Năm thứ 7 phải lòng em

Cho đến khi lên máy bay, Lạc Kỳ vẫn cầm áo khoác. 
 
Cuộc điện thoại của ông chủ đã kết thúc từ lâu nhưng anh không nhìn cô, giống như quên mất chuyện lấy lại áo khoác. 
 
Trừ cầm quần áo giúp ba và Bùi Thời Tiêu ra, cô chưa từng cầm quần áo của người khác giới lâu đến như thế. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Thịnh Hòa tìm chỗ ngồi xuống rồi mở máy tính xách tay đặt trên đùi. 
 
Lạc Kỳ chắc chắn quả thật sếp đã quên quần áo của mình đang ở chỗ cô, có lẽ trước đây anh thường để cho thư ký Cứ hoặc vệ sĩ cầm quần áo nên đã thành quen. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn lướt qua thời gian dưới góc phải máy tính, dường như anh cố ý để cô cầm áo khoác đi. 
 
Đột nhiên anh quay mặt qua, ra vẻ như vừa mới nhớ đến quần áo của mình, không nói bất kỳ lời cảm ơn nào, giơ tay: “Áo khoác.” 
 
“Đây ạ.” Lạc Kỳ đưa áo khoác cho anh. 
 
Ở giữa cô và ông chủ có một ghế trống, phía trên là máy tính của sếp. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy áo, tiện tay đặt lên trên túi máy tính, ống tay áo rủ xuống dọc theo mép ghế sô pha, anh không để ý, tiếp tục quay qua nhìn máy tính. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ không cách nào để không nhìn thấy ống tay áo rủ xuống, cô hơi nghiêng người, cầm ống tay áo đang rơi xuống kia đặt ngay ngắn. 
 
Ánh mắt Tưởng Thịnh Hòa nhìn thấy cô khom người cầm ống tay áo nhưng cũng không nói cảm ơn. 
 
Trên máy bay, Lạc Kỳ ngồi cạnh Tưởng Thịnh Hòa. 
 
Cô dọn tới nhà mới nên bị mất ngủ, vốn dĩ định chợp mắt một lúc trên máy bay cho sảng khoái tinh thần, kết quả ông chủ đang ngồi bên cạnh thì cô hoàn toàn không buồn ngủ nữa. 
 
Lần cuối cô trải qua tình huống này là ở nhà Tưởng Nguyệt Như, ngày thứ bảy hôm đó, cô đã tăng ca cả đêm hôm trước nên ngày hôm sau không mở nổi mắt, báo cáo công việc với phía Tưởng Như Nguyệt xong, cô dựa vào ghế sô pha suýt chút nữa là ngủ mất. 
 
Không may, hôm đó Tưởng Thịnh Hòa và ba ghé qua, vừa nhìn thấy ba Tưởng cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Ông chủ và ba của anh đều có một loại khí chất làm cho người khác sợ hãi y như nhau. 
 
Cao quý lạnh lùng, không hề để lộ ra toàn bộ tâm tư, làm cho người khác khó đoán được. 
 
Trong ba anh em, tính tình của Tưởng Thịnh Hòa giống với ba Tưởng nhất, nhưng hai ba con như nước với lửa không thể hòa hợp, không ai ưa ai, cũng không ai thuyết phục được ai cả. 
 
Cô hiểu được Tưởng Thịnh Hòa và nhà họ Tưởng đều là biết được từ Tưởng Nguyệt Như. Tuy Tưởng Nguyệt Như là cấp trên, nhưng cũng thường hay kể khổ với cô, bà ấy nói có lúc kẹp ở giữa hai ba con bọn họ rất khổ sở. 
 
Khi đến Hải Thành thì mặt trời đã lặn, từ sân bay đi ra, hơi nóng phả vào mặt. 
 
Bọn họ ở một khách sạn gần bờ biển, khách sạn có bãi biển riêng, Lạc Kỳ càng thêm tiếc nuối vì thư ký Cứ không thể đi cùng. 
 
Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, nhân viên vừa đi tới Tiểu Khương đã giúp cô xách vali hành lý từ cốp sau xuống. 
 
“Cảm ơn.” 
 
“Không có gì.” Tiểu Khương nhớ kỹ lời dặn dò của thư ký Cứ: “Chị Lạc, mấy ngày này có chuyện gì chị cứ sắp xếp cho em làm là được.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa xuống xe thì đúng lúc nghe được những câu này của Tiểu Khương. 
 
Anh biết Tiểu Khương đã có bạn gái nhưng vẫn không khỏi liếc nhìn Tiểu Khương thêm vài lần. 
 
Sau khi nhận phòng, Tưởng Thịnh Hòa nói với bọn họ: “Tối nay không có công việc, mọi người tự sắp xếp nhé.” 
 

Anh cầm hành lý trở về phòng của mình. 
 
Tưởng Thịnh Hòa bước vào thang máy trước, Lạc Kỳ và Tiểu Khương đi thang máy khác để lên tầng. Hôm nay trừ phòng của sếp ra, mỗi người bọn họ đều ở phòng hướng ra biển, trong phòng có ban công đôi nhìn ra biển. 
 
Nghe Tiểu Khương nói, đây là sự bù đắp cho chuyến công tác trong kỳ nghỉ dài ngày của bọn họ. Mỗi lần đi công tác vào kỳ nghỉ dài ngày, giám đốc Tưởng cũng sẽ tự bỏ tiền túi nâng cấp phòng cho bọn họ. 
 
Lạc Kỳ lại nghĩ đến câu nói kia của thư ký Cứ, trong số các sếp thì Tưởng Thịnh Hòa là đỉnh nhất. 
 
Thu dọn qua hành lý xong, Lạc Kỳ gọi một phần trái cây bưng đến ban công ăn. 
 
Cô vừa ăn được mấy miếng, anh họ đã gọi điện cho cô. 
 
Lạc Vu Lễ nghe thấy trong điện thoại có tiếng gió: “Em đang ở đâu?” 
 
“Hải Thành. Em đi công tác với sếp.” 
 
“Có tiện nói chuyện không?” 
 
“Tiện.” Lạc Kỳ cố gắng làm ra dáng vẻ như tâm trạng đang rất tốt: “Mỗi người ở một phòng, xem như phí du lịch của nhà nước. Trên ban công có thể thấy biển. Lát nữa em chụp vài tấm gửi cho anh xem.” 
 
“Sếp em hào phóng vậy sao?” 
 
“Ừ. Nghe người của giám đốc nói anh ấy cực kỳ hào phóng. Em mới chỉ đi công tác hai lần với anh ấy.” 
 
Lạc Vu Lễ mới chỉ nghe tên của Tưởng Thịnh Hòa nhưng chưa từng thấy mặt, không hiểu rõ phong cách làm việc của anh. Nhưng ai cũng biết Tưởng Thịnh Vũ có tiền, cũng không quan tâm về chi phí phòng ở. 
 
Anh ấy nói với Lạc Kỳ toàn bộ đồ của nhà Bùi Thời Tiêu tặng khi đính hôn đã trả lại hết rồi. 
 
“Anh với chú hai đi trả đấy.” 
 
“Cảm ơn anh.” Miếng kiwi trong miệng của Lạc Kỳ đột nhiên không còn mùi vị nữa: “Chắc ba vẫn còn đang giận em nhỉ?” 
 
Lạc Vu Lễ: “Qua mấy ngày nữa là không sao rồi.” 
 
Trực giác Lạc Kỳ cảm thấy chuyện này có lẽ không dễ dàng vượt qua. Ba mẹ sắp bị nợ nần đè ép, đột nhiên lại xảy ra chuyện nên họ không cách nào chịu đựng được. 
 
Khi chúng ta sụp đổ là lúc dễ mất lý trí nhất. 
 
Lạc Vu Lễ nói qua loa đôi câu rồi cúp điện thoại, gửi cho cô một danh sách những đồ trả lại. 
 
Lạc Kỳ buông miếng trái cây xuống, hoàn toàn không còn khẩu vị nữa. 
 
Chuyện nên giải quyết với Bùi Thời Tiêu cũng đã giải quyết xong rồi, cô mở danh sách anh họ gửi cho cô, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, toàn bộ những thứ đắt đỏ nên trả lại đều ở trên đó. 
 
