Tịnh Lâm đột nhiên dựa ra sau, vai dán vào vách tường.
Y không muốn nói chuyện, cục đá cố gắng chui ra khỏi ống tay áo, muốn chạy ra để hóa giải sự xấu hổ quẫn bách mà y muốn che giấu.
Trong lòng Thương Tễ hiểu rõ, chỉ nói: "Lời nói đáng giá nghìn vàng, ngươi muốn chối cãi sao?"
"Cắn nơi nào?" Tịnh Lâm hỏi.
"Cánh tay." Thương Tễ dừng lại giây lát, "Quá mức tầm thường.
Vẫn là cắn ngón tay đi."
Tịnh Lâm cảm thấy Thương Tễ rất khác biệt so với trước đây, sự khác biệt đó xuyên thấu qua ánh mắt, từ lời nói dần dần biểu lộ ra, khiến Tịnh Lâm cảm thấy quen thuộc cũng mơ hồ có chút vô lực chống đỡ.
Thương Tễ dường như hiểu rất rõ sự yếu đuối và che giấu của y, càng ép gần càng không thể chống đỡ nổi.
Con cá béo này giống như khai mở ra một lỗ hổng mà y không hiểu, khiến những kiến thức phong lưu nửa vời của Tịnh Lâm biến thành chuyện cười trẻ con, vừa ấu trĩ lại ngây ngô.
Thương Tễ không hiểu phong tình, Thương đế lại thành thạo điêu luyện.
Một năm trước giữa hai người bọn họ còn có thể nói là đối chọi gay gắt, từ cá chép hóa thành người tuy rằng mười phần nhuệ khí, lại lỗ mãng thẳng thắn.
Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi phương pháp tấn công, giống như một màn sương mù khó có thể nắm bắt, đồng thời đảo khách thành chủ, đối với yếu điểm của Tịnh Lâm như đã có định liệu trước.
"Mở ra một chút như vậy là đủ rồi." Thương Tễ dạy không biết mệt, lau sạch hai ngón tay, dùng giọng điệu bình thường nói: "Cắn trong một chốc."
Tịnh Lâm nắm người đá nhỏ trong tay áo, "Ngươi phải nói cho ta biết thật giả."
"Đó là tất nhiên." Thương Tễ thay đổi tư thế ngồi, chen vào trước người Tịnh Lâm, tấm đệm ở giữa ngăn cách hai người lại.
Khuôn mặt Tịnh Lâm bình tĩnh, trước ngón tay Thương Tễ đưa đến chần chờ một lúc lâu.
Một tay Thương Tễ chống đầu, quơ nhẹ ngón tay, "Ngày thường đều là ta cắn ngươi, cho nên trong lòng áy náy, đặc biệt chọn một cơ hội để cho ngươi cắn một cái giải cơn thèm.
Cơ hội này thật khó mà có được, đến a."
Tịnh Lâm nửa tin nửa ngờ mà mở miệng, ánh mắt thăm dò thần sắc Thương Tễ, thấy Thương Tễ nói nói cười cười, rồi mới cắn vào đầu ngón tay hắn.
Thương Tễ nói: "Cắn một lúc, ta tiến vào."
Ngón tay rơi vào môi lưỡi ẩm ướt mềm mại, hai đốt ngón tay chậm rãi vùi vào trong đó.
Ấm nóng, lại mềm mại đến rối tinh rối mù.
Cổ họng Thương Tễ khô khốc, hắn đè nén tâm thần đang nhộn nhạo, ngữ điệu càng thêm bình thường, "Nó chặn lại đầu lưỡi của ngươi sao? Không cần phải để ý.
Nếu không thoải mái, cứ tránh khỏi ngón tay ra là được."
Con ngươi Tịnh Lâm bình tĩnh, đầu lưỡi quả nhiên dán vào ngón tay quanh quẩn một vòng, nhưng mà miệng y lớn như vậy, nơi nào bị ngăn cách bởi ngón tay thon dài? Vì vậy đầu lưỡi liền cẩn thận một chút mà dò xét trở về.
Thương Tễ cảm thụ được sự liếm láp mềm mại, "Không phải là muốn cắn ta sao? Dùng chút lực đi."
Hàm răng Tịnh Lâm cắn vào ngón tay Thương Tễ, nhưng hai ngón tay đó lại chạm vào khoang miệng y.
Ngón tay Thương Tễ chạm vào khoang miệng liền chậm rãi di chuyển, Tịnh Lâm bỗng nhiên có điểm run rẩy, y lui về phía sau muốn phun ngón tay ra.
Nhưng Thương Tễ liền chặn y lại , Tịnh Lâm bị ngón tay quấy nhiễu làm cho hô hấp có chút rối loạn, cảm giác tê dại giống như những đốm lửa nhỏ.
Y hơi hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi không biết làm sao để đẩy ngón tay kia ra.
Thương Tễ lên tiếng, hắn nói: "Chúng ta tất nhiên là quen biết.
1400 năm trước..." Hắn ngừng chốc lát, "Muốn nghe ta kể sao?"
Tịnh Lâm gật đầu hay lắc đầu đều cảm thấy không thích hợp, Thương Tễ coi như y đã ngầm cho phép.
"Chuyện dài lắm." Thương Tễ hơi nhíu mày lại, "Có phải là duỗi vào quá sâu rồi không?"
Ngón tay kia hơi rút ra một chút lại lập tức chen vào.
Thương Tễ nắm giữ lực đạo rất tốt, hắn làm ngơ trước đôi mắt đang dần phủ sương của Tịnh Lâm, rồi lại thời thời khắc khắc nhìn Tịnh Lâm.
Khoang miệng mềm mại cùng với sự đụng chạm ngày càng trở nên xấu hổ khi Thương Tễ không hề kiêng dè gì mà nhìn chằm chằm vào, lưng Tịnh Lâm tựa vào vách tường xe, phảng phất như đang bị Thương Tễ nhào nặn.
Đôi môi y thấm nước bọt đến đỏ hồng, hầu kết khẽ trượt, không muốn để cho nước bọt chảy ra ngoài.
Muốn chết.
Thương Tễ mở miệng nói cái gì đó mà chính bản thân hắn cũng không rõ, đôi mắt hắn căn bản không thể dời ra được.
Dáng vẻ khó nhịn của Tịnh Lâm khiến Thương Tễ không thể không nghĩ đến một chuyện khác, hắn cơ hồ muốn lôi ra một bản kinh phật để đọc ngay bây giờ.
Môi Tịnh Lâm bị quấy đảo phải thở dốc, hai mắt y giống như băng tuyết tan chảy trong mùa xuân.
Cần cổ đã ửng hồng, y ẩn nhẫn mà nhìn Thương Tễ, mà không biết rằng làm vậy căn bản sẽ không khiến Thương Tễ sinh ra thiện tâm.
Thương Tễ đột nhiên rút tay ra, hai ngón tay đã ướt nhẹp.
Cổ họng hắn lạnh lẽo, trong bụng lại nóng như lửa đốt, hắn cho rằng nguyên nhân là do hắn đã quá lâu không có làm chuyện hư hỏng rồi.
Hắn càng phải được voi đòi tiên, ở nơi chật hẹp này mà dùng lồng ngực chặn lại Tịnh Lâm, dùng đôi tay này ra sức nhào nặn Tịnh Lâm, sau đó đem Tịnh Lâm lăn qua lộn lại làm đau đến phát khóc.
Tịnh Lâm bỗng nhiên giơ tay lên che mặt, Thương Tễ dõi theo y, tự nhiên bật cười thành tiếng.
"Kỳ thực có chuyện đã gạt ngươi rất lâu." Thương Tễ dùng bàn tay không dính nước bọt vỗ mặt Tịnh Lâm, "Ngươi có muốn biết hay không?"
Cần cổ Tịnh Lâm ửng hồng chưa lui, "Này đâu phải là cắn?!"
"Đây là chính ngươi liếm mà." Thương Tễ giơ hai ngón tay ra, dụng ý xấu mà nói, "Ta nói là 'cắn'.
Không nỡ cắn ta chính là ngươi, liếm cho ta thần hồn điên đảo cũng là ngươi, Tịnh Lâm, ta rất vô tội."
Tịnh Lâm muốn nói lại thôi.
Thương Tễ phì cười, "Ta còn tưởng rằng ngươi là kẻ lớn gan nhất, sao bây giờ muốn nói một câu cũng phải cần cục đá? Ngươi gọi nó làm gì, nó vốn là ngươi."
"Ta không phải."
"Ngươi không phải?" Thương Tễ đột nhiên áp sát, "Hôm nay ta không muốn nó ra ngoài."
Cục đá trong tay áo Tịnh Lâm liền lăn lộn vài vòng, y hỏi: "Ngươi gạt ta chuyện gì?"
"Ta gạt ngươi một chuyện hết sức kinh thiên động địa."
"Ta không tin." Tịnh Lâm ngừng lại, cảm thấy mình đã từng nói câu này.
"Tin hay không tùy ngươi, có nói hay không là ở ta."
"Vậy ngươi nói đi."
"Nếu ta mà dễ dàng nói cho ngươi biết như vậy." Trán Thương Tễ cụng vào trán Tịnh Lâm, "Ta chẳng phải là rất thiệt thòi?"
"Ta cảm giác được." Tịnh Lâm nói, "...Ngươi tiến bộ rất nhiều."
"Lúc trước ngươi gạt ta là con cá ngu xuẩn." Thương Tễ nói, "Giờ khắc này có hối hận cũng không kịp."
Tịnh Lâm muốn cười lạnh, lại bị Thương Tễ nắm lấy hai gò má.
"Ta cũng nhận ra được." Thương Tễ âm trầm nói.
"Nhận ra cái gì?"
"Ngươi rất bạc tình với ta." Thương Tễ phiền muộn, "Lâm Tùng Quân xuống giường liền trở mặt không quen biết.
Ngươi chưa từng nghe câu nói 'người vợ tào khang là không thể bỏ sao'?"
Tịnh Lâm nhất thời có chút hoài nghi, "Ta không nhớ rõ ta với ngươi..."
"Chính ngươi cũng nói là không nhớ rõ." Thương Tễ tránh người, dựa vào bên cạnh Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm yên tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên nghiêng người nghiêm túc mà nhìn Thương Tễ: "Ngươi nói với ta, chúng ta thật sự đã thành thân?"
Thương Tễ thưởng thức minh châu, liếc mắt nhìn Tịnh Lâm một cái, "Thời điểm ngươi cùng ta khoái hoạt không cảm thấy quen thuộc sao? Ngươi xem, từ lúc bắt đầu cởi quần áo sự tình cứ thuận theo tự nhiên như vậy.
Lần trước ngươi..." Đầu lưỡi hắn chậm lại, dần trở nên ám muội, "Thời điểm ra tay giúp đỡ, không cảm thấy lúc dán vào nhau kích thước hết sức vừa vặn, như cá gặp nước sao?"
Tịnh Lâm tâm hoảng ý loạn, lại vẫn vững vàng nói: "Chuyện dĩ vãng ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng lúc ở dưới sông vong xuyên cũng không nhớ ra được đoạn tình duyên này với ngươi."
"Những lời giết tâm như này vẫn không nên nói thì hơn." Thương Tễ hơi cúi đầu nhìn minh châu trong lòng bàn tay, "Người cứu ngươi, cũng cứu ta.
Hắn đặt ta với ngươi ở cùng một chỗ, chứng tỏ trong lòng hắn biết rõ những ẩn tình này.
Hay là thế này, để chứng thực ta đúng là lang quân hàng thật giá thật, ta sẽ nói cho ngươi nghe mấy lời này."
Tịnh Lâm nghiêng tai lắng nghe.
"Từ trước ngươi đã có một vết sẹo trên lưng, từ eo hướng lên trên khoảng nửa tấc.
Ta từng ân ái với ngươi một lần, cũng đã sờ vào một lần." Thương Tễ câu lên khóe môi, "Ở trong làn nước ấm va chạm đến dậy sóng, hai tay ta bưng lấy hai chân của ngươi bóp nhẹ, bởi vì ngươi quen bảo ta 'nhẹ hơn một chút'.
Trước đây ngươi đã từng rất yêu ta, chưa bao giờ gọi ta là đế quân."
Tịnh Lâm nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Vậy ta gọi ngươi là gì?"
Thương Tễ thu lại vẻ mặt hư hỏng, trịnh trọng nói: "Ngươi gọi ta là ca ca."
Tịnh Lâm lẳng lặng nhìn hắn, thoáng nghiêng người về phía trước, "Gạt người."
Thương Tễ cũng thoải mái để Tịnh Lâm nhìn, hỏi ngược lại, "Ta miêu tả không đúng sao? Không tin ngươi thử gọi vài tiếng xem nào."
"Ta không muốn."
"Nương cũng đã gọi rồi, mau gọi đi."
Tịnh Lâm nhặt cuốn sách lên, "Ta không muốn bị lừa."
"Lừa ngươi là chó con." Thương Tễ từ phía sau ghé vào bả vai Tịnh Lâm, "Nếu như là giả, ngươi gọi rồi sẽ phát hiện ra."
Tịnh Lâm nhìn chằm chằm dòng chữ một hồi, "Ngươi đừng có mà lừa ta."
"Ta đem ngươi đặt ở trong lòng." Thương Tễ thấp giọng, "Sao có thể nỡ lòng lừa ngươi được chứ?"
Đầu ngón tay Tịnh Lâm có chút lạnh, y liền im lặng một chốc, êm ái gọi: "...!Ca ca."
Tới đón ta về nhà.
Tịnh Lâm đột ngột nhớ đến câu này, đầu ngón tay y vô thức mà truyền đến cảm giác đau nhói như bị dùi đâm, phảng phất câu nói này chính là lặp đi lặp lại trong cơn đau đớn.
Thùng xe tối tăm tựa như quan tài đá, Tịnh Lâm hoảng hốt, trước mắt như nhìn thấy một mặt vách đá loang lổ vết máu.
Y cảm giác như bên trên có viết chữ, nhưng y chỉ nhìn thấy vết máu chồng chất lên nhau hết lớp này đến lớp khác.
Tịnh Lâm chợt hoàn hồn lại, y cảm thấy lồng ngực như đang dậy sóng.
Trong đôi mắt chôn giấu sự chua xót tột cùng, nhưng y lại không hiểu được rốt cuộc là nơi nào khổ sở.
Y còn có thể khổ sở sao.
Từ lâu y đã là một người chết.
Y không phân biệt được vui vẻ, cũng không hiểu thế nào là động lòng.
Y thậm chí đúng như lời người khác nói vậy, không có tâm can.
Y làm sao sẽ khổ sở đây.
Tịnh Lâm nói: "...!Đây không phải là..."
"Hàng thật giá thật." Thương Tễ siết chặt cánh tay y, "Đây không phải là Tịnh Lâm sao? Người ta ôm trong lồng ngực không phải là ngươi sao?"
"Ta đuổi theo ngươi..." Tịnh Lâm nghiêng đầu, phức tạp hỏi, "Lòng ta yêu ngươi?"
"Ta đuổi theo ngươi." Thương Tễ không trả lời, mà là ngữ khí kiên định lặp lại, "Lòng ta yêu ngươi."
Tịnh Lâm bị lời nói nóng bỏng này làm cho luống cuống, cục đá trong tay áo rốt cuộc chờ đúng thời cơ lăn ra ngoài, ở bên chân hai người không tin được mà đi lại vài vòng.
Thương Tễ thu mũi chân lại, trực tiếp nhét cục đá vào trong tay áo của mình.
"Lòng ta yêu ngươi." Thương Tễ càng nhấn mạnh hơn, "Lòng ta yêu Lâm Tùng Quân Tịnh Lâm.
Ngươi vì sao không nhìn ta? Ngươi thật nóng.
Ta nói câu này khiến ngươi cảm thấy xấu hổ hay là cảm thấy tình cảm này khó mà chịu đựng nổi?"
Tịnh Lâm mím chặt môi, không nói một lời.
Thương Tễ liền nói: "Nếu như ngươi không nhìn ta, ta liền nói cả một đêm."
Tịnh Lâm lập tức quay đầu lại, trong mắt y vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên y ở trong khối thân thể chắp vá này toát ra vẻ mặt như vậy.
Y chậm chí có điểm vụng về mà nói: "Ta không muốn...!Ta không muốn nghe."
""Phải không." Thương Tễ tăng thêm ngữ khí, "Vậy ta không chỉ có âu yếm ngươi, còn muốn ôm ngươi dày vò ngươi ngậm lấy ngươi, ngươi có phải là cũng không muốn nghe? Không muốn nghe thì ta sẽ không nói —— sao ngươi có thể nghĩ đẹp vậy được!"
Cục đá ở trong tay áo Thương Tễ giãy giụa một phen cũng không chạy thoát được, Tịnh Lâm ngây người chốc lát, đột nhiên giơ hai tay lên che lỗ tai, trên mặt vốn không có biểu tình gì, dưới cái nhìn của Thương Tễ mà từ từ trở nên xấu hổ tức giận.
"Vậy ta cũng phải nói rồi!"
Thương Tễ cười một tiếng: "Ta cầu còn không được, nói đi, ta rửa tai lắng nghe."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...