Nam Thiếp
CHƯƠNG 36
Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Đoàn tổng quản muốn rời khỏi.
” Cái kia… gia có nhờ ngài tiện thể nhắn…?” Bộ dáng Mạc Ngôn điềm đạm đáng yêu làm cho Du Hương nhìn không đành lòng.
“……” Đoàn Thăng mặt không chút thay đổi.” Thiếu gia muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi. Hiện tại một chuyến này cũng là y làm cho ta đi, sợ ngươi khổ sở.”
Gia… thật sự nói như vậy sao?
Mạc Ngôn ngạc nhiên, hắn có điểm không nghĩ tới…
Đôi khi, thiếu gia thật sự sâu xa…… Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Mạc Ngôn đã thoải mái hơn trước, Du Hương cười cười suy nghĩ.
” Thăng… ăn cơm a…” Tiếng của Trữ Ngự Diệp nho nhỏ vang lên bên tai Đoàn Thăng đang vùi đầu phủ án. Hôm nay y chính là đặc biệt dặn dò đầu bếp, chử nhiều một chút mấy món ăn sáng dinh dưỡng, mới đưa tới trướng phòng. Y tin tưởng như vậy, Đoàn Thăng sẽ ăn một cách vui vẻ……
Ba!
Tay mạnh mẽ chụp bàn, giấy tờ một phen rơi lả tả, lại cúi đầu xuống.
” Ai nói… ngươi có thể gọi ta như vậy?” Vừa rồi bởi vì nghe được lời nói không nên nghe, trên quyển sách lại nhiều thêm một sai lầm.
Bút lông một phóng, Đoàn Thăng nhanh chóng đứng lên.
” Ta nghĩ kêu như vậy sẽ có cảm giác thân thiết…” Tuy rằng vạt áo bị kéo lấy, nhưng Trữ Ngự Diệp vẫn mang mặt tươi cười nói.” Ta nghĩ làm cho quan hệ của chúng ta càng tiến thêm một bước…”
Ba!
Bàn sừng bị Đoàn Thăng một chưởng chụp được, may mắn hiện tại trong trướng phòng không có ai khác.
” Ngươi… ngươi nói cái gì?” Đoàn Thăng sắc mặt dị thường khó coi.” Cái gì kêu càng tiến thêm một bước?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của y liền chán ghét!
Trữ Ngự Diệp cảm thấy mình sắp bị bóp chết.
” Ta nghĩ cho ngươi thích ta a… Chúng ta phải làm bằng hữu không phải sao?” Trữ Ngự Diệp cảm thấy Đoàn Thăng nóng giận thật là hảo đáng yêu…
“… Ngươi là tên ngu ngốc sao?”
Quên đi… Cùng ngu ngốc cãi nhau là không có kết quả…
Đoàn Thăng xoa xoa hai bên thái dương bắt đầu đau, lại tiếp tục ngồi xuống tính toán sổ sách.
” Di… Ngươi phải ăn cơm a… Đồ ăn đều sắp lạnh cả rồi, hôm nay ta còn tìm riêng đầu bếp, năn nỉ hắn làm mấy thứ ăn ngon lại dinh dưỡng…” Trữ Ngự Diệp nói thao thao bất tuyệt.
” Được rồi, được rồi, ta không rảnh!” Đoàn Thăng cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không liếc y cái nào.
Chết tiệt ngu ngốc! Sự tình nhiều như thế còn đến phiền ta…
” Kia… Ta đây uy ngươi…” Trữ Ngự Diệp thập phần vui vẻ múc một muỗng canh đậu hủ, đưa về phía trước.
Trên thế giới tối thần kỳ một sự kiện đã xảy ra ở trên người Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng quay đầu nuốt xuống Trữ Ngự Diệp uy gì đó.
Trữ Ngự Diệp ngẩn ngơ.
Thật… thật không nghĩ tới… hắn đáng yêu như thế …… Trữ Ngự Diệp trong lòng thầm kinh ngạc.
Kỳ thật Đoàn Thăng chỉ là mười phần cuồng vì công tác … Sự gì chỉ cần không phiền đến hắn công tác thì tốt rồi. Loại trình độ này có thể dễ dàng tha thứ, hắn vẫn phải có.
Cuối tuần zui zẻ nha mọi người…nhớ votes + comm nha…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...