Nam Thiền


Lê Vanh bước lên bậc thang cuối cùng, chậm rãi quỳ xuống đất: "Quân thượng."
Vân Sinh đứng ở phía xa mà phỏng đoán thần sắc Lê Vanh, hắn đã bị dăm ba câu gây xích mích của Tịnh Lâm khiến tâm hơi động, lại không dễ dàng để lộ ra vẻ sợ hãi.

Rèm che trước mặt hắn dần dần ngừng lại, đem thần sắc biến đổi thất thường ẩn giấu sau đó, "Tai họa đã trừ?"
Lê Vanh đáp: "Đang ở trong điện, chờ quân thượng xử trí."
"Vì sao ngươi không giết nó." Vân Sinh bước dọc theo chiếc lồng, để Tịnh Lâm ngăn cách ở giữa hai người, "Nếu như không diệt trừ nó, chắc chắn sẽ sinh tai họa."
"Nguyên nhân chính là như vậy." Lê Vanh nói, "Vì vậy cần quân thượng tự mình xử trí."
Trong lòng Vân Sinh đã sinh khoảng cách, kiên quyết không chịu tới gần Lê Vanh.

Hắn cười bảo: "Chuyện này cũng đâu phải đại sự gì, sao huynh trưởng không tự mình làm chủ?"
"Quân thần có khác biệt." Lê Vanh ngước mắt, liếc nhìn Tịnh Lâm một cái, "Bài học năm xưa chính là đây, kẻ này không thể khinh thường được."
"Ta còn đang muốn thả Tịnh Lâm một con đường sống." Vân Sinh bỗng nhiên chuyển đề tài, hắn đặt tay lên lồng vàng, nói: "Đông Hải sinh ra đại ma, Tịnh Lâm mặc dù từng có thời điểm rơi vào ma đạo, nhưng hôm nay xem ra không giống như trong lời đồn.

Dù sao cũng từng là huynh đệ, khó tránh khỏi động chút lòng trắc ẩn."
Lê Vanh chống đầu gối không nói gì.
Vân Sinh nói: "Ngươi muốn giết y tới vậy sao?"
"Ta chưa từng động sát tâm với y." Lê Vanh chẳng hề nhìn Tịnh Lâm, hắn nói, "Chỉ là mầm họa chưa diệt trừ, khiến lòng người không yên.

Quân thượng đã triệu tập tam giới hội thẩm, ác danh của Tịnh Lâm đã rõ ràng, sợ là khó mà thoát tội."
"Bây giờ ta chính là quân chủ." Vân Sinh nói, "Có giết y hay không bất quá chỉ là một câu nói mà thôi."
Lê Vanh thở dài một tiếng, "Chuyện đến nước này, quân thượng lại mang lòng dạ đàn bà.

Nếu như ngươi chưa từng hạ lệnh lùng bắt y, còn có thể có kế sách thu hồi lại.

Nhưng trước mắt quân thượng phải đối mặt không phải là một thanh Yết Tuyền kiếm, mà là hai thanh kiếm khó lường.

Đứa bé kia cùng Tịnh Lâm giống nhau như đúc, việc giết cha hành thích vua đã có một lần, nếu bây giờ không giết bọn chúng, trong tương lai chuyện này có thể sẽ lại lặp lại.

Quân thượng, hãy nghĩ kỹ đi."
Tịnh Lâm nhìn lại, cũng không hiểu hàm nghĩa của câu 'giống nhau như đúc' kia.
Vân Sinh vứt âm dương châu lên mặt đất, hình thành nên hai thái cực trắng đen.

Hắn bước lên màu trắng, hỏi: "Tịnh Lâm ở đây, đại ma là ai?"
"Bất luận là ai." Lê Vanh trấn định nói, "Chỉ cần nghiêm thủ Đông Hải, sau đó thẩm tra, tự nhiên sẽ biết."

Vân Sinh đột nhiên hỏi: "Đông Quân ở đâu?"
Đông Quân ngoi lên khỏi mặt nước, chật vật bò ra ngoài.

Tuyết lớn ngập trời, hắn cũng mặc kệ luôn cả Sơn Hà phiến bị loang lổ vết mực.
"Thất sách!" Đông Quân nói thầm, hắn cởi giảy, đổ con cá nhỏ bên trong ra, "Không đoán được hắn lại lợi hại như vậy."
Đông Quân đạp lên nền tuyết, bước nông bước sâu mà đi vào trong núi.

Tiểu viện đã bị phá bỏ, hắn từ trong đống tuyết lôi chân Túy Sơn tăng, kéo người ra ngoài, thấy Hàng Ma trượng của Túy Sơn tăng đã gãy đôi, không khỏi rùng mình, vỗ vỗ mặt Túy Sơn tăng.
Túy Sơn tăng đã không còn chút hơi thở.
Đông Quân liền lấy hồ lô rượu của Túy Sơn tăng, mở ra cho hắn uống vài ngụm.

Hương rượu kia vừa vào trong miệng, Túy Sơn tăng lúc này mới mở mắt ra.
"Ngươi vẫn còn chưa có chết a." Đông Quân ném hồ lô đi.
Túy Sơn tăng rên rỉ lăn lộn, phần lưng của hắn đã muốn đứt đôi, nằm ở trên tuyết nói: "Hắn đã mang đứa nhỏ đi rồi! Cánh tay của Tông Âm sợ là cũng đã tàn phế, Phù Lê cùng A Ất mang theo nữ nhân kia chạy trốn —— cho ta một chút rượu."
Đông Quân ngồi xếp bằng trên tuyết, hắn cũng không nhìn lại xem cả người mình đang ướt đẫm, run rẩy lấy quạt ra vỗ lên mặt, khiến cả cả mặt dính đầy mực.

hắn nói: "Ta chắc chắn sẽ không tính sai, Lê Vanh không phải Tịnh Lâm, năm trăm năm mà thôi, hắn không thể mạnh đến như vậy được, hắn nhất định là đã ăn linh đan dược liệu gì đó."
"Ta đánh không lại hắn." Túy Sơn tăng nhắm mắt nói, "Có cho ta thêm năm trăm năm nữa, ta cũng không đánh lại hắn.

Ta thấy hắn tu vi ổn định, đã không còn giống như trước kia nữa."
"Ổn định cũng có vấn đề." Đông Quân lấy lại bình tĩnh, suy ngẫm chốc lát, nói tiếp, "Lúc hắn cùng với Tịnh Lâm và Thương Long giao thủ rõ ràng là đã ẩn giấu tu vi, nếu như hắn cùng với Cửu Thiên cảnh đồng lòng, hà tất phải lừa gạt Vân Sinh? Có thể thấy được hai người bọn họ cũng không phải là huynh đệ tình thâm."
"Hắn vì đứa nhỏ này mà không tiếc như vậy." Túy Sơn tăng nói, "Rốt cuộc là vì cái gì?"
"Bởi vì." Đông Quân vặn ống tay áo, "Cái này nói ra rất dài dòng, ngươi chỉ cần biết là, hắn có ý với vị trí quân phụ, mà trên đời này người có thể giết quân phụ chỉ có Tịnh Lâm.

Người thứ hai có bổn tướng làm kiếm đã bao nhiêu năm rồi cũng chưa xuất hiện, ngươi hiểu không? Điều này là bởi vì quân phụ đã sớm biết được Tịnh Lâm là ra đời thế nào.

Những năm gần đây từng bước áp chế, đó là bởi vì thiên hạ này không cần phải xuất hiện thêm một 'Tịnh Lâm' có thể chém giết vạn vật nữa."
Túy Sơn tăng lập tức ngồi bật dậy, "Ý của ngươi là..."
"Đứa nhỏ này là kết quả của việc thần nhân đi quá giới hạn." Đông Quân hong khô quần áo, "Chỉ có lúc nhân tài kiệt xuất sinh ra mới có thể xuất hiện dị tượng bực này.

Cửu Thiên cảnh nghiêm cấm nhân yêu thần tướng tư thông với nhau, không phải là vì sợ có tai họa, mà là vì quân chủ kiêng kỵ thế gian sẽ tái xuất thêm một Tịnh Lâm.

Sự tình dễ hiểu như vậy, không phải là cho tới hôm nay ngươi mới hiểu được nguyên do đấy chứ?"
"Thần thuyết phổ đối với lai lịch của Tịnh Lâm lại kiêng kỵ không nói rõ." Túy Sơn tăng nói, "Theo lời đồn đại y đến từ Nam Thiền, quân phụ nói y là nhi tử trời ban."

Đông Quân đón lấy gió lạnh, "Cái gọi là trời ban, nói vậy thực ra cũng đúng.

Thần sinh ra hài tử, tự nhiên là trời ban.

Năm đó lòng bàn tay Tịnh Lâm nắm sen, trong lòng sinh ra kiếm.

Trên Cửu Thiên đài đã chết một lần, y đã đánh mất từ bi sen, chỉ còn lại một thanh kiếm tàn tạ.

Mà hai vật này thiếu một thứ cũng không được, cho nên nhân duyên đã kết, bát khổ tương hàm.

Ta nói cho ngươi biết, nếu như không phải có hồng tuyến của Thương Long quấn quanh ngón tay, đau khổ ngày hôm nay sẽ không phải là kiếp nạn của Tông Âm, mà lẽ ra là của Tịnh Lâm.

Y đã đánh mất cái gì, chuông đồng chính là mang đến nhân quả, đem trả lại cho y."
"Từ bi sen nằm trong lòng bàn tay đứa nhỏ này, Tịnh Lâm phải lấy về như thế nào?" Túy Sơn tăng tâm sự nặng nề.
"Ta làm sao mà biết được." Đông Quân thờ ơ nói: "Chắc là ăn đi."
Túy Sơn tăng lập tức biến sắc.
Đông Quân cười ha ha, "Ta đùa ngươi thôi.

Tịnh Lâm đánh mất chính là từ bi, đó là bởi vì y muốn đoạn tình tuyệt dục, tự cắt đi một phần.

Đợi đến khi y khôi phục lại ký ức, nhớ ra được sự đau khổ của 500 năm trước là do đâu, nói không chừng từ bi sen sẽ tự động trở về."
Túy Sơn tăng cùng Đông Quân ngồi ngây người một hồi, hắn bỗng nhiên vỗ đầu một cái, hỏi: "Ngươi nói Thương Long —— đế quân người đâu rồi!"
Đông Quân ngửa đầu ra hiệu ở phía đông, "Chìm xuống rồi, chắc là không sống nổi.

Vân Sinh để cho Bồ Man đến áp chế hắn, tự nhiên là có đạo lý.

Ngươi cũng biết năm đó Lê Vanh lăng trì lóc vảy rồng để rèn thành một bộ giáp chính là Bồ Man giáp.

Đế quân bây giờ bất quá là một con cá chép gấm, gặp phải vảy rồng chẳng phải là chỉ có một con đường chết?"
Thương Tễ chỉ có một con đường chết đang bị nghiền ép ở tận dưới đáy, lưng bị roi gai quấn lấy, cổ họng cũng bị siết chặt đến khó có thể thở được.

Trong nước đột nhiên chấn động ánh sáng màu đỏ lan ra, một tầng lại một tầng quấn chặt lấy Thương Tễ.


Bên trong linh hải của hắn cá chép gấm đã biến thành quái vật giáp đen, nhưng sừng vẫn chưa mọc ra, vẫn chỉ là một cục lồi lên.
Vạn tầng phong ấn lần lượt hạ xuống, xung quanh càng ngày càng tối đen.

Theo sự khuấy đảo của Bồ Man quân mà các xoáy nước lan tràn khắp mọi nơi, đem Thương Tễ trấn giữ ở nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Vảy trên người Thương Tễ nhanh chóng hiện ra, hắn đang giao phong cùng với Bồ Man, chẳng mấy chốc đã bị roi cuộn chặt lại như cái kén.

Sắc đỏ tầng tầng ở trước mặt, trăm loại chú văn bao quanh, càng ngày càng co lại.
Trên người Bồ Man hóa ra một bộ giáp, chân đạp linh quang, hắn vung roi đánh ầm ầm xuống cái kén bị sắc đỏ bao bọc ở dưới đáy.

Ánh sáng ảm đạm dần trở nên sáng ngời, phù văn xoay chuyển bạo khởi.
Thương Tễ thò vuốt rồng ra lại bị phù văn vây lại, hắn ngưng lực xé rách hồng quang, mạnh mẽ lao ra.

Mặt nước chấn động mạnh dấy lên sóng lớn, chiếc roi của Bồ Man hóa thành vô số sợi tơ, ngăn cản thân thể của Thương Tễ nổi lên.
Thương Tễ vồ hụt, phía sau lại phải chịu lực, lần thứ hai bị ép xuống dưới đáy.

Sợi tơ biến thành vô số xiềng xích, trói chặt người Thương Tễ lại, lôi dần xuống màn nước tăm tối.

Trong nước ánh sáng từ phù văn dần ảm đạm, Bồ Man đang muốn thu roi lại, nào ngờ Thương Tễ lại quấy động đến mức phù văn cũng hơi lay động.
"Không thể để ngươi sống tiếp nữa!"
Bồ Man ra tay hung ác.
Thương Tễ cùng Bồ Man lao vào nhau, khoảng cách không đến nửa bước.

Hắn thấy trên người Bồ Man mặc áo giáp, hoa văn trên áo giáp kia thật quen thuộc biết bao!
Hai phe ác chiến ở dưới nước, bên trên sóng lớn cao ba thước, đá ngầm cũng bị phá nát, trong lúc nhất thời tiếng gào thét bên tai không dứt.
"Này là còn muốn đánh đến năm nào tháng nào đây!" A Ất nằm nhoài trên một tảng đá ngó đầu xuống xem, "Đứa trẻ đã không còn, Tịnh Lâm cũng bị bắt mất! Còn chần chờ thêm nữa, muốn đuổi theo cũng không kịp!"
Phù Lê nói: "Phạm vi trăm dặm đều là binh mã của Cửu Thiên, tùy tiện ra tay chưa chắc là chuyện tốt."
"Ngồi chờ chết cũng không được." A Ất xắn ống tay áo, còn chưa kịp động đậy, đã thấy một trận đất rung núi chuyển.
Trong núi ác điểu dáo dác bay ra, mặt đất cũng bị rạn nứt.
A Ất ló đầu ra xem: "Chuyện gì thế này!"
Binh mã Cửu Thiên lập tức có động tĩnh, thần tướng ở trên mây rút đao ra, muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Ai ngờ Hàng Ma trượng đột nhiên lao đến, vẽ ra một đường trên không trung.
Túy Sơn tăng gắng hết sức lực dùng vai đỡ, đẩy con quái vật khổng lồ nhanh chóng chạy đi, hắn cắn răng nói: "Ngươi chạy nhanh lên đi!"
Thân thể của thứ kia bị mắc kẹt lại, Đông Quân ở phía sau nhấc chân đạp xuống một cái, hắn bị đạp rầm một tiếng lăn đi.
Hoa Thường rút ra một cái đuôi, vỗ vào con vật khổng lồ đang lăn lộn, khiến hắn nổi giận gầm lên một tiếng ngã vào trong nước.
A Ất không đề phòng, bị nước bắn tóe cả người.

Hắn lau mặt, hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"
Hoa Thường gọi tiểu hồ ly nhấc váy lên cho nàng, nghe vậy liền dựa vào cây dù, bẻ khớp ngón tay, nói: "Của hồi môn của Lâm Tùng Quân."
Cự vật rơi vào trong nước, sau một khắc mặt biển đột nhiên chao đảo, bị hắn hút ầm ầm vào trong miệng.


Thù Nhiễm nằm sấp người dùng sức, sóng lớn trắng xóa trên mặt biển, hắn không quan tâm thần tướng ở hai bên, chỉ chuyên tâm hút nước biển.

Nước biển sóng sánh, tầng tầng phù văn dần dần hiện ra.
Bồ Man trong chớp mắt bị phân tâm, Thương Tễ lập tức ngăn cản trước người Bồ Man, hai tay dùng lực đập vào ngực hắn.

Áo giáp kia lại không hề hấn gì, cứng rắn đến không thể phá vỡ.
Bồ Man vung tay, nói: "Đây là áo giáp vảy rồng! Là thứ trấn yêu vật tốt nhất! Ngươi đã bị phong ấn rồi, đừng mơ tưởng có thể trốn thoát được!"
Thương Tễ nện mạnh vào người Bồ Man, bên trong linh hải nghịch khí bốc lên, hắn tự nhiên lại cảm thấy bụng đói cồn cào.

Bồ Man thấy ánh mắt của hắn đã biến đổi, không khỏi kinh ngạc giãy dụa: "Ngươi muốn..."
"Tiễn Phật tới tây thiên." Thương Tễ uy nghiêm đáng sợ nhe răng.
Thù Nhiễm dừng lại việc hút nước, Túy Sơn tăng ở phía sau đang cùng thần tướng đánh nhau túi bụi.

A Ất đứng ở bên chân hắn giống như một con kiến, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, lớn tiếng la lên: "Ngươi dừng lại làm cái gì? Hắn còn chưa thoát ra được đâu!"
Thù Nhiễm miệng ngậm đầy nước, hắn đột nhiên nấc một cái, sau đó quay đầu nôn ra hết.

Nước biển lập tức ào về phía binh mã Cửu Thiên, ập xuống núi một mảnh hỗn độn.
Thù Nhiễm nhấm nháp vị mặn, "Đế quân muốn ăn rồi, phun vào hắn thì không quá thích hợp."
A Ất nhìn về phía mặt biển, ngạc nhiên nói: "...!Hắn đem Bồ Man ăn hết?"
A Ất vừa dứt lời, mặt biển lập tức sôi trào lên.

Hắn cảm thấy có một tầng sát khí lao thẳng đến, tiếp đó một bóng dáng khổng lồ cuồn cuộn hiện lên dưới nước, cá không giống cá, long không giống long.
Nhưng mà này vẫn còn chưa hết, chân trời sấm sét rền vang.

Vốn đang là mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn đầy trời, nhưng trời lại bắt đầu đổ mưa.

A Ất giơ tay ra đón lấy hạt mưa, nhìn lòng bàn tay mình dần bị nhuộm đỏ."
"Thiên thủy vỡ đê, biển máu bao trùm." Thù Nhiễm đột nhiên hóa thân thành hình người, lôi A Ất cùng Phù Lê lùi lại, "Mau lui, đế quân muốn nuốt ma hóa long rồi!"
Cửu Thiên cảnh chấn động không ngừng, Lê Vanh không kịp nói tiếng nào với Vân Sinh, đã đứng dậy trước.

Hắn nhìn về phía truy hồn ngục thấy huyết vụ đang tràn ra, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Dưới chân Vân Sinh trắng đen điên đảo, hắn vịn người cho vững, quát hỏi: "Ngươi thả huyết hải ra rồi!"
Lê Vanh nhìn lại, "Không phải ta."
Hắn nói, ánh mắt cấp tốc chuyển hướng Tịnh Lâm.
Máu trên cánh tay Tịnh Lâm đã ngừng chảy, trong lòng cảm thấy quái lạ, trên mặt lại không biến sắc.
Quả nhiên nghe thấy Lê Vanh hỏi: "Chẳng lẽ là ngươi?"
Tịnh Lâm hơi nhíu mày suy nghĩ, không nói phải, cũng không nói không phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui