Nam Thiền


Mùa xuân vội vàng đi qua, mùa hạ đã tới.
Đông Quân ở trong Diêm vương điện ung dung tự tại, liền đem mệnh phổ trong Trung Độ ra lật xem từng người một.

Phệ La thấy hắn hưng trí bừng bừng thì vô cùng lo lắng đề phòng, chỉ sợ hắn tùy tiện thêm vài nét bút lên trên, sửa lại mệnh phổ của người ta.
"Vốn dĩ dựa theo quy tắc, là không thể để cho ngươi xem." Phệ La đè chiếc nón rộng vành xuống, che lại ánh mắt của Đông Quân mà nói.
Đông Quân nhấp một ngụm rượu, chừa lại cho hắn cái bóng lưng, chống đầu, tiếp tục lật sách, nói: "Bao nhiêu chuyện lớn xảy ra, trời cũng sập xuống rồi, đâu còn cái quy tắc gì nữa.

A, người này có chút thú vị, nói hắn sinh ra ở..."
Đông Quân ngừng nói, liền cười một tiếng.
"Đây không phải Lê Vanh sao, hắn đã đi xuống rồi?"
Phệ La nhấc chiếc nón rộng vành lên một chút, nhìn vai Đông Quân, đáp: "Hắn là quân thần chẳng làm gì được, giết cũng không giết được, cũng chỉ có thể để hắn hạ giới vào trong Trung Độ, trải qua tám kiếp, nếm thử đau khổ.

Phá Tranh thương bây giờ đã bị niêm phong ở dưới Đông Hải, hắn xuống vài ngày rồi."
Đông Quân tiếp tục nâng chén, nói: "Thật là hời cho hắn, ta cũng muốn vào Trung Độ chơi một chút."
Phệ La lập tức nói: "Trong Trung Độ rất nhiều người, ngươi mau đi đi, sẽ không cô quạnh chút nào."
Đông Quân nói: "Ngươi vội vàng muốn ta đi, ta càng không đi, ở lại đây chơi vui hơn."
Phệ La nhụt chí, đứng dậy bước đến cửa, liền quay đầu lại nói: "Gần đây ta sự vụ bận rộn, không có thời gian chơi với ngươi."
Đông Quân phất tay một cái, đến đầu cũng không thèm quay lại.

Hắn bây giờ không giữ chức vị một thân nhẹ nhàng, chính là không chỗ để đi, liền ở tại Diêm vương điện trốn tránh sống nhàn rỗi, những người không có liên quan một mực không gặp.

Hắn làm người phóng túng không thích vào khuôn phép, uống say liền ngủ, ngủ một giấc mấy ngày, tỉnh lại tiếp tục nhàn nhã uống rượu, tiền đồ không thèm lo.
Phệ La không hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy bộ dạng của hắn không giống như là có thể đảm đương trọng trách lớn.

Cửu Thiên cảnh sụp đổ, Lê Vanh phong thương xuống hạ giới chịu khổ, Vân Sinh vẫn luôn bị giam giữ tại Đông Hải, quân thần thưa thớt đến cùng chỉ còn hắn cùng với Lâm Tùng Quân, nhưng hắn không những không đi ra ngoài, thậm chí còn không muốn gặp ai.
Người này nếu sinh ra ở trong Trung Độ, tất chỉ là một công tử bột du thủ du thực!
Phệ La suy xét trong lòng, ngoài miệng không dám nói ra, hắn lại nghĩ nghĩ lại.
Công tử bột cũng được, chỉ bằng vào khuôn mặt này, mặc cho hắn ăn chơi trác táng cũng tình nguyện.

Phệ La còn chưa bước ra khỏi điện, đã có quỷ sai chậm chậm chạy tới, báo với hắn có tiểu Phượng hoàng phương bắc đến.

Phệ La bước nhanh ra tiền sảnh, quả nhiên thấy A Ất cẩm y xa hoa, đang ngồi trên ghế chọn điểm tâm trong đĩa.
"Nghe nói Đông Quân cũng đang nghỉ ngơi ở chỗ của ngươi, vậy ta cũng không cần tốn công chạy đi đâu nữa." A Ất lần mò trong ống tay áo, móc ra hai tấm thiệp mời.
Phệ La thấy hắn thực đẹp, không khỏi nổi lên ý cười, nhận lấy thiệp mời xem qua, vừa nhìn sắc mặt lập tức xấu đi, "Thiếp mời này đưa cho ta? Ta không cần! Đế quân thành thân, ta không đi."
A Ất lau tay, cảm thấy tiểu tử này thực không hiểu quy củ, không khỏi hừ một tiếng, "Dù sao thiếp mời này ta đã đưa đến, có tới hay không là chuyện của ngươi.

Bất quá đế quân nhớ kỹ ngươi, đặc biệt dặn dò ta, bảo ta nhắn với ngươi một tiếng, không phải chỉ có hắn cùng Lâm Tùng Quân thành hôn, mà cả Thiên Ngọc cũng phải cùng Tả Thanh Trú trăm năm hảo hợp.
Phệ La lúc này muốn quẳng luôn thiệp mời đi, hắn nói: "Ta cùng với đế quân không thù không oán, hắn vì sao phải đâm ta một đao như vậy!"
A Ất uống trà, tựa như người từng trải: "Hay là ngươi đi đi, nếu ngươi không đi, lần tới có gặp lại đế quân, chắc chắc trốn không thoát bị đùa cợt.

Ngươi cũng không thể trốn tránh ở dưới hoàng tuyền cả đời được.

Huống hồ Lâm Tùng Quân thành hôn có thể nói là cảnh tượng trăm năm khó gặp, nếu bỏ lỡ, sợ là sau này không bao giờ còn được nhìn thấy nữa."
Phệ La quả thực do dự, hắn nắm chặt thiếp mời, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ ủy khuất nói, "...Vậy liền đi nhìn một cái..."
A Ất đứng dậy cáo từ, Phệ La liếc nhìn bên trong vài lần, nhảy qua ngưỡng cửa đuổi theo A Ất, hỏi: "Gần đây không có ai đến tìm Đông Quân sao?"
A Ất ôm vai thâm sâu nói: "Tương lai người muốn tìm hắn nhiều lắm! Đế quân nói trong lòng hắn đã hiểu rõ, cố ý muốn tránh người."
"Ngươi nói rõ ra xem nào."
"Lâm Tùng Quân cùng đế quân thành thân, sau này sẽ chuyển về ở trong Chẩm thiền viên cạnh Đông Hải, theo tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không chịu quản việc vặt của Cửu Thiên.

Lê Vanh đã hạ giới chịu khổ, Thừa Thiên quân lại bị giam giữ, người sau này có thể tiếp quản sự vụ chỉ còn có Đông Quân, cho nên ta mới nói, tương lai có nhiều người muốn tìm hắn lắm."
Phệ La kinh ngạc: "Chẳng lẽ muốn hắn làm quân phụ?"
A Ất thầm nghĩ ta làm sao mà biết được, miệng lại nói: "Có thể lắm, nhưng chưa đến lúc, ai cũng không thể nói trước được.

Ta phải đi đây, ngươi đừng có lôi kéo ta nữa!"
A Ất ra khỏi hoàng tuyền, liền thẳng hướng đến phương bắc.

Hắn rất yêu quý lông chim, không chịu dính một điểm tro bụi, qua dòng nước liền hóa thành hình người.
Phù Lê với Hoa Thường bây giờ quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái váy, thời điểm A Ất trở về nàng cũng không thèm để ý tới, A Ất liền ngậm quả đi theo sau Phù Lê, rập khuôn từng bước.

Phù Lê bị hắn chen chúc phía sau, không khỏi quay đầu lại hỏi: "Đã đi gặp đế quân chưa? Đi theo ta làm cái gì."
A Ất đáp: "Lát nữa ta sẽ đi."
Phù Lê liền cười lạnh, tay vẫn lựa chọn vải vóc, "Muốn biết Lê Vanh bị giáng đi đâu? Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu.

Ngươi bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, làm sao còn muốn tính toán chi li với người khác."
A Ất lập tức nhảy người ngồi lên bàn, cắn trái cây răng rắc, nói: "Nếu như hắn có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tại sao ta lại không được?"
"Ta muốn ngươi làm một quân tử." Phù Lê nói, "Cái tốt thì không học!"
"A tỷ." A Ất mặt mày ủ rũ, "Nhà chúng ta đã bao giờ sinh ra được cái gì gọi là quân tử, tỷ tội gì phải làm khó dễ ta."
Hoa Thường đang dựa một bên để Hỉ Ngôn sơn móng tay đỏ cho nàng, nghe vậy liền quạt cây quạt nhỏ mạ vàng, cũng phụ họa theo: "Làm quân tử thì có thì thú vị? A Ất trước đó cũng là yêu quái, làm yêu quái thì chỉ cần vui vẻ là được." Nói rồi chỉ cho Phù Lê xem, "Quan mão này chế ra hai bộ, ta thấy cũng không cần đính thêm gì đâu.

Đế quân theo ý quân thượng, quân thượng nhìn thấy cũng không thích rờm rà."
"Đây cũng quá tầm thường đi." Phù Lê vẫn bất mãn, "Cửu ca chỉ có duy nhất một lần thành hôn, rườm rà một chút mới hợp với tình hình."
Hoa Thường liền nói: "Quý ở tâm ý.

Thời điểm đó trong ngoài ba dặm đều vây kín người, trời lại nóng, quá rườm rà nhìn lại mệt."
Phù Lê do dự không quyết định, nhìn về phía A Ất hỏi: "Ngươi thấy sao?"
A Ất lập tức ôm đầu, "Ta ở bên ngoài chạy một vòng, phơi nắng đến hồ đồ rồi, không chọn được.

Tỷ tùy tiện định đoạt là được, chỉ là thành thân thôi mà, a tỷ cũng quá khẩn trương rồi."
Phù Lê tiu nghỉu ngắm nghía quan mão, than thở: "Ta luôn tâm tâm niệm niệm Cửu ca nhanh chóng thành thân, suy nghĩ nhiều năm như vậy, chỉ không có nghĩ tới Cửu tẩu lại là một nam nhân."
"Chúng ta ngược lại đã sớm có chuẩn bị rồi." Hoa Thường không nhịn được cong cong đuôi, cười nói: "Thời điểm đế quân thỉnh phong nguyệt giám cũng đã chờ quân thượng đến, lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể chờ được.

Lúc ấy ta cùng a tỷ ta, cũng ngày ngày mong ngóng đế quân thành gia, trong động hồ ly ở phương bắc vẫn còn chôn đồ chúng ta chuẩn bị cho lễ ra mắt quân thượng.

Ngoại trừ sớm sinh quý tử, những thứ khác đều đã đầy đủ hết."
A Ất hoảng sợ nói: "Sớm sinh quý tử thì bỏ đi! Ta không tài nào tưởng tượng ra nổi bộ dạng Cửu ca sinh con, các tỷ tỷ mau chóng nói chuyện khác đi, ta sợ buổi tối mơ thấy ác mộng."
Phù Lê liền quất hắn, "Trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế?"
"Ta chính là chịu không nổi." Chân sau A Ất đạp lên bàn, chống cánh tay, mặt mày hớn hở nói: "Hai cái đại nam nhân, làm huynh đệ không phải tốt sao? Ta chính là không hiểu, thành hôn không phải là biến chất rồi sao?"

"Ngươi bất quá chỉ có thân thể lớn lên thôi." Hoa Thường ngắm nghía móng tay sơn đỏ, "Kỳ thực vẫn còn nhỏ lắm.

Trên thế gian này chữ tình là khó đối phó nhất, chờ đến phiên ngươi, bất luận là nam nữ, hay là mèo a chim a, ngươi cũng sẽ không chỉ muốn cùng hắn làm huynh đệ."
Phù Lê gấp gọn vải vóc lại, tiếp tục than thở: "Không biết đến khi nào hắn mới có thể hiểu chuyện hơn được, vẫn còn ngốc lắm."
A Ất khịt mũi coi thường.
Phù Lê nói: "Ngày hôm ấy thành hôn, phải thay Cửu ca nghênh đón đế quân cho thật tốt.

Việc dễ dàng nhất đã giao cho ngươi làm rồi, nếu như còn làm hỏng chuyện, xong việc ta sẽ thu thập ngươi."
Nói xong lại cùng Hoa Thường thương lượng chuyện y phục, dáng vẻ như đã tô vẽ ra cả trăm ngàn cái, A Ất liếc mắt một cái nhìn sang, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Những cái này đều không giống nhau!
Hắn lượm một cái lên xem, thấy hoa văn hoa sen cùng cá chép gấm, không khỏi nhíu mày, "Này cũng quá thô tục."
Hắn vừa dứt lời, hai vị tỷ tỷ liền kẹp chặt hắn, trăm miệng một lời: "Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới tốt?"
A Ất nhất thời hận không thể cắn rớt đầu lưỡi mình.
A Ất ước chừng đợi đủ hai canh giờ mới có thể thoát thân, rõ ràng là ngồi, lại cảm thấy còn mệt hơn so với chạy vòng vòng ở bên ngoài.

Hắn chống tay ra sau lưng, thấy người người đang bận rộn, bầy yêu cũng vui vẻ ra mặt dựng ốc xá, không khỏi cảm thấy thật nhàm chán.

Hắn thấy Thù Nhiễm cũng đang đứng dưới hành lang, liền nhảy phắt đến bên cạnh Thù Nhiễm.
"Ngươi đứng ngốc ở đây làm cái gì?" A Ất tò mò hỏi.
Thù Nhiễm đáp: "Cũng giống ngươi thôi.

