Năm thứ 7 phải lòng em

Nếu không phải do thời cơ không cho phép thì anh sẽ không để cô giành vị trí này đâu. Anh sẽ chủ động đến tìm cô để nói chuyện, hỏi cô có đồng ý chịu thiệt một chút, làm trợ lý của anh không. 
 
Tưởng Thịnh Hòa ngừng cuộc gọi của Lạc Kỳ rồi nhắn tin cho Tần Mặc Lĩnh, đẩy lùi thời gian cuộc họp. Còn về việc mấy giờ anh qua được đó thì chưa nói được. 
 
Tần Mặc Lĩnh: [Có chuyện gấp à?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng, không hề kiêng dè: [Ừm, Lạc Kỳ đến tìm tôi.]
 
Tần Mặc Lĩnh: “...” 
 
Không còn gì để nói cả. 
 
Trong lúc đợi Lạc Kỳ đến, Tưởng Thịnh Hòa nhận được cuộc gọi từ người trưởng bối ở Thượng Hải. 
 
Đã một thời gian dài không liên lạc với ông ấy rồi. Lần nào gọi điện họ cũng chỉ nói cùng lắm là ba câu ngoài lề rồi lại nói đến Lạc Trí Khâu. 
 
Tưởng Thịnh Hòa tưởng bác trưởng bối gọi điện là vì muốn nói với anh Bùi Thời Tiêu đã giúp công ty của Lạc Trí Khâu tạm thời thoát được cảnh khó rồi. Nếu như vậy thì Bùi Thời Tiêu đã gây được ấn tượng tốt với phía gia đình Lạc Kỳ. Không sao cả, Lạc Trí Khâu không phải chịu áp lực nữa là được. 
 
Anh không để tâm chuyện này lắm: “Vốn đã định để Bùi Thời Tiêu xử lý chuyện này rồi mà ạ.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bác trưởng bối thở dài: “Cháu tính nhầm rồi.” 
 
Vẻ mặt Tưởng Thịnh Hòa hơi thay đổi: “Ý gì thế ạ, anh ta không xử lý sao?” 
 
“Ừm, chắc là không để tâm.” Nếu bảo Bùi Thời Tiêu cố tình không giúp thì chắc là không phải. Lúc đó mới là tháng sáu, anh ta chắc chắn sẽ kết hôn với Lạc Kỳ, Bùi Thời Tiêu không thể không mong nhà ba chồng mình thuận lợi được. 
 
“Công ty của Lạc Trí Khâu tháng này đến việc phát lương cũng khó khan rồi, nhân viên kỹ thuật quan trọng của bộ phận nghiên cứu đều đã nộp đơn từ chức. Không còn cách nào khác cả, họ đều phải nuôi gia đình, không thể sống bằng tình nghĩa được.” 
 
Nguyên nhân cụ thể dẫn đến việc Bùi Thời Tiêu chưa xử lý là gì thì bác trưởng bối không rõ, cũng không rảnh để điều tra. Hôm nay ông ấy mới biết nhân viên kỹ thuật cốt cán của công ty Lạc Trí Khâu đã chuyển sang một công ty lớn khác làm việc rồi. 
 
Nhà dột gặp mưa lớn, giờ Lạc Trí Khâu có lòng nhưng không có sức để xử lý.
 
“Việc nghiên cứu và phát triển trong công ty chỉ do một mình ông ấy thì chắc chắn là không được rồi. Công ty không có tương lai thì còn chẳng tuyển được người thích hợp.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa có vẻ đang suy tư: “Bác tìm một công ty để ký hợp đồng hợp tác đi. Cho ông ấy số vốn mà ông ấy cần, nếu lợi nhuận không đạt được yêu cầu thì bắt ông ấy đưa hết bản quyền kỹ thuật ra vô điều kiện.” 
 
“Được đấy.” Bác trưởng bối nói: “Cho ông ấy cơ hội nhưng lại không khiến ông ấy nghĩ chúng ta đang làm việc thiện mà là có ý đồ cả. Như vậy thì ông ấy sẽ không phải nợ ân tình của người ta.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa làm vậy đúng là vì không muốn Lạc Trí Khâu nợ ân tình của ai. Sáu năm nay, Lạc Trí Khâu bị ân tình đè nặng lên vai, ông ấy chẳng thở nổi. 
 
“Lại làm phiền bác rồi ạ.” 
 
“Lần này thì không phiền, bác muốn làm vậy mà. Cứ coi như là quà cưới bác tặng cho cháu với Lạc Kỳ.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa nghe ra bác trưởng bối đã nhấn mạnh hai chữ “lần này”. Anh cười: “Vậy mấy lần trước bác giúp đều không vui lắm ạ.” 
 
“Bây giờ thì không ngại nói thật với cháu đâu, thực sự là không vui, không vui từ đáy lòng luôn đấy. Cháu nói xem cháu giúp bạn gái của người khác thì bác vui nổi không? Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu nên bác mới không nói thôi. Mấy chuyện như kiểu làm nền cho người khác như vậy là trái với bản năng của người thương nhân. Lần này đảm bảo cháu sẽ hài lòng.” Bác trưởng bối cười rồi cúp máy. 
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn chưa đặt điện thoại xuống thì đã có tiếng gõ cửa vang lên. 

 
“Tổng giám đốc Tưởng.” Giọng của Lạc Kỳ vang lên. 
 
“Mời vào.” Trên bàn Tưởng Thịnh Hòa không có tài liệu gì cả, chỉ có máy tính đang mở thôi. Trước khi cô mở cửa đi vào, anh đặt tay lên chuột. 
 
Lạc Kỳ từ viện về, cô không đến phòng làm việc của mình mà đến tìm Tưởng Thịnh Hòa luôn. Trên đường đến cô đã chuẩn bị lời nói để giành lấy công việc này rồi. 
 
“Ngồi đi.” Tưởng Thịnh Hòa chưa đợi cô lên tiếng đã nói trước: “Cô cần bao lâu để chuyển giao công việc bên đó, muộn nhất là bao giờ bắt đầu nhậm chức được?” 
 
Thiếu chút nữa thì Lạc Kỳ không trả lời được: “Một tuần là đủ để chuyển giao công việc rồi ạ, muộn nhất là thứ hai tuần sau.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa hài lòng, đợi thêm một tuần nữa là cô có thể đến bên anhrồi. 
 
Có những lời phải nói trước, như vậy thì sau này khi làm nó sẽ trở thành việc đương nhiên, không cần giải thích thêm. Anh đặt con chuột xuống, nhìn cô trong lúc nói chuyện: “Trước khi chủ tịch Tưởng phẫu thuật, chỗ tôi gần như không phải tăng ca. Chủ tịch Tưởng sắp nghỉ hưu rồi, bây giờ lượng công việc gấp đôi. Sau này việc tăng ca sẽ là chuyện thường xuyên, cô phải chuẩn bị tâm lý trước đấy.” 
 
“Không thành vấn đề ạ.” Bây giờ Lạc Kỳ cần một lượng công việc lớn để lấp đầy khoảng thời gian sau khi tan làm của cô. Bận làm việc thì sẽ không màng đến tâm trạng khi thất tình nữa. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nói tiếp: “Đi công tác cũng nhiều. Trong đội ngũ của tôi, trước mắt chỉ có một mình cô độc thân thôi. Có lẽ năm sau Tiểu Khương sẽ kết hôn, cần bận nhiều việc. Sau này việc công tác vào kỳ nghỉ cô cũng phải thay thế, có vấn đề gì không?”
 
“Tôi làm được hết ạ.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, lại nói: “Công việc của cô là xử lý giúp tôi một vài việc trong tập đoàn. Những việc nhỏ như bê nước pha trà không cần cô phải làm, đừng lãng phí thời gian cho việc đó, tôi quen tự pha cà phê rồi.”  
 
Lạc Kỳ biết thói quen này. Khi đi công tác ở Hải thành anh cũng tự pha cà phê, còn rót cho cô và Tiểu Khương mỗi người một cốc nữa. Hôm nay anh đặc biệt nói đến việc cô không cần bê nước pha trà, thực ra là đang nói một cách uyển chuyển rằng cứ làm việc tốt là được, có thể bớt mấy việc nịnh hót kia đi. 
 
Tưởng Thịnh Hòa không đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu, anh tiếp tục: “Lúc có ý kiến khác với tôi trong công việc thì có thể nói suy nghĩ của mình ra, nhưng phải chuẩn bị tâm lý là cô có thể sẽ bị mất công vì chưa chắc tôi đã tiếp thu ý kiến đó.” 
 
Lạc Kỳ: “... Nhưng những ý kiến cần phải nêu ra thì tôi vẫn sẽ nói.” 
 
Đây là một đáp án tiêu chuẩn, là tính tự giác cần có của một trợ lý. 
 
Tự dưng Tưởng Thịnh Hòa rất muốn biết nếu cô không coi anh là ông chủ, khi không cần phải khách sáo với anh thì cô sẽ trả lời thế nào. 
 
“Cô có thể hỏi thư ký Cứ về thói quen làm việc của tôi. Quãng thời gian tiếp theo sẽ rất bận, cố gắng rút ngắn quãng thời gian làm quen lại.” 
 
Lạc Kỳ tiếp lời: “Vâng, tôi sẽ tìm thư ký Cứ để tìm hiểu chi tiết. Tổng giám đốc Tưởng, anh còn yêu cầu gì khác không ạ?” 
 
Anh chưa bao giờ có yêu cầu gì với cô cả, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được. 
 
“Tạm thời chưa có.” Tưởng Thịnh Hòa công tư phân minh: “Cô có mong đợi gì về tiền lương theo năm thì gửi email cho tôi, đến lúc đó sẽ có bản đánh giá tổng hợp.” 
 
Nói đến tiền lương, Lạc Kỳ không qua loa được. Làm trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa có cường độ công việc cao hơn làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như, cô tin là cô có thể làm tốt công việc này. 
 
Tưởng Thịnh Hòa lại cầm chuột lên: “Về làm việc đi.” 
 
Chức vụ trợ lý đã được giải quyết, bớt được rất nhiều khâu. 
 
“Cảm ơn giám đốc Tưởng đã tin tưởng ạ.” Lạc Kỳ tạm biệt. 
 
Khi đi ra khỏi phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, Lạc Kỳ đi tìm thư ký Cứ. Buổi trưa thư ký Cứ còn chưa kịp nghỉ, trong tay cô ấy có quá nhiều việc cần giao xuống. 
 

“Cô.” Lạc Kỳ gõ nhẹ lên cửa. 
 
Cửa vốn đã mở, thư ký Cứ nhiệt tình nói: “Vào đi, có hoa quả đấy, tự lấy đi đừng khách sáo.” 
 
“Không cần.” Lạc Kỳ đứng ở cửa chứ không vào. 
 
“Nếu tối rảnh thì cô gọi điện cho em nhé, em muốn hỏi cô một vài thói quen làm việc của tổng giám đốc Tưởng.” 
 
“Em không đến tìm cô thì cô cũng sẽ đi tìm em thôi.” Thư ký Cứ hạ giọng xuống: “Tối nay chúng ta cùng nói xấu anh ấy. Cô thoát khỏi bể khổ rồi, còn em thì vất vả rồi.” 
 
Lạc Kỳ cười: “Nói qua điện thoại nhé ạ.” 
 
Cô không làm phiền thư ký Cứ nữa, cô quay về phòng làm việc của mình. 
 
Công việc Lạc Kỳ cần giao lại không hề nhiều, phần lớn công việc trước đó của Tưởng Nguyệt Như đã giao hết cho Tưởng Thịnh Hòa tiếp nhận rồi. Những công việc liên quan này, cô có thể chuẩn bị để tiếp tục làm khi đến chỗ Tưởng Thịnh Hòa, không cần giao lại. 
 
Những thứ khác thì giao cho thư ký của phó chủ tịch tiếp theo thôi. 
 
Tối đó khi về nhà, cuộc gọi của thư ký Cứ đến như đã hẹn. 
 
Thư ký Cứ vẫn đang làm tăng ca ở công ty. Nhưng trời đất rộng lớn thế nào cũng không quan trọng bằng việc của ông chủ. Vậy nên cô ấy đặt chuông báo thức, đúng bảy rưỡi gọi điện cho Lạc Kỳ. 
 
“Cô, cô làm việc xong rồi sao?” 
 
Lạc Kỳ đứng ở ban công, cô đang nhìn đống hạt giống dưa chuột xem chúng nảy mầm chưa. 
 
“Vừa làm xong, định uống ngụm nước rồi đi về. Cô gọi cho em trước, về nhà rồi cô sợ bị con trai chọc tức thì quên mất.” Nhắc đến con trai, thư ký Cứ lại thở dài: “Sống ba mươi bảy năm rồi, cô chưa gặp đứa trẻ nào như vậy cả, thật đấy.” 
 
Lo lắng thì là lo lắng thật, cô ấy xoa trán. 
 
“Mới lớp hai mà, cô yên tâm đi ạ.” 
 
“Cô không yên tâm nổi đâu. Bây giờ mọi người bị áp lực, nó thì hay rồi, nó mặc kệ luôn. Em nói xem sau này nó phải làm sao đây.” 
 
Lạc Kỳ lấy Tưởng Thịnh Hòa ra làm ví dụ: “Ông chủ của chúng ta hồi nhỏ còn làm người ta đau đầu hơn, nghe chủ tịch Tưởng nói một học kỳ anh ấy phải viết bản kiểm điểm mấy lần liền.” 
 
Thư ký Cứ nghe vậy bật cười, tâm trạng tốt lên rất nhiều: “Đừng để anh ấy biết là em biết chuyện này.” 
 
Cô ấy quay lại chuyện chính, vào thẳng chủ đề, nói kỹ về những thói quen của Tưởng Thịnh Hòa. Chúng đều liên quan đến công việc, cũng là một phương diện mà Lạc Kỳ chưa từng biết đến. 
 
Lạc Kỳ cầm sổ lên ghi lại, từ đầu đến cuối, thư ký Cứ không hề nhắc một chữ nào đến cuộc sống cá nhân của anh cả. 
 
“Tình trạng chuyện tình cảm của tổng giám đốc Tưởng thì văn phòng giám đốc của chúng ta không ai rõ cả.” 
 
Khi nói đến đây, thư ký Cứ không kiềm được sự chột dạ. 
 
Ông chủ thích Lạc Kỳ là một bí mật công khai trong văn phòng giám đốc. 
 

Thư ký Cứ giả vờ dặn dò Lạc Kỳ một cách nghiêm túc: “Nhớ là đừng dò hỏi chuyện tình cảm của tổng giám đốc Tưởng. Lúc sắp xếp hành trình cá nhân của tổng giám đốc Tưởng cũng đừng hỏi nhiều. Tóm lại là em biết càng ít càng tốt. Đặc biệt là kiểu ông chủ có thể khiến rất nhiều cô gái thương nhớ như tổng giám đốc Tưởng. Chúng ta là trợ lý, điều đầu tiên là cái miệng phải kín.” 
 
Đương nhiên là Lạc Kỳ sẽ không hỏi nhiều rồi. Vì Tưởng Thịnh Hòa từng nói với cô, anh từng đau đầu vì chuyện tình cảm. 
 
Đó là vết thương của anh, sao mà cô lại chọc vào đó được. 
 
“Cũng chỉ có thế thôi.” Thư ký Cứ nói một cách uyển chuyển: “Đây là một vài thói quen của tổng giám đốc Tưởng mà cô tổng kết ra được. Cách người với người chung sống với nhau chắc chắn sẽ khác, em cố gắng tìm được cách có hiệu suất cao là được.” 
 
Cô ấy vốn muốn nói các thoải mái, nhưng khi nói ra lại thành hiệu suất cao, như vậy thì có vẻ xa cách hơn. 
 
Lạc Kỳ cảm ơn rồi ghi lại tất cả. 
 
Hôm thứ sáu, quyết định bổ nhiệm của cô được ban hành. 
 
Chuyển từ trợ lý của Tưởng Nguyệt Như sang trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, theo các lãnh đạo, đây là chuyện bất ngờ nhưng cũng dễ hiểu. Cô là người Tưởng Nguyệt Như tin tưởng nhất, Tưởng Thịnh Hòa yên tâm về cô. 
 
Điều khiến bọn họ bất ngờ có lẽ là cô từ bỏ cơ hội đến Y Tế Viễn Duy, cơ hội một đi không trở lại. 
 
Tối đó cô tăng ca đến chín giờ mới về. Việc đầu tiên sau khi về nhà của cô là đi xem dưa chuột. 
 
Năm ngày rồi, các hạt giống dưa chuột đều đã nảy mầm, có hai cái lá nhỏ. Ngoài ban công có đủ ánh nắng, trông nó có vẻ đang phát triển khá tốt. 
 
Cô chụp vài tấm ảnh, không quên gửi cho Lạc Vũ. Anh họ cô gọi điện đến. 
 
Tối qua cô nhờ anh họ nghe ngóng tình hình công ty của ba cô bây giờ, anh họ đã trả lời. 
 
Thực ra Lạc Vu Lễ biết tình hình công ty của chú hai, tối qua anh ấy chỉ giả vờ không biết thôi. Anh ấy không muốn em họ mình lo lắng, chỉ có thể nói dối là mình đã nghe ngóng được, tình hình có lẽ không nghiêm trọng lắm. 
 
Anh ấy không biết nhiều về ngành của chú hai, các mối quan hệ xã hội của anh không đạt được đến đó, việc anh ấy giúp được cũng rất ít. 
 
“Anh, bên ba em sao rồi ạ?” 
 
Lạc Vu Lễ tránh việc nặng nề đi, nói việc nhẹ: “Anh hỏi rồi, giá nguyên vật liệu tăng mạnh, giá sản phẩm không còn ưu thế cạnh tranh trên thị trường, chắc chắn là không được như khi trước.”   
 
Lạc Kỳ hơi thả lỏng, yêu cầu của cô không cao, chỉ cần chống đỡ được là được: “Anh bảo ba em không cần phải sốt ruột, tiền để em trả, em được điều động trong công việc, coi như là thăng chức, lương sẽ tăng khoảng 30 phần trăm so với khi trước.” 
 
Lạc Vu Lễ hỏi: “Còn nợ tiền gì, nợ Bùi Thời Tiêu sao?” 
 
“Không nợ anh ấy.” 
 
Lạc Vu Lễ hiểu ra: “Số tiền đó nhà anh cho chú hai mượn mà, lúc cho vay đã nói rồi, bao giờ có tiền thì trả sau, em sốt ruột làm gì?” 
 
Lạc Kỳ chỉ đành nói: “Em không sốt ruột, em lo bố em sốt ruột.”
 
Chuyện cô đang lo bây giờ là công ty của anh họ. Không có khách hàng lớn là nhà Bùi Thời Tiêu, khó mà tìm được một khách hàng tương tự như vậy. Đến khi đó sản xuất thừa nhiều thì sẽ phải đối diện với vấn đề cắt giảm nhân công và các vấn đề khác nữa. 
 
Cúp điện thoại xong Lạc Vu Lễ nghĩ phải làm thế nào để giúp chú hai. 
 
Lúc này, ở Thượng Hại, Bùi Thời Tiêu đột nhiên nhớ ra công ty của Lạc Trí Khâu. 
 
Ban đầu anh ta có để tâm đến chuyện này, còn muốn tìm một người thích hợp để giúp ông ấy. Sau đó anh ta bị Thôi Bồng làm phiền, lại thêm một dự án bắt đầu, anh ta phải họp hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. 
 
Sau đó anh ta đến California công tác, khi về thì xảy ra chuyện Thôi Bồng ở dưới tầng. 
 
Anh ta quên sạch sẽ chuyện này. 
 
Anh ta vuốt mũi, gọi điện thoại cho thư ký để điều tra tình hình công ty ba Lạc Kỳ hiện giờ. 
 
“Đợi đã.” 

 
Thư ký hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, còn dặn dò gì nữa ạ?” 
 
“Nghe ngóng xem dạo này Lạc Kỳ thế nào.” 
 
Trong khoảng thời gian này anh ta không làm phiền cô. Một là vì anh ta nhiều việc, một phần nữa là để chính anh ta bình tĩnh lại. Không gọi điện, nhắn tin, không biết cô đang làm gì mỗi ngày. 
 
Mới ban nãy thôi, anh ta đột nhiên rất nhớ cô. 
 
Hôm sau, thứ bảy. 
 
Bùi Thời Tiêu hẹn người ta bàn chuyện, chiều mới về công ty. Trên đường về, thư ký gọi điện thoại cho anh, nói công ty của Lạc Trí Khâu không chống đỡ nổi nữa, ký hợp đồng hợp tác với một công ty đầu tư. 
 
“Ký lúc nào?” 
 
“Sáng nay ạ.” 
 
Bùi Thời Tiêu thấy tự trách vô cùng, nếu Lạc Trí Khâu không đi vào đường cùng thì ông ấy sẽ không ký hợp đồng hợp tác đâu. 
 
Thư ký báo cáo tiếp: “Cô Lạc gần đây đi làm như bình thường, Tưởng Nguyệt Như vì lý do sức khỏe nên nghỉ hưu sớm. Cô Lạc không đảm nhiệm vị trí trợ lý của Tưởng Nguyệt Như nữa. Cũng đến hôm qua mới có quyết định bổ nhiệm cô ấy làm trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa. 
 
Bùi Thời Tiêu hơi kinh ngạc: “Tôi biết rồi.” 
 
Thứ hai đến rất nhanh, hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Kỳ nhậm chức. 
 
Bước vào thang máy, cô ấn tầng làm việc cũ của mình theo thói quen. Khi thang máy dừng lại cô mới nhận ra sau này cô phải đến tầng của ông chủ. 
 
Cô ấn số 42. 
 
Cô không phải người đến đầu tiên. Tiểu Khương và hai đồng nghiệp khác đã đến từ lâu rồi. 
 
Bọn họ chào cô, giọng rất nhẹ nhàng. 
 
Thư ký Cứ từng nói với cô trong cả tầng 42, người khó gần nhất là Tưởng Thịnh Hòa.
 
Lạc Kỳ làm quen với cách bố trí ở văn phòng mới, chỗ này là phòng làm việc khi trước của thư ký Cứ, có tầm nhìn rất rộng. 
 
Cô bận rộn gần nửa tiếng đồng hồ thì Tưởng Thịnh Hòa mới tới. 
 
Hôm nay không có thời gian để họp định kỳ, ông chủ phải tham gia lễ mở màn của một cuộc đàm phán. Chín giờ mở màn, địa điểm tổ chức cách tòa nhà Viễn Duy khoảng năm ki-lô-mét. 
 
Tám giờ bốn mươi, Lạc Kỳ đi đến nhắc nhở Tưởng Thịnh Hòa: “Tổng giám đốc Tưởng, xuất phát được rồi ạ.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy, cầm chiếc áo vest vắt trên lưng ghế lên, vừa đi vừa mặc. 
 
Lạc Kỳ đột nhiên nghĩ đến kính cận. Tối đó anh lái xe phải đặc biệt quay về nhà chủ tịch Tưởng để lấy mắt kính. Anh cận gần ba độ, vẫn có nhiều trường hợp phải dùng kính.
 
Không biết hồi trước thư ký Cứ có chuẩn bị kính không. 
 
Cô hỏi: “Tổng giám đốc Tưởng, anh có kính thừa ra không ạ, tôi giữ dự bị một bộ.” Để cho những lúc cần dùng bất ngờ. 
 
Bàn tay đang gỡ ống tay áo của Tưởng Thịnh Hòa khựng lại, đây là lần đầu cô quan tâm đến chuyện của anh như vậy, cho dù là vì công việc. 
 
“Có.” Anh quay người lại, lấy một hộp kính ra từ ngăn kéo. Đây là bộ mắt kính gọng vàng mà anh hay dùng nhất. 
 
Lạc Kỳ cầm lấy hộp kính, Tưởng Thịnh Hòa thấy cô cho hộp kính vào chiếc túi mà cô luôn mang theo. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận