Nam Thiền


Tuyết phong gào thét gian nhà lập tức sụp đổ, A Ất tức khắc thiết lập kết giới Phạn văn, cánh tay giương cao cố gắng chống đỡ nóc nhà không bị sập xuống.

Cơ thể dần khuỵu xuống, hắn khó khăn đẩy lên, hét lớn: "A tỷ dẫn người chạy mau!"
Lê Vanh trở tay nắm thương, uy áp vô hình đè ép khiến hai đầu gối A Ất phát run.

Hắn rầm một tiếng nửa quỳ trên mặt đất, toàn bộ gian nhà nghiêng đi muốn sụp xuống.

Hắn quét chân về phía cái bàn, mặt bàn dựng lên bay về phía Lê Vanh.
Phù Lê cuộn tròn người ôm lấy đứa nhỏ, nàng đá giường về phía A Ất : "Ngươi mau ôm giường!"
Trên mặt Lê Vanh vẫn còn đỏ bừng, hắn giống như bị nhiễm phong hàn, không ngừng đổ mồ hôi, "Đưa đứa nhỏ cho ta, đêm nay ta sẽ không giết ai cả!"
"Ngươi muốn giết ai?" Hai tay A Ất cố gắng dùng sức, đã muốn đến cực hạn, "Đó là a tỷ của ngươi! Ngươi muốn giết ai?"
"Quân mệnh khó trái." Lê Vanh nói, "Đứa nhỏ này là điềm xấu, vạn lần không thể để nó ở lại Trung Độ! Phù Lê, ngươi đưa nó cho ta, ta liền thả cho ba người các ngươi rời đi."
Sơn Nguyệt đang rơi vào nguy hiểm, nhưng hắn lại chẳng mảy may nhớ đến tình nghĩa tỷ đệ.

A Ất đã dần không chống đỡ nổi căn nhà, hắn một tay đẩy giường đi, lăn người đến bên cạnh Sơn Nguyệt bế người lên.

Trên lưng cùng lúc sụp xuống, A Ất che chở người dùng cả tay lẫn chân bò ra ngoài, hắn thấy người trong lòng đã sắp không còn hơi thở, không khỏi kinh sợ hô to: "A tỷ!"
Phù Lê dấy lên một trận bão tuyết, bước nhanh đến.

Lê Vanh dựng thẳng thương đón đỡ, một tay Phù Lê ôm đứa nhỏ, tự biết không địch lại, nhưng cũng không thoát thân được.

nàng hô to: "Cành Tham Ly!"
A Ất thò tay vào trong đống phế tích tìm tòi, hắn dùng đầu vai đẩy một đoạn xà nhà lên, với tới cành Tham Ly.

Sơn Nguyệt kề sát vào lồng ngực A Ất, băng sương ngược lại đã lui đi, thậm chí sắc mặt tái nhợt cũng đã thoáng khôi phục lại một chút.

Nàng rũ tay, cố sức nhìn vào đêm tối mịt mù.

A Ất thật vất vả mới với được cành Tham Ly, a tỷ của hắn đã bị đánh lui về sau nửa trượng, lăn ở một bên.
Phù Lê một tay chống đất, rốt cuộc phát giác có điều không đúng.
Đứa nhỏ này từ lúc ra đời chưa từng khóc một tiếng nào!
Phù Lê lập tức cúi đầu, thấy sắc mặt nó tím tái, càng không có bất kỳ hơi thở nào.

Phù Lê lúc này hoảng sợ nói: "Sao lại thế này...!làm sao có thể!"
Lê Vanh ở phía sau đã phi thương tới, A Ất vội hiện ra lông đuôi, quạt gió đẩy lùi cây thương, kéo Phù Lê xuống dưới thân mình che chở.
"Thở đi, mau thở đi!" Hai mắt Phù Lê đỏ lên, nàng dùng bàn tay loang lổ vết máu ôm chặt tã lót, "Cành Tham Ly cùng A Ất đều ở đây, đứa nhỏ này sao có thể chết được!"
"Chết rồi?" Một tay A Ất bao lấy a tỷ hắn, ở trong tuyết lớn ngăn lại Sơn Nguyệt, nói thật nhanh, "Đưa ta ôm!"

Lê Vanh nghe thấy vậy, bỗng nhiên cũng gấp gáp, hỏi: "Chết rồi sao?"
Hắn muốn tiến lại gần, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, trong bóng tối đột nhiên có vuốt rồng xông ra.

Thương Tễ lao tới, móng vuốt chụp lấy cổ Lê Vanh, đập người văng ra ngoài.
Lê Vanh không đề phòng, phải lui về sau mấy trượng.

Hắn lật thương định cắm xuống đất, nào ngờ sau lưng gió lạnh thấu xương, Yết Tuyền kiếm đâm tới, Lê Vanh cúi người tránh né, lọn tóc dài trong nháy mắt bị cắt đứt.

Hắn quay lại nhìn, kêu lên: "Tịnh Lâm..."
Yết Tuyền kiếm cương phong mãnh liệt, Lê Vanh vội vàng giương thương ứng chiến.

Hắn xoay người một vòng thương kiếm đụng vào nhau, phần lưng lại rơi vào móng vuốt của Thương Tễ, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không dám phân tâm.
Tịnh Lâm đè kiếm xuống chất vấn: "Đại ma là ai?"
Lê Vanh kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi đang nói cái gì?"
Thương Tễ ở phía sau tiến lại gần, Lê Vanh giơ thương cản lại, Thương Tễ bắt lấy Phá Tranh thương, nói: "Cửu Thiên cảnh cố chấp với đứa bé này như vậy, sợ là không phải chỉ bởi vì Tông Âm phạm luật.

Thừa Thiên Quân đưa ngươi tới bên cạnh Sơn Nguyệt, chưa chắc là không có ý giám sát —— đến cùng là vì nguyên nhân gì!"
Lê Vanh tung cước đá vào thân kiếm Yết Tuyền, cũng không đáp lời, chỉ nhìn Tịnh Lâm: "Ta biết các ngươi chắc chắn sẽ gặp lại nhau, Phật châu cùng vảy ngược kia! Tịnh Lâm, mặc dù ta giết hắn, cũng chưa từng xin lỗi ngươi! Nhưng tình nghĩa huynh đệ còn đó, ngày hôm nay ngươi muốn giết ta sao?"
Tịnh Lâm bỗng chốc ngừng kiếm, y nói: "Ta quên cái gì rồi?"
Lê Vanh đang muốn đáp lời, bả vai lại thoáng chốc trầm xuống, hắn không kịp đánh trả, nửa người đã bị Thương Tễ quăng vào trong tuyết, Phá Tranh thương rầm một tiếng cắm nghiêng.
Thương Tễ lộ ra hung tính: "Không cho phép nói chuyện với vợ ta."
Hoa tuyết dưới chân bị đẩy ra, Thương Tễ tàn nhẫn lôi người về phía sau.

Hắn hoạt động bả vai cùng cánh tay chặn lại tầm mắt Lê Vanh nhìn Tịnh Lâm, đầu lưỡi liếm qua răng nanh, không nhanh không chậm cười nói: "Tình nghĩa huynh đệ, chúng ta cũng có mà, 1400 năm trước mối thù bị lăng trì, ta vẫn tâm tâm niệm niệm.

Nếu như ngươi thích nói chuyện tình nghĩa với người khác, đêm nay liền cùng ta hảo hảo nghị luận một phen.

Vợ ta bây giờ cực kỳ quý giá, loại chuyện thô bỉ như giết người này, vẫn là để ta đến làm thay."
Lê Vanh đột nhiên bị đánh vào đống tuyết, hắn vùng vẫy khỏi vụn tuyết, "Ta chịu quân mệnh giết ngươi không phải là giả! Đêm nay nếu như ngươi có khả năng, thì cứ việc giết ta báo thù.

Bất quá ta thấy đế quân vẫn chưa độ kiếp, thân thể cá chép gấm sợ là khó ngăn nổi Phá Tranh thương."
Thương Tễ nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh thương đâm tới, hắn nhấc tay bắt lấy Phá Tranh thương, "Ta thấy ngươi tu vi bất ổn, đêm nay chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, hà tất phải buông lời ngông cuồng như vậy."
Phá Tranh thương giống như đã bị đóng đinh vào trong nham thạch, không tài nào nhúc nhích nổi.
Thương Tễ chợt ghé sát lại, nói nhỏ: "Ta làm sao lại giết ngươi được! Ta xưa nay đều nhai nát rồi hòa vào trong linh hải."
Dứt lời đột nhiên kéo thương lại gần, hai con mắt hàm chứa sát ý lạnh băng.
"Cây thương này ta vẫn luôn nhớ đến nó, không biết là nó cứng hơn, hay là ta càng cứng hơn!"
Phá Tranh thương ngân dài một tiếng, gió tuyết càng trở nên dữ dội hơn.


Hai người họ ở trong bão tuyết chợt nổ ầm một tiếng, tiếp đó những đám mây dày đặc trên bầu trời kéo đến, xoay tròn tạo thành những trụ mây.

Dị tượng nổi lên, mây chuyển sang sắc đỏ, tựa như màu máu của huyết hải.
Vô số chiếc gương đồng ầm ầm rơi xuống liên tiếp, vây quanh Tịnh Lâm tạo thành một vòng tròn.

Tịnh Lâm đeo kiếm ngửa đầu lên nhìn, thấy chúng tăng ngồi xếp bằng trên mây, tiếng tụng kinh giống như tiếng mưa như trút nước.
"Bên bờ Đông Hải sinh ra tai họa." Lão tăng trợn mắt nhìn Tịnh Lâm, "Tai họa ra đời đại ma giáng thế.

500 năm trước Lâm Tùng Quân giết cha hành thích vua đã rơi vào ma đạo, đêm nay lại gây cản trở việc thi hành luật pháp của thiên địa, nay quân đã trở thành đại họa của trời đất.

Đại ma ở đây, mau bắt lấy y!"
Lời vừa dứt tiếng tụng kinh liền chấn động, mấy đạo pháp ấn kim quang hiện lên trong mây, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp tạo thành một bàn tay Phạn Đàn khổng lồ, ầm ầm áp xuống đầu Tịnh Lâm.

Tay áo bào Tịnh Lâm tung bay, Yết Tuyền kiếm lao ra, thanh kiếm khổng lồ ánh xanh, khí thế hiên ngang oai phong lao vút đi.
Kim quang cùng thanh mang lao vào nhau liền nổ tung, từ những mặt gương đồng bước ra rất nhiều 'Tịnh Lâm', mỗi người đều cầm Yết Tuyền kiếm trên tay, nhất tề đánh về phía Tịnh Lâm.
Thương Tễ vung móng vuốt đánh về phía Lê Vanh, rồi quay người đuổi theo.

Nhưng thương pháp của Lê Vanh lại biến ảo khôn lường, dị thường khó chơi.
Tịnh Lâm dùng một thanh kiếm cản lại vô số thanh Yết Tuyền kiếm kia, ánh sáng trên thân kiếm lóe ra từ trong vòng vây.

Kiếm pháp của Tịnh Lâm ác liệt, kiếm pháp của những 'Tịnh Lâm' kia lại càng sắc bén hơn.
"Ta tuân theo mệnh lệnh của quân thượng." Từ trong chúng tăng có một người bước ra, áo vàng mũ xanh, trang phục quái lạ.

Hắn nói: "Mau bắt đại ma về trời! Di Ninh, ngươi còn đợi cái gì nữa? Mau động thủ!"
Tịnh Lâm đã bắt đầu hung hãn chém giết, y thấy đối phương không phải ai khác, mà chính là người còn lại cùng Đông Quân được liệt vào hàng quân thần, Bồ Man quân.

Đối phương vừa dứt lời, tiếng rồng ngâm đã xé gió lao đến.
"Ai dám động đến y!" Một quyền của Thương Tễ đập vào Lê Vanh, đập đến mức mặt đất rạn nứt, ngọn núi cũng chấn động.

Nửa người hắn đã che kín vảy, dưới tiếng rồng gầm gió cũng phải đảo ngược chiều thổi.
Chữ của Di Ninh như rồng bay phượng múa, một con Thương Long trên giấy cũng gào thét lao ra khỏi tầng mây.

Thương Tễ cùng con rồng này liền lao vào nhau, Di Ninh vốn là vẽ lại phong thái năm đó của hắn, hiện giờ đột nhiên đối đầu, Thương Tễ mơ hồ có phần địch không lại.
Móng vuốt của Thương Tễ đập xuống khiến mặt đất chấn động, cơ thể khổng lồ của con rồng kia nghiền ép đè lên lưng Thương Tễ, không cần ham đánh thắng, chỉ muốn cản hắn lại.
Thương Tễ gắng hết sức lực muốn nâng cơ thể dậy, mơ hồ đã nâng thân rồng lên được mấy tấc.


Hắn thở dốc, gấp gáp mà vươn móng vuốt ra, bò về hướng thanh mang, khàn giọng gọi: "Tịnh Lâm!"
Tịnh Lâm đá văng những 'Tịnh Lâm' giả, từ bên trong huyết quang vươn tay ra đến gần khe hở của kết giới.
Đầu ngón tay của hai người cách nhau gang tấc.
Thương Tễ muốn chạm vào y, muốn kéo y về, ôm vào trong lồng ngực!
Nào ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị một kết giới màu vàng ngăn cản lại, một chiếc lồng màu vàng đột nhiên mọc lên.

Đầu ngón tay Tịnh Lâm nhẹ nhàng sượt qua ngón tay Thương Tễ, chiếc lồng vàng bị kéo bay lên, hai người bọn họ lập tức cách xa nhau mấy vạn dặm.
Trong chớp mắt nét mực bắn tung tóe, Thương Tễ bùng nổ móc lấy bụng con rồng kia.

Con rồng lập tức tan rã, nước mực bắn tung tóe lên thân Thương Tễ.

Hắn gắng sức bò dậy, rồi bất chợt nhảy lên, móng vuốt víu chặt lấy thành chiếc lồng vàng, bị kéo theo bay vút vào tầng mây.
"Trả lại cho ta!"
Thương Tễ tức giận thấu trời xanh, đập liên tiếp vào thành lồng, khiến thành lồng bị lõm vào bên trong.
Bồ Man quân liền ném cái mũ trên đầu xuống, cái mũ kia đột nhiên lớn lên, hóa thành chiếc roi gai dài, đánh mạnh vào lưng Thương Tễ.

Thương Tễ gắt gao túm lấy cái lồng vàng, đã nổi giận cực độ.

Chiếc roi phút chốc quấn lấy Thương Tễ, mạnh mẽ lôi kéo muốn hắn phải buông tay.
Thương Tễ vẫn liều mạng giữ lấy, cuồng phong sau lưng lại ập tới, trường thương của Lê Vanh đã sắp đâm vào lưng Thương Tễ.

Tịnh Lâm ở bên trong lồng bỗng nhiên vỗ một chưởng vào bên người Thương Tễ, mượn sức gió tay không vững vàng nắm lấy Phá Tranh thương.
Máu từ lòng bàn tay bắn tóe ra, nhưng Tịnh Lâm không hề buông tay.Y nhìn chằm chằm Lê Vanh, đột nhiên trở tay, quăng Phá Tranh thương trở lại cắm vào bên chân Lê Vanh.
Thương Tễ nắm phải khoảng không, bị ba người hợp lực kéo xuống.

Thời điểm hắn ngã xuống trơ mắt mà nhìn chiếc lồng vàng biến mất dần trong mây, ngón tay dài cũng không còn nhìn thấy được nữa, đã biến mất không còn tăm hơi.
Bồ Man quân trầm giọng quát lớn một tiếng, đem Thương Tễ ném ra ngoài biển khơi.

Thương Tễ chìm vào trong nước, roi gai liền quấn chặt lấy người hắn, mang theo hắn đang điên cuồng chìm sâu xuống phía dưới.
"Tịnh Lâm..."
Ngàn đạo phong ấn đồng loạt hạ xuống, biển khơi dậy lên sóng to gió lớn, cuối cùng khôi phục lại yên tĩnh, hình thành kết giới giống như mặt kính, đem Thương Tễ phong ấn đến triệt để.
A Ất ôm lấy đứa bé, mấy lần áp mặt lại gần, cũng không thấy nó thở.

Hắn ứa mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất ôm đứa bé liên tục nói: "Ngươi là ông nội của ta đó! Ông ơi mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Phù Lê xoay người lau đi vết máu, kéo cánh tay Tông Âm, khó nhọc nói: "Đem A Nguyệt cũng đặt bên cạnh A Ất đi!"
Tông Âm quỳ rạp xuống bên người A Ất, Sơn Nguyệt ở cạnh A Ất liền có thể thở dốc.

Tông Âm chống đỡ thân thể, thể lực đã có phần không chống đỡ nổi.
"Sát Qua quân..." Tông Âm cắn răng, "Hóa ra là Sát Quan quân!"
"Sao lại không thể chứ?" A Ất truyền nhiệt khí cho đứa trẻ, hắn hết sức cẩn thận mà nắm lấy tay đứa nhỏ, phát hiện trong lòng bàn tay nho nhỏ này có một hoa văn hình hoa sen nóng bỏng.

A Ất không có thời gian để nghĩ kỹ, liên tiếp cầu khẩn: "A tỷ! Vô dụng thôi!"
Phù Lê ngơ ngác nói: "Nếu ngay cả ngươi cũng không được..."

Tông Âm đột nhiên đứng dậy quay người lại nói: "Đêm nay ngươi thả cho mẫu tử nàng một con đường sống, mạng của ta liền giao cho ngươi!"
Lê Vanh nhấc thương bước đến, "Ta chỉ muốn đứa bé này."
"Vậy ngươi tự đi mà sinh!", A Ất đã bị những hành động liên tiếp này bức đến điên rồi, hắn hận đến mất khống chế, "Con mẹ nó nếu ngươi muốn, các ngươi tự đi mà sinh đi! Đoạt mạng sống của người khác thì tính gì là hảo hán! Phì! Ta xem thường ngươi!"
Lê Vanh nói: "Ngươi xem ta là người như thế nào, ngươi coi thường ta thì lại làm sao? Ta bất quá là phụng mệnh làm việc mà thôi."
Hắn tiến đến gần, A Ất suy sụp nói: "A tỷ! Không được, đã không sống nổi..."
Mặt đất đột nhiên chìm xuống, cương phong gào thét mãnh liệt ập tới.

Hàng Ma trượng đâm thẳng vào Phá Tranh thương, Lê Vanh bị ép đứng lại nghiêng người, Túy Sơn tăng ở phía sau lập tức đập xuống một gậy.
Lê Vanh vén áo bào vận lực, cách không đẩy lùi Túy Sơn tăng.

Chiếc nón rộng vành của Túy Sơn tăng liền bị phá tan, hắn quỳ một gối xuống trượt người đi một đoạn, chống Hàng Ma trượng xuống đất mới dừng lại được.
"Thiên hạ đại nghĩa đến tột cùng là cái gì." Túy Sơn tăng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt vốn có, hắn nhìn Lê Vanh, "Ta từng cho rằng quân thượng thua ở một câu 'Vạn bất đắc dĩ'."
Lê Vanh nhìn lại, hắn chống Phá Tranh thương xuống đất nói, "Ta chưa từng thất bại."
Túy Sơn tăng nhấc tay vứt chiếc nóng rộng vành đi, nghiêm mặt nói: "Ta có một nỗi băn khoăn chưa được giải quyết.

Ta đã chờ 1400 năm, đêm nay kính xin quân thượng cho ta được thống khoái."
Lê Vanh tiếc hận nói: "Ngươi thiên tư hơn người, vốn là tiền đồ vô lượng.

Cái gọi là đại nghĩa tự ở trong lòng, đến thời điểm thích hợp, lại xảy ra chuyện mà ngươi không thể lường trước được đó là biến số.

Nhưng ngươi nhiều năm tích tụ tâm sự, không chịu loại bỏ tâm ma, từ nay về sau cũng chỉ có thể làm một 'Túy Sơn tăng' mà thôi."
Túy Sơn tăng ở trong mưa tuyết nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu vẫn là hình ảnh Ngọc Lâm trước khi chết ngoái đầu nhìn lại.
Cái nhìn này đã trở thành ma chướng đời này của hắn.
Hắn không qua được, bởi vì hắn là cầu không được.
Túy Sơn tăng dựng thẳng trượng đứng dậy, hắn nói: "Tại hạ A Sóc, đệ tử đích truyền dưới trướng bắc địa cửu vĩ hồ Ngọc Lâm.

1400 năm trước, quân thượng quyết chiến ở bắc địa đã ngộ hại đến sư phụ ta, đêm nay, ta muốn quyết chiến một trận đòi lại mối thù đó."
Gió tuyết bắt đầu nổi lên, A Ất đã nản lòng thoái chí.

Đứa trẻ trong tay hắn đã dần khuỵu xuống, đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên thấy trong tuyết đột nhiên nở rộ một bông hoa xuân.

A Ất còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, hắn nhìn lại lần nữa, từ dưới chân hắn dần nở rộ một chuỗi hoa xuân.
A Ất kinh ngạc đến nhảy dựng, nâng chân lên.
Những bông hoa rơi xuống trong tuyết khiến mọi người phải ngẩng đầu lên, những đóa hoa xuân bay tán loạn trong gió, trải dài khắp ngọn núi đâu đâu cũng có.
Khóe mắt Lê Vanh co lại, hắn nói: "Ngươi cũng muốn phản bội thiên quy sao?"
Sơn Hà phiến ba một tiếng khép lại, Đông Quân trong không trung đạp tuyết, tiêu sái hạ xuống trước người A Ất.

Hắn gãi gãi chóp mũi, không muốn đáp lại.
Lê Vanh quát lên: "Ngươi cũng muốn như vậy, phản bội lại thiên quy phải không?"
Đông Quân cười lớn trong mưa tuyết, tiếp đó lật quạt xếp lại, vẻ mặt trang nghiêm nhìn Lê Vanh, rất có khí phách nói.
"Ta là Đông Quân, không theo quy tắc."
Hắn vừa dứt lời, A Ất liền cảm thấy cánh tay mình nóng lên, đứa nhỏ vốn đã tuyệt khí kia đột nhiên ùng ục một tiếng thở ra hơi, nhỏ giọng khóc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui