Tịnh Lâm nuốt xuống ngụm nước, dòng nước lạnh lẽo tràn qua cổ họng, cuối cùng cái vị ngọt ngấy cũng đã trôi đi.
Nhưng luồng nhiệt nóng từ dưới bụng lại bắt đầu dâng lên, cứ như sóng triều lan khắp toàn thân.
Tịnh Lâm nóng đến mức mồ hôi rơi không ngừng, đầu ngón tay cũng đã phiếm hồng.
Thương Tễ nhìn y, đã biết rõ trong rượu có thứ gì, lại vẫn muốn giả vờ như không biết gì cả, săn sóc hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Má Tịnh Lâm đã ửng đỏ cả rồi, nhưng y vẫn ngoan cường chống đỡ, thần sắc không thay đổi, gật đầu với Thương Tễ, nói: "...Vẫn còn ổn."
Thương Tễ nói: "Ta có một trạch viện ở trong ngõ, trong nhà cũng chỉ có hai ba tôi tớ, là một nơi thanh u yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Nếu như ngươi tin tưởng, ta liền dẫn ngươi đi."
Tịnh Lâm biết rõ dược tính chưa trừ, y xưa nay độc lai độc vãng, chưa bao giờ cùng huynh đệ đồng môn nói qua chuyện phong hoa tuyết nguyệt, căn bản không biết đến thuốc này vốn dĩ là thủ đoạn hạ lưu.
Cho dù có là người tu vi gần trăm năm, cũng vẫn chỉ là thân thể phàm thai, một mực trốn không thoát.
Lập tức chỉ muốn trở về tự mình giải quyết, liền khẽ lắc đầu.
"Đa tạ hảo ý." Y bấu mạnh vào lòng bàn tay mình, lấy đau đớn để tỉnh táo lại, "Không dám quấy rầy."
Thương Tễ cười cười, nhấc tay ý chỉ y có thể tùy ý rời đi, Tịnh Lâm quay người mới đi được vài bước, bỗng va vào vách tường lảo đảo chực ngã, người còn chưa kịp chạm đất, liền bị Thương Tễ từ phía sau ôm lên.
Cằm Thương Tễ sượt qua tóc mai Tịnh Lâm, chỉ như là vô ý, hắn nói: "Xem ra độc đã lan ra toàn thân, sợ là không cách nào tự mình loại bỏ được.
Ta làm người tốt đến cùng, giúp ngươi một đoạn."
Dứt lời đem tay người khoác lên vai, cất bước đi vào ngõ, Tịnh Lâm nóng đến mức đầu ngón tay cũng cảm thấy ngứa ngáy, mồ hôi thấm ướt y phục, khiến cho có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay Thương Tễ đang đặt bên hông.
Y hé mắt quan sát, thấy khuôn mặt Thương Tễ mông lung, thần thức đã rơi vào hỗn loạn, lời nói trong miệng như là nỉ non, cả người đều đã nhuyễn.
Nhưng y lại ngắt mạnh vào vết thương ở lòng bàn tay, muốn trì hoãn cảm giác khô nóng toàn thân, lưu lại một điểm thanh minh hàm hồ nói với Thương Tễ: "Đa tạ".
Thương Tễ giơ chân đá tung cửa viện, bước qua hành lang khúc khuỷu.
Viện tử này quả thực thanh u, ngay cả quỷ ản cũng không thấy được, cái gì mà "Hai ba tôi tớ", rõ ràng là do hắn nhất thời hứng khởi tạo ra.
Thương Tễ ôm người bước xuống bậc, tùy ý mở cửa một căn phòng.
Bên trong bài trí tinh tế, bức bình phong cùng giường đều đầy đủ cả.
Thương Tễ lại cố tình muốn mang Tịnh Lâm tránh khỏi bức bình phong, nhấc tấm mành bước qua một cửa động, bên trong là một hồ nước nóng đang tỏa hơi nước nghi ngút.
Thương Tễ thấy Tịnh Lâm đã nóng đến mức trán nhỏ giọt mồ hôi, cổ áo mở phân nửa, ngược lại cũng không vội, chỉ nói: "Ta có nghe nói qua về loại độc này...Có cần ta hỗ trợ không?"
Tịnh Lâm đã nóng đến mức thở ra nhiệt khí, lúc này ở trong màn hơi nước mồ hôi lại càng chảy không ngừng thấm vào quần áo không thoát ra được.
Y híp mắt nắm chặt cổ áo, chống người rời khỏi lồng ngực Thương Tễ.
Thương Tễ liền thả người ra, đem Tịnh Lâm đặt ở trong nước.
Tịnh Lâm đột nhiên xuống nước, luồng hơi nóng khiến y phải chống tay lên mép hồ để chống đỡ, dòng nước lạnh mới vừa uống lúc nãy giờ cũng đã trở nên nóng bỏng, vị ngọt ngào thấm đượm trong cổ họng, làm cho y vừa vô lực vừa nôn nóng.
Màn hơi nước mờ mịt khiến tóc mai y ướt đẫm, trong lúc nhất thời cũng không phân rõ được người đang ở phương nào.
Thương Tễ đã cởi áo ngoài của y ra, ngồi xổm xem xét bàn tay bị thương của Tịnh Lâm, đưa đến trước mắt đánh giá, đột ngột cười một tiếng, nói: "Ta đem kim châu trả cho ngươi, còn mang ngươi tới nơi này.
Ta xem như là người tốt?"
Tịnh Lâm giương đôi mắt ướt át lên mà nhìn hắn, thấy hắn đem một viên, lại một viên kim châu đẩy vào trong tay áo mình.
Hạt châu kia trượt theo cánh tay tiến vào trong áo, y phục bị dính nước dán chặt vào trên người, lại thêm hạt châu cộm đến khó chịu.
Thương Tễ dường như là biết y không thoải mái, ngón tay dài theo sát hạt châu tiến vào trong tay áo Tịnh Lâm, men theo cánh tay mò tìm.
Tịnh Lâm bị ngón tay hắn là cho cả kinh run rẩy, cổ họng bật thốt ra tiếng thở than vội vàng, lui bước muốn chạy trốn.
Thương Tễ lập tức xoay tay y lại giữ thật chặt, đùa nói: "Ta sắp nóng chết rồi, nếu không muốn ta giúp ngươi, vậy thì ngươi tới giúp ta đi, đoạn đường này ta làm người tốt cũng phải tính chút thù lao."
Đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ rút ra, mang theo ngón tay Tịnh Lâm đưa đến bên môi, bỗng cắn Tịnh Lâm một cái.
Tịnh Lâm lại tựa như nắng hạn lâu ngày gặp được trời mưa, ý muốn thu tay lại cũng không kịp, cần cổ bị giữ lấy ép ngẩng mặt lên, nhận lấy cái hôn của hắn ập tới.
Tịnh Lâm trong đầu nổ ầm, sau đó liền cảm thấy mơ hồ dị thường.
Y rơi vào trong làn sóng nước lay động, luồng nước nóng đánh vào bên eo.
Tịnh Lâm cảm thấy được nơi nào bị đau, làm cho y phải ngửa cổ thở dốc, bị giam cầm ở trong vách tường cùng trong nước trốn cũng không thoát, ngón chân từ từ cuộn lại, bên trong mơ hồ phảng phất như thấy bản thân cũng hóa thành nước, trở thành nước chảy bèo trôi trong sóng lớn dập dềnh.
Rắn chắc như tường sắt lấp lấy y, Tịnh Lâm tựa như bị vò nát.
Ngân quan lung lay muốn rớt, bị sóng nước vọt tới tóc liền tán ra trong nước, luồng nhiệt trong người y như bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Bức tường lại còn muốn đè lên y, thúc giục y mau hé miệng.
Cánh tay Tịnh Lâm víu lấy mặt tường, một câu 'Nóng' bị ghìm lại trong cổ họng, nuốt xuống.
Tịnh Lâm phút chốc mở mắt, thấy nóc nhà quen thuộc hiện lên trước mắt.
y xoay người ngồi dậy, nhìn hàng cây tùng ngoài cửa sổ.
Trời còn chưa sáng, y ở trong bóng tối sờ sờ tóc mai, một mảnh khô ráo.
Trong mơ hồ tựa như có cái gì đứt quãng, chỉ nhớ rõ nước thật là nóng.
Tịnh Lâm vén chăn lên, thấy y phục hoàn chỉnh, ngân quan đặt trên tiểu án, ngay cả hướng đặt cũng theo thói quen của y.
Y nhíu chặt lông mày, cả người ngoại trừ bên hông hơi đau nhức, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Sáng sớm khi Tịnh Lâm đi bái kiến phụ thân, trên hành lang gặp được Lê Vanh.
Lê Vanh thấy y, đưa một chén trà nóng tới, hỏi: "Bảo đệ ra ngoài ăn cơm, sao lại còn uống rượu cùng người ta?"
Tịnh Lâm chậm chạp nhớ lại, dĩ nhiên không nhớ rõ mấy tên lưu manh hôm qua.
Y uống trà nóng, nói: "Đánh đánh liền uống."
"Không làm bị thương là được." Lê Vanh nói, "Mấy ngày gần đây phụ thân muốn đảm nhiệm chức minh chủ, ngươi ngàn vạn lần không thể lơi lỏng."
Tịnh Lâm hắng giọng, hỏi: "Đêm qua ta làm sao trở về?"
Lê Vanh nhìn y, cười nói: "Khá lắm! Uống rượu đến váng đầu rồi sao? Là tự đệ trở về a."
Tịnh Lâm không có chút nhận thức nào: "Ta?"
"Đệ ngủ một giấc đến muốn quên hết rồi à." Lê Vanh cùng y bước xuống bậc, vừa đi vừa nói, "Ngủ hết cả một ngày đây! Còn tưởng vẫn là hôm qua cơ đấy."
Tịnh Lâm sững sờ, nói: "Ngủ một ngày?"
Lê Vanh chỉ chỉ y, nói: "Uống rượu hỏng việc!"
Tịnh Lâm hiếm thấy mà lộ ra ngạc nhiên, nhưng y rất nhanh đã đổi về dáng vẻ lạnh lùng, nói: "Vậy sao hôm qua không gọi ta dậy? Phụ thân sợ là đã chờ đến sốt ruột rồi."
"Phụ thân thông cảm đệ mấy ngày trước ở trên Minh Kim đài chịu khổ cực, không cho người quấy rầy đệ." Lê Vanh nói, "Trải qua việc lần này, đệ càng nên cẩn trọng hơn từ lời nói đến việc làm, đừng để cho các huynh đệ khác nắm được nhược điểm.
Phụ thân rất thương đệ, nên lúc trách phạt so với người khác sẽ càng nặng nề hơn."
"Ta không có chức phận." Tịnh Lâm nói, "Không có việc gì phải phạt."
"Lời tuy là vậy." Lê Vanh do dự một chút, nói: "Lần trước ta đi bắc địa giao thiệp cùng với Thương đế, vốn dĩ chỉ là làm qua loa cho xong chuyện.
Hắn hôm qua ngược lại gửi thiếp đến."
Tịnh Lâm chưa từng thấy long, trong lòng còn đang nghĩ đến chuyện khác, nên không trả lời.
Lúc hai người chuẩn bị bước vào đại sảnh, Lê Vanh bỗng hỏi: "Sao sau gáy đệ lại có vết cắn?"
Vẻ mặt Tịnh Lâm không hiểu, Lê Vanh cũng chỉ nhìn qua thấy sau gáy y bị cổ áo đè lên có điểm màu đỏ, không kịp nhìn kỹ, chỉ suy đoán nói: "Chắc là bị muỗi cắn."
Ngón tay Tịnh Lâm mò tới sau gáy, nói: "Chắc là vậy."
Lúc hai người vào sảnh đường, quân phụ đang nghe Đào Trí khua tay múa chân nói gì đó, thấy hai người họ đến, liền chỉ vào Đào Trí, nói: "Nghe một chút."
Đào Trí ưỡn ngực với hai người bọn họ, nói: "Tứ ca, Cửu ca, phụ thân sai ta đi trông coi phương Bắc đấy!"
Quân phụ thu nhận tám nghĩa tử, Tịnh Lâm nên xếp hàng thứ bảy.
Nhưng Tịnh Lâm thường xuyên bất hòa với các huynh đệ khác, nhượng lúc Thanh Dao vẫn đang bi bô tập nói, bị người khác lén hạ xuống hàng cuối cùng dạy gọi Cửu ca, Cửu ca.
Lê Vanh nói: "Đào đệ tuy là người nhạy bén, nhưng cũng chưa từng rèn luyện qua.
Phụ thân..."
Quân phụ đẩy nắp ấm trà, nói: "Việc này đã định, không cần phải nói nhiều.
Tịnh Lâm, mấy ngày trước trên Minh Kim đài làm rất tốt, mấy hôm này ta vẫn luôn suy nghĩ nên thưởng cho con cái gì.
Con có thứ gì yêu thích không?"
Tịnh Lâm nói: "Không có."
Quân phụ vỗ đầu gối mà cười, nói: "Tiểu tử ngốc, phụ thân một năm có thể thưởng cho con được mấy lần chứ? Con lúc thường vẫn luôn bôn ba bên ngoài, nhân dịp mấy ngày này, nên nghỉ ngơi cho tốt đi."
Quân phụ nhìn y, nói: "Bây giờ tu vi đã đến đâu rồi?"
Tịnh Lâm hơi trầm ngâm, nói: "Kém chút nữa là nhập Trăn Cảnh."
Quân phụ gật đầu tán thưởng: "Con mang thiên đạo, một lòng chuyên chú, xác thực so với người khác tiến bộ rất nhanh.
Đợi lúc vào Trăn Cảnh, có khả năng ích cốc, là có thể thoát khỏi phàm thai."
"Đúng thế, mong rằng phụ thân có thể phái y xuất môn." Lê Vanh nói, "Y tu hàng ma kiếm đạo, dùng hạo nhiên chính khí độ thân, tâm hóa Yết Tuyền, cần phải dấn thân vào hiểm địa, tình thế ngàn cân treo sợi tóc để tôi luyện.
Nếu như cứ để y ở trong nhà, bế quan trăm năm cũng chưa chắc có thể vượt qua được cảnh giới này."
Tịnh Lâm nghe bọn họ nói chuyện, lại có chút thất thần.
Y luôn có cảm giác mình đã quên mất một chuyện quan trọng, cố gắng nhớ lại chỉ thấy một mảnh mờ mịt.
Đêm trước y đã gặp người nào? Sao một chút cũng không nhớ ra được.
Ai đã động chân động tay với y?
"Tịnh Lâm." Tiếng gọi của quân phụ kéo thần thức Tịnh Lâm trở về, chỉ nói, "Như vậy thì, con liền lần thứ hai xuôi nam đi."
Tịnh Lâm đáp lời, lui thân ra ngoài.
Thương Tễ ngáp một cái, dựa vào vách tường thấy sắc trời dần tối.
Hoa Thường đang chọn món ăn, thấy thế hỏi: "Gia tối nay có còn ra ngoài không? Ngươi nếu như cứ ngủ ở bên ngoài hoài như vậy, buổi tối ta liền tự đi kiếm ăn."
Thương Tễ nói: "Ta giữ mình trong sạch như vậy, đâu phải thường xuyên qua đêm bên ngoài không về đâu."
Hoa Thường không gắp được đậu phộng, liền vứt đũa đi, dùng tay bốc.
Nàng ném hạt lạc, uống liền mấy ngụm rượu rất là thích ý, nghe vậy chỉ hỏi: "Vậy ngươi đêm trước đi nơi nào? Áo choàng cũng nhăn thành cái bánh quai chèo."
Thương Tễ than thở: "Bán mình độ người đi."
Hoa Thường sao lại dễ tin, Thương Tễ cũng không để ý đến nàng, ngón tay nhặt lấy một viên kim châu thường thường không có gì lạ, dưới ánh hoàng hôn xem đi xem lại, chỉ hừ lạnh.
Hắn gần đây không rõ nguyên nhân mà cứ hừ lạnh suốt, cũng không biết là đang hừ ai.
Hoa Thường nói: "Thiếp mời đã đưa rồi, tỷ tỷ cũng đã đi.
Trở lại bắc địa mà gặp phải người của Cửu Thiên môn, đánh hay là không đánh?"
Viên kim châu lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Thương Tễ, hắn nói: "Phía nam minh ước đã thành, một gậy xuống nổi lên sóng to gió lớn.
Ngươi cứ nói vậy với Ngọc Lâm, nàng sẽ biết phải làm thế nào."
Hoa Thường nghe ra được mùi vị, nói: "Ngươi không cùng chúng ta quay về?"
"Ta còn có nơi phải đi." Thương Tễ mắt nhìn mây mù trên núi.
"Ta xem Cửu Thiên Quân mấy năm nay cất công mài kiếm, đem kiếm mài đến độ lộ ra hết sự sắc bén, sắc đến không thể gánh vác."
Hoa Thường đá chân, nói: "Nếu như muốn thanh kiếm này dùng được lâu một chút, vậy thì phải đem ẩn giấu đi mới là thượng sách.
Cửu Thiên Quân bây giờ khiến cho y gây thù vô số, nếu nói là thương con, ta thấy không giống.
Huống hồ Tịnh Lâm bổn tướng làm kiếm, y tu hàng ma kiếm đạo cùng người khác bất đồng, là được ăn cả ngã về không, tính mạng cũng gắn liền với kiếm đạo, nếu tương lai gặp phải biến cố gì, mất đạo thì kiếm gãy, kiếm gãy thì thân vong, thân vong thì tâm cũng chết ——không gì có thể cứu vãn được."
"Đúng vậy." Trong mắt Thương Tễ lộ điểm gian xảo giả dối, "Muốn giết người này, công thân là hạ sách, công tâm mới là thượng sách.
Y bổn tướng làm kiếm, có thể đem tất cả công kích bên ngoài là mài giũa.
Lại bởi vì tâm cùng kiếm tương tự, tuyệt không tạp chất, vì vậy nhiều năm diệt yêu trừ ma cũng không bị tà ma xâm nhập, trước sau như một thủ vững kỷ đạo."
"Nhưng nếu y có thể giữ vững một lòng, càng áp chế thì càng mạnh mẽ, dầu muối đều không ăn sao?" Đuôi của Hoa Thường bỗng chốc phát ra, nàng suy tư nói, "Bổn tướng làm kiếm, nghiêm túc mà nói, không coi là hữu tâm.
Trong lồng ngực kia đều là lưỡi dao sắc bén, muốn phá vỡ tâm chí của y thật không dễ dàng, bằng không những năm này tà ma đối với y sao lại nghe tiếng mà chạy, sợ đến nhũn cả hai chân."
"Vậy thì cần phải xem y gặp phải ai." Thương Tễ xoay viên kim châu trong tay, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Luôn luôn có một kiếp.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...