A tỷ ngươi xong chưa?"
"Ngươi cũng sẽ có y phục mới để mặc." A Ất nói, "Lúc đó ngươi sẽ làm cái gì, biến trở về nguyên thân phun nước tiếp khách sao?"
Thù Nhiễm liếc hắn một cái, "Ta đã đến cái tuổi này rồi, đế quân cũng thông cảm, huống hồ ta vốn cũng không muốn làm cái kia."
"Vậy ngươi làm cái gì?"
"Ta mặc y phục mới, chính là một phần của đồ cưới." Thù Nhiễm vuốt bả vai mình, "Đi theo một đoạn đường là xong việc."
"Biến thành nguyên thân đi theo sao?"
"Không biến." Thù Nhiễm nói, "Ngày ấy người đông, ta cũng muốn nhìn xem có cô nương nào hợp mắt hợp duyên hay không.

Bây giờ ta không cần phải lo lắng đến tiền đồ nữa, liền muốn kết duyên."
A Ất bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, "Kết duyên kết tình đến cùng có cái gì tốt, một hai người đều là vội vàng đi.

Tên ngốc, thứ này cầu không được, là thuận theo tự nhiên mà đến.


Huống hồ Hoa tỷ nói, thứ tới có lẽ là một con sâu.

Ngươi muốn cùng một con sâu thành thân sao? Ta mới không cần!"
Dứt lời cũng không chờ Thù Nhiễm đáp lời, hắn liền nhảy xuống bậc thang, men theo bóng râm mà đi.
Thành này trước kia là vọng tháp được xây mới lại, Thương đế trở về vị trí cũ chung quy cũng phải có một nơi để thể hiện uy phong.

Điện các không nhiều, nhưng vọng đài lại được xây dựng lộn xộn, đây là dựa theo nhu cầu của bầy yêu mà cải biến.

Dù sao mọi người khoác da người thì cũng không sao, nhưng nếu thoát da người một cái lộ ra nguyên hình to lớn, địa phương nhỏ quá không có chỗ đặt chân.
Đại điện của Thương Tễ ở chỗ cao nhất, thời điểm Thương Tễ hóa long thân thể quá lớn, nếu ở phía dưới sẽ không dễ bay lên.

Điện các tu sửa mặc dù không hoa lệ, nhưng cũng rất nguy nga.
A Ất băng qua đám cây cỏ, lại bị một đám cỏ tinh thụ tinh vây xung quanh.

Hắn vẫy vẫy tay áo, dọc theo bậc thang tiếp tục đi lên.

Một cây cỏ tinh nhỏ treo trên tay áo hắn, A Ất nhéo nó ra, tiện tay ném ra xa.
"Đi ra." A Ất quát, "Có biết tiểu gia là ai không? Phượng Hoàng! Phượng Hoàng sẽ không chơi đùa cùng các ngươi!"
Hắn nói xong liền nhìn thấy trên thềm đá có một người đá nhỏ đang nghiêm túc ngồi đó, trên đầu đội thảo quan, vẻ mặt trang nghiêm nhìn chằm chằm hắn.
A Ất sợ hết hồn, vội vàng đem cỏ tinh vừa ném ra ngoài xách trở về, vỗ đầu hai cái, nói: "Ta chơi cùng với các ngươi đây!"
Bốn phía xung quanh vang lên tiếng ầm ĩ, A Ất đã bị vây kín xung quanh.

Hắn buồn bực nói: "Ai túm tóc của ta đấy? Không muốn sống nữa sao! Đi ra mau! Ta còn đang vội đây!"
Nhóm cỏ tinh trên đầu đội nụ hoa hung hăng mà cọ hắn, A Ất lôi kéo chân, gian nan bước về phía trước, lại thấy người đá nhỏ đã biến mất, Tịnh Lâm từ một đầu khác phe phẩy cành đi đến.
A Ất hô lên: "Cửu ca cứu..."
Còn chưa hô xong, người đã bị nhóm tiểu tinh quái đánh gục.

Hắn lăn lông lốc mấy vòng, đầu cắm vào trong bụi hoa.

Người còn chưa kịp đứng dậy, đã bị đá một cước.
Thương Tễ đang ôm mấy cành hoa, hắn vén đống cành lá lên huýt sáo với hắn, rồi ngồi xổm xuống cười nói: "Được rồi, chỉ là đi gửi mấy cái thiệp mời thôi nào đáng giá hành lễ lớn như thế? Đầu đập vang như vậy, không thưởng cho ngươi chút gì đó ta lại cảm thấy áy náy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận