nay bị vạch trần thì sẽ rất mất mặt.
 
Bác gái hai nén giận để hỏi rõ: “Bạn trai làm nghề gì đó?”
 
“Tham gia nhiều ngành lắm, không kể hết được.”
 
“... Nói vậy thì là ông chủ lớn rồi.”
 
“Đúng vậy.”
 
Bác gái hai nghe vậy càng thêm tức giận: “Có tiền thế thì chắc không muốn kết hôn đâu, có kết hôn thì cũng phải tìm người môn đăng hộ đối. Cháu nhớ phải giữ chặt người ta đấy, đừng có khinh thường.”
 
Lạc Kỳ nhấp một ngụm nước ấm: “Anh ấy độc lập tài chính nên người nhà không ràng buộc anh ấy, có thể tự do kết hôn. Hơn nữa anh ấy không giống người khác, rất muốn kết hôn, đã giục cháu nhiều lần rồi.”
 
Mấy người bọn họ nghe vậy thì rất khó chịu, bác gái hai tức giận đến trợn mắt.
 
“Tiểu Lạc?”
 
Giọng nói quen thuộc vang lên.
 
Lạc Kỳ quay đầu lại, ngạc nhiên: “Chủ tịch Hạ.”
 
Cô đứng dậy: “Đã lâu không gặp. Trùng hợp quá.”
 
Hạ Vạn Trình là bạn học của ba chú rể. Năm ấy khi còn đi học, quan hệ của hai người rất thân thiết. Sau này Hạ Vạn Trình trở thành nhà giàu số một ở Tô Thành, còn công ty của ba chú rể thì không lớn không nhỏ, địa vị xã hội của hai người khác nhau một trời một vực nên dần liên lạc ít đi.
 
Tuy vậy Hạ Vạn Trình vẫn nhớ tới tình bạn cũ ngày xưa, cũng nể mặt mặt, biết hôm nay là ngày con trai bạn cũ kết hôn nên tự mình đến tham dự hôn lễ.
 
Ba chú rể rất cảm động, thế nhưng khách mời đám cưới hôm nay lại không có ai có thể mời Hạ Vạn Trình một ly. Lúc đang sầu não không biết nên tìm ai đón khách ở bàn tiệc chính thì thấy Hạ Vạn Trình gặp người quen, cuối cùng cũng thả lỏng.
 
Hạ Vạn Trình cười hỏi Lạc Kỳ: “Không về với bạn trai hả?”
 
Dù sao cũng đã đăng lên vòng bạn bè, Lạc Kỳ không thể không thừa nhận, thoải mái trả lời: “Dạo này anh ấy đang ở nước ngoài.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Khi nào có cơ hội thì tôi và anh ấy sẽ đến thăm chủ tịch.”
 
“Luôn luôn chào đón. Tôi còn định chờ khi nào cậu ấy rảnh rỗi thì hẹn gặp.”
 
“...”
 
Bỗng dưng Lạc Kỳ không biết rốt cuộc Hạ Vạn Trình biết được bao nhiêu.
 
“Đi, qua bàn tôi, tôi ở bên đó cũng không quen ai.”
 
“Vâng.”
 
Lạc Kỳ nâng ly nước lên, xách túi đi qua bàn tiệc chính của nhà trái.
 
Bác gái cả và mấy người bác khác còn đang khinh thường người bạn trai nọ của Lạc Kỳ, cảm thấy cô chỉ đang khoác lác, thế nhưng giờ nghe nhà giàu số một Tô Thành bảo muốn hẹn gặp người này, chứng tỏ địa vị chắc chắn không thấp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 

Vốn dĩ đến đây để ăn cưới, cuối cùng lại rước bực tức vào thân.
 
Lạc Kỳ sang bàn khác ngồi, hạ giọng hỏi Hạ Vạn Trình: “Chủ tịch Hạ quen bạn trai tôi sao?”
 
Hạn Vạn Trình không nói lòng vòng: “Tôi thích tranh chữ, đã quen biết họa sĩ Ngu hơn hai mươi năm rồi. Tôi hỏi qua thì biết năm nay họa sĩ Ngu chỉ vẽ tranh cho một người, bức tranh đó là bức cô đã đăng trên vòng bạn bè.”
 
Hóa ra là vậy.
 
Xem ra ông ấy chỉ biết người mua bức tranh đó là Tưởng Thịnh Hòa chứ không biết bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn.
 
Trái tim đang căng thẳng của Lạc Kỳ dần được thả lỏng.
 
Hạ Vạn Trình trêu chọc: “Không ngờ cậu ấy cũng sẽ có một mặt như vậy.” Còn nói mình có người bạn muốn theo đuổi Lạc Kỳ.
 
Lạc Kỳ mỉm cười, dùng ly nước để kính Hạ Vạn Trình: “Vậy tôi xin chịu phạt trước, lát nữa sẽ thay bằng rượu.”
 
Bữa cơm hôm nay rất thoải mái, nhờ có Hạ Vạn Trình nên họ hàng nhà trai đều đến mời cô vài ly, ngay cả ba mẹ chú rể cũng mời cô thêm vài ly.
 
Có cô ở đây nên mấy người họ hàng không dám chèn ép mẹ cô nữa.
 
Gần chín giờ, đám cưới kết thúc.
 
Lúc về là Lạc Trí Khâu lái xe. Tối nay ông ấy không uống rượu, lúc trước sức khỏe yếu phải nằm viện nên không có ai ép ông ấy uống.
 
Cả đêm nay, Khương Nghi Phương cứ nghi hoặc mãi. Bà ấy cảm thấy con gái mình chỉ bịa chuyện, nhưng sau đó lại tự phủ định chuyện đó, bởi vì Hạ Vạn Trình sẽ không giúp cô nói dối. Thứ nhất là vì ông ấy không rảnh rỗi đến vậy, thứ hai là vì con gái bà ấy chưa có mặt mũi lớn đến thế.
 
“Con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc là con có bạn trai hay không? Nếu có thì mẹ cũng không giục con kết hôn đâu, con vui là được.”
 
Có một số việc không thể giấu giếm mãi, Lạc Kỳ quyết định tiết lộ một ít: “Coi như là có đi.”
 
“... Coi như là có là ý gì hả? Chẳng lẽ còn đang theo đuổi con?”
 
“Hẹn hò rồi, nhưng đang trong giai đoạn hẹn hò thử. Qua giai đoạn này, con sẽ dẫn anh ấy về nhà.”
 
Khương Nghi Phương xoa đầu con gái: “Vậy mà lừa mẹ bảo là nhẫn giả, mẹ còn ngu ngốc tin theo nữa chứ.”
 
Thảo nào trông trạng thái cô tốt như vậy. Bà ấy vui mừng nói: “Không cần dẫn về nhà gặp ba mẹ vội đâu, cứ hẹn hò trước đi. Nhưng mẹ có thể biết năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi được không?”
 
“Lớn hơn con hai tuổi, là người Bắc Kinh. Chắc chắn ba mẹ sẽ thích anh ấy, anh ấy rất tốt với con.”
 
Khóe mắt Lạc Trí Khâu tràn ngập ý cười, không hỏi gì thêm.
 
Điện thoại Lạc Kỳ bỗng rung lên, là Tưởng Thịnh Hòa nhắn tin tới hỏi cô: [Em vẫn đang ở tiệc cưới à?]
 
[Tiệc cưới kết thúc rồi, em đang trên đường về nhà.]
 
Tưởng Thịnh Hòa: [Anh đang ở tiệm sửa xe. Em tìm một chỗ xuống xe đi, anh qua đón em.]
 
[Anh đến Tô Thành rồi hả?]
 
[Ừ, tới hồi chiều.]
 
[Giáo sư Lương có đi với anh không?]
 
[Không, mẹ anh bận chút việc nên ngày mai mới đến, anh đến trước một ngày.]

 
Tưởng Thịnh Hòa lại hỏi: [Em xuống xe chỗ nào thì tiện?]
 
Lạc Kỳ: [Ở tiệm sửa xe luôn đi. Chỗ đó cũng tiện đường về nhà.]
 
Nhắn xong, Lạc Kỳ bảo ba lái xe về nhà bằng đường đi ngang cổng trường học, cô muốn đi tìm thầy Lục, sau đó còn nói chi tiết thầy Lục là ai cho ba mẹ.
 
Khương Nghi Phương còn nhớ ông chủ tiệm sửa xe trước cổng trường học, trước đây còn từng thương cảm thay cô con gái bị câm của ông chủ tiệm sửa xe.
 
Lạc Kỳ nói: “Thầy Lục là bạn giám đốc Tưởng của con, có việc nên tìm con nói chuyện. Lát nữa con đi ăn khuya với vợ chồng họ.”
 
Chuyện ăn khuya là do cô bịa ra, nhưng có thể là lát nữa sẽ ăn khuya thật.
 
Mười mấy phút sau đến cổng trường học, Lạc Kỳ xuống xe, gọi điện cho Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, em đến rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Thấy xe của anh chưa?”
 
Lạc Kỳ xoay người nhìn xung quanh, một chiếc xe địa hình quen thuộc lái tới.
 
Trên xe chỉ có một mình Tưởng Thịnh Hòa. Lúc này Lạc Kỳ ngồi vào ghế lái phụ hỏi: “Thầy Lục đâu?”
 
“Về nhà rồi, con thầy Lục đang ngủ.” Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Có muốn ăn khuya không?”
 
“Ăn không nổi nữa.” Cô kể lại chuyện gặp Hạ Vạn Trình ở tiệc cưới, sau đó còn ngồi cùng bàn với ông ấy: “Ông ấy biết bức tranh kia là anh nhờ họa sĩ Ngu vẽ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa: “Anh không nhờ họa sĩ Ngu giấu chuyện này nên biết cũng là bình thường.”
 
“Giám đốc Tưởng muốn đi đâu? Để em lái xe cho.”
 
“Không cần đâu. Anh vẫn ở khách sạn cũ, nên cũng quen đường ở đây.”
 
Hai người không ghé vào đâu nữa, mà trực tiếp lái xe về.
 
Anh chỉ muốn gặp cô một chút, về muộn quá thì ba mẹ cô sẽ lo lắng.
 
Đến gần nhà Lạc Kỳ, xe không vào được nên họ dừng lại chỗ cửa hàng tiện lợi.
 
Cô từng vô tình gặp được Tưởng Thịnh Hòa ở chỗ này.
 
Đó là tháng sáu năm ngoái khi đi công tác ở Tô Thành, nhưng khi đó cô vẫn chưa phải trợ lý của anh. Sáng sớm hôm đó cô đi mua đồ ăn sáng cho mẹ, còn mua thêm một bó hoa hướng dương, sau đó gặp được Tưởng Thịnh Hòa vừa chạy bộ buổi sáng xong, anh vào cửa hàng tiện lợi để mua nước.
 
Buổi sáng hôm ấy cô định đi thử đồ cưới, anh còn hỏi khi nào cô kết hôn.
 
Không biết lúc nói hai chữ 'chúc mừng' đó, tâm trạng của anh ra sao.
 
Tiệm hoa bên cạnh cửa hàng tiện lợi vẫn còn đang bán.
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Em thích hoa hướng dương hay là dì Khương thích?”
 
Lạc Kỳ hoàn hồn: “Mẹ em thích, bởi vì nhìn ngôi nhà quá đơn điệu.”
 
“Vậy để anh mua một bó, cho em đem tặng dì Khương.”
 
“Đừng mua nhiều quá, nếu không mẹ em lại tiếc tiền.”
 
Tưởng Thịnh Hòa bảo ông chủ gói sáu bông hoa, giá hơn mười tệ, được bó thành một bó hoa nhỏ xinh đẹp.
 
Lạc Kỳ ôm bó hoa vào ngực, chậm rãi bước đi bên cạnh Tưởng Thịnh Hòa.
 
“Giám đốc Tưởng.”
 
Hai người không ôm cũng không nắm tay, cô gọi như vậy hình như cũng không có gì sai.
 
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
 
Lạc Kỳ liếc nhìn anh, rồi lại đưa mắt nhìn đường phía trước: “Ngày mai anh có dự định gì chưa?”
 

“Không xã giao cũng không có dự định gì, tất cả tùy thuộc vào em.”
 
Lời anh nói làm Lạc Kỳ không biết nên trả lời thế nào, vì vậy cô chỉ im lặng không đáp. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Tưởng Thịnh Hòa thấy cô im lặng thì nói tiếp: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi xem căn nhà khác, đó sẽ là nhà tân hôn của chúng ta, đến khi kết hôn chúng ta sẽ sống ở đó. Nếu em không thích thiết kế nội thất ban đầu thì có thể để dì Khương thiết kế lại.”
 
“... Rốt cuộc anh mua bao nhiêu nhà ở Tô Thành vậy?”
 
“Chỉ vài căn thôi.”
 
Thật ra là rất nhiều.
 
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong vô thức đã đi tới trước cầu đá.
 
Lạc Kỳ đang định bước lên bậc thang của cầu đá thì bị Tưởng Thịnh Hòa kéo lại.
 
“Sao thế?” Lạc Kỳ suýt chút nữa đã té, cũng may va vào người anh được anh đỡ lại.
 
Tưởng Thịnh Hòa cởi áo vest ra, cúi người siết chặt eo cô, sau đó ôm ngang người cô lên.
 
Bỗng dưng được anh bế lên, Lạc Kỳ có hơi giật mình.
 
Anh nhìn cô nói: “Hôm đăng ký kết hôn vẫn chưa bế em qua cầu, hôm nay bù lại vậy.”
 
Đêm trung thu cô đã nói nếu kết hôn mà đi qua cầu đá thì sẽ hạnh phúc cả đời. Chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi không ngờ anh vẫn còn nhớ.
 
Lạc Kỳ giữ lấy chiếc áo vest trên vai, giả vờ bình tĩnh.
 
Đi đến giữa cầu, Tưởng Thịnh Hòa mới hỏi cô: “Đêm trung thu em đứng ngắm trăng ở đâu?”
 
Lạc Kỳ vẫn còn nhớ: “Cột đá thứ hai lúc xuống cầu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa vững vàng bước xuống cầu, dừng lại trước cột đá thứ hai.
 
Lạc Kỳ không biết anh định làm gì nên ngẩng đầu lên nhìn anh. Đường nét gương mặt anh bỗng trở nên mờ ảo, một nụ hôn mang theo hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng rơi lên môi cô.
 
“Chờ tới hôm tổ chức hôn lễ, anh sẽ bế em qua cầu một lần nữa.”
 
Vừa mạnh mẽ mà lại dịu dàng.
 
Cũng vừa mạnh mẽ mà đầy nam tính.
 
Tất cả đều thành công mê hoặc cô.
 
Đêm cầu hôn, cô vẫn còn nợ anh một nụ hôn.
 
Tưởng Thịnh Hòa hôn không sâu, chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời đi ngay. Nhưng cô lại sát lại môi anh lần nữa.
 
Hơi thở ấm áp lại hòa vào nhau.
 
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi nhanh chóng rút lui, quay đầu nhìn đèn đường cạnh cầu.
 
Sắc mặt Tưởng Thịnh Hòa vẫn bình tĩnh, nhưng yết hầu lại chuyển động liên tục, bước xuống cầu rồi thả cô xuống.
 
Lạc Kỳ đứng thẳng người, không biết nên phá vỡ bầu không khí im ắng đầy ngượng ngùng này như thế nào.
 
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì. Vừa rồi bó hoa trong ngực cô bị đè phải nên hơi biến dạng, anh đưa tay chỉnh bó hoa lại.
 
Lạc Kỳ vẫn không nhìn anh, chẳng biết nên làm gì.
 
Cô đưa bó hoa cho anh, Tưởng Thịnh Hòa rất ăn ý không hỏi cô muốn làm gì. Lạc Kỳ giơ tay lên, vòng tay ngoài bộ vest, nhẹ nhàng siết chặt vòng eo rắn rỏi của anh. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Giám đốc Tưởng, ngày mai gặp lại.”
 
“Ừ. Sáng mai anh sẽ đến đón em sớm.” Tưởng Thịnh Hòa tiện thể ôm cô vào ngực, ôm một lúc lâu mới chịu buông ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui