Tay của Tịnh Lâm không thể nói rằng "Mềm mại như không xương" được, bởi vì y cầm kiếm nhiều năm, cho nên thời điểm nắm lấy, chỉ cảm thấy thon dài đẹp đẽ, ẩn chứa lực đạo.
Nhưng mà giờ khắc này lòng bàn tay y đặt trên chỗ yếu hại của Thương Tễ, chưa từng dùng lực, nhẹ nhàng nhu động đẩy vào trong người Thương Tễ một cỗ nhiệt lưu khiến hắn giật mình, đừng nói là làm ra vẻ ốm yếu, chính là một điểm không thoải mái ngay lập tức cũng tan thành mây khói, tâm cũng bị Tịnh Lâm vò thành đám mây rồi.
Tịnh Lâm cảm thấy vị trí dưới tay dần dần trở nên cứng ngắc, xúc cảm rắn chắc cách lớp vải vóc cũng có thể cảm nhận được, y liền nói với Thương Tễ: "Không cần căng thẳng, ta chỉ độ chút linh khí hóa giải tà khí thôi."
Thương Tễ bắt lấy cái tay đang làm loạn của y, kéo đến trước ngực, nói: "Đêm qua ăn nhiều, lại phải vội vàng chạy trốn, lúc này quả thực có chút khó tiêu, tích lại trong bụng thực sự không thoải mái.
Thế nhưng..." hầu kết Thương Tễ khẽ trượt, "...cũng không cần phải xoa đâu."
Tịnh Lâm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hơi thu tay lại, nói: "Ta cũng không am hiểu chuyện này."
Thương Tễ ôn hòa đáp lại, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như vậy.
Lúc Tịnh Lâm xoa bóp cho hắn, hắn tâm viên ý mã.
Đến khi Tịnh Lâm thực sự muốn thu tay về, hắn lại cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, hắn đơn giản kéo lấy tay Tịnh Lâm, nhấn vào trong ngực, miệng lại nghĩa chính ngôn từ mà nói: "Ngươi ta là huynh đệ, hà tất phải xa lạ như vậy? Nơi đây vô cùng quỷ quái, không chú ý một chút là đến cả xương cốt cũng không còn, cho nên ta và đệ nhất định phải thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ."
Tịnh Lâm liền nói: "Vậy để ta cõng huynh, như vậy sẽ không dễ dàng bị lạc mất nhau."
Thương Tễ duỗi thẳng chân ra, nói: "Đệ mà cõng ta có khi một nửa còn phải tha trên đất.
Không đợi được đến lúc đi ra ngoài, thì hai chúng ta trước tiên cũng mệt chết đi được.
Chúng ta cứ nắm tay nhau là được, đệ cũng đã nói ta thân thể cường tráng, vậy thì ta nhất định không chết được, lại có Phật châu này ở trên người, chống đỡ trong thời gian ngắn cũng không thành vấn đề."
Tịnh Lâm gật đầu nghe theo, Thương Tễ bây giờ mới có thời gian nhàn rỗi mà quan sát kỹ Tịnh Lâm.
Tiến vào Trăn Cảnh chẳng khác nào dạo chơi một chuyến dưới hoàng tuyền, Tịnh Lâm lại tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt kia cùng vẻ mặt đó.
Thương Tễ lại nhìn lén linh hải của y, mắt thấy y đã trưởng thành, lập tức chỉ cảm thấy chỗ nào của y cũng khiến người ta yêu thích.
Tịnh Lâm nhận lấy ánh nhìn như 'Từ phụ' của Thương Tễ, lòng tràn đầy nghi vấn, hỏi ngược lại: "Ta thay đổi rồi sao?"
"Không có."
"Ta cao lớn hơn sao?"
"Cũng không có."
"...Vậy sao còn nhìn ta chằm chằm." Tịnh Lâm nghi ngờ nói.
Thương Tễ hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì đệ rất đẹp, còn không cho người khác xem?"
Tịnh Lâm không phòng bị, không ngờ Thương Tễ lại nói như vậy.
Y bỗng chốc giơ tay lên che mặt mình lại, chỉ dùng một đôi mắt nhìn Thương Tễ.
Thương Tễ kéo tay y xuống, ngược lại cúi đầu nhìn xem, trong miệng nói: "Nói đệ đẹp, đệ lại lập tức giấu mặt đi không cho ta xem.
Vậy là thiệt thòi cho ta rồi."
Tịnh Lâm nói: "Chịu thiệt?"
Thương Tễ nói: "Đệ mỗi ngày đều nhìn ta, ta cũng chưa từng giấu mặt đi đâu."
Tịnh Lâm phụng phịu nói: "Ta chưa từng đùa cợt huynh, cũng chưa từng lừa gạt huynh chuyện gì."
Thương Tễ ha ha vài tiếng, đùa với y: "Nói như vậy ta chính là đùa cợt đệ, lừa gạt đệ rồi sao?"
Tịnh Lâm nói: "Bộ dạng ta giống như là muốn đòi mạng."
Thương Tễ thu lại nụ cười, nói: "Đây là lời nói thật, ta ngày ngày nhìn đệ, mệnh đã đánh mất một nửa, còn lại một nửa miễn cưỡng treo tại nơi này, sao đệ còn không đến lấy luôn đi."
Bàn tay Tịnh Lâm bị đặt trên lồng ngực của hắn, nơi đó có một trái tim đang đập mạnh mẽ, nào có dáng vẻ gì của người sắp chết đâu.
Tịnh Lâm chưa từng nghe thấy ai nói những điều vô vị như vậy, đến cả đầu lưỡi cũng trở nên mơ hồ, chẳng biết nên làm gì để phản bác lại.
Thương Tễ yêu chết mất dáng vẻ mê mê hồ hồ còn giả bộ trấn định của y, nói: "Thường nói sắc đẹp khiến người ta phạm sai lầm, không biết rằng sắc đẹp còn có thể giết người.
Ta khen ngợi đệ còn không kịp, sao có thể dùng câu nói như thế này để làm nhục đệ? Chẳng lẽ ta là kẻ xấu xa như vậy sao?"
Tịnh Lâm lắc đầu, y đối với lời giải thích vừa rồi của Thương Tễ chỉ tin một nửa, nhưng chắc chắn Thương Tễ không phải là người xấu.
Bởi vì một đường này có rất nhiều cơ hội để hạ thủ, nếu như là muốn mạng của mình, sao còn chần chừ đến bây giờ?
Nhưng là Tịnh Lâm nào có hiểu được, Thương Tễ vốn cũng không phải là muốn mạng của y, mà thứ hắn muốn là tâm của y, linh hồn y, và cả người y nữa.
"Đệ vội lắc đầu như vậy cũng thật không đúng." Thương Tễ nói: "Ta đúng là một kẻ xấu xa đấy."
Tịnh Lâm nói: "Tà ma đi về phía nam, chưa từng gieo vạ được cho bách tính trong thành Huyền Dương, chắc là nhờ phúc của huynh đấy.
Có thể dùng thân mạo hiểm, giải cứu người khác trong lúc khó khăn, thế nào lại là người xấu được? Mặc dù huynh có nỗi niềm khó nói, cũng chỉ là trong quan hệ của chúng ta thời cơ chưa tới.
ta nghĩ tương lai, huynh đối với ta cuối cùng cũng có một ngày thẳng thắn mọi chuyện."
Thương Tễ không khỏi sững sờ, lời vừa mới nuốt xuống không khỏi nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến mức khiến hắn muốn phun hết cả mọi chuyện ra ngay lập tức.
Tịnh Lâm cũng đã thu tay về, đem Yết Tuyền buộc lại trên lưng, nói: "Huyết Hải trước nay chưa từng có người xâm nhập được vào, chúng ta coi như là những người đầu tiên.
Trước kia ta đoán rằng huyết vụ ăn thịt người, không thể tiến vào là do tu vi không đủ, bây giờ xem ra đây không phải là điểm mấu chốt.
Thương Tễ trầm mặc chốc lát, nói: "Đệ chưa từng du đãng bên trong Huyết Hải, nên hiện tại có thể thấy được chỗ khác thường.
Tịnh Lâm, đệ thử lắng nghe xem, nơi đây đã không còn âm thanh của tà ma, nhưng lại có tiếng gì đó?"
Tịnh Lâm nghiêng tai, bão cát quát động, xung quanh một mảnh hiu quạnh.
Y lại tiếp tục chuyên tâm lắng nghe, từ bên trong gió bão, từ từ nghe thấy âm thanh giống như là đang hô hấp.
Tịnh Lâm cau mày, càng nghe càng rõ ràng, càng nghe càng hoảng sợ.
Thương Tễ nói: "Huyết hải có dáng vẻ tựa sương mù lại tựa nước, vừa có thể hóa thành sóng biển, lại có thể hóa thành huyết vụ.
Tà ma thai nghén trong đó, liên tục sinh sôi không ngừng.
Cho tới nay, người người đều nghĩ rằng nó làm tổn hại đến cống trời, khiến cho biển cả đảo ngược gây nên tai họa, nhưng chưa từng nghĩ rằng, nó có lẽ là 'Hắn'.
Kiếp nạn của Hòe thành kia ta và đệ đều hiểu rõ tường tận, Huyết Hải không chỉ trước tiên ngăn trở phong hỏa đài, đoạn tuyệt triệt để đường gọi viện binh, còn dùng kế sách dương đông kích tây, đem Thất Tinh trấn thu vào trong túi.
Một tên tà ma có thần trí cỡ này cũng không đáng ngạc nhiên, mà hiếm thấy là chúng ma lại nghe nó như quân lệnh, kéo đàn mà đến, lại không hỗn loạn chút nào."
"Trong Huyết Hải cất giấu bí mật khiến thiên hạ loạn lạc." Tịnh Lâm nghe xong ngừng chốc lát, nói: "Nếu như tà ma đều mặc cho một kẻ điều khiển, như vậy kẻ này chính là căn nguyên khiến thiên hạ đại loạn."
"Ngoài ra, còn một loại suy đoán khoác chính là 'Huyết Hải' không phải hải, mà là người." Thương Tễ rủ rỉ mà nói, "Đệ từng nói rằng Thương đế ở phương bắc xây dựng một con đường ý muốn nuốt hải, nếu như biển máu thật sự là một 'Người', như vậy hành động này của hắn cũng không tính là ý nghĩ kỳ quái.
Bởi vì nuốt sóng biển mênh mông thực không dễ dàng, nhưng nếu nuốt một người thì lại dễ như ăn cháo."
Tịnh Lâm cau mày, nói: "Nếu như biển máu là một cá thể, như vậy Đông Quân thì tính là gì? Bản thân hắn là tà ma Huyết Hải, bây giờ tâm hướng chính đạo, thoát ly biển máu, đã không còn tính là tà đạo nữa."
"Đây cũng chính là chỗ kỳ quái của biển máu." Thương Tễ thổi rớt cát vàng dính trên áo bào, nói, "Lòng ta cảm thấy hắn là cá thể, chỉ là tướng mạo không giống với người thường, dùng thân thể hóa thành biển, thai nghén hàng ngàn vạn tà ma."
"Nếu là như thế, vậy thì giờ đây chúng ta chính là đang ở trong thân thể của 'Hắn'.
Tâm tư Tịnh Lâm xoay chuyển rất nhanh, Thương Tễ vừa dứt lời y đã suy nghĩ được rất nhiều điều, nói, "Vật ấy nếu như là hải, không thể bắt giữ, cũng không cách nào tiêu trừ, lại còn thai nghén ngàn vạn tà ma, ta đối với hắn đúng là thúc thủ vô sách."
"Biện pháp chắc chắn sẽ có, huống hồ trước mắt chỉ là suy đoán." Thương Tễ nắm Phật châu, khuôn mặt trầm tư giây lát, nói, "Ta có một chuyện không thể giấu đệ."
"Huynh có thể lựa chọn những gì huynh muốn nói." Tịnh Lâm đáp.
Thương Tễ than thở: "Nói như vậy, đệ đã sớm nhận ra được là ta giấu diếm đệ rất nhiều chuyện?"
Tịnh Lâm lập tức nói: "Xem ra ca ca ngươi quả thực giấu ta rất nhiều chuyện."
Thương Tễ không khỏi che bụng, thống khổ nói: "...dáng vẻ bắt chước này thật tuyệt diệu, ngược lại là ta đã chui đầu vào lưới, đệ cũng đã học được công phu nói chuyện phân cao thấp rồi."
"Nghe thấy nhìn thấy đều thành sở học." Tịnh Lâm nói, "Biển học vô bờ, đi theo huynh mới biết lời này không phải giả."
Thương Tễ khẽ cúi người xuống, nói: "Ta biết là đệ rất thông minh."
Tịnh Lâm tự dưng bị khen ngợi, ngón út vẽ loạn trên cát một vòng, lúc ngẩng đầu lên đã mang dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Muốn nói cho ta chuyện gì?"
Thương Tễ liền nói: "Đan dược của đệ có vấn đề."
Tịnh Lâm hiển nhiên không liệu đến chuyện này, y theo bản năng sờ về phía trong tay áo, lại nghĩ tới bình đan dược kia đã cho Thương Tễ, liền nói: "Có vấn đề gì?"
Thương Tễ tung bình sứ cho y, nói: "Các đệ tử trong môn đều ăn vật ấy sao?"
"Nơi khác thì ta không biết." Tịnh Lâm kéo nắp ra ngửi một cái, nói, "Thế nhưng chư vị huynh đệ đều ăn thuốc này, từ lúc nhập môn liền phân phát theo tháng, đợi khi linh hải thành hình, mới giảm bớt lượng dùng.
Thuốc này cố bổn thanh căn, ta cũng từng dùng qua."
"Ta nếm dược thấy sức lực tăng gấp mười lần, có thể hóa linh đề cao tu vi, một viên có thể đạt đến trăm năm thanh tu." Thương Tễ nói, "Linh đan bực này, đệ có thể tra ra thành phần của nó không?"
"Cửu Thiên môn có một linh phố, chuyên trồng dược thảo quý hiếm, xưa nay đều do Lan Hải chăm sóc, phàm là muốn chế thuốc, đều phải đến nơi đó tìm kiếm nguyên liệu." Ngữ khí của Tịnh Lâm hơi gấp, "Nó có vấn đề gì?"
Thương Tễ đối mặt với đôi mắt trong veo của Tịnh Lâm, do dự trong chốc lát.
Hắn nói: "Lần sau đệ trở về, cần đem thuốc này đi tra kỹ một phen.
Nó nhất định không thể tiếp tục dùng, bởi vì sức lực bá đạo, thúc giục linh khí quấy động linh hải, khiến cho tu vi khi phải vượt cửa ải độ cảnh, lục phủ ngũ tạng sẽ chịu sự nghiền ép, cứ thế mãi, tất gặp họa."
Tịnh Lâm lặp lại: "Lục phủ ngũ tạng..."
Thương Tễ trầm giọng: "Sẽ chết."
Ngón tay Tịnh Lâm siết chặt, trông đầu y chấn động đến không biết nói gì tiếp.
Y suy sụp mà nhìn Thương Tễ, bất chợt níu chặt ống tay áo Thương Tễ.
"Thuốc này..." trên lưng Tịnh Lâm thấm ướt mồ hôi lạnh, y nói, "Thuốc này chính là phụ thân ta tặng cho, những năm này đều không có chuyện gì.
Chúng ta đều là nhi tử của người, không nói cái khác, Cửu Thiên môn bây giờ như bước trên băng mỏng, không người nào có thể tách rời đi.
Huống hồ trên đời này có phụ thân nào lại hại nhi tử?"
"Không sai." Thương Tễ nói, "Cho nên mới ủy thác đệ điều tra kỹ càng.
Các viện bên trong Cửu Thiên môn hết sức hỗn loạn, là ai dựa vào dược vật diệt trừ bên đối lập đều có khả năng.
Cửu Thiên Quân là người làm cha, bất luận là ai chết, đối với hắn mà nói đều không có chỗ nào tốt."
Thần sắc Tịnh Lâm an tâm hơn một chút, nhưng trong con ngươi vẫn còn vẻ nặng nề.
Thương Tễ cân nhắc, cuối cùng là vẫn nói với y: "Huynh đệ các đệ làm sao, ta không biết.
nhưng hiện tại ta đã là huynh trưởng, không thể không căn dặn vài câu, lòng hại người không thể có nhưng tâm phòng người thì nhất định phải có.
Đệ để lộ ra hết sự sắc bén, từ lâu đã khiến cho nhiều kẻ âm thầm bất mãn, bên ngoài không dám chĩa mũi nhọn vào đệ, nhưng lại lén lút bày đủ thủ đoạn hạ lưu, khó lòng mà phòng bị.
Đệ vẫn nên cẩn thận đề phòng."
Hắn nói như vậy, tức là cũng đem chính mình xếp vào hạng 'Bỉ ổi'.
hắn xưa nay ngông cuồng, không dễ dàng chịu nhận sai, mà từ trước đến giờ không biết như nào gọi là 'Sai', nhưng lại chậm chạp không nói rõ tình hình đêm đó với Tịnh Lâm.
Chuyện đó tất nhiên do đầu sỏ là Đào Trí hạ dược, nhưng cũng có tư tâm phóng túng của hắn.
Hắn không coi mình là quân tử, cũng không xưng là chính đạo, nhưng không đến nỗi giả dạng làm ngụy quân tử, đem tất cả trách nhiệm đổ vào thuốc của Đào Trí, chỉ đem mình vạn bất đắc dĩ mà trở thành người tốt.
"Ta có rất nhiều chuyện không thể thành thật, chỉ có câu này đệ nhất định phải nhớ cho kỹ." Thương Tễ nghĩ nghĩ, thấp giọng nói với Tịnh Lâm, "Ta phóng đãng quen rồi, rất xấu xa.
Ta có thể không xấu xa không đối với người khác, nhưng chắc chắn đối với đệ rất xấu xa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...