Trong phòng thêm một chiếc giường mới, dựa vào bên cửa sổ, khiến cho phòng trọ lộ ra một vẻ chật chội.
Thương Tễ thấy đã đến canh ba, liền ăn vội uống vàng, sau đó súc miệng rồi lăn lên giường.
Tịnh Lâm tỉnh cả ngủ, y chưa từng ngủ cùng phòng với người khác, vì vậy nghiêng người nhìn mạn giường, trong lòng thầm niệm cả trăm loại chú thuật.
Ánh trăng như dòng nước màu bạc chảy xuống, Tịnh Lâm ngâm ở bên trong dòng ngước này, từ từ quên mất sau lưng còn có người, toàn tâm đều hãm vào hai chữ tinh tiến.
Sau khi linh hải của y sinh bổn tướng, xung quanh Yết Tuyền kiếm như có một tầng sương mù.
Phóng tầm mắt ra xa, khó mà có thể nhìn rõ hết thảy, chỉ có thể thấy Yết Tuyền kiếm mang sát khí lạnh băng, sừng sững chĩa thẳng vào ngực y nhưng chưa từng xuyên qua.
Thương Tễ nhìn sau gáy Tịnh Lâm, thấy cần cổ Tịnh Lâm trơn bóng, trắng nõn sạch sẽ, không tiếng động mà khẽ cười.
Lúc ở Cửu Thiên môn nhìn đã nhìn trộm Tịnh Lâm trên Minh Kim đài suốt mấy ngày, trông thấy sự sắc bén Yết Tuyền kiếm mà hiểu được tâm tư, trừ bỏ cái gì mà hàng ma kiếm đạo, hắn càng có ý tứ với Tịnh Lâm hơn.
Người này giống như cất giấu một thanh lợi kiếm trong người, nhưng ai có thể đoán được lúc ôm trong lòng lại mềm nhũn đến vậy?
Minh Kim đài cũng không phải là lần đầu tiên Thương Tễ trông thấy Tịnh Lâm.
Một năm trước, Tịnh Lâm từng giết con cú đầu hổ đại yêu của tây bắc.
Con cú này từng chiếm giữ một vùng đất hoang đầm lầy rộng lớn ở bắc địa, vốn là một tên tướng dưới trướng Thương Tễ được cử xuống phía tây để chống lại huyết hải, lại vì một vài nguyên nhân đến nay vẫn chưa rõ, mà đánh giết bách tính ở ba thành phía bắc.
Tịnh Lâm đeo kiếm một mình đi đến, đem cú đầu hổ chém đầu trước huyết hải, dẫn ra tà ma khiến kinh động trời đất.
Lúc Thương đế đến đó, chỉ thấy thân áo trắng kia chém xuống một kiếm dậy lên sóng to gió lớn, sóng lớn ập đến trước mặt rồi dừng lại, Yết Tuyền kiếm nếu không phải tà ma sẽ không vượt quá giới hạn.
Thương đế liền hỏi tả hữu: "Người này là ai?"
Tiểu yêu liền rụt cổ đáp lời: "Đế quân không biết y, y chính là người của Cửu Thiên môn tung hoàng trung độ vô địch kiếm thủ Tịnh Lâm."
Mấy tháng sau, Thương đế lại được mời đến Phạn Đàn, vừa mới đến trước cửa ngôi chùa cổ đã nghe được tiếng giảng kinh rõ ràng.
Hắn đi vào ngồi xuống cùng một hàng với Chân Phật, lúc đang nhấp một ngụm trà thô liền nhìn thấy một người đá nhỏ đang ngồi xếp bằng bên cạnh ao sen, nắm đũa thả câu, trong tiếng tụng kinh hết sức buồn ngủ, gật đầu không ngừng.
Thương đế tâm tư hơi động, dư quang thấy nó ngồi yên trong chốc lát, bỗng nhiên vứt đũa nhảy dựng lên, nằm sấp xuống thành ao dùng cái chén vớt cá.
Trong ao bất quá chỉ có vài con có chép hồng dài bằng ngón tay, hàng ngày được nghe Phạn âm nên vừa mới được khai trí, từng con từng con vây quanh cái chén nhỏ của người đá, chọc cho nó càng mò xuống sâu hơn, cuối cùng 'ùng ục' một tiếng cắm đầu vào trong ao, lá sen lung lay thò lên một cái đầu đầy nước.
Thương đế chợt hỏi Chân Phật: "Một điểm sinh cơ, ngoan thạch cũng có thể thoát thai thành người sao?"
Chân Phật cười không đáp, chỉ nói: "Trong ngực giữ kiếm, ẩn giấu đạo lý chân chính."
"Nơi nào tìm đạo?"
"Đạo tự tại thần linh, đạo tự tại thiên địa.
Phàm là mắt nhìn được, phàm là tai nghe thấy, đều có thể xưng đạo." Chân Phật nhấp một ngụm trà cười nói.
Thương đế dựa vào phía sau cười lạnh, nói: "Thiên hạ tu đạo, đạo của ta ở nơi nào?"
"Đúng dậy sau khi gục ngã." Chân Phật nói.
Thương đế hỏi ngược lại: "Nói như thế, kiếp số của ta sắp tới rồi?"
"Đế quân đã nhìn thấu suốt, tâm tự có suy xét." Chân Phật gật đầu.
Trong con ngươi Thương đế hiện lên sát cơ: "Là ai?"
Chân Phật lại vỗ tay cười to, đem một viên phật châu ném vào trong ao, nói: "Nước ở trong tám trăm ao sen Nam Thiền, duyên định trong đó không thể nói rõ ràng được.
Đế quân nếu muốn làm rõ, không bằng tự mình đi tìm."
Thương đế bỗng nhiên đứng dậy, lại nghe Chân Phật nghiêm nghị khuyên một câu.
"Kiếp số lương duyên không thể lường trước được, Đế quân tâm tư bách chuyển khó lường, so với việc tìm ra, không bằng buông xuôi."
"Y vừa là kiếp của ta, cũng chính là mạng của ta." Cả người Thương Tễ ẩn vào trong màn sương mù, "Trong trời đất này có thể xưng đế chỉ có ta mà thôi.
Mạng này ta không cho được, chỉ có thể giết y trước để phòng hậu hoạn."
Thương Tễ xuôi theo bờ ao mà đi, trong tiếng Phạn âm vấn vít, chỉ thấy phật châu kia chìm xuống, xuôi dòng theo phía nam.
Ở một nơi phía nam có một hồ sen, một chiếc thuyền con dừng lại giữa biển hoa.
Trên thuyền có hai người ngồi đối diện nhau, một người là lão tăng đang giảng kinh, một người là nam tử vận thanh sam.
Lão tăng lải nhải không ngớt, khô khan vô vị.
Nam tử giống như đang nhập định, ngồi thẳng yên lặng nghe.
Ngày hôm đó ống tay áo màu xanh trải cả xuống mặt hồ, kéo ra một phương sắc trời, thấm đầy hương sen.
Sườn mặt Tịnh Lâm lãnh tình, không thấy không kiên nhẫn, cũng không thấy vẻ buồn ngủ.
Mặt hồ như chốn bồng lai, phản chiếu áng mây trời, nhìn thoáng qua giống như y đang ngồi ngay ngắn giữa biển mây
Yết Tuyền là Tịnh Lâm, Tịnh Lâm cũng là Yết Tuyền.
Bản tính thuần khiết có thể đúc ra thanh kiếm đệ nhất, cũng như cơn mưa gột rửa thiên địa này chỉ còn lại màu sắc sạch sẽ thanh tịnh nhất.
Y tâm không chứa ngoại vật, vì vậy khỗng nhiễm chút bụi trần.
Thương đế gạt bỏ sương mù, phóng tầm mắt tới, càng ngây dại.
