Nam Thiền


Ngày hôm sau, mưa ngừng trời âm u.
Nước trên mái hiên nhỏ giọt xuống hành lang, giọt nước rơi xuống bắn tóe gợn sóng nước.

Sương giăng dọc theo bức tường, ướt lạnh nghênh đón mặt mày, Lê Vanh bước lên mười bậc thang, gõ cửa viện Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm y quan chỉnh tề, mở cửa nhìn Lê Vanh.

Lê Vanh nhìn hai bên xung quanh, nói: "Đêm qua cống trời ở phương bắc bị lật bùn, đè nát cây cối xuống phía dưới, tuy rằng không để lại dấu vết gì, ta lại cảm giác thấy có ai đó ghé thăm.

Ngươi bên này có thấy động tĩnh gì không?"
"Diện bích hối lỗi." Tịnh Lâm nói, "Không nghe thấy chuyện bên ngoài."
Lê Vanh chần chờ giây lát, "Phụ thân cũng đã nguôi giận rồi, ít ngày nữa sẽ cho phép ngươi ra ngoài.

Hôm nay ta tới thăm ngươi một chút, vào trong rồi nói."
Tịnh Lâm nghiêng người, Lê Vanh liền bước vào.

Hắn thấy trên bàn đá dưới gốc cây bày một cái chén, khá là bất ngờ: "Hôm nay trời lạnh như vậy, lại còn ra ngoài uống trà, coi chừng bị cảm lạnh."
Nói rồi bước qua, đang muốn tiến vào trong phòng, mũi lại linh như cẩu, từ bên trong cái chén kia ngửi ra được mùi rượu.

Ánh mắt hắn lập tức quét về phía Tịnh Lâm, Tịnh Lâm liền cầm vò rượu trên bàn quăng về hướng Lê Vanh.
"Trộn một nửa nước trắng rồi, mang ra ngoài định vứt đi."
Lê Vanh nói: "Ngươi bắt đầu biết uống rượu từ khi nào?"
Tịnh Lâm nói: "Ở trong viện nửa tháng, cái gì cũng có thể học được."
Lê Vanh nghe thế nở nụ cười, kéo ghế ra ngồi xuống, nói với Tịnh Lâm: "Trong lòng vẫn còn trách phụ thân nhốt ngươi lâu quá phải không? Đó đều là muốn tốt cho ngươi thôi.


Trước mắt trong nhà đang loạn thất bát tao, ngưu quỷ xà thần phân không rõ, nhốt ngươi lại, cũng coi như đang che chở cho ngươi.

Nửa tháng này ta chạy loạn khắp nơi, sự tình cuối cùng cũng coi như có chút đầu mối."
"Ôn dịch?"
"Cũng không nghĩ đến chuyện này.

" Lê Vanh hơi ngừng lại, "Công lao này có thể coi là của Đông Quân.

Những người nhiễm bệnh đều được đưa đến Đông Sơn, những đệ tử bình thường không được phép đi vào, chỉ có hắn ỷ vào nguyên thân không cần phải tránh đi, suốt đêm chạy đến Phạm Đàn, mời Chân Phật."
"Thanh Dao thế nào rồi?"
"Cũng không còn gì đáng ngại." Lê Vanh nói, "Chỉ là thân thể nàng vốn dĩ đã suy nhược, sau chuyện của Lan Hải, cực kỳ bi thương, bây giờ cũng không dám tùy tiện đi đâu."
"Đan dược trong nhà dược tính quá mạnh, nhân cơ hội này, chuyển sang sắc thuốc cho đỡ khổ." Tịnh Lâm nói, "Cũng đừng ăn đan dược nữa."
"Vân Sinh cũng là có ý này, cố ý nói với phụ thân, cũng đồng ý rồi, về sau sẽ có người chuyên sắc thuốc, nói rằng kiểu gì cũng phải dưỡng lại cho khỏe như trước đây.

Ngươi lần trước vội vội vàng vàng, làm nàng sợ, mấy ngày sau liền sốt cao, trong mộng nói cái gì mê sảng, lúc tỉnh lại còn nói với ta, ngươi còn chưa có trở về sao, tất cả đều là nàng mơ thấy ngươi sao." Lê Vanh nói xong liền chuyển ánh mắt, nhìn ánh sáng ảm đạm bên ngoài khung cửa, "Thi thể Lan Hải vẫn chưa tìm được."
Tịnh Lâm phủ thêm áo khoác, hỏi: "Ta và huynh đều không ở trong viện, ai là người trông coi bên Lan Hải?"
"Các huynh đệ thay phiên gác đêm." Lê Vanh nói, "Ngoại trừ ta và ngươi, ai cũng ở lại."
Tịnh Lâm đứng ở bên cửa sổ, "Ngày mà đưa hắn đi, là ai?"
"Đông Quân." Lê Vanh vùi mình vào ghế tựa, "Chức quan của Đông Quân chỉ nhàn tản ở nhà, thời gian trông coi Lan Hải là dài nhất.

Không chỉ có hôm đó, mà từ trước đấy mấy tháng, cũng đều là do hắn chăm sóc."
"Nói như vậy, ngoại trừ lần đó ta tìm hắn, Đông Quân vẫn luôn ở trong nhà."

"Tất nhiên." Lê Vanh nói, "Thân phận của hắn đặc biệt, sao có thể chạy loạn được?"
Tịnh Lâm hơi nhíu chân mày lại, Lê Vanh không hiểu, y lại tự mình suy nghĩ.

Đông Quân vẫn luôn ở tại trong nhà, nếu vậy người mấy tháng trước đến thành trấn phía nam giết người lại là ai?
"Gần đây Vân Sinh đang làm gì?"
"Đến cả hắn mà ngươi cũng nghi ngờ." Lê Vanh ngẩng đầu, "Hắn xưa nay vẫn luôn làm việc cùng ta, bản tính sạch sẽ, thích chải chuốt, không muốn chạy ra bên ngoài.

Mấy tháng trước Lan Hải bị bệnh, hắn một bên xử lý sự vụ trong môn phái, một bên bắt tay chủ trì hội nghị liên minh phía đông.

Phương bắc ngập trong mênh mông biển nước, bị Thương đế cản trở, các đại yêu giống như thiên lôi để Thương đế sai đâu đánh đó, một chút mặt mũi cũng không cho.

Môn hạ đệ tử ở phương bắc làm việc luôn bị ngăn cản, hắn vì thế mà cũng sứt đầu mẻ trán, cùng với Đào đệ chạy hai đầu."
"Trong lòng ta có rất nhiều chuyện rối loạn, chỉ có một chuyện muốn trình với phụ thân." Tịnh Lâm xoay người lại, "Kênh dẫn nước ở phương bắc đã dựng thành, Thương đế mấy năm khổ cực thúc đẩy cũng đã có chút hiệu quả, dụng ý của hắn ta đã rõ ràng, cũng nguyện hết sức giúp đỡ.

Trong môn phái lại vẫn luôn bác bỏ ý kiến của ta, nhưng vẫn hi vọng là phụ thân đồng ý cho ta đến phương bắc giúp hắn một tay."
"Ngươi đối với việc này quá mức chấp nhất, khiến mọi người sinh ra nghi ngờ." Lê Vanh ngồi thẳng người dậy, vô kế khả thi nói: "Tịnh Lâm, ngươi hà tất phải quản hắn làm cái gì? Ngươi chưa từng gặp Thương đế, vì vậy hắn đã được thêu dệt đến mức nào, ngươi không thể biết được, con rồng này càn rỡ thành tính, quả thực là không coi ai ra gì!"
"Tính nết của hắn như thế nào không quan hệ gì đến ta." Tịnh Lâm nói, "Nhưng chuyện hắn làm quả thật có thể lập tức giải quyết nguy cấp."
Lê Vanh có chút buồn bực mà đứng dậy, "Hắn có thể giải quyết? Vậy mấy năm qua chúng ta đang làm cái gì? Chính mắt ngươi nhìn thấy từng nhóm đệ tử đưa ra ngoài, kết quả có thể sống sót trở về được mấy người? Cửu Thiên môn vì huyết hải mà máu chảy đầu rơi, tử thương vô số! Hắn không chỉ khịt mũi coi thường, hơn nữa còn có chủ ý muốn cùng chúng ta đánh lôi đài, nháo cho thiên hạ chia ra làm hai phần! Người dân chết đói chen chúc ở trung địa, còn phương bắc của hắn thì không cho ai tiến vào! Không cho chúng ta vào cũng không sao, Cửu Thiên môn cũng không thèm khát, nhưng đã chết đói biết bao nhiêu người, hắn ta làm sao một chút cũng không chịu nhường ra? Kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, ngươi còn hi vọng hắn có tâm cứu thế sao!"
"Phương bắc đang xây kênh." Tịnh Lâm cũng tức giận, "Nếu như không lấy nước từ đại dương, mặc cho dân đói tràn vào, hắn làm sao mà xây, hắn còn nơi nào để mà xây? Hôm nay các ngươi chỉ nhìn chòng chọc vào mấy mẫu đất, bằng vào việc này đã nhận định hắn là kẻ tiểu nhân hèn hạ! Nhưng nếu hắn không làm như vậy, kênh dẫn nước kia bao giờ mới có thể hoàn thành? Huyết hải giờ đã bao vây cả ba phương, chúng ta ngoài việc rút lui ra, Cửu Thiên môn bây giờ còn có biện pháp gì? Di Ninh đã bị điều khỏi phía đông, phía đông bây giờ còn lại đều là người già yếu bệnh tật, các ngươi đem Phượng Hoàng đẩy tới trước vạn dân, là muốn hắn lấy cái chết chống đối! Phụ thân đến cùng là muốn tính toán làm gì, ta cũng không muốn dò xét."
Lê Vanh đột nhiên quay đầu, nói: "Ngươi điên rồi! Đến cả phụ thân mà ngươi cũng hoài nghi?!"
Tịnh Lâm hơi ngưng lại, "Ta không có."
"Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy sau này đừng nên nhắc lại nữa." Lê Vanh bước vài bước, "Phụ thân đã vào Đại Thành, Cửu thiên môn cùng huyết hải tất phải có một trận đại chiến."

Tịnh Lâm liền sững sờ, chần chờ nói: "Phụ thân đã vào cảnh giới Đại Thành?"
"Nếu không phải như thế, xuôi nam tình thế nguy cấp, chúng ta làm thế nào mà trụ vững được! Phụ thân độ cảnh không dễ, lại gặp phải chuyện của Lan Hải, gần đây đều phải dựa vào đan dược để duy trì, nhưng cũng may đã vượt qua rồi." Lê Vanh nói đến chỗ này cũng không nhịn được có chút vui vẻ, "Còn quan tâm đến vị Thương đế kia làm cái gì nữa? Từ nay về sau phụ thân chính là Quân phụ, đứng hàng thần nơi lòng người hướng về, Tịnh Lâm, ngoan ngoãn nghe lời, có được hay không?"
Tịnh Lâm lại dường như không nghe thấy, chỉ nói: "Nhưng ta cảm thấy phụ thân, không phải như vậy..."
"Ngươi cũng vừa mới độ Trăn Cảnh, trong lòng có chút hỏa khí, cũng là hợp tình hợp lý." Lê Vanh nhìn về phía tay Tịnh Lâm, nói, "Dùng dược rồi? Cũng may là không để lại vết tích."
Tịnh Lâm giơ tay, thấy vết sẹo trên mu bàn tay đã biến mất sạch sẽ.

Y nhớ lại cái vuốt nhẹ đêm qua của Thương Tễ, chỉ hơi gật đầu, coi như trả lời.
Bên ngoài ngàn dặm.
Thương Tễ đứng trên đỉnh ngọn tháp, quan sát phương bắc mênh mông sóng nước, vô số tường cao thần phục dưới chân, cơn gió mạnh thổi bay áo bào, hắn ngậm thứ quả trong miệng, ngay cả hạt cũng nuốt luôn.
"Chủ nhân nhiều năm tiến hành, bây giờ kênh dẫn nước cũng đã thành, mắt thấy mùa đông sắp đến tuyết rơi, chúng ta phải rút sạch nước dọn đường sao?" Ngọc Lâm mặc một chiếc áo lông trắng, đứng ở phía sau Thương Tễ.
"Vốn dĩ cũng không cần vội." Thương Tễ đón gió, "Ngày đông phàm nhân chịu lạnh, không tiện dời đi, nếu dẫn huyết hải tới, sẽ gây ra nhiều rắc rối."
"Vậy thì việc gì đã khiến cho chủ nhân phải đổi chủ ý?" Hoa Thường ở bên cạnh cũng thò đầu ra, nói: "Tỷ tỷ, ta không muốn phải chơi với tiểu tử kia nữa, thật chẳng thú vị gì cả!"
"Ngươi không phải rất thích hắn ta sao." Thương Tễ liếc mắt, mặt mày anh tuấn trong cơn gió bắc lộ ra sát khí, bén nhọn đến mức không dám nhìn thẳng, nhưng chỉ trong giây lát đã biến trở về dáng vẻ nhàn nhã ung dung.
'Phi!' Hoa Thường nói, "Ai mà thích hắn chứ? Ta mới không thèm! Tỷ tỷ mới thích hắn! Nói hắn là hạt giống tốt ngàn năm mới có một!"
"Thật không?" Thương Tễ có chút hứng thú, hỏi Ngọc Lâm, "So với Lâm Tùng Quân thì thế nào?"
Ngọc Lâm vô cùng khôn khéo, đã mò ra được chút tâm tư của Thương Tễ, vì vậy uyển chuyển nói: "Chủ nhân đừng có mà nghe nàng thổi phồng, A Sóc nhập môn quá muộn, trước đây cũng đã từng bái học thuật sĩ, sao mà có thể so được với Lâm Tùng Quân."
"Gọi là A Sóc sao?" Thương Tễ không thèm để ý, "Tịnh Lâm là bổn tướng trời ban, tâm tư thanh khiết hiếm thấy, tu vi lại tinh tiến nhanh chóng, ta đến nay chưa từng gặp được ai có thể so sánh với người này.

Ngươi cứ nói thẳng không sao, tên tiểu tử này bổn tướng gọi là gì?"
Ngọc Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Không dám lừa gạt chủ nhân, A Sóc xác thực là ngàn năm khó gặp.

Hắn thiên tư thông minh, phàm là những đạo lý tai nghe thấy đều có thể tự thấu hiểu được, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng rất hiểu lý lẽ.

Thế nhưng kỳ quái là, hắn cho đến hôm nay cũng chưa từng hóa ra bổn tướng."
"Tụ linh sinh cùng." Thương Tễ nói, "Có lẽ là cơ duyên chưa tới, có thể đạt đến Đại Thành, từ trước đến giờ luôn không giống người thường.

Nếu như ngươi có đồ đệ như vậy, cũng coi như là duyên phận, hãy dạy dỗ cẩn thận."

"Hắn thấy tỷ tỷ, nếu không phải là ngây như khúc gỗ, thì cũng là té ngã xuống sông, đây có là tâm tư gì chứ?" Hoa Thường hừ một tiếng, "Ta vừa nhìn là biết liền! Chủ nhân vừa nói, muốn lập tức rút nước, tại sao chứ? Ta cực kỳ chán ghét cái tên Đào Trí mới tới kia, cũng muốn sớm ngày tống cổ hắn đi."
"Vốn cũng không cần phải nhanh như vậy" Hai mắt Thương Tễ nhìn về phía nam, "Thế nhưng xem ra Cửu Thiên Quân đã xuất quan, nếu còn không động thủ, sợ là sẽ gặp cản trở."
"Hắn đã nhiều năm không ra ngoài, thời điểm này lại muốn xuống núi, chắc hẳn là tu vi có tinh tiến." Ngọc Lâm nói, "Lão cáo già, đặc biệt vướng tay vướng chân." Huống hồ đã đến cuối thu, tuyết sắp rơi rồi, nếu vội vàng rút nước, chỉ sợ khó khăn chồng chất."
"Cho ngươi đi rút nước thì đương nhiên là khó làm." Thương Tễ cười cười, lại thấy cũng chẳng có vẻ gì là vui mừng, "Thù Nhiễm sống lại chưa? Công đức này đành để cho hắn vậy."
Hoa Thường nói: "Có chủ tử ở đây, hắn tất nhiên không chết được.

Chỉ là nghe nói hắn bị trấn áp bên trong Huyền Dương thành, chủ nhân làm thế nào mà bắt được hắn về?"
Thương Tễ thoáng nhíu mày, nói: "Lừa hắn về.

cho hắn ăn ngon vào, hắn rất đáng giá đó."
Ba người đang nói chuyện, nghe được phía dưới bẩm báo, nói Ti nguyệt giám đến.

Thương Tễ liền cất bước đi xuống, hắn vừa đi, Hoa Thường liền kỳ quái hỏi: "Ti nguyệt giám xưa nay không để ý tới việc sửa kênh, chủ nhân tìm hắn làm gì?"
Ngọc Lâm liền thở dài, nói: "Ti nguyệt giám quản giáo chuyện gì?"
"Nhân duyên a." Hoa Thường bước đi thong thả, tinh quái mà quay đầu, nói: "Ta biết rồi! Chủ nhân nhìn trúng ai đó, người ta hơn nửa là không tình nguyện, hắn liền muốn nhờ Ti nguyệt giám giúp buộc một sợi tơ hồng, khiến một phân cũng không thể tách rời."
Ngọc Lâm cười khổ, thầm nghĩ Thương đế mà nhìn trúng ai đó, chính là sẽ dùng đủ mọi biện pháp để gạo nấu thành cơm, sớm muộn gì cũng trở thành lưỡng tình tương duyệt, sao cần phải có Ti nguyệt giám hỗ trợ chứ? Bất quá là thật dụng tâm, muốn buộc sợi tơ hồng để được bên nhau đời đời kiếp kiếp.
Nàng nghĩ đến đây, bất giác thở dài, nhìn vạn dặm sóng gió, sương mù dần bao phủ khắp núi non, nói: "Đại nghiệp sắp thành, cũng không biết kết quả ra sao.

Ta thấy chủ nhân đã thực sự động lòng, hãm sâu vào rồi.

Nếu người khác không biết cũng không sao, chỉ sợ bị kẻ xấu bắt được nhược điểm này, chính là vạn kiếp bất phục.

Vảy ngược của rồng, mặc dù chạm vào là sẽ phẫn nộ, nhưng mà..."
Ngọc Lâm im bặt đi.
Nhưng mà phá vảy tức vong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui