Những giáo điều lễ nghi trong lòng Tịnh Lâm 'ba' một tiếng sụp đổ, lòng y nghi ngờ chính mình bị bệnh, lại không tài nào nhớ nổi những gì mình được học trước kia.
Y giấu đầu không thành, ngược lại mẻ cả trán, đụng đến mắt nổ đom đóm.
Đầy đầu đều là bốn chữ 'thú vui giường chiếu', quấy nhiễu y đến hoa cả mắt, váng cả đầu.
"Dựa vào chỗ này mượn lực, nâng eo lên sao cho tựa như cành liễu.
Bên ngoài ta sẽ giúp ngươi bóp chặt lấy eo, ngươi toàn thân bốc hỏa đến nỗi người đung đưa qua lại.
Tơ lụa tựa như sóng cuộn, da mỏng thịt mềm khắp nơi đều lưu lại dấu vết đỏ hồng, ngậm trong miệng còn sợ tan, cắn mấy cái liền muốn nuốt luôn vào trong bụng." Thương Tễ nắm chặt hai cổ tay Tịnh Lâm, đè lên không cho y chạy trốn, dựa sát thổi khí vào tai Tịnh Lâm, khiến cho y xấu hổ, cảm thấy người bên dưới run rẩy từng trận, lại càng muốn nói lời hạ lưu hơn.
"Nằm úp sấp không ổn, phải nâng eo lên cao nữa, rồi giang hai chân ra, ngươi chỉ cần quỳ nằm sấp, ta xuất lực cũng được.
Ta cũng đã đạt đến trình độ nào rồi đi? Nếu còn run rẩy, chỗ ửng hồng còn có thể lan tràn tới đây." Thương Tễ nói đâu vào đấy, bàn tay từ trên mông Tịnh Lâm dời lên đến trên lưng, dạo quanh một vòng, cực kỳ nghiêm túc giảng dạy.
"Động tình liền muốn hòa tan, nằm úp sấp lâu quá cánh tay sẽ mỏi, không chống đỡ nổi nữa thì làm sao bây giờ? Dễ bàn a, ngươi nhẹ như vậy, ta chỉ cần một tay cũng có thể ôm ngươi ngồi dậy, xoay ngươi lại ôm vào trong ngực, cho ngươi hãm tại khuỷu tay, có thể mặt đối mặt.
Lúc này ngươi ôm lấy chân, cả người run rẩy, khóc lóc, những giọt nước mắt như những hạt châu vỡ nát, lại như hạt đậu rơi xuống từng viên từng viên." Thương Tễ nhẹ 'sách' một tiếng, "Cho dù là đau đớn nhưng mà vẫn rất thích, cứ hô gọi tên ta.
Bất quá Tịnh Lâm của chúng ta tuổi còn nhỏ da mặt mỏng, thích dùng tay che mặt, trong miệng cũng không kêu a a a a, mà là khẽ rên rỉ giống như con mèo con."
"Đừng nói nữa." Tịnh Lâm dùng sức lắc đầu, "Ta không muốn nghe."
"Làm tiên sinh, cái cần nhất là phải nhẫn nại." Thương Tễ lười biếng nói, "Ta giảng cũng không kém đi? Nói rõ ràng rành mạch.
Nếu còn muốn nghe tỉ mỉ hơn, thì gọi thêm hai tiếng ca ca."
"Ta không cần!" Tịnh Lâm thậm chí có chút phát run, y cảm thấy người đang áp trên lưng không phải là đại ca, mà là một tay ăn chơi hư hỏng từ đầu đến chân!
"Không muốn nghe cũng phải gọi."
"Ngươi vô liêm sỉ!" Tịnh Lâm khàn cả giọng.
"Biết quá muộn rồi!" Thương Tễ chống người quan sát hoa văn trên lưng y, trong miệng còn lải nhải, "Vô liêm sỉ còn có cách chơi khác, ngươi có thể cưỡi lên người ta, cùng ta mặt đối mặt, cũng có thể xoay người lại ngồi trong lồng ngực ta, chân kẹp chặt lại, liền điên đến thanh sắc xuân lãng."
Hai tay Tịnh Lâm bám vào đệm chăn, giãy giụa nói: "Tào Thương! Ngươi ta không thể làm huynh đệ."
"Được a, không làm huynh đệ thì làm cái khác." Thương Tễ thấy hoa văn kia bất động, Tịnh Lâm bị nói tới mặt đỏ tới mang tai, run rẩy đến phát hỏa, lại không bị phát tác giống như lúc trước.
Hắn không khỏi nhíu mày lại, không làm rõ được rốt cuộc thì chút thuật này muốn khóa cái gì.
Thật sự là hắn đã đoán sai?
Lưng Tịnh Lâm theo hô hấp mà phập phồng, y từ từ co chân lại, không chịu để cho Thương Tễ đè lên.
Thương Tễ phát hiện thấy y không đúng, hai chân liền ép chặt lấy hai bên sườn Tịnh Lâm, quấy rối một phen.
"Ta đúng là đại vô liêm sỉ." Thương Tễ ngừng lại một chút, nói tiếp, "Ngươi chính là tiểu vô liêm sỉ."
Chỗ cứng rắn bên dưới bị Thương Tễ cọ xát, tai Tịnh Lâm cơ hồ muốn nhỏ cả máu.
Y nghe thấy câu này, lập tức quay người nhìn lại, vừa hận vừa thẹn mà nhìn Thương Tễ, trong con ngươi che một tầng hơi nước như một làn sóng mênh mông mờ mịt.
"Ta không muốn..." sự lạnh lẽo giữa hai chân mày Tịnh Lâm thường ngày đã bị đánh tan, băng tuyết hóa thành nước ướt nhẹp trúc trắc cùng ngốc nghếch, đối với Thương Tễ vừa bất lực vừa mờ mịt nói, "...Ta đau quá."
Trên lưng Thương Tễ đột nhiên dâng lên một trận tê dại, tê đến mức khiến hắn không không chế được lực đạo, bóp chặt cổ tay Tịnh Lâm đến ửng hồng, ngay cả chính bản thân mình cũng không khống chế nổi.
Tay Tịnh Lâm không nhúc nhích, ít ham muốn đã khắc vào tận trong xương cốt của y, y từ chỗ huynh đệ nghe được đôi câu vài lời nhưng nào so được với những gì Thương Tễ đang làm? Y giấu mình trong tảng đá non nớt mà bị xé mở ra, bày ngay dưới đôi mắt Thương Tễ, như là miếng ngọc thô chưa qua mài dũa.
Đây là người duy nhất trên thế gian được trông thấy dáng vẻ này của Lâm Tùng Quân.
Thương Tễ lại muốn cắn y, muốn dùng cả ngàn vạn cách hư hỏng để cắn y.
Cánh tay Thương Tễ nổi đầy gân xanh, hơi thở của hắn dần nặng nề hơn, đầy đầu của hắn chỉ muốn hít lấy sự ẩm ướt này, vây chặt lấy Tịnh Lâm muốn đem y vừa kinh vừa sợ ôm chặt vào trong ngực, dùng biện pháp vừa mới nói qua dạy y khoái hoạt!
Nhưng mà tay Thương Tễ lại cực kỳ ôn nhu, hắn buông hai cổ tay Tịnh Lâm ra, che lại đôi mắt đã cướp đi nửa cái mạng hắn của Tịnh Lâm.
"...! Không phải đau." Cổ họng Thương Tễ lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói, "Đây là nhân chi thường tình, huynh đệ ngươi cũng biết, chính là Cửu Thiên Quân cũng trốn không thoát.
Trước đây không ai nói cho ngươi, bởi vì bọn họ đều không được, bọn họ đều là đồ khốn kiếp.
Ta sẽ làm thật từ từ, ta dạy ngươi, có được hay không?"
Chóp mũi Tịnh Lâm cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Thương Tễ, giống như một con thú nhỏ không biết phải làm sao.
Thương Tễ kéo cao vạt áo của y, kéo dần tiết khố của y xuống, thăm dò tiến vào.
Sau một lúc lâu, trên thái dương Tịnh Lâm thấm đẫm mồ hôi, mái tóc y cũng lộn xộn ngổn ngang, chân cũng rớt mất một chiếc giày.
Thương Tễ lau tay, thở phào nhẹ nhõm.
Sảng khoái rõ ràng không phải là hắn, hắn lại mồ hôi đầm đìa
Thương Tễ lật người lại, ép sát Tịnh Lâm vào bên trong, giường này nhỏ hẹp, hắn xoay người lại, có thể đem hết thất thố của Tịnh Lâm thu vào đáy mắt.
"Cái này gọi là lộng phất trần." ngón tay dài của Thương Tễ nắm lấy cằm Tịnh Lâm, nhẹ nhàng quơ quơ, "Ý của câu này chính là phải tinh tế, kín đáo.
Ngươi có thể chiếm hết món hời của ta, sảng khoái chính là như vậy, chính là làm những chuyện như vậy."
Tịnh Lâm Tịnh Lâm, đôi mắt này giống như là cơn mưa dầm gột rửa thiên địa vậy.
Thương Tễ nhìn y chăm chú, nghe tiếng thở dốc của y dần bằng phẳng, khuôn mặt trắng nõn gối lên mái tóc đen dài, đang nhìn mình, ngóng ngóng có điểm đáng thương.
Chân Tịnh Lâm nhũn cả ra, ngày trước một mình y có thể đánh nhau mười trận cũng chẳng hề gì, nhưng giờ lại không cự nổi một hồi bị mấy ngón tay đùa cợt.
Thương Tễ chôn đầu vào cổ Tịnh Lâm, hít sâu một hơi, thò cánh tay ra ôm người, nói: "Đợi ra được ngoài rồi, cùng ta về nhà có được hay không? Không làm huynh đệ, làm cái gì cũng được."
Tịnh Lâm không đáp, Thương Tễ cũng không truy hỏi.
Bọn họ ở nơi thiên địa mênh mông tịch liêu, dựa vào thị trấn hoang phế chết chóc này, bên tai chỉ còn sót lại tiếng hít thở của đối phương.
Thương Tễ dần dần chợp mắt, dường như đã ngủ.
Tịnh Lâm rút bàn tay đang nắm lấy áo hắn về, lại bị Thương Tễ trở tay nắm chặt lấy.
Tịnh Lâm nhìn lên trần nhà, cảm thấy chính mình đã đánh mất cái gì đó, ngay tại trên người Thương Tễ, lại không lấy về được.
Biển máu mờ mịt, một đêm qua đi, tà khí cũng tăng lên, che mắt người lại khó phân biệt thiên địa.
Tà ma từ từ du đãng mà đến, tiếng nháo nhào vang lên ở phía xa, làm cho người ta không thể yên giấc.
Thương Tễ dùng chân đá tấm ván nổi trên mặt nước sang một bên, nói, "Chờ hắn một đêm, quả thực không sai."
Tịnh Lâm ngưng mắt mà xem, thi thể trên mặt sông đều tan rã hầu như không còn, một bộ cũng không còn lại.
Không chỉ là trên sông, thi thể trong trấn qua một đêm cũng đều biến mất.
"Bị 'Hắn' ăn hết rồi." Tịnh Lâm nắm chặt kiếm, "Tà ma lưu lại thi thể, là vì đút cho 'Hắn'."
"Trước đây hắn vẫn làm rất thong thả, thủy triều che lại toàn bộ địa thế, bây giờ lại sốt ruột mà cắn nuốt xung quanh, quá nửa là đến độ cảnh kỳ, cần gấp huyết nhục."
"Ta cảm thấy hắn làm việc rất có kế hoạch." Tịnh Lâm vừa nói vừa lui lại vài bước, dùng bao kiếm vẽ ra một bức tranh trên cát vàng cho Thương Tễ xem, "Hắn ngày ấy trước tiên là tập kích Hòe thành, chặt đứt phong hỏa đài, tiếp theo đuổi theo tin tức được truyền đi, vọt tới Thất Tinh trấn, vây chặt lấy hai nơi này, ăn sạnh sẽ.
Nếu không phải ta lâm thời nảy ý đến Hòe thành, phía nam trước sau đều bị ngăn chặn tin tức, không thể liên lạc được với nhau, như vậy Huyền Dương thành cũng ngàn cân treo sợi tóc."
"Suy đoán như vậy, có thể hắn trước giờ không thể nắm giữ được hướng đi của chính mình, không cách nào điều khiển khối thân thể 'Huyết Hải' này như bình thường được." Thương Tễ nhìn bức tranh trên cát, nói, "Hắn chỉ có hai nơi để đi, ẩn ở trong đám người, hoặc giấu người trong Huyết Hải.
Phía đông tình hình lương thực nguy cấp, mấy vạn bách tính dừng lại dưới sự che chở của phượng hoàng, là chỗ cực kỳ dễ công kích, hắn lại cố tình vòng tới phía nam, muốn gặm lấy khúc xương cứng Cửu Thiên môn bố trí canh phòng chặt chẽ.
Vì sao chứ? Bởi vì hắn muốn độ cảnh, người tu đạo đối với hắn có sức hấp dẫn vượt xa người bình thường."
"Hắn đối với Cửu Thiên môn bố trí rõ ràng như vậy." Sắc mặt Tịnh Lâm thâm trầm, "Hắn ẩn ở trong đám người."
"Hắn ở trong đám người, nếu là xen lẫn trong phàm nhân, vậy thì sẽ cách Cửu Thiên môn rất xa, rất nhiều điều động an bài bên ngoài ranh giới sẽ không biết được, cho nên hắn chỉ có thể ẩn mình tại Cửu Thiên môn." Ngón tay Thương Tễ vân vê cát vàng, nói, "Hắn có thể ở sát bên cạnh ngươi."
Suy đoán này quả thực làm cho người ta không rét mà run.
Tịnh Lâm nói: "Biển máu tà khí ngập trời, nếu như hắn trốn tại Cửu Thiên môn, làm sao có thể qua mắt được hàng vạn người?"
"Đến cả ngươi cũng bị hạ chú thuật, hắn có thể trốn ở đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Thương Tễ vuốt ve cát vàng, "Trước kia ta cho rằng đan dược bọn họ cho ngươi có vấn đề, chính là muốn khóa tình, nhưng tâm lại cảm thấy không phải, bởi vì mấy huynh đệ các ngươi đều dùng loại thuốc này, tùy tay chọn gì đó, không có lý nào lại chỉ có ngươi bị phát tác, hơn nữa thuốc kia dược tính bá đạo, ngược lại khiến người khác dễ phát hiện.
Sau đó lại suy đoán là ai hạ chú thuật xuống ngươi, mà chú thuật này lại quá kỳ quái, chỉ hôn ngươi thì không được, đến gần hơn một bước nó lại không có động tĩnh gì, đúng là khiến người ta không mò ra được rốt cuộc là nó có công dụng gì.
Nhưng mà nhiêu đó cũng đủ để khẳng định là, bên cạnh ngươi kẻ xấu quần tụ, không phải thứ tốt lành gì."
Tịnh Lâm nói: "Còn ngươi quen thói lừa gạt ta."
"Nếu đã đặt ai trong lòng thì đều muốn chọc ghẹo cả." Thương Tễ nói, "Bên trong chỗ cát có dính máu, tối qua tà ma có đi qua nơi này."
"Ngươi và ta đều không giấu đi khí tức, tà ma đi qua đây, vậy mà lại lặng yên không một tiếng động." Tịnh Lâm cùng Thương Tễ bốn mắt nhìn nhau, hắn nói, "Trừ phi nó có ý định tránh khỏi chúng ta."
"Chuyện này thật thú vị." Thương Tễ nói, "Tham Tương không bỏ xuống được hung tính thích giết chóc, huyết hải lại gặp bước ngoặt độ cảnh cần gấp huyết nhục để tu đạo, lại vô thanh vô tức tránh khỏi.
Lẽ nào tà ma cũng biết săn sóc như vậy, biết rằng không thể quấy rầy lúc ta tự thân dạy dỗ."
"Nó nhận ra ngươi ta." Tịnh Lâm trầm ngâm, "Nó biết ta là ai, cũng biết ngươi là ai."
Thương Tễ thầm nghĩ đến ngươi cũng không biết ta là ai, nó làm sao...Không đúng.
Thương Tễ từ từ lấy ra sợi tuyến, hắn hơi híp mắt, ngón tay xoa xoa mấy hạt cát, nhớ lại đêm đó tại Huyền Dương thành.
Hắn cùng với Tịnh Lâm vừa vào thành liền đi xem phong ấn Thù Nhiễm, lúc đó chu sa rõ nét, phong ấn khó mà phá vỡ, mà đến đêm liền sinh dị tượng, không chỉ có biển máu theo sát mà đến, ngay cả Thù Nhiễm cũng phá bỏ được phong ấn chạy thoát ra.
Phong ấn bị phá như thế nào? Cố tình lại chính là lúc Tịnh Lâm độ cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Biển máu tập hợp lại thành bộ dạng mà trước nay hắn chưa từng thấy, đem hắn từng bước một dẫn tới nơi sâu xa, ngoại trừ biết hắn là Thương Long mới có được năng lực này, bằng không làm sao lại dám làm như vậy? Chúng dẫn hắn đi, biển máu lại che kín Huyền Dương thành, chính vào lúc mà linh hải của Tịnh Lâm bị kìm hãm có chắp cánh cũng khó thoát.
Mục đích của huyết hải, vẫn luôn là Tịnh Lâm!
"Hắn đối với ngươi đuổi tận không buông, mọi cách phô trương." Thương Tễ cười lạnh, "Ta một đường theo sát không dám buông tay, chính là để đề phòng thứ không biết trời cao đất rộng đến bực này."
Tịnh Lâm lại giơ ngón trỏ lên với hắn.
Thương Tễ không lo, bắt được ngón tay của y nắm lại trong lòng bàn tay, nói: "Ta mắng hắn thì làm sao?"
Tịnh Lâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo một vòng quanh thị trấn cát vàng trống trải, nói: "Nếu như hắn là huyết hải, chúng ta lại đang ở trong thân thể hắn, nhất cử nhất động, mỗi một lời nói..."
Thương Tễ nhất lời lạnh giọng: "Ta đã sớm nghĩ hắn là một kẻ bại hoại, đã chịu đựng cả một đêm rồi.
Hắn cũng xứng nghe lão tử bàn chuyện tình cảm? Gọi một tiếng gia gia cũng không phải diễn chơi!"
Hắn vừa dứt lời, căn phòng sau lưng hai người liền truyền đến tiếng động, 'ầm ầm' va đụng, có người đạp vào tấm ván gỗ,từ trong cát lộ ra một cánh tay gầy trơ xương.
Nữ hài nhỏ giọng sụt sùi: "...!Cứu mạng."
Bao kiếm Yết Tuyền nhất thời rơi xuống đất, bão cát cũng dâng lên, thanh âm kia, cánh tay kia trong chớp mắt liền biến mất.
Xung quanh đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, đến cả gió bão cũng ngừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...