"Tịnh Lâm" ngắm nhìn Tịnh Lâm, gã không nói cười tùy tiện, đuôi lông mày phủ sương giá, động tác giơ tay nhấc chân giống Tịnh Lâm như đúc, thậm chí cả khi cụp mắt phủi tay áo cũng đều giống nhau, chính là một Tịnh Lâm bằng xương bằng thịt.
"Trừ ma vệ đạo." Gã phì cười, "Bỏ ta giữ ai."
"Thiên địa anh tài." Cổ họng Tịnh Lâm hơi khàn, "Đều có thể thay thế được."
"Lấy tâm làm kiếm, không có kẻ nào có thể so sánh được.
Yết Tuyền ở trước mặt, cái gọi là anh tài đều trở thành những kẻ tầm thường." Gã ngừng lại, ngay cả lời nói âm thanh đều phảng phất giống như một người, "Thử hỏi chư vị đồng môn sư huynh đệ, ai có thể sánh vai?"
"Ngông cuồng." Tịnh Lâm nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Đủ ngông cuồng mới xứng với danh Lâm Tùng Quân" Gã nham hiểm mà nói, "Lâm Tùng Quân là phải đủ ngông cuồng, đủ kiêu ngạo, đủ tâm địa sắt đá, nếu không lấy gì vệ đạo? Nếu không làm sao sát sinh? Nếu không như thế nào hành thích quân phụ?"
Tịnh Lâm nhìn thấy chính là bản thân mình.
Y biết rõ tà ma đang làm rối loạn tâm thần y, nhưng y không cách nào không đếm xỉa đến.
Y cứ như vậy lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, dường như là nhìn thấy mấy trăm năm trước, y chính là điên cuồng như vậy.
Quay đầu lại là bờ.
Ngày ấy Chân Phật từ bi nói.
Tịnh Lâm, quay đầu lại là bờ.
Nhưng Tịnh Lâm lại nói cái gì?
Tà ma giơ tay rút ra Yết Tuyền kiếm, chầm chạp rút ra khỏi vỏ 'soạt' một tiếng ẩn chứa hàn phong, thân kiếm như lưu thủy hiện ra trong căn phòng tối.
Gã bước lên bậc thềm, giống như 500 năm trước, Tịnh Lâm buông thõng kiếm bước lên Cửu Thiên đài.
"Lâm Tùng Quân chính là tấm gương sáng của chính đạo." Tà ma đối diện với Tịnh Lâm, tựa hồ như Tịnh Lâm đang hỏi chính mình, "Ta làm sao có thể chết toàn thây được chứ?"
"Thân tán tam giới.", Tịnh Lâm nói, "Chết có ý nghĩa."
"Chính tay đâm từ phụ tư vị thật sự là thống khoái." Gã cong người phất nhẹ kiếm, "Một kiếm kia sẹt qua cổ, liền thấy đầu cha ngươi rơi xuống đất, máu chảy như suối.
Đây là cái đầu mà ta yêu thương nhất trên đời này, từ bên chân ta lăn xuống bậc thang, lăn lông lốc lăn lông lốc, tam giới cộng chủ liền đổi thành người khác, ta cầm kiếm vệ đạo, cuối cùng mất cả người lẫn vật, giết cha hành thích vua, một thân bị hủy sạch, đây là cỡ nào thống khoái!"
Đầu ngón tay Tịnh Lâm dần siết lại, môi cũng mím chặt, lại vẫn cứ vững vàng nói tiếp: "Không sai."
"Ta đã chết rồi." Tà ma 'ba' một tiếng bẻ gãy thân kiếm, vứt xuống dưới chân, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh, "Ta bình sinh giết người vô số, đã làm điều tồi tệ nhất, nhưng khi nhìn ta bây giờ, cũng phải tham sống sợ chết, cũng muốn kéo dài hơi tàn.
Luân hồi của thế gian này là một điều tuyệt vời, lúc đó là thiên chi kiêu tử, nay lại lại phải uất ức làm quỷ."
Tịnh Lâm nói: "Không sai."
Tà ma nhìn Tịnh Lâm, tiếng cười châm biếm vang vọng.
Gã ngẩng mặt nhìn về phía hắc ám, sương mù dày đặc từ phía sau gã đang lan ra bao lại căn phòng tối tăm, vây lấy hai mắt Tịnh Lâm, cũng che đậy khuôn mặt gã.
Gã nói: "Ngươi sao lại không chết sạch sẽ đi."
"Món nợ cũ còn chưa trả xong."
"Ngươi sao còn kéo dài hơi tàn đến bây giờ."
Tịnh Lâm nói: "Thẹn trong lòng."
Tà ma hóa thân thành sương mù dày đặc, như gió áp vào tai, như cơn ác mộng trong ảo cảnh.
Gã du tẩu bên tai Tịnh Lâm, sương mù cứ thế vây lấy toàn thân Tịnh Lâm, giơ năm ngón tay cũng không nhìn thấy.
Tà ma thút thít mà nói: "Thẹn trong lòng? Không ngươi là Lâm Tùng Quân, ngươi không gì không làm được hạo nhiên chính khí Lâm Tùng Quân.
Ngươi giết người không chớp mắt, ngươi không hề áy náy, bởi vì ngươi không có tâm."
Tịnh Lâm có nỗi khổ riêng, y không biết cái gì là đau, y có lẽ thật sự không có tâm, giống như đứng ở chỗ này nhận chỉ trích cũng chưa từng nhíu lông mày lấy một chút.
Sương mù dần lan rộng ra, trước mắt là núi mây lượn lờ, thông reo rì rào.
Cửu Thiên môn mở tiệc rượu nghênh đón khách nhân từ bốn phương tám hướng, muôn người quần tụ, chỉ vì muốn xem một trận cường đấu.
Nhưng khi nhìn thấy một hàng người đứng đó, thân mặc áo bào trắng đầu đội ngân quan, khí vũ hiên ngang, lại vẫn có một người quỳ gối dưới trướng quân phụ, thời điểm đứng dậy giống như hạc đứng trong bầy gà.
Y xoay người lại, Tịnh Lâm nhìn thấy rõ chính bản thân mình.
"Ngày hôm đó ngươi so kiếm với thủ vệ đài, ba mươi ba trận đều không bại, đánh bại quần hùng phong quang vô hạn.
Ngươi không hề quay đầu lại, nên tất nhiên ngươi không biết, chúng ta đứng ở sau lưng ngươi đã lâu, nhưng ngay cả một tiếng an ủi của phụ thân cũng cầu không được.
Người đỡ lấy cánh tay ngươi, tự mình mang quan cho ngươi, thậm chí còn than thở rằng bên trong Cửu Thiên môn sẽ không còn xuất hiện người nào khác giống như như ngươi.
Tịnh Lâm ngươi là kiếm của Cửu Thiên môn, là mặt mũi của Cửu Thiên môn, vậy thì chúng ta tính là cái gì?" Tà ma tự giễu, "Ngươi nhìn chúng ta, tựa như nhìn bùn đất, cỏ dại, ngươi xem thường sư huynh đệ đồng môn, trong thâm tâm ngươi cho là chúng ta xem trọng ngươi?"
Tịnh Lâm hoài nghi có một phần nào đó của vết sẹo đã bị xé toạc ra, khoét lấy da thịt, máu chảy đầm đìa.
"Không sao cả." y khàn giọng nói.
"Ngươi xưa nay tài trí hơn người." Tà ma nói, "Ngươi cho rằng Đạo ở trên người ngươi sao? Lúc ngươi tiễn ta lên đường, ngay cả một chữ cũng không chịu cho.
Người như ngươi, ngươi sao xứng với 'Đạo của chính mình."
"Ta giết ngươi." Tịnh Lâm nói, "Không sai."
Tà ma lập tức cười lớn: "Ngươi không sai, ngươi làm sao sẽ nhận sai? Ngươi cho dù có là kẻ ác độc nhất trên đời này, ngươi cũng có thể ra vẻ đạo mạo.
Nực cười, thật nực cười! Ngươi trái phải che đậy, ngươi cho rằng ngươi chính là người?" Gã bỗng nhiên lạnh lùng, nghiến răng nói: "Ngươi căn bản là không hiểu, người bình thường sẽ không chặt tay chân, vứt bỏ dục vọng của con người, giết cha mình! Người thường sẽ có máu thịt, lòng người không mang kiếm.
Ngươi nói người khác là ma, vậy còn ngươi? Ngươi là cái gì? Sao ngươi không dùng kiếm tự vẫn đi!"
Tịnh Lâm bất động như núi, y nói: "Chẳng lẽ giống như ngươi, người thường là có thể chiếm đoạt nữ nhân, vùi dập nhân tài, giết mẹ sao?
Tà ma nói: "Mạnh được yếu thua, bọn họ nên chịu!"
Tịnh Lâm ngước mắt, bình tĩnh nói: "Nếu mạnh được yếu thua, ta giết ngươi không sai."
Tà ma cười khanh khách, gã nói: "Ngươi thẹn trong lòng, ha—— ngươi thấy hổ thẹn, ngươi thấy chết mà không cứu, không phải cũng là mạnh được yếu thua sao?"
Thân thể tà ma dần tan ra, bốn phía tối lại.
Mồ hôi thấm ướt y phục của Tịnh Lâm, y nghe thấy phía bên trái đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của trẻ con, nữ hài gào khóc mà gọi: "Cửu ca, Cửu ca! Dao đau quá...Cửu ca!"
Bàn tay Tịnh Lâm siết chặt, ngay cả móng tay cũng bị siết đến đứt gãy.
Cổ họng y đến một chữ cũng không thốt ra được, phảng phất cả người chìm trong biển lửa, lại trầm mình trong hàn băng, đau đến khiến y phát run.
Đôi chân của nữ hài bị sương đen bao phủ, không còn hai chân, đau đến lăn lộn.
Sương mù kia hừng hực như liệt hỏa, thiêu đốt thanh âm của nàng, tiếng gào tê tâm liệt phế: "Cửu ca...Cửu ca cứu muội..."
Tịnh Lâm mạnh mẽ tiến lại gần, y nghiến chặt răng phát ra một tiếng nhỏ bé, đến cả gân xanh cũng đều lộ ra.
Ở đằng sau phía bên phải lại hiện ra một thiếu niên, vẫn còn giữ nét ngây ngô trẻ con, khắp nơi hoảng sợ nhìn Tịnh Lâm.
Nó ôm đầu co rúm lại, nghẹn ngào cầu xin: "Cửu ca, Cửu ca đừng giết ta! Cửu ca...Van cầu huynh! Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi!"
Tịnh Lâm chật vật dừng lại, nhìn đi nhìn lại.
Thiếu niên khóc đến khuôn mặt nhăn nhúm, nó khàn giọng nhào đến quỳ xuống ôm chân Tịnh Lâm, ngửa đầu cầu xin: "Cửu ca! Ta nhất định sẽ không tái phạm! Van cầu huynh, van cầu huynh mà..."
Nữ hài cũng bò tới, bọn họ kéo góc áo Tịnh Lâm, cứ như kéo lấy nhánh cỏ cứu mạng.
Tịnh Lâm bất động, thiếu niên kia phát ra tiếng hét đau đớn, ngực trào ra máu.
"Cửu ca...đừng giết ta..." Thiếu niên cuộn tròn người bị chìm dần xuống mặt đất, víu chặt lấy giày Tịnh Lâm, để lại những vệt ngón tay máu, nó cuối cùng cũng bị nuốt chửng, chỉ thấy trước khi chìm hẳn xuống dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, khinh miệt lại căm hận.
Nữ hài thiếp đi trên mặt đất, ngón tay còn siết chặt y phục của Tịnh Lâm, cũng không còn hơi thở.
Cổ họng Tịnh Lâm rốt cuộc tràn ra tiếng thở dốc, y muốn đỡ lấy cái gì, nhưng xung quanh lại không một bóng người.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Tịnh Lâm lần thứ hai nhìn lại, thấy Lê Vanh đang kinh ngạc mà nhìn y.
Tại một khắc này Tịnh Lâm như bị vứt vào trong chảo dầu sôi, bởi vì chính là thời khắc này, y cùng với Lê Vanh huynh đệ phản bội, cho đến khi y chết, cũng sẽ không bao giờ xưng huynh gọi đệ với Lê Vanh nữa.
Lê Vanh nói: "Đừng vội nói gì, lấy mạng đổi mạng, ta đã mang về."
Hắn buông tay ra, vảy rồng rì rào rơi xuống.
Tịnh Lâm lui lại một bước, giữa môi răng tràn ngập vị tanh của máu.
Lê Vanh nói: "Đệ đã tới chậm rồi.
Chuyện này xem như đã kết thúc, có được hay không? Sau này đừng làm như vậy nữa, sư huynh có thể thay đệ gánh vác, cũng chỉ đến thế mà thôi." Hắn bước đến gần, "Tịnh Lâm..."
Tịnh Lâm đột nhiên nhắm mắt lạnh giọng: "Lăn ra đây!"
Tất cả hình ảnh liền tan biến, tà ma hóa thành gió thổi lướt qua, gã cười nói: "Ngươi tham hay không tham? Ngươi cho rằng mình có thể cứu người, nực cười hai lần đều là sai lầm, ai cũng không cứu được! Lâm Tùng Quân, ngươi ai cũng không cứu được!"
"Ngươi đáng chết!" Linh hải của Tịnh Lâm đột nhiên trào ra từng sợi linh khí, tóc y tung bay, chỉ thấy địa phương vốn trống rỗng bỗng nhiên xoay chuyển lăn lộn, một thanh kiếm cũ kĩ loang lổ máu xuất hiện.
Chuông đồng vang lên 'đinh đương', kinh đô bên trong chuông đồng lập tức dập dờn bồng bềnh, hình thành tiếng chuông như làn sóng.
Tà ma tụ sương mù lại thành hình, là hình ảnh thiếu niên vừa mới khóc lóc cầu xin.
Mặt gã trắng bệch như tờ giấy, cười chế nhạo: "Bằng vào bộ dạng phế vật hiện giờ của ngươi, còn vọng tưởng có thể nắm giữ sinh tử của ta một lần nữa sao? Tịnh Lâm! Ngươi cũng biết một kiếm xuyên tim của ngươi, vứt ta vào trong huyết hải, chịu đựng thống khổ bị vạn quỷ cắn nuốt kia! Ta mỗi một ngày, mỗi một ngày đều hận! Ta chịu đựng mọi khổ sở! Chính là vì có một ngày báo thù rửa hận!"
"Hận." Hàm răng Tịnh Lâm cắn nát cái chữ này, ánh mắt y như sương giá, " Trên đời này, ai có gan dám cùng ta nói hận!"
Tà ma hoa tay giữa không trung, chỉ thấy một thanh kiếm giống như Yết Tuyền kiếm theo tiếng mà ra.
Gã kiêu ngạo ngập trời, khinh bỉ mà 'phi' một tiếng, nói: "Ta đầu tiên nuốt vạn người trong thành tại quần sơn vào bụng, sau lại nuốt một nửa thân xác của Sanh Nhạc thần nữ, tối nay cho dù là Lê Vanh đến cũng có thể toàn thân thoát ra!"
Căn phòng tối chợt nổ tung, lão hoàng đế ho ra máu trốn vào sau màn, thấy ánh sáng xanh hiện lên, thiên hà đảo nghịch.
Tà ma cầm trường kiếm trong tay, vọt đến trước người Tịnh Lâm.
'Ầm' kiếm phong va chạm, Tịnh Lâm rõ ràng tay không tấc sắt, lại thấy tà ma nửa đường dùng kiếm ngăn cản, kình phong theo ánh sáng xanh bao vây lấy hai người trong đó.
"Tay ta cầm Yết Tuyền!" Kiếm của tà chém đến như vũ bão, xé rách góc áo của Tịnh Lâm, gã tàn nhẫn nói, "Ta chuyên tâm học kiếm, ta đã học theo ngươi đến giống nhau như đúc! Thế gian này liền có thể không có ngươi, tự có ta đến thế thân!".
Xin hãy đọc truyện tại _ Т R U M t r u y e n .m E _
Cọ sát phát ra tia lửa, tà ma bạo phát cương phong khiến Tịnh Lâm phải trượt lùi lại mấy tấc, tà ma được thế xông lên: "Ta muốn danh tự Lâm Tùng Quân này ngày càng trở nên dơ bẩn! Càng hung ác! Nếu không chỉ có ta hận ngươi, người trong thiên hạ này đều phải hận ngươi." Gã như một kẻ điên mà cười to: "Tịnh Lâm! Giết vạn người là ngươi, diệt thiên lương là ngươi! Ngươi là kẻ đáng chết!"
Tịnh Lâm xuyên qua kiếm nhìn gã, nói: "Sắt cùn vô danh, kỳ danh không xứng."
Hai người đột ngột tách ra, lại nhanh chóng lao vào một chỗ.
Linh khí tà ma ngập trời, chỉ thấy màn đêm gió thổi ào ạt, mây đen tụ lại, sấm sét vang ầm ầm.
Tịnh Lâm không địch lại Linh Hải, lại có thể chuyển hóa lực, hai tay bị gió thổi đến xuyết hiện tơ đỏ, máu chảy xuống tí tách.
Thiên địa biến sắc, tà ma nói không sai, gã đã nuốt vạn người trong quần sơn, sau lại ăn một nửa thân xác của Sanh Nhạc thần nữ, còn được ma quỷ trong huyết hải gột rửa, có là Túy Sơn tăng đến cũng không ngăn được.
Áo bào của Tịnh Lâm bay phần phật, y dốc hết Linh hải nghe tiếng chuông trong gió hóa ra một thanh tàn kiếm, bàn tay lập tức hóa ra một nửa thân kiếm.
Thanh kiếm đã từng vang danh thiên hạ Yết Tuyền theo ý chủ nhân mà hiện ra, thân kiếm thủng lỗ chỗ, tận tước phong mang, nát đến không thể nát hơn!
Cổ tay tà ma lật lưỡi kiếm, nói: "Vân Sinh nên cảm ơn ta! Ngươi còn sống, hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên! Bây giờ ta kề kiếm vào cổ ngươi đi gặp hắn, không phải là một niềm vui lớn sao!"
Tịnh Lâm ngưng tụ lực vung kiếm, chỉ thấy kiếm khí ẩn phong càn quét.
Tà ma nhấc cánh tay lên hóa giải, trông mèo vẽ hổ đáp trả một đòn vang dội.
Cuồng phong ập vào mặt, gió như lưỡi dao ào đến.
Tịnh Lâm nắm chặt thanh kiếm vừa hiện ra, thanh kiếm tàn tạ cũ kỹ vừa rơi xuống lòng bàn tay, y liền tràn đầy khí thế, cho dù Linh hải cách biệt xa, lại vẫn như bàn thạch vững vàng đứng trước cuồng phong bạo kích.
Tịnh Lâm khẽ thở dài một tiếng.
Mặt đất theo sau cung điện bị đập nát, máu cùng mồ hôi đan xen lẫn lộn bắn tóe lên mu bàn tay Tịnh Lâm, một luồng cường lực mênh mông rót vào cánh tay.
Linh hải của Tịnh Lâm bỗng nhiên tăng vọt, huyết gỉ trên Yết Tuyền kiếm nháy mắt tiêu tán, hàn mang chợt hiện, trong màn sấm sét ầm vang, một đạo ánh kiếm mang khí thế kinh thiên động địa.
Kiếm của tà ma khiếp sợ lệ khí, nháy mắt đứt đoạn.
Tinh vân đột biến, sóng gió gào thét, chiêu kiếm như chứa đựng thiên quân vạn mã, dẹp yên vạn trượng.
Yết Tuyền ra khỏi vỏ! Thần quỷ quỳ phục!
Tà ma rít gào, gió cắt qua người, máu bắn tung tóe.
Gã đau đớn gầm nhẹ một tiếng, thanh kiếm trong tay nát thành bột mịn.
Khuôn mặt Tịnh Lâm dính máu, y thở dốc, giữa lúc trời long đất lở vẫn đứng sừng sững không gục ngã.
Yết Tuyền tiên tan, Tịnh Lâm lảo đảo lui lại vài bước, yên lặng nhìn sang.
Trong ánh mắt rét lạnh kia Thương Tễ gần như muốn lùi bước, nhưng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy một Tịnh Lâm như vậy, ánh mắt hàm chứa hung ác, toàn thân Tịnh Lâm đều mang sát ý, nhưng lại cảm thấy sung sướng quỷ dị.
Ngón tay Tịnh Lâm nhiễm đầy máu, Thương Tễ men theo cánh tay trượt tới lòng bàn tay y, nhấc đến bên môi, không chút lãng phí mà liếm sạch.
Máu kia tiếng vào khoang ngực, hóa thành một mảnh nhu hòa, nóng đến khiến Thương Tễ kéo lấy cánh tay y, ôm đầy cõi lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...