Nam Thiền


Mấy hôm sau Tịnh Lâm xuống núi, bởi vì y phục trắng cùng với ngân quan dễ gây sự chú ý, vì vậy y không mặc áo bào trắng nữa, đổi lại một thân thanh phục.

Đem kiếm giấu ở trong người, đồng thời cởi bỏ ngân quan, ngoại trừ khuôn mặt không thay đổi, thì cùng với người tu hành bình thường không có điểm gì khác biệt.

Lê Vanh cùng Vân Sinh đưa Tịnh Lâm xuống đến chân núi, ở đình nghỉ chân dưới núi đưa cho y một cái hộp.

Tịnh Lâm mở ra xem, thấy bên trong hộp đặt chỉnh tề sáu cái bình nhỏ.

"Đây là thuốc mà phụ thân ở trong viện tự mình điều chế, theo khẩu vị của đệ, là vị đậu phụ." Lê Vanh thấy thần sắc Tịnh Lâm không tốt, liền vội vàng nói, "Ta biết đệ muốn tự mình luyện tập, không muốn mượn sự trợ giúp từ những linh đan này, nhưng đây đều là tấm lòng của phụ thân, không thể chối từ."
Vân Sinh ở bên cười nói: "Khi còn bé vẫn luôn muốn ăn, lớn lên rồi lại không thích nữa.

Mang theo đi, phụ thân thương yêu đệ, quá nửa là sợ thời điểm đệ độ cảnh gặp phải biến cố gì, mới đem sáu bình đan dược này cho đệ dưỡng khí.

Đệ phải biết, ngay cả đại ca cũng chỉ được dùng có một bình thôi."
"Ta độc tu kiếm đạo, vẫn luôn cho rằng mượn dùng ngoại vật tâm dễ sinh ma.

Tuy biết phụ thân quý trọng, cũng không dám dùng nhiều." Tịnh Lâm lấy ra một bình, lại đem cái hộp giao lại cho hai người, nói, "Các huynh trưởng ở nhà bế quan đều cần vật này, liền thay ta dùng thôi."
Dứt lời Tịnh Lâm hơi giơ tay, lời ít mà ý nhiều: "Ta đi đây."
Lê Vanh cùng Vân Sinh đồng loạt đáp lễ, nhìn theo bóng dáng Tịnh Lâm biến mất giữa màn sương mù buổi sớm.

Lê Vanh lắc lắc bình sứ, than thở: "Nhiều như vậy, ta và ngươi dùng cũng không hết.

Thứ này lại vô cùng quý giá, có muốn vứt bỏ cũng không được, phải làm sao mới ổn đây?"
Vân Sinh vỗ cánh tay, nói: "Vừa vặn đêm qua nghe Lan Hải nói hắn gần đây không thoải mái, luôn cảm thấy cả người mệt mỏi, không bằng đưa cho hắn một bình.

Ngươi ta mỗi người một bình, còn bình cuối cùng thì đưa cho Thanh Dao làm đồ ăn vặt đi."
Trong viện của Cửu Thiên Quân có bố trí Linh thông đường, xưa nay vẫn dùng để luyện đan.

Cửu Thiên đan này chính là để nâng cao tu vi, là thứ tốt để tịnh hóa tà vật, huynh đệ bọn họ từ lúc nhập môn hàng tháng đều được ăn.

Đợi đến khi tu vi đạt được chút thành tựu, linh hải ổn định, Quân phụ sẽ khắc chế số lượng đan dược, để bọn họ tự mình tinh tiến.

Vật ấy mặc dù là đại bổ, nhưng lại không thể ăn nhiều, có thể xem như đậu phộng mà ăn chơi, chỉ có Thanh Dao cùng Đông Quân là có thể.

Đông Quân chính là tà ma quy thuận, tạm thời không đề cập tới, nhưng Thanh Dao lại là thể chất hiếm thấy, vì để phòng tai họa, mỗi ngày đều phải ăn.

Hai người lập tức ăn nhịp với nhau, quay về trong núi.


Trước đây Tịnh Lâm đi về phương nam chưa từng đi thuyền, đều là giục ngựa ven sông mà đi.

Ở phía nam Cửu Thiên môn có bố trí rất nhiều trạm tiếp ứng môn nhân, Tịnh Lâm trên đường vẫn thường nghỉ chân ở trạm này.

Lúc chạng vạng, Tịnh Lâm ngồi ở một quán mì ven đường, gọi hai phần mì, một bát thêm cải xanh, một bát thêm đậu phụ.

Y đang dùng đũa ăn mì, mới ăn được một nửa, sau lưng có người 'đốc, đốc' gõ lên mộc côn đi tới, đập xuống bàn của y, vừa mở miệng liền nói: "Vị công tử này, thấy ngươi mặt mày thanh tú, nét mặt hồng hào, gần đây nhất định là có số đào hoa nha!"
Tịnh Lâm ăn mì không đáp, người này lại cúi người sán lại gần, mũi ngửi ngửi, miệng nói: "Ta cũng đang đói đây, ngươi để ta tính cho ngươi một quẻ, tô mì này coi như thưởng cho ta nhé?"
Tịnh Lâm thấy hai mắt mù của gã mở trừng trừng, con mắt vẩn đục tối tăm, sợ là không nhìn rõ cái gì.

Lại thấy gã râu ria xồm xoàm, mặc một cái áo khoác bẩn thỉu, chân đi một đôi giày vải bố màu xanh lộ cả ngón chân, trong tay còn cầm một cái gậy gỗ bị mối gặm nát.

Chỉ cần khẽ ngửi, cũng ngửi thấy một mùi hôi thối tanh tưởi.

Này cũng chưa là gì với lúc gã di chuyển còn có cả con rận nhảy lên.

Thực khách không còn khẩu vị gì nữa, đều nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Chủ quán không nhịn được, lập tức đi đến chỗ kẻ xem bói ăn xin này nhổ nước bọt.

"Mau cút khỏi chỗ này!" Chủ quán rút cái khăn ra, "Dã nhân ở đâu đến chỗ này ăn vạ? Người nào không để ý tới cái quán này, tiểu ra ngươi, đồ chướng mắt!"
Gã xem bói dưới chân linh hoạt tránh né, khiến chủ quán nhiều lần đánh vào khoảng không.

Gã nhanh nhẹn nhón một cái đã lấy được viên kim châu của chủ quán, lắc lư ở trong tay khoe khoang.

"Thấy chưa?"Gã nói, "Ông nội ngươi là thứ thấp hèn, con cháu nhà ngươi thì tính là thứ gì chứ.

Đừng có đứng đây cản đường nữa, cút sang một bên đi.

Gia gia còn muốn cùng vị công tử này chơi đùa."
Dứt lời liền đạp một chân lên áo khoác ngồi đối diện với Tịnh Lâm, gãi con rận nói: "Đến một chút sắc mặt cũng không cho, ngươi đúng là quỷ hẹp hòi!"
Tịnh Lâm không nhúc nhích đẩy bát mì kia cho gã, gã dùng đũa gõ dọc theo miệng bát kêu đinh đương, ồn ào nói: "Không được! Ai hiếm lạ một bát mì chứ, ta muốn chính là bát ngươi vừa ăn kìa!"
Tịnh Lâm nói: "Xem bói lại còn thích ăn đồ thừa."
"Vậy phải xem là ai." Xem bói trợn to đôi mắt mù, tay bắt lấy tay Tịnh Lâm, "Ta thấy ngươi thật tốt, liền chỉ yêu thích ngươi."
Tịnh Lâm thuận thế lùi lại, nhấc chân đá cái băng ghế dưới mông gã.


Xem bói cùng băng ghế bị đẩy mạnh về phía sau, chiếc bàn vuông xoay chuyển chớp nhoáng trong tay Tịnh Lâm, bát mì còn lại kia liền xoay đến trước mặt xem bói, khi nhìn lại Tịnh Lâm đã đem bát mì chưa động tới ăn xong rồi.

Tịnh Lâm vỗ đồng châu xuống bàn, đứng dậy liền đi.

Tiếng gió gào thét phía sau lưng, gã xem bói sâu không lường được, muốn chụp lấy tay Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm nhanh nhẹn tránh né, hai người như hai chiếc bóng chớp mắt trùng điệp, thân ảnh tựa quỷ mị chồng chéo lên nhau.

Tịnh Lâm phủi một bên tay áo, cất bước muốn đi, nào ngờ xem bói đột nhiên chơi xấu, đột ngột ôm lấy y từ phía sau, nhấc bổng lên.

"Chạy không thoát đi!"
Xem bói còn chưa dứt lời, người trong lòng liền "ầm" một tiếng biến thành người đá nhỏ, trên mặt đất có một con cá chép đang giãy đành đạch, làm mặt quỷ với gã.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn Tịnh Lâm, đã không còn thấy bóng dáng!
Xem bói cười lạnh, đá một cước vào mông người đá nhỏ, nói: "Chạy đúng là nhanh!"
Gã bước vào đoàn người, cực nhanh đã biến mất không thấy.

Tịnh Lâm nhắm mắt giống như đang ngủ, ban đêm cửa sổ đột nhiên bị gõ vang.

Y đẩy cửa sổ ra nhìn thử, liền thấy một mỹ nhân tựa như liễu rủ trong gió đang dựa vào cửa sổ, còn chưa nói lời nào với y nước mắt đã chảy dài.

"Oan gia muốn trốn đi đâu." Mỹ nhân dùng khăn hương lau nước mắt, giọng nói mềm mại, "Để người ta chờ dưới chân cầu, người ta rất là sợ hãi đó.

Kêu ngươi cũng không thấy ngươi đâu, thật đúng là một kẻ bạc tình.

Chúng ta tốt xấu gì cũng có một đêm phu thê, mà ngay cả chút tình cảm này cũng không chịu cho!"
Tịnh Lâm cảm thấy chắc mình đang nằm mơ, nghĩ rằng là do tà ma làm nhiễu loạn tâm thần, liền muốn đóng cửa sổ lại.

Mỹ nhân lại thò một tay vào, điểm nhẹ lên ngực y một cái, dưới ánh trăng nước mắt rơi như mưa, yếu đuối hỏi: "Sao ngươi lại bày ra vẻ mặt này? Có phải là không muốn trông thấy ta không? Ta biết chuyện ngươi cùng thiên kim tiểu thư kia, có phải là muốn bỏ rơi ta không? Cửu lang..." Nàng nói, "Lòng dạ thật độc ác."
Tịnh Lâm nói: "Ta chưa từng vứt bỏ ngươi, cũng chưa từng vui vẻ với ngươi."
"Sao ngươi có thể nói như vậy!" Mỹ nhân tức đến giậm chân, "Đừng nói ta, ngay cả cốt nhục trong bụng ta cũng chịu không nổi!"
Tịnh Lâm nói: "Thân ngươi không mang thai khí, không có hài tử."
Mỹ nhân không có cách nào, níu chặt lấy cửa sổ muốn nhảy vào trong.

Váy nàng hất lên, lộ ra đôi chân dài nhỏ trên cửa sổ.


Tịnh Lâm nhìn trăng sáng treo trên cao, viện tử rõ ràng như ban ngày, liền đột nhiên nói: "Ta hiểu được."
Mỹ nhân nhất thời không phản ứng được: "A?"
Tịnh Lâm dừng một chút, nói:"Ngươi sợ là tìm lộn cửa sổ, tìm nhầm người rồi."
Cửa sổ của y có bố trí linh tuyến, nếu là tà ma, nhất định không thể tiến vào.

Nếu là yêu quái, Tịnh Lâm lại không nhìn thấy bổn tướng cùng linh hải của nàng, cô gái này toàn thân đều lộ ra khí tức người phàm, leo cửa sổ vào sẽ đỏ cả chân đây!
Mỹ nhân nghe vậy nở nụ cười, nói: "Ngươi cùng ta xuân phong một đêm, ta sao có thể quên được khuôn mặt của ngươi được chứ! Để cho ta sờ một cái, liền biết là nhận đúng hay là nhận sai."
Tịnh Lâm khi trảm yêu trừ ma đều quả quyết dứt khoát, lại không thể không có nguyên cớ mà giết hại người phàm.

Y không khỏi lùi lại vài bước, lại thấy nữ tử lớn mật này muốn bò vào trong phòng, Váy nàng đã vén lên đến đầu gối, đôi chân trắng như tuyết kia hiện lên trong màn đêm, Tịnh Lâm phi lễ chớ nhìn, nhanh chóng nhặt chăn lên, trùm lên mặt nữ tử rồi đẩy khỏi cửa sổ.

Cửa sổ thấp ngã xuống không đau đớn, nhưng mỹ nhân này lại ngã đến bất nhã, liền ôm quần áo rách nát mà khóc to.

Tiếng khóc này của nàng gọi toàn bộ phòng trong trạm dừng chân đều sáng đèn.

Mọi người ở đây đều là người tu hành, tai mắt nhạy bén, vốn là ở trong bóng tối nghe được rõ rõ ràng ràng, lập tức đồng loạt nhô đầu ra, châu đầu kề tai thì thầm chỉ trỏ.

Nữ tử quấn chân lại, khóc sướt mướt nói: "Bạc tình lang nhà ngươi muốn trở mặt không quen biết, ngày hôm qua ở trong chăn còn gọi tâm can bảo bối, ngày hôm nay lại muốn vui vẻ cùng với người khác! Đến cửa cũng không muốn cho ta vào!"
Tịnh Lâm chưa từng qua lại cùng nữ nhân, nào đã từng gặp phải trận thế như này.

Y thần sắc lạnh lùng nhíu chặt lông mày, gần như muốn nhận định đây là phương pháp lừa tiền mới ở phương nam.

Quả nhiên nghe được nữ tử kia một bên lau nước mắt một bên nói: "Ngươi nói ngươi đi làm ăn, muốn mượn sáu mươi viên kim châu.

Ông trời ơi, đó cũng là ta dùng mồ hôi và máu thêu từng mũi từng mũi, giao lại cho ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy! Ngươi nếu như khăng khăng muốn rời đi cũng được, mau đem tiền trả lại cho ta!"
Đừng nói đến việc nữ tử này có thể thêu ra sáu mươi viên kim châu hay không, riêng việc trước mắt đem Tịnh Lâm lột sạch sẽ, thì y cũng chỉ có mười viên thôi.

Tịnh Lâm nắm túi tiền, nói: "Đòi tiền cũng không sao, nhưng lời không thể nói bừa.

Ta với ngươi vốn là khôn quen biết, chưa từng có cái gọi là duyên tình một đêm, càng không mượn một viên châu nào của ngươi."
Nữ tử này lại đột nhiên lộ ra vẻ mạnh mẽ, chống nạnh nói: "Được lắm! Ngươi không chỉ có bạc tình, lại còn cay nghiệt đến vậy! Muốn cùng ta phủi sạch sẽ quan hệ.

Thiếu nợ thì trả tiền, sáu mươi viên kim châu một viên cũng không thể thiếu! Bằng không ta liền đến cái gì gọi Cửu Thiên môn, để tất cả mọi người xem một chút các ngươi đã nuôi dưỡng ra cái loại bại hoại gì!"
Người ở trạm thấy trò vui lập tức cất giọng nói: "Cô nương đừng vội, nếu y đúng thật là đệ tử của Cửu Thiên môn, vậy chính là kẻ có tiền rồi! Cứ việc đòi y, một đám người chúng ta tối nay làm chứng cho ngươi, đảm bảo y không dám động thủ!"
"Cửu Thiên môn thì có thể ỷ thế hiếp người sao? Ngươi mau mau trả lại tiền cho cô nương ấy đi!"
"Kẻ phụ lòng, bạc tình lang!"
Tịnh Lâm không vì chuyện này mà lay động chút nào, y chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay, thấy mình chỉ còn từng này, muốn nhiều hơn nữa cũng chẳng có mà đưa.

Liền đổ kim châu ra, đang muốn đưa đi.

Nửa chừng bỗng nhiên đưa ra một bàn tay, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ.


"Kim châu dễ bàn." Người này đứng chếch Tịnh Lâm, tấm vai rộng rãi, "Được voi đòi tiên là không được đâu nhé."
"Nói vậy là có ý gì." Nữ tử nâng cao giọng nói, "Ta đã đáng thương như vậy, nào còn dám "Được voi đòi tiên", rõ ràng là khóc lóc cầu xin."
"Ta thấy tiểu nương tử nhà ngươi nhanh mồm nhanh miệng, nói tới huynh đệ ta á khẩu không trả lời được." Thương Tễ quăng một túi kim châu sang, nói: "Nhận tiền, khuyên ngươi làm chút nghề nghiệp chính đáng đi.

Kẻ ngốc giống như y vậy, không gặp được nhiều đâu.

Tối nay đã cho ngươi được chút lợi lộc rồi, còn không đi mau?"
Nữ tử thấy sắc mặt hắn không khỏi lo lắng, tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng lại tỏa ra uy thế, lấy được tiền thì nên rút thôi, mở túi ra nhìn đúng thật là kim châu, lập tức đứng dậy vuốt tóc mai, vui vẻ rời đi.

Thương Tễ nhìn lại, nói với Tịnh Lâm: "Mấy ngày không gặp, không nhớ rõ ta sao?"
Trong đầu Tịnh Lâm chớp nhoáng một cái, mơ hồ nhớ tới khuôn mặt này.

Chẳng qua lúc đó nóng đến mê man, không nhớ rõ nhiều lắm, vì vậy nói: "Đa tạ."
Thương Tễ dừng lại một lát, đột nhiên hỏi tiểu nhị đang đứng phía sau: "Ở đây còn phòng trống không?"
Lúc này Tịnh Lâm mới thấy hắn đang dắt ngựa, một bộ dáng phong trần mệt mỏi.

Tiểu nhị vội vàng nói: "Xin lỗi, đêm nay không còn phòng rồi!"
Thương Tễ mang theo tiếc nuối giơ tay chào Tịnh Lâm, nói: "Thật vất vả mới gặp được, lại phải cáo từ rồi.

Nếu chỗ này không còn phòng, ta đành phải đi tìm chỗ khác vậy."
Tiểu nhị hơi khom lưng áy náy nói: "Sợ là ngài sẽ phải đi mất công rồi! Lúc này các quán trọ đều đã đóng cửa hết, hơn nữa đều kín khách cả rồi."
Thương Tễ liền nói: "Như vậy..."
Tịnh Lâm vừa mới được hắn ra tay giúp đõ, lúc này cũng nên trả lại.

Vì vậy lúc Thương Tễ vừa cất bước y liền nói: "Hai lần này đều phải cảm tạ ngươi, nếu như không chê, liền ở cùng một phòng đi."
Thương Tễ nhìn lại, biểu lộ vẻ khó xử: "Đây chẳng phải là làm phiền rồi sao?"
Tịnh Lâm nhìn hắn: "Không sao."
Thương Tễ liền ném dây cương cho tiểu nhị, bên trong tự có người chuẩn bị nước nóng cùng đồ ăn.

Thời điểm hắn vén áo bước vào cửa nở nụ cười đối với Tịnh Lâm, nói: "Ngươi thật đúng là người tốt."
Bên kia nữ tử áng chừng túi kim châu bước qua cửa, luôn mồn nói với nam nhân đang ngồi bên trong: "Phát tài rồi!"
Nam nhân lại gần ngọn đèn cắn cắn viên kim châu, nữ tử liền nói: "Người này tính tình thật là kỳ quái! Vốn tưởng rằng hắn muốn chỉnh tên tiểu tử mặt trắng kia, ai biết lại là đưa tiền cho chúng ta!"
"Hắn bảo ngươi đi, cho ngươi tiền, ngươi chỉ cần làm theo lời hắn là được rồi." Nam nhân chua chát nói.

Nữ tử ôm lấy túi tiền, vẫn không hiểu: "Ngươi nói người này rốt cuộc là có cái tật xấu gì chứ..."
Thông báo nhỏ:
Vì công việc của mình dạo này rất bận, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi để dịch truyện thôi nên sẽ không có lịch đăng truyện cụ thể được.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.

Mình sẽ cố gắng hết mức để dịch nhanh xong chương nào sẽ up lên luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui