Thương Tễ nghe được tiếng khóc của Thảo Vũ xa dần, thân thể giống như khụy xuống trên mặt nước, cảnh vật bốn phía nhất thời vỡ thành từng mảnh trong suốt.
Hắn như vừa tỉnh khỏi giấc mộng dài, bên người đột nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa trong lòng chìm xuống, chỉ thấy Tịnh Lâm cuộn tròn thân thể thống khổ.
"Chuyện gì thế này?" Thương Tễ đỡ người dậy, chạm đến một mảng lạnh lẽo.
"Bệnh cũ phát tác." Tịnh Lâm che miệng: "Canh giờ sắp tới, Đông Lâm muốn chết."
"Hắn vốn một lòng muốn chết, dù cho có cứu được, cũng không cứu sống được." Thương Tễ niết tay Tịnh Lâm, thấy giữa môi y vẫn còn vệt máu hồng, cau mày nói: "Bất quá là đi vào trong ảo cảnh một lần, sao ngươi lại suy yếu đến mức này?"
Tịnh Lâm hết sức ủ rũ, y nói: "...Không đúng, cho dù hận ý của Tiền phu tử đã đánh động đến La Sát điểu, nhưng cũng không đủ để kéo nó đến nơi này." Y dần khép mắt, qua nửa ngày: "Đông Lâm chắc chắn đã làm cái gì đó.
Trước khi hắn rơi đầu, ta muốn đến gặp hắn một lần."
Đông Lâm nằm rạp người, nghe dưới đài ồn ào không dứt, ánh nắng chói mắt.
Cổ hắn chạm đến cái rãnh kê đặt đầu thô ráp, đao phủ đã giẫm lên lưng hắn.
Đông Lâm dùng sức thở dốc, trán bị phơi nắng túa ra mồ hôi.
Thức ăn bị ném đầy trên đất bẩn, máu gà huyết chó đồ ăn quả hỏng dập nát toàn bộ vứt vào một chỗ, bị tuyết phủ đến tanh tưởi, hiện giờ toàn bộ ném lên người Đông Lâm rơi vào trong miệng mũi hắn.
Không đến một lúc, hắn cũng sẽ nhập vào trong đó, biến thành một cỗ thịt rữa, một bãi máu bẩn.
"...Đông Lâm." Trong đám người chen chúc có ai đó đang gào khóc, nữ nhân khóc lóc om sòm tức giận mắng, xô đẩy người khác chen vào bên trong.
Hoa Đễ nhón chân, vượt qua tầng tầng đầu người, nhìn thấy mặt Đông Lâm.
Nàng thất hồn lạc phách nhìn Đông Lâm, càng thêm mạnh mẽ mà đẩy người ra: "Tránh ra...tránh ra! Đều tránh hết ra cho lão nương!"
"Chen chúc cái gì chứ!" Trong đám người có nam nhân trở tay đẩy nàng, mắng: "Ta đang bảo đàn bà nhà ai không biết xấu hổ, chen chúc trong đám đàn ông! Hóa ra là kỹ nữ trong ngõ hẻm!"
"Phi!" Hoa Đễ phun nước bọt đầy mặt hắn, kéo lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: "Kỹ nữ thì có làm sao? Kỹ nữ bẩn giường nhà ngươi chắc? Ánh mắt gian tà nhìn người lão nương, ngươi so với kỹ nữ càng tiện! Tránh ra! Bằng không lão nương cho ngươi một trận đến không phân biệt được phương hướng."
"Ôi chao, ôi chao!" Nam nhân lôi kéo tay Hoa Đễ, hướng má mình vỗ nhẹ, miệng lưỡi trơn tru nói: "Chúng ta có thể cho ngươi bạch quát(?), ngươi có phải cũng nên cho ta bạch..."
Gã còn chưa dứt lời, đã hóa thành tiếng kêu rên.
Hoa Đễ đạp người xuống, bàn tay nắm lấy đầu hắn cú thế đập mặt gã xuống đất.
Xung quanh hỗn loạn, ai cũng không ngăn được sức lực này của Hoa Đễ, nàng cho gã mấy cái bạt tai như trời giáng, mới chỉnh lại vạt áo, chống nạnh lườm chung quanh.
Hoa Đễ mắng chửi đến mức phải dừng lại thở dốc, nàng lau nước mắt, dùng sức chà xát, ngang nhiên nói: "Lão nương hôm nay không phải là kỹ nữ, ta cũng không phải đến để góp vui."
Nàng và Đông Lâm hai mắt nhìn nhau, Đông Lâm nghe được nàng nói.
"Ta tới để đưa phu quân ta."
Gã đàn ông kia chửi ầm lên: "Đây là kẻ nào chứ! Ác quỷ đã giết cả một nhà Trần gia! Được lắm, chỉ có kẻ hung tàn bực này mới chịu nổi ngươi! Ngươi lại còn dám đánh người? Nhân tình của ngươi đã giết cả nhà nghười ta, phải đền mạng là đáng đời!"
"Ngươi thì biết cái đếch gì!" Tiếng Hoa Đễ sắc nhọn: "Há mồm nói bậy!"
"Nha phủ đã dán bố cáo trắng đen rõ ràng! Ngươi có nhận thức được không hả?" Đám đàn ông hai bên kích động: "Loại nữ nhân ác quỷ này cũng là loại tốt đẹp gì! Nhất định cũng là tâm địa rắn rết! Không chừng vụ án này cũng có dính líu đến ả ta! Đánh! Người nhà học Trần chết mất bốn người, dựa vào cái gì mà hung thủ chỉ có một người đền mạng? Đánh chết ả! Thêm một mạng đền một mạng."
"Đánh chết ả!" Có kẻ phấn khích: "Vì người nhà họ Trần báo thù!"
Hoa Đễ bị ném tạp vật vào người, nàng né tránh không kịp, tay chân bị đám người đó ghì chặt lại.
Vô số khuôn mặt đan xen ở trước mắt, nàng bị đập đến xương cốt đau nhức.
Đuôi tóc bị lôi kéo, tiếng khóc của nàng khó mà đè nén, cắn răng liều mạng bò đến gần Đông Lâm.
Đông Lâm hai tay bị trói phía sau giãy giụa muốn đứng lên, đao phủ sợ hắn muốn chạy trốn, liền giẫm mạnh lên lưng hắn.
Đông Lâm bị đè lên tào khẩu, hai mắt sung huyết.
"Dừng tay." Đông Lâm rống lên: "Con mẹ nó mau dừng tay! Giết người đền mạng, đao cứ hướng đến trên người ta! Người là ta giết, thi thể là ta phân, cùng nàng có can hệ gì chứ!"
Hắn há miệng thở dốc, hàm răng nghiến đến kêu răng rắc.
"Đến đây! Nhằm vào ta đây này! Ta không chỉ giết người nhà họ Trần, ta còn phân thây bọn chúng ra." Hắn còn cười từng hồi, giãy giụa khiến cần cổ đỏ lên, dáng vẻ phát điên khiến trong lòng bọn họ đều nghĩ hắn chính là kẻ liều mạng, " Ta giết một kẻ, lại giết một kẻ! Trần Nhân trước tiên gãy chân, là ta giẫm nát chân gã.
Ta không dùng đao để giết gã, ta dùng mộc trượng đập nát mặt gã khiến người vật khó phân! Ta vì sao phải phân thân chứ, vì ta muốn chúng đến hoàng tuyền cũng không vào được! Cái gì súc sinh đạo, ta muốn bọn chúng thành cô hồn dã quỷ, không có kiếp sau!"
Đông Lâm chảy nước mắt cười ha hả, hắn nói: "Sảng khoái, đây chính là việc làm ta vui nhất trong cuộc đời này! Các ngươi còn đứng đó làm cái gì! Giết ta, mau giết ta!"
Đương trường sợ hãi, tiếng kêu đánh kêu giết ngược lại bị hắn làm cho hoảng sợ.
Bọn họ giống như chim cút, hoảng loạn lùi về sau.
Hoa Đễ bò dậy, lảo đảo bò đến trước đài.
"Ta kêu ngươi biết bao nhiêu lần, nhưng ngươi chưa từng dẫn ta đi." Hoa Đễ phi một tiếng, bàn tay đánh mạnh một cái lên mặt Đông Lâm, nàng nghẹn ngào, lã chã rơi lệ, mắng: "Lần này thì tốt rồi! Chân chính biến thành ma quỷ rồi.
Ngươi đi đoạn đường này, ta phải làm sao bây giờ? Hài tử làm sao bây giờ?"
"Dưới đáy tráp của nàng có một cái túi vàng." Đông Lâm cắn chặt ống tay áo của nàng, cuối cùng cúi đầu, hôn lòng bàn tay Hoa Đễ, nói nhỏ: "Biết nàng tiêu xài phung phí, thói quen không giữ được tiền, cho nên giấu ở dưới đáy.
Nàng trở lại, lấy nó chuộc thân với tú bà, chỗ còn lại, mang theo người, đi chỗ nào cũng được, nàng..."
Hoa Đễ hung hăng tát hắn một cái.
Đông Lâm lệch đầu, trái lại càng ôn nhu.
"Ta xin lỗi nàng." Hai mắt hắn rưng rưng: "Chậm trễ quá lâu, để nàng đợi một năm rồi lại một năm.
Nữ nhân ngốc, sau này có theo người khác, ngoài miệng nhớ chừa chút tình cảm." Hắn nói xong vội vàng nở nụ cười, nói: "Thôi, nàng không muốn cũng đừng miễn cưỡng sửa lại, cứ để cho kẻ kia phải chịu.
Hắn có được phúc phận của ta, cho ngươi mắng cả đời là đúng."
Hoa Đễ xoay đầu Đông Lâm lại, liều mạng kề sát mặt hắn, nàng giọng căm hận nói: "Ta lần này đúng là ngu xuẩn! Ngươi muốn bỏ ta lại một mình mà đi ư! Đi theo lão bà kia của ngươi cùng tiêu dao, ta không cho! Ta càng muốn đi theo ngươi! Bọn họ chém đầu ngươi, ta liền đập đầu chết ở chỗ này, ta muốn đi theo ngươi, ta muốn đi theo ngươi!"
"Ta ai cũng không muốn mang theo." Đông Lâm quay đầu kề lên trán Hoa Đễ, hắn đột nhiên cười ra tiếng: "Con gái ta đã ở phía trước, lòng ta thống khoái.
Ta đã tìm khắp Trung Độ, lòng ta cho là đời này không còn cơ hội gặp lại, thật nực cười ta đã quên, chết rồi liền có thể thấy được."
"Lão nương không cho phép!" Hoa Đễ ôm hắn: "Ngươi sẽ quên mất ta, ngươi cuối cùng lại quên mất ta! Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy, ngươi muốn bỏ lại ta đi cùng người một nhà khoái hoạt!"
Đông Lâm nói: "Thế gian này hai cái đùi nam nhân còn nhiều mà, cái nào so với Đông Lâm cũng đều tốt hơn."
"Đúng vậy, ai so với ngươi cũng đều tốt hơn." Hoa Đễ nói: "Nhưng sao lại khiến ta không gặp được người khác, mà cứ phải là gặp ngươi.
Chính là oan gia đến đòi nợ, nửa cuộc đời này dù sao cũng là ngươi ghi nợ, bây giờ trả lại cho ta, cũng là hoàn trả cho ta một đời nhớ nhung."
"Không được." Đông Lâm nói: "Kiếp sau lại nói, đời này nàng nhất định phải đi hết.
Gặp ta đã bị trì hoãn nhiều rồi, sau này không có ta chính là thật nhẹ nhõm.
Hai ngày này nàng cũng phải sống thật vui vẻ, đi thôi, về nhà đi, cầm vàng đi chuộc thân.
Ta nhất định sẽ chờ nàng."
Canh giờ đã đến, nha sai đứng cạnh quan phủ tiến lên túm người, Hoa Đễ ôm hắn không chịu buông tay, nha sai không kéo ra được, đành phải sai mấy người đến kéo Hoa Đễ ra.
Hoa Đễ không ngừng chửi rủa, cũng không ngăn được mình bị lôi về phía sau.
Chân nàng kéo trên đất, cách đài càng ngày càng xa.
Đông Lâm trên lưng trầm xuống, nhìn thấy mộc bài ghi tên hắn rơi xuống, phía sau đao phủ giương đao, kèm theo tiếng hô vang.
Trán hắn đau rát, cắn răng không nhịn được hô lên một tiếng.
Lưỡi đao "răng rắc" chém xuống, đầu người nháy mắt rơi xuống đất.
Tiếng hét chói tai của Hoa Đễ im bặt, ngã xuống ngất xỉu.
Quỷ sai ở hai bên đợi đã lâu đồng loạt quăng dây xích, chụp lại hồn phách Đông Lâm đang muốn đi.
"Không tốt." Tịnh Lâm từ giữa không trung hiện thân, xoay người ném xuống chiết phiến: "Để hồn phách hắn lại!"
Gió lạnh theo chiết phiến bắn ra, xích sắt của Quỷ sai bị ghì xuống, bị Tịnh Lâm cách không cố định tại chỗ không kéo đi được.
Hắn ngửa đầu vừa nhìn, thấy mắt hoa đào xinh đẹp của Tịnh Lâm, chưa từng gặp bao giờ, liền biết Tịnh Lâm chắc chắn đã dùng thủ thuật thay đổi dung mạo che mắt người ngoài.
Quỷ sai có gắng dịch người, quát lên: "Hoàng tuyền chấp tuần, kẻ nào dám lỗ mãng.
Ngươi chờ tên đạo tặc này, chờ cũng thực lâu!"
Hắn vừa dứt lời, trước mặt liền hiện lên vô số bóng đen như giấy.
Tầng tầng lớp lớp quỷ sai đè lên nhau đồng loạt vung lên xích sắt, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hàng ma trượng mãnh liệt xuyên tới trấn ở trung tâm, Túy Sơn tăng chống một chân mà đứng, hai tay chắp trước ngực, ra sức đẩy một cái, lập tức kim quang ngập trời.
"Khiến lão hủ thật dễ tìm!" Cái nón rộng vành của Túy Sơn tăng hất lên, lộ ra khuôn mặt vô lại của hắn, hắn cười lạnh: "Lần này xem ngươi chạy được đi đâu."
Kim mang hiên lãng, Tịnh Lâm phản chân, một tay kéo Thương Tễ ra.
Thương Tễ hiện ra trong không trung, lại một lần nữa đứng trước miệng con sóng lớn.
Thương Tễ giống như đá cầu mà đem kim mang một cước đá lên, xoay người giáng một đòn.
"Từ biệt nhiều ngày." Thương Tễ tràn đầy tà khí: "Lão đầu, lại tiếp ta mấy chiêu."
Túy Sơn tăng xoay tay đem sóng to gió lớn hóa thành mây khói, hắn nói: "Ngươi quả nhiên không phải yêu vật tầm thường."
"Đó là tất nhiên." Thương Tễ không để ý lắm: "Trong thiên địa này ta là duy nhất, bảo bối lắm đấy.
Hôm nay gặp đúng lúc ta đang đói bụng, không bằng ngươi lại đem linh khí còn lại giao ra đây, cũng coi như là nửa sư phụ của ta."
"Một ngày sư phụ cả đời vi phụ." Tịnh Lâm ở phía sau nhỏ giọng: "Ngươi không phải sẽ gọi hắn là cha sao? Hắn còn không nhiều tuổi bằng ta đấy."
"Muốn làm cha ta." Đầu ngón tay hắn nắm vai Tịnh Lâm, dựa người vào rành rọt từng chữ nói: "Không có vài phần tư sắc thì không thể được.
Làm sao, hắn không làm được, ngươi có muốn thử chút không?"
"Lần đầu tiên làm cha." Tịnh Lâm nói: "Kêu một tiếng nghe thử, xem có thích hợp hay không."
"Ta nếu gọi chắc chắn sẽ dễ nghe." Thương Tễ ghé sát tai: "Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"
Tịnh Lâm theo ánh mắt Thương Tễ nhìn vào cổ áo đang mở phân nửa của mình, xương quai xanh ẩn hiện.
Y hơi nhíu lông mày, nhẹ nhàng nói: "Món sườn dễ dàng nhai, ngươi thử xem."
Tiếng nói vừa dứt, sau lưng Thương Tễ vang tiếng gió rít gào.
Hắn cười với Tịnh Lâm, đột nhiên cúi người.
Hàng ma trượng càn quét mà đến, Tịnh Lâm giơ tay nắm lấy chiết phiến, một mặt mở ra, lui về sau vài bước.
"Ta thân kiều thể nhược, tứ chi không còn chút sức lực nào." Y gõ gõ chiết phiến trên cằm, giơ giơ lên: "Nhờ cả vào ngươi, bé ngoan."
"Chiếm tiện nghi của ta thì phải hoàn trả gấp bội." Thương Tễ một tay ngăn cản hàng ma trượng, vững vàng treo ngược người lên.
Túy Sơn tăng chỉ cảm thấy kim trượng trong tay như vách tường khổng lồ kìm hãm, lại bị Thương Tễ kéo làm lay động.
Vẻ mặt hắn không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại hoảng sợ dị thường.
Đây đúng là một con cá chép lợi hại, không chỉ ăn linh khí của hắn, còn có thể dung hòa một thể.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, đến hàng ma trượng không phân biệt được hơi thở của hắn là địch hay bạn!
"Huy Án!" Túy Sơn tăng hô: "Ngươi còn chờ cái gì! Mau ra đây giúp lão tử bắt lấy bọn chúng!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...