Trong ao đột nhiên có một người đá nhỏ leo lên, nó ngồi ngay ngắn ở sau lưng lão tăng, học dáng vẻ của gật gù đắc ý của lão tăng.
Lão tăng càng niệm càng chậm, cuối cùng không nhịn được khụ một tiếng, nói với Tịnh Lâm: "Mệt rồi sao?"
Người đá nhỏ kia lập tức 'oành' một tiếng biến trở về thành cục đá, phật châu nắm trong tay xoay vài vòng mà lăn tới trong tay Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm sắc mặt như thường, cúi người với lão tăng vẻ áy náy.
Lão tăng nói: "Bần tăng biết kinh thư vô vị, nhưng cũng là vì không còn cách nào.
Công tử tâm tu kiếm đạo, tối kị nóng nảy, sau khi trở về, ngày nào cũng phải niệm mới tốt."
Ngón tay Tịnh Lâm nhón lấy viên phật châu, nói: "Xem ra phật duyên của ta không cạn, đại sư không cần phải lo lắng."
Lão tăng nói: "Công tử không phải người phàm, tu vi mặc dù cao, nhưng tâm lại cô độc.
Thế gian này thứ khiến người ta đoạn hồn nhất không phải tà ma, mà là một chữ 'tình'.
Tâm tu kiếm đạo, nhìn thì như là siêu thoát vạn vật, kì thực như là bước trên băng mỏng.
Sai một lần, cắt đứt một đoạn nhớ nhung, hủy một lòng, chính là vạn kiếp bất phục, cho dù có là thần ma cũng khó mà tránh thoát được."
Tịnh Lâm nói: "Phụ tử tâm, huynh đệ nghĩa, đều là tình."
"Đúng là như vậy." Lão tăng nhìn Tịnh Lâm, "Xem ra là công tử vẫn còn chưa hiểu rõ."
Tịnh Lâm ngây thơ, lại nói: "Nếu chữ 'tình' là một kiếp, vậy chặt đứt nó liền xong rồi."
Lão tăng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, giơ tay làm lễ với Tịnh Lâm, quay người lên bờ mà đi.
Tịnh Lâm vẫn ngồi bất động, bàn tay khép lại phật châu đã khô, trong lòng y bỗng nhiên lại cảm thấy thoải mái.
Cục đá 'ba' một tiếng biến trở lại bình thường, ngồi xuống cùng với Tịnh Lâm.
Thương đế nhìn nửa ngày, cuối cùng không một tiếng động mà rời đi.
Thương Tễ thu hồi tâm tư, thấy Tịnh Lâm đã quay người trở lại, đang nhìn hắn.
Hắn thuận thế lộ ra vẻ mặt áy náy, nói: "Làm ồn đến ngươi sao."
Tịnh Lâm yên lặng mà theo dõi hắn.
Thương Tễ đầu óc mơ hồ, thầm nghĩ chính mình vừa không lộ hình, cũng không hiện vảy, lại giống như bị vây chặt trong ánh mắt của Tịnh Lâm, nói: "Ngày ấy sau khi từ biệt, còn quên không hỏi tên ngươi."
Tịnh Lâm nói: "Tịnh Lâm."
"Hạn hán gặp cam lộ." Thương Tễ nghiêm trang nói, "Chẳng trách gặp ngươi, ta cả người đều vui sướng thoải mái."
Tịnh Lâm nói: "Đêm đó ta..."
"Ngươi cùng người khác uống rượu đánh rơi mất tiền, ta nhặt được liền trả lại cho ngươi." Kim châu kia vẫn còn đang cộm lại ở bên eo, Thương Tễ đến mắt cũng không thèm chớp, "Sau đó mang ngươi đi nghỉ ngơi một đêm, rồi ngươi tự mình trở về."
Tịnh Lâm cau mày: "Ta sao một chút cũng không nhớ ra được."
"Uống rượu với người khác chính là như vậy." Thương Tễ nói: "Ngươi tửu lượng thấp, ngày sau ngoại trừ là người thân quen, nếu không đừng dễ dàng uống rượu với người khác."
Tịnh Lâm hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh."
"Không dám nhận, bỉ họ Tào, tên độc một chữ Thương.
Nửa chừng xuất gia, ở phương Bắc học điểm chú thuật, tu vi không tinh, chưa xây linh hải, càng không từng hóa ra bổn tướng.
Bởi vì thiên phú không đủ, đành phải từ bỏ ý nghĩ tu đạo.
Bây giờ buôn bán chút linh thảo linh thạch, kiếm cơm ăn." Thương Tễ gối đầu lên cánh tay, rủ rỉ nói chuyện.
"Tào huynh đệ." Tịnh Lâm gọi.
Thương Tễ suýt chút nữa cười ra tiếng, hắn ở trong bóng tối duy trì vẻ nghiêm nghị, vững vàng nói: "Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, không bằng gọi ca ca?"
Tịnh Lâm thầm nghĩ chính mình tu vi đã thành, sống rất nhiều năm, gọi hắn là ca ca chẳng phải sẽ rối loạn?
Thương Tễ lại thầm nghĩ lão tử sinh ra đã là Thương Long, đến cả cha ngươi cũng có thể gọi ta là cha, để cho ngươi kêu một tiếng ca ca đó coi như là phận trưởng bối.
Thương Tễ thở dài, trở mình, đưa lưng về phía Tịnh Lâm nói: "Bất quá ta tu vi thấp, để cho ngươi gọi ca ca ngược lại là ủy khuất ngươi.
Không cần khách khí, ngươi cứ gọi cả họ tên ta cũng được."
Tịnh Lâm liên tiếp được hắn giúp đỡ, lại nghe ra hắn đang rầu rĩ không vui, không khỏi hé miệng.
Thương Tễ lại nói: "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi tìm nhà trọ khác.
Nếu như ngươi cũng muốn xuôi nam, vậy thì có thể..."
"Ca ca." Tịnh Lâm thấp giọng, gọi xong liền dừng một chút.
Huynh đệ trong nhà y cũng chưa từng gọi như vậy, trong lúc nhất thời cổ họng có chút nghẹn lại.
Tịnh Lâm vùi đầu vào trong chăn, trầm tiếng nói, "Ở cùng một phòng cũng không sao, ngủ đi."
Thương Tễ ở trong tiếng 'Ca ca' còn chưa hết thòm thèm, hắn một bên cảm thấy được tiểu tử này quả thực trong ngoài bất nhất, một bên thầm nghĩ sao mình không sớm dạy y gọi ca ca.
Người bên trong sóng nước kia bị đụng đến kêu hàm hồ vài tiếng, nếu đôi môi ấy có thể thốt ra hai chữ này, thì cho dù là ở trong lồng ngực giữa hai cánh tay, Thương Tễ cũng có thể khiến cho y toàn thân phát run như nhũn ra.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Tịnh Lâm đã ra ngoài cho ngựa ăn.
Con ngựa này của y cũng không hề tầm thường, màu lông trắng xám, nhưng có thể cưỡi mây đạp gió, bị buộc vào cùng với đám ngựa bình thường một đêm, lúc này chính là đang tản bộ, bước chầm chậm vòng quanh Tịnh Lâm.
Thương Tễ với lấy một lồng bánh bao nóng hầm hập, Tịnh Lâm rửa sạch tay, đứng cùng hắn cạnh bồn hoa thanh tùng ăn bánh bao.
Thương Tễ thấy y mút nước nóng, môi mỏng bị nóng đến bóng loáng ửng hồng, lại nghĩ tới chút chuyện không đứng đắn.
Tịnh Lâm thấy Thương Tễ nhìn mình chằm chằm, không khỏi thu tầm mắt từ xa trở về.
Y ăn uống không hề có chút tiếng động, cho dù là đang hút nước nóng cũng không phát ra tiếng nào, yên tĩnh lại nhanh chóng.
Thương Tễ giả bộ bình tĩnh, duy trì dáng vẻ của một đại ca tri âm kín kẽ không một lỗ hổng.
Hắn lấy một cái bánh bao, đưa vào trong miệng nhai kỹ nuốt chậm, đợi ăn xong rồi, mới nói: "Đêm qua chưa nói tường tận với hiền đệ, ta mang theo một lượng lớn thảo dược xuôi nam.
Ở phía nam Hòe thành trước đó gặp phải tà ma làm loạn, tử thương vô số, chính là lúc cần gấp linh dược linh thảo.
Ta đi chuyến này chính là vì chuyện đó, không biết đệ muốn đi nơi nào?"
Tịnh Lâm lau tay, nói: "Ta với ca ca cùng đường."
Thương Tễ liền nói: "Đệ cũng đi Hòe thành?"
Tịnh Lâm không nghi ngờ hắn, nói: "Hòe thành ở phía nam vốn là nơi Phượng Hoàng quản hạt, gần đây Phượng Hoàng đi chuyển về phía đông, phía nam thế như nước với lửa, chính là thời điểm muốn Cửu Thiên môn xuất lực."
Lúc này Thương Tễ nở nụ cười, nói: "Này thật vừa vặn, ta và đệ đồng thời xuôi nam, hai bên còn có thể chăm sóc phối hợp với nhau."
Tịnh Lâm thấy trong con ngươi Thương Tễ một mảnh hết sức chân thành, làm việc cũng không lỗ mãng, hơn nữa ngôn từ thận trọng, tâm tư chính trực, so với Lê Vanh càng cảm thấy có dáng vẻ của 'huynh trưởng' hơn, sắc mặt không khỏi hòa hoãn, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lúc Thương Tễ dẫn ngựa ra, Tịnh Lâm lấy từ trong tay áo ra một bình sứ.
thời điểm Thương Tễ nhận lấy ngón út nhẹ đảo qua lòng bàn tay Tịnh Lâm, không đợi Tịnh Lâm hoàn hồn, hắn trái lại quang minh lỗi lạc mà đem bình sứ khẽ ngửi một cái.
"Đây là vật gì?"
"Đan dược trong nhà." Tịnh Lâm nói: "Ca ca nếu muốn xuôi nam tặng thuốc, vô duyên vô cớ tối hôm qua lại làm mất sáu mươi viên kim châu, nói sao cũng thấy không được.
Đan dược này mặc dù không sánh được so với tình nghĩa, nhưng có thể đổi ít thứ.
Như gặp người phàm, cải tử hồi sinh cũng là có thể."
"Rất quý giá." Thương Tễ mở nắp bình, để dưới mũi quơ quơ, cười nói, "Có mùi đậu phụ, linh khí dồi dào, xem ra là bảo bối tiên gia.
Cứ vậy đưa ta, chẳng phải là quá mức lãng phí?"
Tịnh Lâm xoay người lên ngựa, nói: "Đáng."
Thương Tễ chính trực cười, phút chốc lại ngửi ra cái gì.
Ngũ giác của hắn vượt xa người thường, yêu quái cũng không bằng.
Thuốc này xác thực là tiên linh tràn đầy, để sát vào phân biệt rõ ràng, lại mơ hồ nắm bắt được một tia huyết vị.
Thế nhưng Thương Tễ mặc không đổi sắc, cử chỉ khách sáo để vào trong tay áo.
Hắn ý cười không giảm, lên ngựa, nói với Tịnh Lâm: "Đệ đối đãi với ta như vậy, sao ta có thể không cảm động được? Nếu đã là huynh đệ, vậy thì không có gì để che giấu.
Nhà ta ở phương bắc, trong nhà không cha không mẹ, cũng không có thê nhi thân thiết, là một người cô độc.
Hiền đệ —" Hắn nhẹ giọng, "Gọi như vậy trái lại xa lạ, không bằng gọi đệ là Cửu lang?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...