Nam Thiền


Sương lạnh giăng kín mặt đất, gió thu lá rụng.

Cửu Thiên môn sở hữu quần sơn vạn suối, giấu mình trong sương mù vấn vít.

Thân mặc áo bào trắng chỉnh tề mà đứng, tiếng chuông quanh quẩn mang theo dư vị tiêu điều.

Mưa thu như trút nước, nhưng không một ai che dù.
Lê Vanh vội vàng chạy về, cùng Tịnh Lâm nhảy xuống khỏi ngựa.

Hai người bước nhanh lên bậc thang, xuyên qua một đám áo bào trắng, bước vào trong viện, lá khô rụng xuống đụng trúng áo bào, quan tài trưng trong chính đường đã không thấy đâu.
"Người đâu?" Lê Vanh trầm giọng quát hỏi.
Chếch bên trong, Vân Sinh vén rèm đi ra, hắn thấy hai người, lập tức nói: "Tại sao bây giờ mới trở về, đã chậm rồi! Tụ linh thân không thể để lâu, phụ thân đã hạ lệnh cho nhập táng rồi, đêm trước đã quấn xích vàng Phạn văn, đưa vào bát giác huyền mộ rồi!"
Tịnh Lâm tiến lên nói: "Trong môn phái chính khí nghiêm nghị, có để thêm mấy ngày cũng không sinh ra tai họa gì, cớ gì lại vội vàng như vậy."
"Lan Hải thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, trong môn phái đã có nhiều người đột phát chứng bệnh, nếu còn giữ lại, chỉ sợ sẽ sinh biến." Khuôn mặt Vân Sinh tiều tụy, đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi.

Hắn nhận nước trà của đệ tử đưa cho, cũng không uống, nói: "Thanh Dao cũng bị bệnh, sốt cao không hạ, đã dùng mọi loại đan dược cũng không có tác dụng, phụ thân và Đông Quân đã canh giữ bên giường mấy ngày rồi."
"Thanh Dao cũng bị bệnh?" Lê Vanh hoảng hốt, "Còn ai nữa không?"
"Các đệ tử phàm nhân mới thu vào môn phái cũng bệnh hơn nửa." Vân Sinh lúc này mới uống nước trà nhuận cổ họng, sau khi nuốt xuống lập tức nói, "Toàn bộ đều sốt cao, đại phu trong viện cũng không nhìn ra được là bệnh gì.

Trước mắt bó tay toàn tập, đáng thương phụ thân vừa mới người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại vì căn bệnh này mà bận rộn sứt đầu mẻ trán.

Ta thấy không giống như là phong hàn bình thường, mà là ôn dịch."
"Chỗ chúng ta là nơi thu nạp linh khí thiên địa, nếu ở đây mà bạo phát ôn dịch thì cũng không thua gì nguy cơ biển máu." Lê Vanh thất thanh, "Kiên quyết không thể để tùy ý nó phát tác lên!"
"Việc này lửa sém lông mày, nên cũng không thể dùng cách thức bình thường để giải quyết được." Vân Sinh nhìn về phía Tịnh Lâm, "Ta biết ngươi khổ sở trong lòng, đều là huynh đệ cả, ai lại không đau lòng chứ.

Chỉ là chuyện ôn dịch vô cùng cấp bách, phụ thân bên kia đã mấy ngày liền chưa từng chợp mắt, ngươi tốt xấu gì cũng đi khuyên một câu đi."
"Dược sư trong nhà cũng không có cách nào, chỉ sợ không phải ôn dịch bình thường." Tịnh Lâm nói.
"Đâu chỉ là dược sư." Vân Sinh cười khổ, "Đến ngay cả phụ thân cũng bó tay hết cách.

Bệnh này đã lên lỏi vào trong môn phái từ lúc nào chúng ta cũng không biết được, bây giờ thế tới hung mãnh, không thể không khiến người hoài nghi."
Vân Sinh vừa nói vừa dẫn đường, mang theo hai người bọn họ xuyên qua màn mưa hướng về trong viện của Cửu Thiên Quân.


Trên đường đi, Tịnh Lâm liếc mắt, thấy rất nhiều người đang dời đi theo hướng đông sơn.
"Làm cái gì vậy?"
"Đó là những người đã hiện ra bệnh trạng." Vân Sinh nói, "Trong môn phái còn có người phàm, không thể để bọn họ ở cùng một chỗ được, bằng không hậu quả khó lường."
Tịnh Lâm thấy những người vùi đầu dưới vải mành bước đi trong cơn mưa tầm tã đều là người trưởng thành, y hỏi: "Những hài đồng lên lớp cùng với Thanh Dao đang ở đâu?"
Vân Sinh quay đầu lại nhìn y, nói: "Trẻ nhỏ yếu đuối, phụ thân tự có sắp xếp."
"Tự có sắp xếp là thế nào." Đôi mắt Tịnh Lâm phút chốc đông lạnh, "Ở nơi nào?"
"Ngươi tự mình hỏi phụ thân chẳng phải sẽ biết?" Vân Sinh dứt lời liền dừng lại dưới hành lang, trước tiên giơ tay ngăn cản đệ tử thông báo, nói với Tịnh Lâm, "Ta phải nói cho ngươi biết trước.

Lan Hải trước khi lâm chung đã phải khổ sở chống đỡ hồi lâu, lúc đó rót thuốc cũng đã không vào, hắn cũng không thể nói được cái gì, chỉ là ở lòng bàn tay mỗi người đều viết tên của ngươi.

Hắn là đang chờ ngươi.

Chuyện này vốn cũng không có gì to tát, chỉ là trước mắt ôn dịch sắp nổi lên, ngươi cần phải cho trong nhà một câu lời giải thích."
"Giải thích?" Lê Vanh động thân, "Y đã lâu không ở nhà, y cần phải giải thích cái gì chứ?"
"Chính là bởi vì đã lâu không ở nhà!" Vân Sinh thấp giọng vội vàng nói, "Y đã lâu không trở về nhà, nửa tháng này đã đi nơi nào? Một chút tin tức hoàn toàn không có! Lan Hải tên ai cũng không viết, chỉ viết mỗi tên y, lúc y trở về ôn dịch lại sắp nổi lên, nếu rơi vào trong miệng người khác, chẳng phải cũng cần một lời giải thích sao? Nhưng mà ngươi nhìn lại y xem, một chút đau thương cũng đều không có, tại thời điểm này vẫn cứ hùng hổ dọa người, chốc nữa đến chỗ phụ thân, liền vẫn cứ giữ bộ dạng này sao?"
Tịnh Lâm chỉ nhìn thoáng qua Vân Sinh, người đã bước vào trong phòng.

Vân Sinh tức đến giậm chân, nhưng hắn cũng không làm gì được, đành phải cùng Lê Vanh vội vàng đuổi theo, đồng loạt quỳ xuống.
Cửu Thiên Quân trông rất mệt mỏi, từ bên cửa sổ nhìn lại, nói: "Ở ngoài hành lang ồn ào cái gì vậy? Trước mắt chính là lúc cần huynh đệ các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, nhưng các ngươi lại còn muốn tranh chấp có phải không!" Hắn nói âm thanh có chút nghẹn ngào, ngừng nửa ngày, mới khôi phục một chút, nói: "Lan Hải vừa mới đi, các ngươi còn tiếp tục tranh cãi thật uổng phí dụng tâm của vi phụ."
Huynh đệ ba người cúi đầu, Vân Sinh nói: "Nhi tử biết sai, về sau sẽ nghiêm khắc kiểm điểm bản thân, sẽ không tiếp tục tranh cãi với các huynh đệ nữa.

Phụ thân đã mệt nhọc nhiều ngày rồi, vạn lần đừng thêm khổ sở nữa."
Cửu Thiên Quân dường như bình phục được một chút, cũng không để ý tới Vân Sinh, mà nhìn về phía Tịnh Lâm, nói: "Cũng tính được ngươi nên trở về."
Đào Trí đã đứng một bên hồi lâu, nói: "Cửu ca đi đâu vậy? Chúng ta tìm mãi mà không thấy!"
"Tịnh Lâm trước khi đi đã sắp tới lúc độ Trăn Cảnh, kiếp nạn này không giống như những cái khác, cực kỳ trọng yếu, đương nhiên phải tìm một chỗ yên tĩnh." Lê Vanh nói.
"Ta cảm thấy thật kỳ quái." Đào Trí khoanh tay nói, "Cửu ca vừa không muốn dùng đan dược, cũng không muốn song tu cùng người khác, sao lại có thể tinh tiến nhanh như vậy? Chẳng lẽ là có biện pháp gì, sao không thử nói cho các huynh đệ được biết?"
Tịnh Lâm chống đầu gối, nói: "Có một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
Tịnh Lâm lãnh đạm nói: "Đoạn tình tuyệt dục, chuyên tâm tu đạo."
Đào Trí không phản đối: "Vậy trước tiên cần phải chặt đứt tâm của mình mới được, không phải người nào cũng có thể giống như ca ca, thiên tư hơn người, có thể hóa tâm làm kiếm."
"Nếu như vậy." Tịnh Lâm nói, "Vi huynh có thể giúp ngươi một đoạn đường."
Ánh mắt Đào Trí hơi động, dò xét thần sắc trong mắt Tịnh Lâm mấy lần, cười nói: "Cửu ca sau khi độ Trăn Cảnh thật là khác biệt, lời hung ác như vậy cũng có thể nói ra."

"Ngươi mau câm miệng." Tiếng Cửu Thiên Quân lớn như chuông đồng, chấn động đến mức khiến người ta ù cả tai, "Tịnh Lâm xưa nay làm việc đến nơi đến chốn, kiếm đạo quán tâm, không giống người khác, lại tâm vô tạp niệm, tu vi tất nhiên sẽ không giống mấy người các ngươi được."
Đào Trí không dám phản bác, tạm thời phải nhịn xuống.

Hắn nhìn Tịnh Lâm, trong lòng lại cảm thấy như bị sỉ nhục.

Hắn hạ dược kia cho Tịnh Lâm, nhưng Tịnh Lâm lại lông tóc vô thương, lúc đầu hắn còn nghĩ mãi không ra, mãi đến tận khi đến phương bắc mới biết được điều kỳ lạ trong đó.

Thương Long kia không biết phạm vào cái tật xấu gì, phái tiểu yêu liên tục chuốc thuốc hắn suốt nửa tháng! Bây giờ linh hải của hắn phù phiếm, không dám bộc lộ hình dáng trước mặt các huynh đệ, tâm tư chỉ đem Tịnh Lâm cùng Thương đế coi như một đôi cẩu nam nam, hận đến nghiến răng nghiến lợi, buồn bực mà không có cơ hội phát tác.
"Ngươi vội vàng trở về, còn chưa được gặp mặt Lan Hải lần cuối." Cửu Thiên Quân nói với Tịnh Lâm, "Bát giác huyền mộ âm khí nặng, ngươi tu kiếm đạo, trời mưa không tiện đi vào, làm hỏng khí mạch của hắn thì không ổn.

Đợi ngày mai trời trong hãng đi, hắn ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không trách tội.

Mấy ngày này Thanh Dao vẫn luôn nhắc tới ngươi, giờ đang nằm nghỉ ở phía sau, có Đông Quân ở bên cạnh, ngươi đi thăm con bé đi."
Cửu Thiên Quân không đề cập tí gì về chuyện Lan Hải lúc lâm chung, cũng không trách cứ Tịnh Lâm, nhưng cũng không cho Tịnh Lâm ở lại.

Đông Quân ở phía sau vì sao lại không chịu ra? Bởi vì hắn không thể nhúng tay quá nhiều vào sự vụ trong môn phái, Tịnh Lâm cho tới nay vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, lúc về cũng là như vậy.

Huynh đệ bọn họ mặc dù nhìn như liệt vào cùng một đạo, nhưng kỳ thực là khắp nơi bất đồng.

Người chuẩn bị được trọng dụng chính là Lê Vanh, hắn vừa có thể dẫn người xuống núi, cũng có thể phân quản nội vụ, tham gia vào nhiều kế hoạch.

Vân Sinh mặc dù không thể tự ý rời núi, nhưng cũng là quân sư dưới trướng Cửu Thiên Quân, đến ngay cả ĐàoTrí, cũng có chức danh bên ngoài.
Chỉ có Tịnh Lâm là trường hợp đặc biệt, y được tự do ra ngoài, nhưng chưa bao giờ được giao cho trấn thủ một thành.

Y nổi danh ở bên ngoài, nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi, bằng không dựa vào năm chữ 'Lâm Tùng Quân Tịnh Lâm' trở về trong nhà, có lý do gì mà được cấp cơm ăn?
Cửu Thiên môn trong ngoài rõ ràng, đều được Cửu Thiên Quân dùng như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Hắn bên trong là người mưu lược, bên ngoài lại dũng mãnh hơn người, những người thân mang chức trách lớn hoặc nổi danh hơn người, toàn bộ đều là nhi tử của hắn.

Bọn họ gọi hắn một tiếng phụ thân, danh xưng quân phụ liền từ đó mà ra.
Giờ phút này Tịnh Lâm chợt nhớ tới lời Tào Thương đã nói, sau này khi huyết hải đã bị diệt trừ, thiên địa sẽ biến thành cái dạng gì? Lúc trước y chưa từng nghĩ tới chuyện đó, bây giờ ngẫm lại, lại cảm thấy đã rõ ràng.

"Ta có một chuyện muốn hỏi phụ thân." Tịnh Lâm đứng yên không có ý di chuyển.
Cửu Thiên Quân 'ừ' một tiếng.
Tịnh Lâm nói: "Ở phía nam ta có nghe nói trong nhà mở tư thục, chọn rất nhiều hài đồng đến.

Lúc nãy ở trên đường, sao một người ta cũng không nhìn thấy?"
Cửu Thiên Quân đề bút ở trên bàn đang viết cái gì đó, nghe câu này 'ừ' nói, "Tiểu hài tử dễ bị nhiễm tà khí, thời điểm này, không thể để bọn nó chạy loạn được.

Đều cho ở chung trong một cái viện hạn chế ra ngoài rồi, nếu như ngươi lo lắng, ngày khác có thể đi xem.

Bất quá." Cửu Thiên Quân quay đầu lại, "Xưa nay ngươi đều không quan tâm đến những việc này, sao bây giờ lại nhớ tới?"
"Có lẽ là được khai sáng rồi." Đào Trí nói, "Hoặc là nghe người ta nói hơi nhiều.

Tâm tư của Cửu ca chứng ta cũng đoán không ra, ngày thường kết giao bằng hữu gì, mọi người cũng đều không biết.

Nếu như có một hai người đặc biệt, ngược lại cũng rất thú vị.

Cửu ca, nếu như thật sự có, cần phải dẫn về nhà giới thiệu a."
Tịnh Lâm không để ý tới hắn, chỉ hành lễ đối với Cửu Thiên Quân, quay người lui ra.

Mành vừa buông xuống liền nghe thấy lời oán giận của Đào Trí: "Cha! Người mau nhìn xem y là có cái tật xấu gì? Ta cũng là thực tâm thực lòng muốn tốt cho y, vậy mà nhiều lần đều là mặt nóng dán mông lạnh! Khiến lòng người nguội lạnh! Người xem ca ca mới đi, y cũng không hỏi một tiếng..."
Mành cửa khẽ đung đưa, Tịnh Lâm đã đi rồi.
Khu Tịnh Lâm đi đến cửa động ở phía sau, hoa cỏ dọc đường đã khô héo và tàn lụi.

Các đệ tử vẫn đứng dưới cơn mưa tầm tã, cái này gọi là tiễn đưa, vì Lan Hải đưa tiễn một đoạn đường cuối cùng.

Tịnh Lâm nghiêng người đứng dưới trời mưa nửa ngày, sắc trời dần tối, y mới cất bước tiến về sân sau.
Vừa vào viện, cửa sổ trên hành lang đều rộng mở.

Đông Quân gõ quạt xuống sàn nhà bằng gỗ, từ sàn nhà dần dần mọc ra một nhánh hoa hồng, vòng quanh một thân áo lông của Thanh Dao chuyển một vòng, mở ra một chuỗi tuyết tựa như hoa.
Đông Quân ngồi xếp bằng, phe phẩy quạt xếp nói: "Trên trời dưới đất này bất luận là đồ vật gì ca ca cũng có thể biến ra! Muội muốn chơi cái gì, nhìn cái gì, cứ nói cho ta nghe."
Thanh Dao nằm dựa trên giường, khuôn mặt nhỏ đến vô lý.

Nàng kỳ thực đã mười bảy mười tám tuổi, nhưng thân thể lại không lớn lên, trí lực cũng không phát triển, vĩnh viễn là dáng dấp của một đứa trẻ.

Sắc mặt lập tức xanh xao, nhuộm một tầng sầu khổ, nhỏ giọng nói với Đông Quân: "Ta muốn Lan ca."
Đông Quân dừng một chút, đang muốn nói chuyện, liền thấy Tịnh Lâm đứng ở trong mưa.


Hắn hừ một tiếng, nói: "Lan Hải thì biến không ra, nhưng mà Cửu ca muội tới rồi."
Thanh Dao lập tức chống người dậy, mắt trông mong nhìn sang, nghẹn ngào gọi: "Cửu ca."
Tịnh Lâm bước vào trong hiên, Thanh Dao nằm dựa bên cạnh, lôi kéo ống tay áo của y, vừa khóc vừa thở hổn hển vô lực: "Cửu ca!"
Tịnh Lâm cúi người xoa đầu nàng, nàng vẫn còn buồn bã vì chuyện của Lan Hải, hai con mắt sớm đã sưng húp.

Tịnh Lâm sờ tới trán nàng, quả thực nóng đền dọa người.
"Khi nào thì bắt đầu phát sốt." Tịnh Lâm ngồi xổm xuống.
Đông Quân ôm vai: "Lan Hải đem...!Càng sốt cao hơn."
"Dược sư nói thế nào?"
"Không biết." Đông Quân lại mở quạt xếp ra, quạt đến mức tóc tai bay loạn, hắn cười tựa chế nhạo, "Sự tình thế nào, ta há có thể biết? Bây giờ ôn dịch nháo đến lòng người bàng hoàng, ngày khác lúc ta vừa mới ngủ dậy, sợ là còn phải vào trong lồng ở để chứng minh sự trong sạch không chừng."
Hắn còn chưa nói xong, Yết Tuyền kiếm đột nhiên sượt qua má, ông thanh đóng vào trên cây cột phía sau hắn ngay sát thái dương.

Hành lang đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, hai người ai cũng không nhìn ai, vài sợi tóc mai của Đông Quân bị gió thổi tiến vào màn mưa.

Dưới hành lang rủ xuống một chiếc chuông đồng, bỗng đinh đương vang vọng.
Máu chảy dài trên má Đông Quân, hắn thè đầu lưỡi ra liếm máu chảy xuống môi.

Trong mắt tám phần rét lạnh, trong miệng toàn là huyết vị nói: "Độ Trăn Cảnh rồi, liền xem chính mình trên trời dưới đất không gì không làm được? Trong lòng ngươi có lửa giận, lại trút lên người ta? Mắt mù rồi hả, Tịnh Lâm, ngươi quên mất ta là ai rồi sao?"
Gió trên hành lang chợt thổi mạnh, chỉ thấy ống tay áo trắng quét qua, Đông Quân trượt người giật lùi.

Yết Tuyền kiếm xoay tròn trong tay, Tịnh Lâm trở tay vào bao, hai bên giao thủ vang lên tiếng 'đôm đốp' Tịnh Lâm xoay người lại đá thẳng vào eo Đông Quân.

Chiếc quạt của Đông Quân nhoáng lên một cái, uyển chuyển giống như say rượu trượt đi, hắn 'ba' một tiếng bắt lấy tay Tịnh Lâm, cũng không đề phòng Tịnh Lâm nghiêng người tiến đến, một tay túm lấy cổ áo hắn đập mạnh lên cột nhà!
"Dược sư nói thế nào?" Tịnh Lâm túm hắn, ánh mắt sắc bén, thanh âm phập phồng, "Nói thế nào?"
Hạt mưa điên cuồng đập vào chuông đồng, âm thanh rối loạn cấp thiết khiến người loạn tâm.

Thanh Dao sợ đến mức không dám lộ ra, che miệng nhỏ giọng khóc nức lên, một bông tuyết rơi xuống hành lang.

Tịnh Lâm ác liệt chếch con ngươi, thấy rõ đấy chỉ là Tuyết Mị, ống tay áo liền bị Đông Quân dùng sức kéo lại.
"Vật ấy tri tâm, không cần diệt khẩu!" Đông Quân đẩy y ra, "Dược sư trình thiếp đưa cho phụ thân, chỉ có một mình phụ thân xem qua —— Lan Hải không phải bệnh cấp tính, chỉ có một câu này thôi! Lòng ngươi nghi ngờ ai? Bây giờ người đã chôn cất, coi như là số trời!"
Tịnh Lâm thoáng chốc quay người, đi vào trong mưa.

Đông Quân chỉnh lại cổ áo, vài bước cản lại, nói: "Ngươi muốn làm gì? Không thể đi đào mộ được!"
Mái tóc Tịnh Lâm đã ướt đẫm, đôi mắt y lại sáng đến kinh người, khiến cho Đông Quân phải lui về phía sau vài bước.

Y nói, "Hắn không thể chết không minh bạch như vậy được, ta phải tận mắt nhìn xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui