Hôm nay Lạc Kỳ chợt thấy có lỗi với Tiểu Khương, vì lần nào cũng cần Tiểu Khương lặp lại thêm một lần thì cô mới nghe rõ được.
Do chột dạ nên cô không thể làm gì khác hơn là nói dối: “Tín hiệu không tốt lắm.”
“Không sao, không sao.” Tiểu Khương không để bụng, có đánh chết anh ta cũng không ngờ đến hai chữ 'tín hiệu' đó của Lạc Kỳ bị ngắt là do ông chủ đang chỉnh dây đeo bảng tên cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn xong công việc, cô cuối cùng cũng chịu cúp máy.
Tim cô lúc này đang đập một cách điên cuồng.
Lúc nghe máy Lạc Kỳ còn phải chú ý đến người ngồi ở ghế lái. Cô rất sợ tài xế quay mặt lại hoặc nhìn vào kính chiếu hậu sẽ thấy hết. May mắn là khi tài xế nghe cô nhận điện thoại vẫn luôn nhìn kính chắn gió phía trước, cũng không phát hiện ra bất kì điều gì khác thường.
Tưởng Thịnh Hòa chỉnh dây đeo cho cô xong thì mới ngồi trở lại chỗ.
Lạc Kỳ khó có thể bình tĩnh được, nhưng đã sắp tới thời gian khai mạc hội nghị thượng đỉnh tài chính nên không thể chậm trễ thêm được nữa. Cô nói với Tưởng Thịnh Hòa: “Giám đốc Tưởng, bên này em đã chuẩn bị xong rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, mở cửa bước xuống.
Lạc Kỳ theo sau anh đi vào hội trường. Vừa rồi khi anh chỉnh dây đeo bảng tên cho cô, suy nghĩ đầu tiên của cô không phải là ông chủ đang chỉnh dây đeo cho mình, mà là chồng cô chỉnh cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế nên tim cô càng đập nhanh hơn.
“Giám đốc Tưởng, đã lâu không gặp.” Có người đi đến chào hỏi.
Lạc Kỳ có ấn tượng đối với người này, vào lễ ký kết của cuộc họp đàm phán năm ngoái, người này cũng đến chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa.
“Dạo này bận việc gì à?” Rất hiếm khi thấy Tưởng Thịnh Hòa quan tâm người khác như vậy.
Hạ Hử cười đáp: “Bận những chuyện không đáng.”
Nói rồi, anh ta liếc mắt nhìn sang Lạc Kỳ sau đó xoay người rời đi. Năm ngoái ở lễ ký kết anh ta có qua chào hỏi Tưởng Thịnh Hòa, tiện thể xem qua Lạc Kỳ trông như thế nào mà Lạc Vũ lại tâng bốc cô chẳng khác gì tiên nữ trên trời.
Đúng thật là rất xinh đẹp.
Nhưng không đến mức khiến anh ta phải rung động.
Nếu như kết hôn, anh ta có thể sẽ suy nghĩ tìm người giống như Lạc Kỳ.
Nhưng như vậy cũng tốt, vì dạo này ngày nào bác cả cũng gọi đến càm ràm anh ta, thế thì cứ chọn đại Lạc Kỳ luôn vậy. Dù sao thì kết hôn cũng đâu nhất thiết phải cần có tình cảm, cũng chẳng cần hẹn hò yêu đương, cứ thích hợp là được.
Cũng có một vài người anh ta cảm thấy thích hợp.
Nhưng kết quả đều thất bại cả.
Tưởng Thịnh Hòa: “Khi nào rảnh thì cùng nhau chơi bài.”
“Tôi thì lúc nào chẳng rảnh, đợi sau dịp lễ tôi sẽ đến câu lạc bộ tìm cậu so trình đánh bài.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến dãy trước hội trường.
Chỗ ngồi của Lạc Kỳ ở dãy thứ sáu, còn ông chủ của cô ngồi ở dãy đầu tiên. Sau khi vào trong, cô rất tự nhiên mà đi đến chỗ ngồi của mình.
Tuy chỗ ngồi của Hạ Hử không cùng dãy với Tưởng Thịnh Hòa, thế nhưng vẫn chưa tới giờ khai mạc hội nghị, mà những người dãy trước trong hội trường đều đang trò chuyện với người quen thế nên anh ta vẫn nán lại nói thêm vài câu với Tưởng Thịnh Hòa.
Tưởng Thịnh Hòa nhắc tới Lạc Vũ: “Cậu có biết Lạc Vũ không?”
“... Từng gặp qua, là người bên B trong dự án của chúng tôi.” Bây giờ Lạc Vũ có hóa thành tro thì anh ta cũng nhận ra.
Người có thể khiến Tưởng Thịnh Hòa chủ động nhắc đến quả thật không tầm thường.
“Giám đốc Tưởng cũng quen biết Lạc Vũ à?”
Tưởng Thịnh hòa chỉ nói: “Là em gái họ trợ lý tôi.”
Hạ Hử bật cười: “Hóa ra đều là người quen cả.
Tưởng Thịnh Hòa chỉ nói đến đây rồi dừng. Anh đã chủ động nhắc đến như vậy thì đương nhiên trên công việc sau này Hạ Hử sẽ có phần thiên vị Lạc Vũ hơn.
Suy nghĩ của Hạ Hử dường như còn phức tạp hơn thế. Tưởng Thịnh Hòa có thể biết em gái họ của trợ lý mình làm việc ở đâu không phải là do quan tâm đến trợ lý thì cũng là có ấn tượng sâu sắc về em họ trợ lý.
Rất có thể là sau khi Lạc Kỳ thất tình, Lạc Vũ đã vội vàng muốn giới thiệu bạn trai cho Lạc Kỳ nên đã chào mời khắp nơi, đối tượng được chào mời không chỉ có anh ta mà còn có cả Tưởng Thịnh Hòa.
Nhưng mà bây giờ Lạc Kỳ đã có bạn trai, chẳng khác gì anh ta và Tưởng Thịnh Hòa đều bị mắc lừa.
Hạ Hử và Tưởng Thịnh Hòa còn chưa thân thiết đến mức để trò chuyện tình cảm cá nhân của riêng mình với nhau, thế nên cả hai cũng không tiện hỏi sâu thêm.
Còn hai phút nữa là tròn chín giờ, Hạ Hử quay về chỗ ngồi của mình.
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa là người thứ hai lên sân khấu diễn thuyết. Người trước anh là tiền bối trong giới tài chính Hứa Hướng Ấp. Hứa Hướng Ấp đã hơn sáu mươi tuổi, đã từng một thời tung hoành ngang dọc khắp thương trường.
Ông ấy rất ít khi tham dự những hoạt động hội nghị kiểu này, biết bao nhiêu người muốn mời ông ấy ăn một bữa cũng rất khó.
Khi Tưởng Thịnh Hòa đi lên, Hứa Hướng Ấp đã vỗ vai anh.
Lạc Kỳ ngồi bên dưới sân khấu đang hướng lên trên để chuẩn bị chụp ảnh thì bắt gặp cảnh tượng đó, không ngờ Tưởng Thịnh Hòa và ông trùm giới tài chính Hứa Hướng Ấp lại có quan hệ tốt như vậy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thật ra hôm nay không cần Lạc Kỳ chụp ảnh, bởi vì cả hội nghị toàn là các phương tiện truyền thông lớn nhỏ trong giới tài chính và kinh tế.
Cô hướng máy ảnh về phía Tưởng Thịnh Hòa, chỉ chụp một mình anh, còn làm mờ luôn cả khung cảnh xung quanh.
Cũng trùng hợp là hai năm gần đây Tưởng Thịnh Hòa chưa có buổi diễn thuyết nào, vừa hay đây chính là buổi diễn thuyết đầu tiên trong năm mới của anh.
Lạc Kỳ đã tính giờ giúp anh, Tưởng Thịnh Hòa diễn thuyết hết tất cả là hai mươi ba phút.
Trong những tiếng vỗ tay được vang lên, có lẽ tiếng của cô là lớn nhất.
Trong lúc nghỉ giữa hội nghị, Lạc Kỳ xem lại mấy tấm ảnh vừa mới chụp. Đợi đến lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Thời Tiêu đến tìm Tưởng Thịnh Hòa nói chuyện.
Bùi Thời Tiêu đưa Tưởng Thịnh Hòa một điếu thuốc: “Giám đốc Tưởng, ra ngoài hút thuốc không?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Tôi đã cai thuốc rồi.”
Bùi Thời Tiêu xấu hổ tự mình ngậm điếu thuốc vào miệng. Do trong hội trường cấm hút thuốc nên anh ta chỉ ngậm vậy thôi.
“Anh vẫn chưa từ bỏ việc thu mua Đông Bác à?”
Xong lại nói: “Cần gì phải làm vậy. Cho dù anh có mua hết mấy công ty khoa học kỹ thuật y tế về cho em ấy thì cũng chỉ có thể khiến em ấy cảm động mà thôi.”
Tưởng Thịnh Hòa chỉ cười, không đáp lại.
“Giám đốc Tưởng, anh không hiểu rõ em ấy rồi. Em ấy là một người chậm chậm lại lụy tình, rất khó để rung động với một người khác.” Một khi đã rung động thì sẽ rất lụy tình, những người khác sẽ trở nên lu mờ trong mắt cô.
Bùi Thời Tiêu vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng. Cho dù Tưởng Thịnh Hòa đã thích cô bảy năm thì đã làm sao? Cô vẫn sẽ không dễ dàng chấp nhận như thế. Bức ảnh công khai bạn trai được đăng trên vòng bạn bè đã photoshop bóng lưng kia tới biến dạng. Nếu như cô đã thật sự chấp nhận Tưởng Thịnh Hòa thì cần gì phải photoshop chứ.
“Tôi ra ngoài hút thuốc đây, ngại quá không nói chuyện tiếp được.”
Lạc Kỳ nhìn Bùi Thời Tiêu rời đi, không biết anh ta đã nói gì với Tưởng Thịnh Hòa. Mà điện thoại của Tưởng Thịnh Hòa lại đang ở chỗ cô nên cô không thể nhắn hỏi anh được.
Buổi trưa, ban tổ chức hội nghị thống nhất cho chuẩn bị bữa ăn tự phục vụ đơn giản.
Tưởng Thịnh Hòa và mấy người bạn cùng ăn với Hứa Hướng Ấp, Lạc Kỳ không qua đó mà chỉ ở văn phòng ăn cùng với mấy người ngồi cạnh trong buổi hội nghị.
Vừa ăn xong, đã thấy có người đứng bên cạnh bàn, là Bùi Thời Tiêu đến tìm cô.
“Lâu rồi không gặp.” Anh ta lên tiếng chào hỏi trước.
Tuy rằng lúc nãy có gặp nhau trong hội nghị, thế nhưng cô vẫn luôn giữ vững tác phong làm việc của mình không quan tâm đến những chuyện khác: “Giám đốc Bùi, đúng lúc tôi đang muốn nói chuyện với anh. Nếu như tiện chúng ta ra ngoài nói có được chứ?”
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn.
Tưởng Thịnh Hòa không ăn cùng khu với Lạc Kỳ, khi anh đi tìm cô thì đúng lúc nhìn thấy cô và Bùi Thời Tiêu đi ra ngoài. Cô vừa nói chuyện với Bùi Thời Tiêu, vừa cúi đầu mở túi, không biết là tìm gì ở trong đó nữa.
Anh nhìn thấy nhưng không đi theo qua đó.
Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu rời khỏi trung tâm hội nghị, muốn tìm một chỗ vắng người thì vô tình đụng phải một người phụ nữ mặc một bộ đồ của nhãn hiệu xa xỉ nào đó, trên cổ còn đeo bảng tên được phép vào hội trường.
Nếu như người bình thường thấy phía trước có người đều sẽ hơi tránh sang một bên rồi đi tiếp, dù sao đường cũng rộng như thế, không cần cứ phải đi đường thẳng. Thế nhưng người phụ nữ đối diện thì vẫn đi thẳng tới.
“Đã lâu không gặp.”
Thôi Bồng nhìn Bùi Thời Tiêu không chớp mắt. Cô ta đầu quân cho một công ty đầu tư mạo hiểm khác, công ty này có danh sách tham gia hội nghị nhưng lại có hạn, cô ta phải khó khăn lắm mới giành được một suất.
Trong những ngày lễ quan trọng, cô ta luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Bùi Thời Tiêu nhưng không được. Vậy mà bây giờ lại thấy Bùi Thời Tiêu đi cùng Lạc Kỳ nên cô ta mới không cam tâm.
Từ ánh mắt nhìn Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ đã đoán được người nọ là ai.
Lạc Kỳ không có thời gian để nghe bọn họ chào hỏi, lập tức xoay người rời đi.
Bùi Thời Tiêu căn bản không để ý đến Thôi Bồng, anh ta quên luôn cả việc bản thân rốt cuộc đã trả lời lại Thôi Bồng hay chưa mà vội vàng đuổi theo Lạc Kỳ.
Đến một nơi vắng vẻ không có người đi qua.
Lạc Kỳ không nói những lời vô ích nữa, trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra cho anh ta xem.
“Sau này đừng tìm tôi nữa, cũng đừng cố ý xuất hiện trước mặt tôi.”
“Lạc Kỳ, em...” Bùi Thời Tiêu nhìn thấy tên Tưởng Thịnh Hòa trên giấy chứng nhận kết hôn, cả người như chết lặng, không cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào, bởi vì trong khoảnh khắc này sức lực toàn thân dường như đã bị ai đó rút sạch.
Vốn dĩ vào tháng chín năm ngoái, bọn họ cũng tính đăng ký kết hôn.
Cô là một người chậm chạp như thế, tại sao nhanh như vậy đã kết hôn.
Thấy phản ứng của Bùi Thời Tiêu, Lạc Kỳ chợt nhớ tới bản thân của mình trước đây.
Từ lúc cô bắt được cảnh anh ta ngoại tình, có lẽ cô cũng có cảm xúc giống như anh ta bây giờ.
“Anh là người đầu tiên biết chuyện tôi kết hôn ngoài nhân viên công tác của cục dân chính. Tưởng Thịnh Hòa đã đồng ý với tôi là sẽ không nói chuyện này với bất kỳ người nào khác. Nếu như tôi không cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn, thì cho dù anh có tiếp tục gây chuyện đi nữa anh ấy cũng sẽ không lấy chuyện kết hôn ra để khoe khoang. Nhưng mà, tôi không thể để anh ấy cứ nhẫn nhịn trước mặt anh mãi như vậy được.”
Lạc Kỳ cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi rồi nói tiếp: “Tôi đã sớm buông bỏ chuyện trước đây rồi, cũng chẳng còn oán còn hận nữa. Cho dù ra sao thì cũng đã từng quen biết nhau, thế nên tôi cũng hy vọng anh được hạnh phúc.”
Cô nói xong thì xoay người quay về hội trường. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô biết hôm nay Bùi Thời Tiêu tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, cũng đoán trước được anh ta sẽ tìm mình, thế nên buổi sáng trước khi đi cô đã cố ý mang theo giấy chứng nhận kết hôn.
Quay lại hội trường, cô thấy Tưởng Thịnh Hòa đang nói chuyện với Tần Mặc Lĩnh.
Lạc Kỳ trở về chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, Tưởng Thịnh Hòa đã đi qua tìm cô: “Đưa điện thoại cho tôi.” Sau đó còn khẽ hỏi: “Anh ta lại làm phiền em à?”
“Không. Là em gọi anh ấy ra ngoài nói chuyện.”
Lạc Kỳ đưa điện thoại cho anh, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai chú ý đến chỗ của mình mới bắt đầu nói.
Tiếp theo cô mở túi ra để lộ giấy chứng nhận kết hôn: “Em cho anh ấy xem cái này.”
Vừa xem xong thì có người ngồi ghế bên cạnh đi tới, Lạc Kỳ giả vờ như chẳng có chuyện gì mà khép túi lại. Tưởng Thịnh Hòa gõ vài chữ lên màn hình điện thoại rồi đưa điện thoại lại cho cô.
Trên màn hình điện thoại là một dòng văn bản, bên trên chỉ có hai chữ: Cảm ơn.
…
Trong tối nay, những người có thân cao cao trong giới tài chính tổ chức liên hoan, mấy người tép riu địa vị thấp bé như bọn họ đương nhiên không được mời, nên Lạc Kỳ đã trở về từ sớm. Hôm nay Lạc Vũ đến, còn mang bánh quy vị matcha tự mình nướng đến cho cô.
Lạc Vũ còn đang phiền lòng chuyện của Hạ Hử. Mà hôm nay Hạ Hử lại tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính nên không có gặp mặt.
“Chị, em sắp chuyển nhà rồi.”
“Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn chuyển nhà?”
“Chủ nhà đã bán phòng rồi bồi thường một khoản cho công ty em, bảo bọn em thuê căn khác đi. Bây giờ chúng em đã hiểu rõ bên này, ý của công ty là không muốn đứng ra thuê cho chúng em, mà đưa tiền phụ cấp bảo chúng em tự mình đi thuê.”
“Khi nào nhà đó bị thu hồi? Nếu chưa có chỗ ở thì em chuyển đến chỗ chị trước đi.”
“Không cần đâu. Chủ nhà mới cũng không tệ, họ không vội sửa sang căn nhà, cho em ở thêm hai tháng nữa, nhiêu đó thời gian cũng đủ cho em tìm nhà.”
Lạc Vũ dự định tìm nhà gần chỗ chị họ để thuận tiện chăm sóc chị họ luôn.
Cô ấy vừa ăn bánh quy vừa suy nghĩ một số chuyện, đột nhiên trong đầu hiện ra gương mặt của Hạ Hử.
Lạc Kỳ thấy em họ thất thần thì hỏi: “Nghĩ gì mà ngây người vậy?”
Lạc Vũ muốn nói lại thôi.
“Cứ nói đi, đừng để phiền muộn ở trong lòng.”
“Thôi bỏ đi. Em có nói cũng không rõ được.”
“Yêu rồi hả?”
“Không phải.”
Lạc Kỳ cười: “Vậy thì đợi khi nào em có thể nói rõ được thì nói cho chị biết.”
“À mà bọn em được nghỉ mấy ngày?” Cô cố ý thay đổi sự chú ý của em họ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Vẫn chưa biết nữa.” Có lẽ là nghỉ một ngày. Hạ Hử sẽ không tha cho cô ấy đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...