Nam Thiếp
CHƯƠNG 60
Thật nhanh! Tại sao có thể như vậy?
Mạc Ngôn ngây ngẩn cả người. Một bên Trữ Ngự Diệp biết tình huống không ổn, vội vàng ra tiếng an ủi hắn: ” Không sao đâu a… thiếu gia rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
” Ân…” Mạc Ngôn nhìn Trữ Ngự Diệp.” Như vậy… ngươi cũng phải rời đi Đoàn tổng quản, đi theo gia sao?”
Là như thế này sao…? Rất nhanh sẽ trở lại a… kia vì cái gì… gia đến bây giờ còn không chịu nói cùng với ta? Hay là đang quá đỗi bận rộn chuẩn bị, nên định tới buổi tối mới nói?
” Đúng vậy…” Trữ Ngự Diệp gật gật đầu, lần này thị phi không thể không cùng thiếu gia đi.
Rời đi Đoàn tổng quản a… Mạc Ngôn tiểu gia hoả này… là đã biết cái gì rồi a. Hắn đã biết ta thích Đoàn Thăng sao? Chẳng lẽ… biểu hiện rõ ràng như thế!?
Trữ Ngự Diệp lắc đầu. Thế thì vì cái gì… đương sự cũng không cảm giác được chứ? Tuy rằng lần trước đã thổ lộ cùng với hắn, nhưng mà thái độ của Đoàn Thăng đối chính mình vẫn chẳng có chút tiến triển gì. Trữ Ngự Diệp thậm chí cảm thấy, hắn ngược lại đối chính mình càng thêm lãnh đạm.
Tuy rằng hắn nói ra như vậy, nhưng thật sự có thể nghĩ là hắn đối chính mình hưởng ứng không?
Trữ Ngự Diệp không dám ảo tưởng xa xôi.
” Như vậy a…” Mạc Ngôn miễn cưỡng mỉm cười.” Vậy ngươi hảo hảo chiếu cố gia…” Nhìn thấy Trữ Ngự Diệp cũng là bộ dáng thất hồn lạc phách, vốn muốn hỏi hắn chuyện của Du Hương cùng… lời sắp đến bên miệng lại nuốt trở về.
” Ta sẽ làm thế.” Trữ Ngự Diệp đứng dậy.” Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
” Hảo…” Mạc Ngôn tiễn Trữ Ngự Diệp tới cửa.” Nhớ kỹ…” Mạc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.” Ngươi cùng gia… đều phải bình an trở về.”
Lại mưa…
Mạc Ngôn chậm rãi thay Đoàn Thần Phi thu thập xiêm y, ngẩng đầu nhìn trời mưa, cảm thấy có điểm khổ sở… thời điểm ly biệt sắp tới, hắn nghe tim cứ nhoi nhói đau.
” Làm sao vậy?” Đoàn Thần Phi tiến vào, nhìn thấy Mạc Ngôn lẳng lặng thu quần áo, liền cảm thấy có việc không tốt. Y duỗi ra thủ nắm lấy tay Mạc Ngôn, mạnh mẽ đưa hắn xoay người lại, đối mặt chính mình.
” Làm sao vậy? Ngươi đang làm cái gì…?”
Mạc Ngôn bỗng nhiên dừng lại động tác.
” Gia… ngươi không phải ngày mai sẽ đi? Đi Giang Nam?” Mạc Ngôn bắt lấy y phục Đoàn Thần Phi, thẳng tắp nhìn vào mắt y.
Đoàn Thần Phi trầm mặc không nói.
Nói chuyện đi… vì cái gì không nói lời nào như thế…? Mạc Ngôn nóng nảy. Nếu đây là sự thật, vậy ngươi vì cái gì đến bây giờ còn không nói…?
Lại muốn lặng lẽ không từ mà biệt? Mạc Ngôn níu chặt lấy quần áo Đoàn Thần Phi, giống như làm thế Đoàn Thần Phi sẽ không đi nữa.
Đoàn Thần Phi đem Mạc Ngôn ôm vào trong ***g ngực.
” Thật xin lỗi… ta ngày mai phải đi.” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng nói, cảm thấy người trong ngực thân thể cứng đờ, thậm chí bộ dáng còn ra vẻ tức giận, Đoàn Thần Phi vội vàng ôm hắn ngồi xuống.
” Vì cái gì… không sớm nói cùng ta?” Mạc Ngôn ai oán nhìn Đoàn Thần Phi.” Hay là… ta không đáng ngươi làm như vậy?”
” Không có!” Đoàn Thần Phi kinh hãi, lần này Mạc Ngôn quả thật là đang giận.” Ta chỉ là… không muốn ngươi khổ sở.”
Không xong…hắn đã hiểu lầm rồi … Đoàn Thần Phi thật sự cảm thấy hết đường chối cãi.
” Kia… gia làm như vậy ta sẽ không khổ sở sao?” Mạc Ngôn thở dài, tựa vào trước ngực Đoàn Thần Phi.
” Nói sớm… vậy ngươi không phải càng khổ sở sớm hơn sao?” Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc Mạc Ngôn, cảm thấy thật đau lòng.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.” Nhưng mà… gia đột nhiên rời đi… ta rất sợ hãi.”
Đoàn Thần Phi nhẹ nhàng hôn Mạc Ngôn.
” Không cần sợ hãi.” Nụ hôn ôn nhu kia có công dụng trấn an. Mạc Ngôn thả lỏng toàn thân, đón nhận nụ hôn của Đoàn Thần Phi.
” Ta rất nhanh sẽ trở lại…”
” Tiến vào.” Trời đã khuya như vậy, còn có người đến gõ cửa…? Là ai a?
” Thăng… ngươi đã ngủ chưa?” Trữ Ngự Diệp lên tiếng thăm dò, y vốn cho rằng vào giờ này Đoàn Thăng đã an giấc… không nghĩ tới hắn vẫn còn thức. Vừa mới nghĩ ra một câu gì đó thật hay nhưng trong nháy mắt lại chẳng nhớ gì.
Tim y đập gia tốc trong ngực!
” Ngủ rồi… còn có thể lên tiếng trả lời ngươi sao?” Đoàn Thăng nhíu mày. Hắn đã muốn đủ phiền, lúc này người muốn nhìn thấy nhất cũng không muốn nhìn thấy nhất, chính là Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng thở dài.” Vào đi.”
Trữ Ngự Diệp đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Đoàn Thăng ngồi ở trước án thư.
” Tại sao còn không ngủ?” Thấy Đoàn Thăng như vậy… y thật sự rất đau lòng.
” Ngủ không được…” Đoàn Thăng cười khổ.” Đúng rồi… ngươi thì sao? Vì ngày mai phải xa nhà sao?”
Trữ Ngự Diệp nhìn Đoàn Thăng.” Ta cũng ngủ không được…” Y nhẹ nhàng nói.” Ta rất nhớ ngươi… cho nên tới đây tìm ngươi.”
Đoàn Thăng thoáng chốc kinh hãi, rồi lại trở nên trầm mặc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...