Cô gửi danh sách cho Bùi Thời Tiêu. 
 
[Kỳ, em ăn cơm chưa?] 
 
Bùi Thời Tiêu gần như trả lời ngay lập tức. 
 
Đây là lần đầu tiên anh ta trả lời tin nhắn của cô nhanh nhất trong nửa năm gần đây, trước đây cô luôn phải đợi. 
 
Lạc Kỳ không có tâm trạng tán gẫu với anh ta: [Hai căn nhà tân hôn anh tặng đứng dưới tên tôi và cả cổ phần công ty anh tặng tôi, đến lúc đó tôi sẽ ủy thác cho luật sư xử lý, luật sư sẽ liên lạc với anh.] 
 
Trước tới giờ Bùi Thời Tiêu chưa từng nghĩ sẽ đòi lại, những thứ đó là anh ta tình nguyện cho cô bất luận là sau này bọn họ còn có thể ở bên nhau hay không. 

 
[Quà tôi tặng cũng đã tặng em rồi, không thể lấy lại được.] 
 
Lạc Kỳ: [Nếu như là vợ chồng thì đó là tài sản chung, nó nên thuộc về tôi, một xu tôi cũng sẽ giành lấy.] 
 
Hai căn nhà là một căn hộ nhìn ra hồ ở Tô Thành và căn nhà sang trọng ở Bắc Kinh hơn cả trăm triệu, ban đầu cô nhận món quà quý giá như thế là vì đã đính hôn với anh ta, ngày cưới cũng đã quyết định, cô cho rằng sẽ đó là một đời. 
 
[Bất kể như thế nào, cảm ơn anh đã bầu bạn và khích lệ tôi lúc tôi bất lực nhất.] 
 
Đây là tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Bùi Thời Tiêu, sau đó thì cô chặn anh ta luôn. 
 
[Kỳ, từ trước tới giờ không ai quan trọng bằng em. Anh chỉ yêu em thôi.] Bùi Thời Tiêu bấm gửi đi nhưng không gửi được, nhìn dấu chấm than màu đỏ, ngón tay anh ta khẽ run lên. 
 
Anh ta nhớ tới chuyện cô nói trên chuyến tàu cao tốc trở về Bắc Kinh vào tháng sáu, cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ cô không liên lạc được với anh ta. 
 
Không phải cô không liên lạc được với anh ta mà là anh ta không liên lạc được với cô. 
 
Lạc Kỳ thêm số di động của Bùi Thời Tiêu vào danh sách đen, đột nhiên cô nghĩ tới thư viện ảnh trong điện thoại vẫn còn ảnh của Bùi Thời Tiêu. 
 
Sáu năm có quá nhiều ảnh, hơn một nghìn tấm liên quan tới anh ta, còn cả mấy trăm đoạn video. Cô xóa một tấm lại nhớ lại từng chút một, giống như bị tra tấn vậy. 
 
Ngay cả những tấm khác cô cũng không cần, dứt khoát xóa sạch thư viện ảnh, nháy mắt mọi thứ đã biến mất. 
 
Cô đặt điện thoại xuống, thay váy hai dây rồi xuống tầng đi dạo trên cát. 
 
Trong căn phòng trên tầng lúc này, Tưởng Thịnh Hòa thông báo mở cuộc họp video, ai cũng phải tham gia họp. 
 
Thư ký Cứ đang ở nhà sắp xếp hành lý, nghỉ lễ định đưa con ra ngoài chơi, không ngờ sếp lại họp lúc này, cô ấy vội vàng mở máy tính lên mạng. 
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi ở trước máy tính, tất cả mọi người đã vào họp. 
 
Bọn họ đều nghĩ rằng là chuyện liên quan tới hạng mục. 
 
Tưởng Thịnh Hòa mở miệng: “Hôm nay là chuyện riêng của tôi.” 
 
Đầu óc mọi người mơ hồ nhưng không lên tiếng, chờ chuyện sếp muốn tuyên bố tiếp theo. 
 
“Lạc Kỳ chia tay rồi. Tôi định theo đuổi cô ấy.” 
 
“...” 
 
Trên màn hình, vẻ mặt của tất cả mọi người dường như không khác nhau là mấy, trên mặt lộ rõ sự phấn khích. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cũng suy nghĩ rất lâu, phân tích thiệt hơn mới lựa chọn nói cho bọn họ. Nếu anh không thẳng thắn nói ra, sau này để bọn họ phát hiện sự khác thường giữa anh và Lạc Kỳ, bọn họ sẽ coi thường Lạc Kỳ. 
 
Khi đó lại phải nỗ lực gấp đôi để giải thích. 
 
Nếu sự chừng mực giữa sếp và thư ký không đúng sẽ rất dễ phát sinh ra phiền toái. Những lời bịa đồn đại không ảnh hưởng gì tới anh nhưng sẽ làm tổn thương đến Lạc Kỳ. 
 
“Trước khi tôi tỏ tình, mọi người cứ làm như không biết nhé.” 
 
“Giám đốc Tưởng, anh yên tâm, chúng tôi biết phải làm thế nào mà.” 

 
Trong nhóm EQ của bọn họ rất cao, họ linh hoạt các mối quan hệ giữa mọi người ở nơi làm việc, loại chuyện giữ bí mật và giúp đỡ thỏa đáng này, bọn họ gần như nắm trong lòng bàn tay. 
 
Tưởng Thịnh Hòa đã biến buổi họp này thành buổi đàm phán kinh doanh, tính kế từng bước. 
 
Gia thế của anh không hề tầm thường, trong mắt bọn họ, việc theo đuổi Lạc Kỳ có thể chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời, đoán chừng anh không chỉ đơn giản là theo đuổi Lạc Kỳ. 
 
Anh lại nói: “Đến khi tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người sẽ được ngồi hàng đầu tiên.” 
 
“...” 
 
Thư ký Cứ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị sốc. 
 
Anh đã nói đến nước này, còn ai không hiểu được ý đồ tốt xấu của sếp. Lạc Kỳ là người trong lòng của sếp, tương lai là người anh muốn kết hôn, không phải tùy ý nói yêu là yêu được, mọi người đều có được thứ mình muốn. 
 
Tưởng Thịnh Hòa nhìn về phía thư ký Cứ: “Tháng sau sẽ thay đổi nhân sự cấp cao, có một chức vụ phù hợp với chị, chị nghĩ sao?” 
 
Thư ký Cứ nhanh chóng phản ứng, sếp muốn thuyên chuyển Lạc Kỳ tới làm trợ lý bên cạnh mình, vì vậy anh mới thăng chức tăng lương cho cô ấy. Đúng là chuyện tốt, cô ấy được hưởng ké hào quang từ học trò của mình. 
 
Thư ký Cứ khiêm tốn nói: “Tôi không biết có thể đảm nhiệm được không nhưng vẫn muốn cố gắng thử xem. Cảm ơn sự tín nhiệm của giám đốc Tưởng.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, nói với tất cả mọi người: “Đợi khi Lạc Kỳ chuyển tới, mọi người cũng đã hiểu rõ cô ấy, nên kiềm chế nịnh nọt cô ấy.” 
 
Bọn họ không nhịn được bật cười. 
 
Vẫn là sếp hiểu rõ suy tính trong lòng bọn họ, nịnh nọt vợ sếp đương nhiên có tác dụng hơn là nịnh sếp rồi. 
 
Lời nên nói Tưởng Thịnh Hòa đã nói xong rồi: “Tan họp. Vất vả rồi, hôm nay tôi làm mất thời gian của mọi người rồi.” 
 
Sau đó trong nhóm làm việc của bọn họ, Tưởng Thịnh Hòa phát sáu bao lì xì, mỗi người đều có phần.” 
 
Tưởng Thịnh Hòa rời cuộc họp, cầm ly nước đi ra ban công. Đúng lúc anh thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ khách sạn ra phía bãi cát. 
 
Lạc Kỳ cởi giày rồi cầm trên tay, giẫm lên bãi cát nóng mềm mại, trước mắt cô là bờ biển rộng lớn, lúc này cô lại có chút nhớ thư ký Cứ, nếu cô ấy ở đây thì tốt, tán gẫu chuyện trời Nam biển Bắc không biết thời gian trôi qua lúc nào. 
 
Tiếng cười nói trên bãi cát, có ba năm người bạn. 
 
Lạc Kỳ đi tới chỗ nước sâu, sóng biển thỉnh thoảng xô tới làm ướt váy cô. Cô đứng bất động ở đó, nghĩ đến việc cuối năm nay Tưởng Nguyệt Như sẽ về hưu, cô cần phải lên kế hoạch cẩn thận cho tương lai. 
 
Trước mắt phòng quản lý không thay đổi nhân sự, không còn chỗ phù hợp cho cô. Thật ra vị trí không phù hợp cũng không quan trọng, dần dần sẽ thích nghi được, chỉ cần tiền lương hàng năm cao hơn với bây giờ là được. 
 
Hiện giờ cô rất thiếu tiền. 
 
Mùa hè năm nay, cô chưa mua một bộ quần áo nào, chiếc váy trên người này cũng là mua từ lúc lên đại học, kiểu dáng và màu sắc không lỗi thời nên hàng năm cô đều sẽ lấy ra mặc. 
 
Đợi cô lấy lại tinh thần xong, trên bãi cát chỉ còn lác đác vài người. 
 
Lạc Kỳ không nhanh không chậm đi về khách sạn, đang suy nghĩ chuyện công việc nên cô không để ý đến người đang ngồi trên ghế ở khu nghỉ ngơi trên bãi cát, cô vừa ngẩng đầu lên đã suýt vấp chân. Tưởng Thịnh Hòa đang ngồi ở đó gọi điện thoại, trong tay còn có nửa điếu thuốc. 
 
Cô vội vàng bỏ dép xuống, đi vào chân. 
 
Tưởng Thịnh Hòa trò chuyện với đối phương thêm mấy câu: “Hôm sau hẵng tới đi, ngày mai tôi có hẹn với người khác rồi. Được, gặp nhau rồi nói.” Sau đó anh cúp máy, dập tắt điếu thuốc trong tay. 
 
Lạc Kỳ thấy anh cúp điện thoại xong, lên tiếng chào: “Giám đốc Tưởng.” 
 
Chiếc váy nhỏ nước, chân dính đầy cát, mái tóc bị gió thổi rối tung, trước giờ bản thân cô chưa từng lôi thôi lếch thếch như vậy. 
 
Điều Lạc Kỳ không biết là tóc cô bị gió thổi thành như vậy nhưng trong mắt Tưởng Thịnh Hòa đó tuy lôi thôi nhưng rất đẹp. Anh chưa từng thấy cô mặc kiểu váy hai dây trên người như vậy bao giờ. 
 
Tưởng Thịnh Hòa chỉ lịch sự liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cũng không di chuyển xuống dưới cổ cô. 
 
Mấy ngày nay, mắt thường cũng có thể thấy cô gầy đi rất nhiều. 
 
“Ăn tối chưa?” Anh hỏi. 

 
Cô chưa ăn, chỉ mới ăn một chút hoa quả nhưng cô không nói thật: “Ăn một chút rồi ạ.” 
 
“Tôi vừa bận việc xong, cũng chưa ăn tối.” Tưởng Thịnh Hòa phân minh, nói: “Gọi Tiểu Khương xuống đi, tôi mời mọi người ăn khuya.” 
 
Lạc Kỳ không mang điện thoại di động: “Tôi đi gọi Tiểu Khương.” Tiện thay luôn bộ quần áo. 
 
Cô về phòng tìm quần dài và áo phông mặc vào, gió ở bờ biển lớn, cô vén tóc lên, cầm điện thoại đi tìm Tiểu Khương. 
 
Tiểu Khương ở cùng một tầng với cô, cô gõ vài tiếng lên cửa: “Tiểu Khương, là tôi đây.” 
 
Tiểu Khương đang thảo luận với đồng nghiệp và sếp làm sao để chung sống với Lạc Kỳ trong tương lai trên nhóm, nghe thấy giọng của Lạc Kỳ, anh chạy nhanh ra mở cửa, trong lòng hỗn loạn nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường. 
 
Anh lễ phép nói: “Chị Lạc, chị có gì dặn em à?” 
 
Lạc Kỳ cười cười: “Giám đốc Tưởng mời chúng ta ăn khuya, bảo tôi đi gọi cậu.” 
 
“Được, chị đợi em hai phút.” Tiểu Khương đi vào thay quần áo, không ngờ anh ta lại là người đầu tiên hỗ trợ, với tốc độ của sếp thì đúng là có thể. 
 
Lạc Kỳ chưa đi mà đứng ở cửa đợi anh ta đi xuống cùng, cô không muốn một mình đối mặt với sếp. 
 
Tiểu Khương nhanh chóng thay quần áo, cầm thẻ phòng lên đi ra cửa. 
 
Anh ta tìm chuyện để nói: “Em đang chuẩn bị ra ngoài kiếm gì đấy ăn, chị không đi dạo biển sao?” 
 
“Tôi đi rồi, trên đường trở về thì gặp phải giám đốc Tưởng, anh ấy nói chưa ăn cơm nên mời chúng ta ăn cùng.” 
 
Giọng Tiểu Khương vô cùng tự nhiên, giống như đang thủ thỉ hơn: “Không biết tối nay giám đốc Tưởng mời chúng ta ăn cái gì.” 
 
Lạc Kỳ nghiêng mặt: “Giám đốc Tưởng thường mời các cậu đi ăn khuya lắm sao?” 
 
Thực tế thì hôm nay là lần đầu tiên. 
 
Trước đây sếp thường hay phát lì xì trong nhóm nhân viên rồi bảo bọn họ tự đi ăn, giống như hôm nay vậy, nhưng đây là lần đầu sếp đích thân mời. 
 
Tiểu Khương thật thà gật đầu, mở to mắt nói nhảm: “Vâng, căn bản cử đi công tác là sẽ đãi bọn em. Trừ khi lịch trình dày đặc, cả quá trình anh ấy đều dàn xếp bữa ăn.” 
 
Đến thang máy, Tiểu Khương chú thích trong nhóm: [Hôm nay tôi nói dối với chị Lạc là mỗi lần đi công tác, giám đốc Tưởng đều mời chúng ta ăn khuya.] 
 
Để cho trong lòng những người khác hiểu rõ, đến lúc đó đừng phá đám. 
 
Ai nói dối, nói dối cái gì cũng phải thông báo với cả đám, không thể để xuất hiện bất trắc. 
 
Sau này vẫn nên không biết bí mật của sếp thì tốt hơn, đúng là đòi mạng mà. 
 
Lạc Kỳ và Tiểu Khương đi đến bãi cát, Tương Thịnh Hòa đã dặn nhà bếp của khách sạn bảo đầu bếp xào vài món thanh đạm hay ăn ở nhà, ăn kèm với thịt cừu nướng. 
 
Mấy món thường ăn ở nhà là anh cố ý chuẩn bị cho Lạc Kỳ. 
 
Đồ ăn đêm đưa tới trước mặt được chia thành từng phần, mỗi người một đĩa. 
 
Lạc Kỳ nhìn đĩa thức ăn của mình, lượng thức ăn hơi nhiều, còn có cả boond miếng thịt cừu nướng. 
 
Cô hỏi nhỏ Tiểu Khương: “Cậu ăn đủ không? Tôi không ăn hết được thịt cừu nướng.” 
 
Tiểu Khương sảng khoái nói: “Em giải quyết giúp chị một miếng vậy.” Anh ta cũng chỉ dám ăn một miếng. 
 
Nhưng Lạc kỳ vẫn không ăn được nhiều như thế. 
 
Tưởng Thịnh Hòa vốn muốn để cô ăn nhiều một chút, thấy cô khó xử anh không đành lòng, trong sự nuông chiều pha chút dung túng khó để nhận ra: “Đưa hai miếng thịt cừu nướng cho tôi đi, cô tự giải quyết những món khác.” 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận