Biển máu cuồn cuộn chảy xuống, khí thế hùng hổ như mây cuộn sóng dâng, như một thác nước từ trên trời rót thẳng xuống biển Đông Hải.
Nửa bầu trời đã bị nhuộm thành một màu đỏ máu, vô số tà ma tranh nhau lao xuống, Đông Hải lập tức bị quấy đến vẩn đục.
Vân Sinh hiện giờ đang là chủ nhân của tam giới, nếu như trong Trung Độ gặp phải nạn huyết hải trút xuống, vậy thì chính là đức hạnh của hắn không xứng, tương lai chắc chắn sẽ bị những kẻ dùng văn chương để lên án tội trạng.
Trong lòng hắn nghi ngờ đây là do Lê Vanh ở giữa làm khó dễ, muốn thừa dịp loạn lạc mà soán vị, cho nên lập túc quát lên ra lệnh cho tứ phương: "Sát Qua quân âm mưu làm loạn, mau tước lấy Phá Tranh thương của hắn, bắt hắn lại!"
Lê Vanh trầm giọng nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh, quân thượng chớ tự loạn trận tuyến."
"Huyết hải là do ngươi trấn thủ, bây giờ lại vô cớ dâng trào, nếu không phải do ngươi tự ý ra tay, chẳng lẽ còn có thể là người khác." Trong lòng Vân Sinh đã hạ quyết tâm, không muốn lưu lại Lê Vanh, bất luận có phải là hắn làm hay không, hôm nay nhất định phải bắt hắn lại trước đã.
Lê Vanh nói: "Huyết hải gấp rút tràn vào Trung Độ, đại ma chắc chắn sẽ xuất hiện.
Vân gian tam thiên giáp ở trong tay ta, thời điểm khẩn yếu như vậy, ngươi lại khăng khăng muốn cùng ta xảy ra tranh chấp!"
"Ngươi dùng máu của biển nhập vào trong Trung Độ, chúng sinh đều gặp phải kiếp nạn này, ngươi lại vào lúc này mà còn muốn cùng ta đàm luận phân tranh, đây là có ý muốn giải vây cho chính mình."Hình âm dương dưới chân Vân Sinh đã biến thành hắc bạch song kính, hắn nói: "Lê Vanh, tâm của ngươi đáng phải chém!"
Ngay lập tức trên Cửu Thiên đài dâng lên sóng nước trắng đen, hình thành nên tư thế bao trùm bầu trời.
Lê Vanh mắt thấy huyết hải đã dung nhập vào với biển đông, liền đoán Thương Tễ có ý định nuốt ma.
Lê Vanh lập tức nhấc chân đá Phá Tranh thương lên, nói: "1400 năm trước giết được hắn đã khó khăn bực nào, đợi hắn hóa long lần thứ hai, còn ai có thể ngăn cản được hắn! Vân Sinh, đừng vội để cho người ta châm ngòi."
"Nếu ngươi có lòng giải thích, cần gì phải lấy Phá Tranh thương ra." Tịnh Lâm nhàn nhạt nói.
Lê Vanh hơi ngưng lại, Vân Sinh đã hiện ra sát cơ.
Hắn nắm chặt thương, biết rõ hôm nay khó thoát một trận chiến.
Hai người đột nhiên bạo kích trên Cửu Thiên đài, song kính của Vân Sinh đan xen vào nhau, từ trong đó có mấy 'Lê Vanh' phá kính chui ra, Lê Vanh lúc này rơi vào quần chiến.
Nhưng họa bì khó họa cốt, Vân Sinh không hề nghĩ rằng Lê Vanh lại khó đối phó đến như vậy.
Phá Tranh thương đánh tan cách giới, Vân Sinh suýt chút nữa đã vỡ cảnh.
"Suốt năm trăm năm ngươi trầm miên trong huyết hải." Vân Sinh che đi vết máu, "Không nghĩ đến tu vi lại tăng nhanh như gió."
Lê Vanh càng gấp gáp, Vân Sinh lại càng trì hoãn.
Thời điểm hắn không chống đỡ được nữa liền một cước đá văng chiếc lồng vàng, đem Tịnh Lâm ra giữa che lại vòng xoáy yếu hại giữa hai người.
"Nhưng linh thần của ngươi hạ giới, làm gì có thời gian mà tu luyện! Minh quan trên đầu Vân Sinh bị kình phong thổi bay, ánh mắt hắn đầy ngờ vực, bỗng nhiên tâm hơi động, lớn tiếng nói, "Ngươi đã nuốt phụ thân!"
Phá Tranh thương ầm ầm nện xuống lồng vàng, lan can lồng lập tức lõm xuống, Lê Vanh gắt gao nhìn thẳng Vân Sinh, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi có ý muốn phóng thích tội quân Tịnh Lâm, còn muốn mưu hại ta mà thả huyết hải ra.
Bây giờ ta kiêm chức thống lĩnh truy hồn ngục, tại nơi này bắt ngươi là bổn phận phải làm!"
Vân Sinh lập tức biến sắc, quát: "Ta là quân phụ, ai dám?! Nghiệp chướng còn chưa diệt trừ, đạo trời sẽ không tha! Mau giết Sát Qua quân, ta sẽ có trọng thưởng!"
Cửu Thiên đài theo tiếng mà đổ sụp, những bậc thang kéo dài vô tận ầm một tiếng dần bị vùi lấp dưới đất.
Huyết vụ đã bao trùm trời đất, quần thần nghe tiếng nhất thời cũng khó xử với hai bên, lại thấy Đông Hải đã sục sôi như nước đun trên bếp lò.
Thương của Lê Vanh vẽ ra nửa vòng, kéo ra lệnh bài bên eo, quăng hướng phía dưới, tiếng như chuông lớn: "Giết Thương Long!"
Thương Tễ hóa long tất thành mối họa.
Sinh thời Cửu Thiên Quân cũng khó mà nắm bắt được con rồng này, đợi đến khi hắn chuẩn bị đầy đủ mà trở về, thì khó có thể lay chuyển được nữa, huống hồ nhát thương kia đã kết thành mối thù không đội trời chung.
Lê Vanh dưới tình huống gian nan nhất cũng phải cố để Tịnh Lâm sống sót, là bởi vì chỉ có Tịnh Lâm mới có thể giết được quân phụ.
Bây giờ quân phụ đã chết, bất luận là Tịnh Lâm hay là Thương Tễ, lưu lại đều là mối họa!
Vân gian tam thiên giáp nhận lệnh bài liền tuân lệnh, lúc này như một cơn sóng triều màu trắng đổ vào phía thần tướng.
Trong giây lát tiếng hô 'giết' chấn động đất trời, Hàng Ma trượng của Túy Sơn tăng đã gãy, thời điểm hai mặt thụ địch đã có chút thấm mệt.
Thù Nhiễm hút hết nước liền lui lại, phật thú không chịu lạm sát bừa bãi, cũng chỉ có thể đẩy Hoa Thường ra hiệu lệnh cho bầy yêu.
A Ất giận dữ mắng: "Còn cần ngươi làm cái gì nữa!"
Thù Nhiễm lòng còn sợ hãi mà vuốt bụng, "Vô dụng cũng được, ta đã được quân thượng cho đi theo làm của hồi môn rồi.
Có tầng quan hệ này, đế quân chắc chắn sẽ không trách tội ta."
A Ất lập tức đánh ra hai quyền, "Nam tử hán đại trượng phu! Ngươi cũng quá không có tiền đồ rồi!"
Vân Sinh địch không lại tự có biện pháp khác.
Thời điểm hắn tránh né Phá Tranh thương của Lê Vanh, nhiều lần dùng lồng vàng đón đỡ.
Lê Vanh liên tục dùng trọng lực đánh xuống, lan can lồng bị đánh trúng chỗ lồi chỗ lõm, rốt cuộc ầm một tiếng tách ra, Phạn văn nháy mắt biến mất.
Vân Sinh phất tay áo, "Yết Tuyền xuất ra, quỷ thần đều phục! Tịnh Lâm, giết hắn mới có thể bình ổn lại cơn thịnh nộ ngập trời của ngươi.
Sau này ngươi ta phân chia tam giới làm hai, Lâm Tùng Quân chính là tôn giả của thiên địa.
Thương pháp của Lê Vanh lạnh thấu xương, nào ngờ từ chỗ lồng vỡ đột nhiên thò ra một cánh tay, tay không bắt lấy thương, cuồng phong gào thét, Tịnh Lâm lăng thân lao ra ngoài.
Gỉ sắt che kín Yết Tuyền kiếm, Tịnh Lâm một tay lật kiếm, toàn thân cuồn cuộn kiếm khí xoay người lao ra.
Phá Tranh thương lần thứ hai kêu ong ong, tiếng chuông đồng như có như không bao vây bốn phía.
Lòng bàn tay Lê Vanh trượt đi ổn định lại Phá Tranh thương, dồn lực đánh tới.
Kình phong ập xuống, thế kiếm của Tịnh Lâm như rồng cuộn.
Hai phe đánh đến mức mây đen xoay vần, Cửu Thiên đài chấn động đến mức đá vụn bắn tung tóe.
Cổ họng Lê Vanh chợt mát lạnh, hắn lập tức lui người, miễn cưỡng tránh thoát, một lần nữa xẹt qua cổ họng, máu đã bắn tóe ra.
Tịnh Lâm cũng không truy đuổi, mà phi thân xuống phía dưới.
Màu thiên thanh đột nhiên lao xuống, giống như một cơn mưa bất chợt, trong chớp mắt đã xuyên qua tầng tầng cách trở, hướng thẳng về phía Đông Hải.
Yết Tuyền kiếm bất thình lình bị ném xuống, lướt qua mặt biển đang sôi trào.
Chỉ trong chớp mắt thân kiếm bay qua đã diệt sạch nhuệ khí, đem tất cả mọi người quét sạch ra ngoài.
Tịnh Lâm dừng lại trên mặt nước, gợn sóng dâng cao theo mỗi bước chân y.
Y rút Yết Tuyền ra, cúi đầu cùng với cự vật khổng lồ đang du động dưới nước ngưng mắt nhìn nhau.
Thương Tễ vẫn chưa hóa long, hắn đang bị tà ma gặm cắn, linh hải bị hắc vụ cùng với huyết sắc bao phủ.
Thân cá khổng lồ đã mọc ra sừng, bên trong tiếng cắn xé, Tịnh Lâm ở trong ánh mắt hắn trông thật nhỏ bé.
Ta có một con rồng.
Tịnh Lâm tự dưng nghĩ đến, thậm chí cảm thấy có một chút chua xót, vệt máu dài còn chưa lau sạch kia cách mặt nước nhẹ nhàng đọng lại trong mắt quái vật.
Bọn họ dường như chưa bao giờ tách nhau ra.
Lê Vanh phóng thương lao đến, gió mạnh đánh úp sau lưng Tịnh Lâm.
Vân gian tam thiên giáp vừa bị đánh văng ra lần thứ hai nhào đến, Tịnh Lâm trong thời khắc bị bao vây tứ phương, đối với cự vật dưới nước chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Nụ cười này khiến cho trời long đất lở cũng biến thành hư huyễn, trăm ngàn năm khổ sở kia toàn bộ tan thành mây khói.
Những người có tình khi nhìn nhau vốn là như vậy, giống như trời sụp đất nứt cũng không có gì phải lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ đều ẩn ở trong ánh mắt, trong thiên hạ này, ngoài trừ đối phương, những người khác đều không thể hiểu được.
Yết Tuyền đột nhiên lao vút lên, cùng Phá Tranh thương va chạm 'cheng' một tiếng.
Mái tóc Tịnh Lâm bị gió thổi tung, y một bước cũng không lùi, một lần nữa đánh trúng Lê Vanh trên không trung, không thể rơi xuống nước, y một tay vẽ bùa, thanh mang bùng lên, chỉ một thoáng đã bức lui vòng vây.
Cơ thể Lê Vanh chìm xuống, lại thấy Tịnh Lâm đột nhiên nhảy lên.
Ánh mắt hai người đan xen nhau phảng phất như nhìn lại quá khứ trước kia, đường đi khác biệt cuối cùng cũng phải đến hồi sinh ly tử biệt, hai chữ huynh đệ đã trở thành vong hồn dưới đao kiếm giao phong.
Gợn sóng dưới chân Tịnh Lâm đột nhiên chấn động, Yết Tuyền kiếm đột nhiên hóa ra cự ảnh vạn trượng, thế như chẻ tre dấy lên mênh mang sóng lớn, xen lẫn kình phong điên cuồng đánh úp về phía Lê Vanh.
Trường thương của Lê Vanh mang theo lôi đình, hồng quang bay tới như một mũi tên sắc bén, trong chớp mắt đã va chạm cùng với Tịnh Lâm.
Gió như đao cắt, điên cuồng sượt qua mu bàn tay cùng má mặt của hai người.
Trong phạm vi năm dặm, không người nào có thể ngăn cản.
Tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai, đã từng cùng một mạch vào giờ khắc này lại trở thành đọ sức.
Mặt nước ầm ầm liên tục bắn tóe, Tịnh Lâm ở bên trên hơi nghiêng người, vung kiếm chém xuống.
Lê Vanh chịu lưc đạo mạnh mẽ liền rơi xuống mặt biển, Tịnh Lâm lập tức lắc mình lao tới, Phá Tranh thương keng một tiếng chặn lại thân kiếm Yết Tuyền, Lê Vanh mượn lực lại nhảy vọt lên.
Quần tăng yên lặng quan sát, ai nấy đều đang dõi theo trận chiến kinh thiên động địa giữa hai huynh đệ.
Không biết từ nơi nào chợt truyền đến tiếng chuông, dư âm lượn lờ, vang vọng đất trời.
Thương Tễ chỉ còn thiếu một chút nữa, thân cá đã hóa ra móng vuốt.
Hắn ở dưới nước thét dài một tiếng lao vào cắn nuốt, cái đuôi khấy động tạo nên sóng biển cao mấy trượng.
Thế cuộc một lần nữa rơi vào giằng co, A Ất đột nhiên đứng bật dậy, hắn ngửa đầu nhìn lên, thấy trong mây mù mơ hồ có thứ gì đó bay lên.
"Đó là..."
A Ất lập tức tung người truy cản, hắn vọt người hóa thành ngũ sắc điểu, đón lấy con ưng nhuốm nét mực bay đến.
Vết mực trên người con ưng khổng lồ còn chưa khô hẳn, từng giọt mực nhỏ xuống trong mây.
Nó ngậm một cái tã lót, bên trong chính là đứa nhỏ Sơn Nguyệt vừa mới sinh.
A Ất giữa không trung biến về hình người, tiếp được đứa nhỏ, hắn vừa nhìn, không khỏi vui vẻ gọi: "A tỷ...."
Lê Vanh bay lên không ép sát, cánh tay vươn ra quát lên: "Đưa cho ta!"
A Ất nhấc chân muốn đạp, Tịnh Lâm đã đuổi tới phía sau.
Lê Vanh xuất ra một thương, A Ất liền ngửa ra phía sau, Tịnh Lâm vỗ vào một bên vai hắn, hắn nhất thời nghiêng thân đi.
Phá Tranh thương sượt qua người A Ất, bất ngờ lao đến trước mặt Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm vung kiếm ép thương xuống, tiếp đó muốn đẩy A Ất ra.
Nhưng mũi chân Lê Vanh lại nhấc lên gió lớn, A Ất liền lảo đảo nhào về phía trước, đứa nhỏ đang ôm trên tay bị trượt rơi xuống.
"Không được!" A Ất hoảng sợ hét lên.
Lê Vanh cùng Tịnh Lâm lập tức đuổi theo, nào ngờ A Ất ở trên không trung tung ra dây xích Phạn văn, quấn lấy tã lót của đứa trẻ kéo lên.
Đứa bé ở trong tã lót giãy dụa khóc lóc nỉ non, ánh sáng nhạt từ hoa sen lấp lóe trong lòng bàn tay.
Lê Vanh chộp lấy muốn đoạt, A Ất gắng sức kéo về.
Phá Tranh thương hung mãnh giết đến, đuổi sát theo sau.
A Ất thầm oán thật ác độc, chỉ có thể buông tay, đứa nhỏ lần thứ hai rớt xuống.
Tịnh Lâm lao xuống cực nhanh, nhưng cũng không theo kịp.
Thấy tã lót kia rơi xuống bị nước bắn tóe trên mặt biển thấm ướt, sắp chìm xuống dưới.
Yết Tuyền kiếm trong tay y liền muốn thả ra, vừa nghĩ vậy thì bỗng nhiên mặt nước lại mở ra một đóa sen cực lớn.
Hoa sen đỡ được đứa trẻ liền bay lên, tiếng tụng kinh của chúng tăng cũng lập tức vang lên.
Trong thiên địa ánh vàng chợt bùng lên, mở ra một đóa sen vàng lộng lẫy.
Chân Phật thẳng người mà đứng, duỗi tay ra ôm lấy đứa bé.
Tiếng khóc của đứa trẻ liền im bặt đi, vươn tay ra giữa ánh sáng vàng, một đôi mắt tinh khiết mở to.
Chân Phật làm một mặt cười, đứa trẻ cũng bật cười theo.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, Chân Phật từ bi, mặc dù không thể trả lại cho Sơn Nguyệt, nhưng chắc chắc sẽ không cho phép Lê Vanh ra tay.
"Tôn giả." Tịnh Lâm đạp sen mà đi, "Đứa bé này...."
Tiếng tụng kinh vang lớn, Chân Phật nhìn về phía Tịnh Lâm, hơi nhấc ngón tay.
Tịnh Lâm vốn đang bước đi thong dong, ai ngờ chỉ trong chớp mắt đã trở nên chậm chạp đông cứng lại.
Y mắt thấy ngón tay kia chỉ về hướng mình, bên tai bất giác nổ vang một tiếng.
Hàng ngàn hàng vạn thanh âm hỗn tạp của thế gian này lập tức biến mất, uy áp ngập trời thong thả đè xuống, Tịnh Lâm không cách nào cử động một bước.
"Ta."
Tướng mạo của Chân Phật mờ mịt, hắn có một con mắt đen tối lãnh khốc, một con mắt xám nhạt từ bi.
Thiên địa đối với hắn bất quá chỉ trong chớp mắt, trong một cái chớp mắt này, hắn vừa là Cửu Thiên Quân phụ, lại vừa là Phạn Đàn Chân Phật.
Tịnh Lâm trong nháy mắt cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt, giống như bị người ta dội thẳng xuống đầu trút hết hơi ấm còn sót lại, cảnh tượng trước mắt trở nên vặn vẹo nứt toác.
Sau một khắc huyết hoa bắn tung tóe, loang lổ trên thanh sam.
Lê Vanh vẫn đứng vững không ngã!
Hắn nắm thương chống đỡ thân người, vì chặn lại một cái chỉ tay gió êm sóng lặng này, mà cả người thấm đẫm vết máu.
Phá Tranh thương đoàng một tiếng nứt ra, cổ họng hắn phập phồng, nhìn chằm chằm Chân Phật.
"Ngươi không chết."
Cơn tức giận của Lê Vanh bị kìm nén đã lâu lập tức bộc phát, hai mắt hắn đỏ ngầu, máu trên trán chảy xuống một mảng đỏ sậm, lại kéo theo tàn thương, lảo đảo quỳ rạp xuống mặt nước.
"Ngươi không chết." Thanh âm Lê Vanh dần dần trầm xuống, hắn kiệt lực gào lên, "Ngươi nhưng lại không chết!"
Chân Phật thu tay về, trong thiên địa tĩnh lặng cười một tiếng.
"Ngươi làm đến mức độ này, vi phụ thật là vui mừng.
Tu la đạo chọn ngươi, đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngươi một đường dùng hết cả sức lực, đứng dưới kẻ khác, nhẫn nhục đến mức này, chính là vì muốn đạt đến đỉnh cao.
Ngươi tâm chí kiên định, vi phụ vô cùng trân trọng."
Cổ họng Lê Vanh không nhịn được mà nghẹn ngào, hắn rùng mình một cái, Phá Tranh thương trong tay lập tức vỡ nát.
Máu của hắn rơi xuống trên mặt Tịnh Lâm, trên người máu nhuộm đỏ sậm, hắn lập tức ngã xuống.
"Hắn cứu ngươi một mạng." Chân Phật nhìn Tịnh Lâm trìu mến mà nói, "Ngươi đã liền cảm động.
Tịnh Lâm, thời gian trăm năm bất quá chỉ trong nháy mắt, ngươi lại không hề tiến bộ.
Hôm nay hắn muốn giết ngươi là thật, cứu ngươi cũng là thật.
Truy cứu căn nguyên, chẳng qua là vì lợi ích cần thiết mà thôi."
Mũi kiếm của Tịnh Lâm run rẩy.
Chân Phật ánh mắt nhân từ, chậm rãi nói.
"Dùng ngươi thì sống, vô dụng thì chết.
Ngươi đối với mọi người mà nói, chỉ là một thanh kiếm mà thôi."
A Ất bỗng nhiên bị thiên hỏa đốt cháy, hắn ngã lăn xuống, đau đớn la lên.
Mặt biển cực kỳ yên tĩnh, Chân Phật chỉ cần dùng một ngón tay đã khiến Lê Vanh cả người lẫn thương nát tan ngã xuống, lại khiến cho Thương Tễ yên lặng dưới biển sâu.
Hắn tựa như tay nắm thiên địa, hắn mới là chủ nhân của vạn vật.
Tịnh Lâm nếm được huyết vị, đó là do y cắn nát đầu lưỡi mình.
"Ta chính là thiên địa." Chân Phật mỉm cười, "Con trai ngốc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...