Thương Tễ ngồi vững lại trên ghế, nghe vậy liền tự pha cho mình một chén trà, "Giải thích rõ ràng đi."
"Không phải trước hết nên mời khách nhân từ xa đến ngồi xuống một chút? Bên ngoài gió lạnh như vậy, làm ta run rẩy cả người." Đông Quân nói xong nhảy cửa sổ mà vào, tự mình xoa tay ngồi vào chỗ, khách khí nói với Thiên Ngọc, "Cho ta một chén trà nóng, để ta từ từ nói."
Thiên Ngọc liền bưng một chén trà cho hắn, biết lẽ phải mà lui ra ngoài.
Đông Quân hớp mấy hớp trà, "Hai vị có duyên sinh ra bên bờ Đông Hải, cái này gọi là nhân quả luân hồi, bây giờ vạn sự hanh thông, quay về Đông Hải cũng là mệnh trời đã định."
"Đến cùng ý của ngươi là muốn thế nào?" Tịnh Lâm hỏi.
"Ôi chao." Đông Quân nói, "Lời ấy sai rồi.
Chuyến hành trình này của ngươi, tất cả những sự việc những người các ngươi gặp gỡ đều có can hệ đến các ngươi, chẳng có can hệ gì đến ta hết.
Ta bất quá là biết thời biết thế mà thôi."
"Không chắc." Thương Tễ nói, "Sở Luân từng nói hắn đã gặp người trong bức họa, cùng với vẻ ngoài của ngươi khá là tương tự, ngươi đã nhúng tay vào chuyện của Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú.
Huống hồ chuyện 'Bát khổ', làm sao ngươi biết được?"
"Trong thiên địa này phàm là người muốn làm điều xấu, đều có một ước định thành thói quen." Đông Quân bẽ mặt mà phe phẩy quạt, "Chính là biến thành 'Đông Quân'.
Ta không cha không mẹ không người làm chủ, phải âm thầm chịu đựng đau mà không dám kêu.
Ta thấy hồ ly này vô cùng đáng thương, lại đang không có chuyện gì để làm, cho nên có lòng tốt mà giúp y một tay.
Còn bát khổ kia, ta tự nhiên biết được, chuông đồng chính là thứ trên tay ta đánh mất."
"Chuông đồng vốn là do Lan Hải thu thập vật liệu còn thừa của Phá Tranh thương mà chế ra, treo dưới mái hiên của Thanh Dao suốt mấy trăm năm.
Sau khi Thanh Dao không còn, ta từ đống tàn tro của thiên hỏa mà nhặt được nó.
Thời điểm ta bế quan nó xác thực ở trong tay ngươi, mà khi ta tỉnh lại..." Tịnh Lâm hơi ngừng lại, "Chẳng lẽ là ngươi cứu ta?"
Đông Quân nói: "Không phải ta, ta không làm chuyện này."
"Tụ linh nặn cơ thể mới chính là việc mà ngươi am hiểu." Thương Tễ nói, "Nếu không phải là ngươi, thì là ai?"
"Nguyên thân của ta là hung tướng, đối với hai người các ngươi tránh còn không kịp, cứu người chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ." Đông Quân vỗ tay, "Lan Hải chế ra nó, nó là vật gì, Lan Hải là người hiểu rõ nhất.
Rơi vào tay ta cất giữ một khoảng thời gian, đến lúc ngươi chết, chính nó tự chạy mất.
Vật này không phải tinh quái, ngược lại lộ ra quỷ khí.
Nó ăn 'Khổ', khi ở trên tay ta được ăn gian khổ của người khác, bây giờ ở cùng hai người các ngươi bị đói bụng mấy trăm năm, chính mình chạy đi tìm ăn cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Bất quá nó đối với ngươi tình hữu độc chung như vậy, có thể thấy được là cất giấu chấp niệm.
Nếu như ngươi muốn làm rõ, nhất định phải đi xong đoạn đường này."
"Ngươi nói còn một cái khổ cuối cùng." Tịnh Lâm hỏi, "Là cái khổ nào?"
"Ta đang chờ ngươi nói cho ta mà." Đông Quân bày ra vẻ mặt vô tội, "Hai người các ngươi đã trải qua những cái khổ nào, ta làm sao mà biết? Ta chẳng qua là đếm một chút, còn thiếu một cái mà thôi."
Đầu ngón tay Tịnh Lâm gõ gõ vào nắp ấm trà, Thương Tễ liền nói: "Trả lời ta câu cuối cùng ta vừa hỏi."
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Đông Quân sớm đã đoán được hắn muốn hỏi gì, "Ai sống ai chết đều là số trời, ta cũng không biết, thời cơ đến lúc đó hết thảy đều sẽ sáng tỏ.
Thế nhưng ta bấm ngón tay tính toán, phía đông sắp có biến rồi.
Ta làm việc không cầu an tâm, chỉ cầu hồi báo.
Hai người các ngươi nếu đã nhận ân tình của ta, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề."
"Nói nghe một chút." Thương Tễ nói.
"Hải giao Tông Âm đã mất tích." Đông Quân nói, "Gió tuyết ở Đông Hải mất cân bằng, nếu không thể tìm thấy hắn trước mùa xuân, phía đông sẽ gặp phải nạn hồng thủy."
"Đây là chức trách của truy hồn ngục." Tịnh Lâm nói, "Túy Sơn tăng bây giờ đã đảm nhiệm chức trách của Lê Vanh, việc này nên do hắn bắt tay điều tra."
"Tâm ma của Túy Sơn tăng chưa trừ, hắn đã ngâm vào trong ao sen Phạm Đàn nhập định bế quan rồi.
Nếu như hắn có thể vượt qua cảnh giới này, liền chân chính bước vào cảnh giới Đại Thành."
"Thần tiên trên Cửu Thiên cảnh có vô số, việc này khẩn yếu, nhất định còn có lựa chọn khác." Tịnh Lâm hỏi, "Ngươi vì sao lại muốn chúng ta đi?"
"Bởi vì Lâm Tùng Quân trảm yêu trừ ma." Đông Quân gõ nhẹ quạt xếp, trầm giọng nói với hai người, "Ta một mình đến cây Tham Ly đã trông thấy dị tượng.
Đông Hải sẽ có đại ma giáng thế.
Chuyện này có quan hệ mật thiết với chuông đồng, có đi hay không?"
Mấy ngày sau.
Tuyết lớn đường khó đi, xe ngựa cũng không qua nổi.
Thương Tễ khoác áo choàng, đi cùng với người khác đến khách điếm tìm mua dược liệu.
Tóc hắn buộc kim quan, quần áo xa hoa, nhìn quý khí bức người.
"Công tử..."
"Tào Thương." Thương Tễ đang xem hoàng liên, nghe thấy tiếng gọi, nghiêng đầu chậm rãi nở nụ cười với người vừa tới.
"Tào công tử." Người tới có một bộ râu dê, hơi cúi đầu với Thương Tễ, "Hôm qua nghe nói có Tào công tử muốn mua dược liệu, nên đặc biệt dẫn công tử tới đây xem xét.
Trời lạnh tuyết rơi, công tử mời vào trong."
Thương Tễ xua tay, "Xà gia chịu gặp mặt ta, đã xem như là nể mặt của Đông Lâm rồi, dùng trà thì không cần."
Xà Cối không khỏi nghi ngờ: "Không biết công tử muốn mua cái gì?"
Thương Tễ ngửi hoàng liên, giống như lơ đãng nói: "Thân thể của phu nhân ta không được tốt, từ phương bắc trở về vẫn luôn như vậy.
Ta nghe nói bên bờ Đông Hải có tòa tiên sơn, rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.
Đông Lâm khi còn sống tuy rằng cùng ta không được xưng là bằng hữu, nhưng cũng coi là có chút giao tình, ta nghe hắn nhiều lần đề cập Xà gia tin tức linh thông, liền muốn tới đây hỏi thăm một chút.
Phía đông thực sự có nơi tốt như vậy sao? Ta có ý muốn mang phu nhân tới ven biển ở ít ngày, đợi thân thể của y tốt hơn lại rồi tính sau."
Xà Cối bước theo Thương Tễ, hỏi: "Tôn phu nhân nếu như không tiện đi đường dài, công tử nên chọn một thôn trấn ấm áp thì thích hợp hơn.
Trước đây truyền thuyết về ngọn tiên sơn kia đã thu hút không biết bao nhiêu người tìm tới, nhưng gần đây yêu quái đang hoành hành, lại không có thần tiên tọa trấn trông giữ, sợ là không yên ổn."
"Ta nghe nói hải giao chấp chưởng Đông Hải." Thương Tễ thoáng lộ ra thần sắc không rõ, "Làm sao lại có yêu quái hoành hành được?"
"Từ sau khi vào hạ, hải giao liền ít khi hiện thân." Xà gia đối với hướng đi các nơi rõ như lòng bàn tay, hắn nói: "Chúng ta đưa dược liệu đến kinh đô, thấy rõ yêu quái phía đông đều chạy hết đến kinh đô, có thể tưởng tượng được Đông Hải giờ đã loạn đến mức nào.
Cái khác không đề cập tới, những năm qua tuyết ở Đông Hải chỉ có nửa tháng, chủ yếu là mưa lạnh.
Năm nay đến một hạt mưa cũng không thấy, tuyết đã rơi suốt mấy tháng rồi!"
Thương Tễ quay người đặt kim châu lên cái khay của tiểu nhị, tiếc nuối: "Này cũng thật đáng tiếc, phu nhân ta còn đang trông ngóng ở trên núi trồng hoa, tìm trạch viện ven biển đây."
Xà Cối thấy thế chặn lại nói: "Không biết tôn phu nhân thường ngày vẫn dùng thuốc gì? Hôm nay lạnh như vậy, vạn lần phải chú ý xua đuổi hàn khí."
Thương Tễ nói: "Về rồi ta sẽ tìm đơn thuốc thỉnh Xà gia nhìn qua một cái."
Xà Cối hết sức nhiệt tình nói: "Được.
Nếu như phu nhân chấp nhận, ta có thể cách mành bắt mạch cho phu nhân."
Thương Tễ than thở: "Bên ngoài lạnh như vậy, đợi mấy ngày nữa ấm hơn lại tới."
Xà Cối liền vội vàng nói: "Điều này cũng đúng.
Nếu như công tử bằng lòng, chỉ cần nói một tiếng, ta liền đến nhà xem cho phu nhân."
Thương Tễ cười đáp lại, Xà Cối liền đích thân đưa hắn ra ngoài.
Nhân sâm cùng lông thú tốt nhất được chất lên phía sau xe ngựa, Thương Tễ không nói hai lời, chui đầu vào trong xe ngựa.
Tấm rèm bằng bông dày được vén lên, luồng nhiệt khí phả vào mặt.
Thương Tễ cúi đầu đi vào, dịch lại góc rèm thật kín, thấy 'phu nhân' dựa vào bên trong ôm cuốn sách, dưới ánh sáng lờ mờ của minh châu ngủ gà ngủ gật.
Tay Thương Tễ lạnh, dọc theo tay áo của Tịnh Lâm tìm được cổ tay y, nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm buông lỏng sách ra, bị Thương Tễ xoa cổ tay vừa lạnh vừa nóng.
Y mở mắt ra hỏi: "Nói thế nào?"
"Nói mấy ngày nữa ấm áp hơn, sẽ đến nhà bắt mạch cho ngươi." Trên người Thương Tễ còn mang theo hàn khí, nghiêng người dựa vào trên vách, nửa vây Tịnh Lâm ở trước ngực.
Hắn có một ham mê, mấy ngày này càng lúc càng nghiêm trọng, không có chuyện gì liền yêu thích xoa nắn Tịnh Lâm.
Xương cổ tay xoa, lưng xoa, cái nào cũng đều không buông tha.
Chỉ cần ở bên cạnh da thịt lạnh lẽo kia, sẽ trăm phương ngàn kế xoa nắm đến Tịnh Lâm ửng hồng phiếm nhiệt.
Đầu ngón tay Tịnh Lâm cũng kề sát trong tay áo Thương Tễ, y hỏi: "Lừa người ta mà chỉ nghe được câu này?"
"Mười câu ta nói với hắn thì có chín câu là thật."
"Thời điểm ngươi gạt ta cũng là nói câu này." Tịnh Lâm nhìn Thương Tễ.
Thương Tễ không nhịn được cười, "Ngươi có phải là sinh ở trong bụng ta."
"...!Thế chẳng phải ta phải gọi ngươi một tiếng nương sao?"
"Ngươi gọi đi." Thương Tễ với tay ra, lấy viên minh châu xuống, cho vào áo khoác che kín ánh sáng lại.
Tịnh Lâm nhìn đường nét bả vai hắn lay động, thần xui quỷ khiến mà hô một tiếng: "Nương." Hô xong lại cảm thấy có gì không đúng, lập tức đổi giọng gọi: "...Nương!"
Thương Tễ muốn mò tới y, Tịnh Lâm không có chỗ dịch chân, bị Thương Tễ lôi lấy mắt cá chân kéo tới trước mặt.
Đầu gối y đè lên Thương Tễ, đã bị Thương Tễ xoay người đè xuống.
"Ta bảo ngươi gọi nương ngươi liền gọi nương." Thương Tễ nhanh chóng bắt lấy eo Tịnh Lâm, "Ta bảo ngươi gọi các khác sao ngươi lại không gọi?"
"Không chịu thiệt." Hai gò má trắng nõn của Tịnh Lâm cọ trên đệm, "Ngươi không phải cũng gọi ta là cha sao."
"Cách gọi gì mà lung tung thế này." Thương Tễ cúi đầu nói, "Ngươi cứ luôn chống lại ta làm cái gì."
Đầu gối Tịnh Lâm hướng lên trên không được, dời xuống cũng không được, bị kẹt lại ở trên bụng Thương Tễ.
Trong ống tay áo y có thứ gì đó đang sột soạt, muốn thò đầu ra nhìn.
Lại bị Thương Tễ một tay chặn lại miệng tay áo y.
"Ta không muốn cục đá." Thương Tễ áp sát, "Ta muốn ngươi nói."
Tịnh Lâm hỏi: "Ngươi nghe được chuyện gì?"
"Tông Âm từ sau hè đã biến mất."
Tâm Tịnh Lâm hơi động, "Phân giới ty ở Đông Hải không điều tra sao?"
"Ngươi đừng có tham lam." Thương Tễ đè bụng lên, thoáng nhíu mày, "Một lần ta chỉ đáp một câu thôi."
Tịnh Lâm dưới ánh mắt Thương Tễ liền nghiêng đầu đi, lộ ra chiếc cổ ưu mỹ cùng đường cong duyên dáng.
Thương Tễ dùng chút lực, trong mờ tối ánh mắt sáng quắc, nóng đến mức Tịnh Lâm luôn cảm thấy cần cổ như là đang bị người xoa nắn.
"Ta đáp một câu, ngươi đáp một câu." Thương Tễ dụ dỗ từng bước, "Có qua có lại, tình nghĩa trường tồn."
"Ngươi nói đi." Ánh mắt Tịnh Lâm nhìn lại.
"Cục đá có phải phân thân của ngươi hay không?"
"Phải." Tịnh Lâm nói thật nhanh, "Là phân thân từ trước."
"Ngươi dùng cục đá lừa ta." Thương Tễ bị cộm đến hơi nhíu mày, " Nói vậy từ trước đến nay ngươi vẫn nghe lén ta nói chuyện?"
Tịnh Lâm hơi ngửa đầu, kéo dãn khoảng cách với Thương Tễ: "Mỗi người một câu."
Thương Tễ cụp mắt nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, "Được, ngươi tới."
"Ngươi có phải là Thương Long không?" Tịnh Lâm cũng nhìn lại hắn.
"Phải." Thương Tễ đẩy bụng về phía trước, "Ta còn là Tào Thương."
Tịnh Lâm bị đẩy đến đầu sắp đụng vào vách tường, y hỏi: "Có phải là ta đã quên mất cái gì?"
"Mỗi người một câu...!Như vậy đi, nếu như ngươi cùng ta đều đã quên mất, không bằng chúng ta định lại một cái quy củ, người muốn hỏi nhiều hơn phải trả giá nhiều hơn.
Tỷ như để ta..." Thương Tễ vừa đúng lúc mà dừng lại một chút, "Ngoan ngoãn nghe lời ta, ta cũng sẽ làm theo."
Tịnh Lâm gật đầu, "Ngươi hỏi."
"Ta ôm ngươi như vậy có thoải mái không?"
Tịnh Lâm hơi run lên, mới nói: "...!Không thoải mái.
Có phải là ta đã quên mất chuyện gì?"
"Ngươi chỉ là ngủ một giấc mà thôi." Thương Tễ nói, "Giống như mất đi thứ gì lại tìm lại được thôi.
Ngươi muốn xuống sao?"
Tịnh Lâm dời chân, "Không muốn.
Chúng ta có quen nhau từ trước sao?"
Thương Tễ sụt sùi mà thở dài, "Đúng vây, thực sự là vật đổi sao dời.
năm đó Lâm Tùng Quân đuổi theo ta suốt mấy trăm dặm, chính là muốn gả cho ta."
Tịnh Lâm đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: "Đúng như thế sao?"
Thương Tễ đột nhiên lộ ra vẻ không đứng đắn, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Lần thứ nhất, Tịnh Lâm.
Ta muốn ngươi cắn ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...