Nam Thiền


"Huynh đệ các ngươi." Cửu Thiên Quân chống đầu gối ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, đối với huynh đệ hai người đang quỳ ở dưới phân biệt rõ ràng, "Tại sao lại đánh nhau ở Kinh luân các? Tất cả văn thư trong thiên hạ đều cất giấu ở trong đó, nếu không phải là đã lưu ý không làm hỏng sách vở, thì có cách chức hai người các ngươi cũng đền không nổi."
"Huynh đệ chúng ta làm việc theo cảm tính." Lê Vanh dập đầu, "Đã để cho phụ thân phải lo lắng, tội đáng muôn chết."
"Hôm nay không có người ngoài ở đây."Cửu Thiên Quân bật cười, "Ngươi ngược lại vẫn câu nệ như cũ.

Tịnh Lâm, ngươi nói, chuyện gì khiến hai huynh đệ các ngươi không thèm để ý mặt mũi mà ra tay đánh nhau?"
Tịnh Lâm đáp: "Phân giới ty ở phương bắc báo tin."
Cửu Thiên Quân nhìn kỹ hai người một lúc, "Vi phụ còn tưởng là đại sự gì cơ, hóa ra lại là việc này.

Lê Vanh, Tịnh Lâm chuyến này hành sự tuy có chỗ không đúng, nhưng cũng là tuân theo mệnh lệnh của ta làm việc.

Ngươi chỉ điểm một, hai cho y cũng không sao, động thủ thì lại thành chuyện bé xé ra to."
Lê Vanh trước tiên bái lạy, lại nói, "Ta thụ phong chức trách chịu trách nhiệm, nên muốn đối xử bình đẳng.

Tịnh Lâm một mình hành quyết, đến cùng cũng không đúng quy củ."
Cửu Thiên Quân nói: "Lời này không sai.

Tịnh Lâm, huynh trưởng ngươi làm như vậy, toàn bộ cũng là vì hai chữ công chính.

Việc này nói lớn không lớn, hai huynh đệ ngươi không cần phải vì thế mà tức giận, ngược lại sinh khoảng cách sẽ đi ngược lại ý nguyện ban đầu của phụ thân."
Tịnh Lâm cũng dập đầu, "Lần này là ta có lỗi trước.

Huynh trưởng." Nửa người trên của y hơi nghiêng sang, thoáng cúi đầu với Lê Vanh, "Xin lỗi."
Lê Vanh vội vã đỡ lấy y, áy náy nói: "Là sư huynh suy nghĩ không chu toàn."
Hai người trong chớp mắt nhìn nhau rồi lập tức nhìn ra chỗ khác.

Ngón tay Lê Vanh bấu chặt lấy cánh tay Tịnh Lâm, Tịnh Lâm giả bộ xoa tay áo, lơ đãng giống như đẩy tay hắn ra.
Cửu Thiên Quân ngồi ở trên chỉ thấy hai huynh đệ huynh hữu đệ cung, cũng bất giác nở nụ cười, "Như vậy mới phải.

Huynh đệ phải đồng tâm, đồng lòng.

Mấy ngày nữa còn có chuyện cần hai người cùng làm, vạn lần đừng vì chuyện này mà không vui vẻ."
"Nhi tử đã rõ."
Hai người đồng thanh nói.
Tịnh Lâm đứng dậy xin cáo lui, thời điểm y sắp ra khỏi cửa điện nghe được Lê Vanh nói với Cửu Thiên Quân: "Chứng đau đầu của quân phụ đã đỡ hơn chút nào chưa? Ta sai người ở trong Trung Độ tìm được..."
Lúc Lê Vanh rời khỏi đại điện đã là mấy canh giờ sau, hắn bước xuống bậc thang dọc theo ao sen, quả nhiên thấy Tịnh Lâm đang ở bên đình chờ hắn.
"Nếu đạo của ngươi ta không giống nhau." Lê Vanh chậm rãi, "Còn có lời gì muốn nói?"

"Chứng đau đầu." Tịnh Lâm dựa kiếm, ngón tay gõ đầu gối, "Người đã vào đến cảnh giới Đại Thành còn có chứng đau đầu."
Lê Vanh dừng bước: "Phụ thân từ lúc phong quân tới nay thức khuya dậy sớm, thân thể ôm bệnh cũng chẳng có gì kì lạ."
Tịnh Lâm nói: "Thời điểm ta độ cảnh hắn cũng đã Đại Thành, thọ cùng trời đất, 'thân thể của thần' tuyệt đối không thể có chuyện ôm bệnh."
Lê Vanh nhìn y.

Trống chiều Phạm Đàn vừa vặn vang lên, bạch hạc trong ao sen kinh sợ bay vút lên, quang ảnh loang lổ trên mái tóc Tịnh Lâm, trong lòng bàn tay tựa hồ đang nắm vật gì, có chút mất tập trung.
"Ngươi muốn dò la từng bước một."
"Huynh đệ đồng tâm hiệp lực." Gương mặt Tịnh Lâm không hề có cảm xúc, "Đương nhiên biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe."
"Phụ thân nuôi nhốt biển máu nhọc lòng mất công tốn sức." Lê Vanh hất cằm, ra hiệu cho Tịnh Lâm nhìn Cửu Thiên cảnh, "'Danh' đã có, nhưng 'Sắc bén' lại ở nơi nào? Thanh Dao thường xuyên ở trong viện của phụ thân, bị nuôi bằng nhiều huyết nhục như vậy, không thể thiếu được chuyện phụ thân phải tốn sức lực trợ giúp.

Phụ thân từ Trăn Cảnh lên Đại Thành phải dùng bao nhiêu năm? Ngươi chắc hẳn không biết.

Ngươi đã là thiên phú tuyệt luân, mà phụ thân chỉ dùng có ba trăm năm."
Ngón tay Tịnh Lâm nhất thời ngừng lại.
Lê Vanh nói: "Nhanh như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
"Căn cơ bất ổn." Tịnh Lâm hơi suy tư, "Linh hải phù phiếm, đã có biểu hiện ra ngoài."
"Nếu như Thanh Dao có thể sống lâu hơn một chút, phụ thân sẽ không có nỗi lo về sau này.

Năm đó biển máu nguy cấp, Thương Long mấy lần trở mặt, phụ thân lại mặc kệ." Lê Vanh nói đến chỗ này dừng lại giây lát, "Chính là bởi vì không có cách nào ngang hàng, cho nên mới mượn danh nghĩa họa nạn biển máu.

Thương Long chết rồi, sẽ không còn gì phải kiêng kị nữa."
"Ngươi giết Thương Long." Tịnh Lâm nhìn về phía Lê Vanh, "Ngươi làm thế nào giết được Thương Long."
Lê Vanh trầm mặc nửa ngày, "Tâm loạn, thừa dịp khó khăn.

Long sinh vảy ngược dưới cổ họng, tấn công bất ngờ liền có thể đắc thủ."
Tịnh Lâm nhìn chằm chằm hắn.
Lê Vanh nói: "Phụ thân vì chuyện này bố trí đã lâu, ta chỉ là quân cờ mà thôi."
Nhưng hắn vẫn còn chưa nói hết.
Ngươi cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
"Mấy năm gần đây phụ thân thường xuyên ôm bệnh, nhiều lần biểu hiện ra triệu chứng đau đầu." Lê Vanh không chịu được ánh mắt của Tịnh Lâm, hắn né tránh, nói tiếp, "Chuyện này vốn không để lộ ra, người biết chuyện không quá mấy người, nhưng mà phụ thân mặc dù thân thể khó chịu, thần trí lại tương đối rõ ràng.

Nói cách khác, lòng nghi ngờ của hắn ngày càng nặng.

Ta nắm giữ Vân gian tam thiên giáp, lại trấn thủ truy hồn ngục.

Thủ vệ đại điện của phụ thân có một ngàn người, đều do Vân Sinh chưởng quản.


So với ngươi ta, phụ thân càng tin tưởng hắn."
"Ngươi vẫn luôn tìm thuốc cho phụ thân."
"Thuốc của ta mặc dù đưa hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng uống nó." Lê Vanh dùng nước trong ao sen, rửa sạch lòng bàn tay dính mồ hôi, "Người này thủ đoạn nham hiểm, nhưng hắn là phụ thân."
"Tiểu nhân hèn hạ đã làm một lần." Tịnh Lâm nói, "Còn muốn làm lần thứ hai?"
Lê Vanh tùy ý lau tay, hắn lắc nhẹ đầu, "Ngươi muốn quang minh lỗi lạc mà làm việc, cũng cần phải nhìn xem đối thủ là ai.

Sư huynh muốn khuyên ngươi lần cuối cùng, đừng dễ dàng mắc mưu, đừng nổi giận, cũng đừng rút kiếm động thủ.

Giết hắn dễ dàng, nhưng những chuyện sau đó lại khó giải quyết.

Cửu Thiên Quân đã là người đứng đầu chính đạo của thiên hạ, hắn là quân phụ của chúng thần, nếu không có bằng chứng như núi, ai cũng không thể tự ý giết hắn.

Phong hào trong tam giới đều ở trong lòng bàn tay hắn, chỉ riêng hai chữ 'phụ thân' cũng đã đủ đè ép ngươi ta.

Nói suông không bằng không chứng, sẽ chỉ khiến cho nhiều người tức giận khó bình."
Tịnh Lâm nhảy xuống đất, chuẩn bị rời đi.
Lê Vanh ngồi xuống tại vị trí y vừa mới ngồi, hỏi: "Trong lòng bàn tay ngươi đang nắm cái gì?"
Tịnh Lâm nhìn lại, phật châu trong lòng bàn tay ném lên, lại vững vàng bắt trở lại.

Vết máu từ lâu đã lắng đọng thành màu nâu tối tăm, khiến cho Lê Vanh nhìn thấy mà giật cả mình.
"Một hạt châu cũ." Lê Vanh nói, "Cho ta đi."
Tịnh Lâm không để ý tới.
Lê Vanh lớn tiếng nói: "Ngươi giữ lại làm gì."
Tịnh Lâm cũng không thèm nhìn hắn một cái, đem phật châu tiến dần vào trong miệng.

Lê Vanh đột nhiên đứng lên, Tịnh Lâm đã nuốt xuống.

Đầu lưỡi y thấm đẫm mùi máu, thô ráp khiến y không khỏi nhíu mày.
"Đây là đồ vật của ta." Tịnh Lâm liếc nhìn hắn một cái, nói như thế.
Mấy ngày sau việc Cửu Thiên Quân muốn hai người bọn họ di làm đã được phân phó, đó là xuống phía nam kiểm tra chuyện phân giới ty xây dựng tân miếu.

Chúng thần chịu trách nhiệm chưởng quản những nơi đó bây giờ đã được thay đổi, miếu thờ tự nhiên cũng phải thay đổi theo.

Việc này cũng không có gì nguy hiểm, cũng không cấp bách, lại phái hai đại quân thần có năng lực tham gia, chúng thần chưởng quản địa phương đều nghĩ rằng Cửu Thiên cảnh rất coi trọng chuyện này, trước khi hai người bọn họ đến nơi đã xốc lại tinh thần.
Tịnh Lâm cảm thấy trong này mơ hồ có gì đó không đúng, lại không thể nào nghĩ ra được.


Y chỉ có thể trước tiên đồng hành cùng Lê Vanh, hai người xuống tới Trung Độ, liền bắt tay vào kiểm tra.
Những địa điểm gần kinh đô trên danh nghĩa đều thuộc về Tịnh Lâm chưởng quản, mặc dù thời gian xử lý không lâu, lại coi như ngay ngắn rõ ràng.

Ngược lại là ở kinh đô hào hoa xa xỉ, mà ngay cả miếu thờ nữ thần Sanh Nhạc cũng không có.
"Ta sẽ truyền lại lời cho nữ thần, đã biết được thánh ý của quân phụ." Thị nữ của Sanh Nhạc ngồi cách mành, "Nhưng mà ân trạch nủa nữ thần khó kéo dài, không thích hợp xây dựng rầm rộ.

Mong rằng hai vị quân thượng hồi bẩm lại với quân phụ, miễn việc xây dựng miếu thờ ở kinh đô."
Lê Vanh gật đầu, hắn còn muốn đi xem xét phân giới ty nơi đây, chỉ hàn huyên vài câu rồi lui thân ra ngoài.
Tịnh Lâm ngồi ngay ngắn bên ngoài mành, hương trà nóng thoang thoảng.

Y cũng muốn rời đi, nào ngờ thị nữ bỗng nhiên cúi người, ở bên trong mành nhẹ giọng nói: "Nữ thần đặc biệt sai ta thăm hỏi quân thượng.

Quân thượng bế quan trăm năm, phúc tại đại thành."
Tịnh Lâm nói: "Ta vẫn đương ở Trăn Cảnh, Đại Thành vẫn còn bất định."
"Cái gọi là nhân quả luân hồi, quân thượng trải qua đau khổ, mới biết khổ sở.

Nói cảnh giới Đại Thành giống như vực thẳm, cũng nói cảnh giới Đại Thành như chỗ nông cạn.

Tương lai quân thượng nhất định có thể ngộ đạo."
Ngón tay Tịnh Lâm chạm vào chén, y nói: "...Trước kia ta đã trải qua, vẫn không tính là biết khổ."
"Nhân sinh có bát khổ." Châu sai trên đầu thị nữ mơ hồ lay động phía sau rèm, nàng nhỏ giọng chậm rãi nói, "Quân thượng nếm trải rồi sẽ hiểu."
Tịnh Lâm không nói gì.
Thị nữ liền cúi người lui ra.

Gian phòng chìm trong yên tĩnh, một mình Tịnh Lâm ngồi bất động, chén trà trước mắt bốc hơi mờ mịt.

Rèm che tầng tầng lớp lớp, cửa sổ không đóng kín, cơn gió không mời mà tới.
Tịnh Lâm không biết đã ngồi bao lâu, tận đến lúc nghe được tiếng mưa rơi đánh vào trên cây chuối, mới bừng tỉnh nhận ra trời đã mưa.

Y nghiêng đầu nhìn cây chuối xanh biếc gầy gò dưới bậc thềm, ở trong gió khó mà chống đỡ.

Trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, kèm theo gió lớn mưa rào, mơ hồ có điềm báo.
Tịnh Lâm nâng chén trà đã nguội lạnh lên uống, Lê Vanh vừa vặn đi vào trong phòng.

Tịnh Lâm hờ hững, "Phụ thân đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh nằm trên giường!" Lê Vanh mang theo hàn khí, "Sáng sớm hôm qua ngất ở trên đại điện, chứng đau đầu đã không còn che giấu được."
"Hắn phái ngươi với ta đến chỗ này." Tịnh Lâm nói, "Chính là để đề phòng."
"Trừ phi hắn sớm đã biết chính mình gần đây mang bệnh." Lê Vanh thoáng lo lắng, "Việc này thật thật giả giả, giống như là lôi kéo người ta cắn câu."
Tịnh Lâm hỏi: "Ngươi cắn sao?"
Lê Vanh nhắm mắt lại một chốc, "Ta lập tức quay trở về, phải nhìn thấy tận mắt mới có thể quyết đoán.


Nếu thật là bị bệnh, bây giờ cũng chưa phải lúc để cho hắn chết!"
Trước khi đi hắn đã cùng Vân Sinh trao đổi nơi đóng giữ, Vân gian tam thiên giáp sẽ canh giữ tại các cửa ở đại điện, một khi Cửu Thiên Quân thật sự ngã bệnh, hắn lại đang ở trong Trung Độ, quả thực là giấu đầu hở đuôi! Di Ninh ở riêng một phe như hổ rình mồi, nếu hợp lực tấn công tuyệt đối không phải hậu quả Lê Vanh mong muốn chịu đựng.
Lê Vanh cấp bách quay về, hắn chân trước vừa đi, Tịnh Lâm liền đứng dậy từ biệt thị nữ của Sanh Nhạc, xông vào màn mưa đi ngang qua kinh đô, bước vào đất phong của chính mình.
Mưa rơi không dính vào người, áo bào màu thiên thanh của Tịnh Lâm hòa vào trong mưa.

Y giống như là luôn buộc phải lựa chọn vào lúc trời mưa, giống với giờ khắc này y đứng trước mặt người khác, trong tay mở ra một tờ giấy dài.
"Ta phụng mệnh quân thượng đóng giữ nơi đây." Thù Nhiễm lau sạch nước mưa dính trên mặt, "Dựa vào thân phận thần cai quản mà thâm nhập điều tra các nơi, các địa danh được ghi trên giấy này là tất cả các địa điểm có tên ban đầu đã bị phá hủy, không hề có ngoại lệ, tất cả đều là những địa phương 900 năm trước phụng mệnh Cửu Thiên môn thu nhận hài đồng."
Một tờ giấy kín chữ viết lít nha lít nhít, Tịnh Lâm lau đi giọt nước, nói: "Đã làm phiền."
"Quân thượng!" Thù Nhiễm nói, "Chúng thần dưới trướng Sát Qua Quân cũng đang truy tra, cũng đã san bằng toàn bộ miếu cũ ở các nơi.

Quân thượng muốn bắt người, chỉ dựa vào một tờ giấy này sợ là không có tác dụng."
Tịnh Lâm gập tờ giấy lại, đáp: "Ta biết."
Thù Nhiễm tiến lên một bước, "Ta từng chịu đại ân của đế quân, 900 năm qua canh giữ nơi đây chờ đọi quân thượng.

Quân thượng! Chuyện này không dễ làm, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Tịnh Lâm nói: "Ngươi là phật thú, mệnh không nên tuyệt.

Phạm Đàn bây giờ mặc dù đã xây dựng bên trong Cửu Thiên cảnh, Nam Thiền tự vẫn giữ lại ao sen như cũ.

Đến từ nơi nào, thì trở về nơi đó đi."
Thù Nhiễm rầm một tiếng quỳ xuống đất, "Ta nhận mệnh lệnh của đế quân..."
"Thế gian này đã không còn đế quân." Tịnh Lâm nói, "Ngươi nói người này,ta không nhận ra hắn."
Thù Nhiễm khó đè nén nghẹn ngào, hắn đột nhiên kéo lại góc áo Tịnh Lâm, "Sao quân thượng không nhẫn nại thêm mấy ngày! Nếu lần này mà đi chắc chắn lành ít dữ nhiều!"
Tịnh Lâm phủi quần áo xoay người, ở trong màn mưa hơi ngơ ngác, bỗng nhiên nói: "Mưa lớn như vậy, ta giống như là đang đợi một người."
Đại môn sừng sững khép kín, quần thần ở bên ngoài đại điện chờ đợi.

Vân gian tam thiên giáp đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, bốn quân phòng giữ bên cạnh, Lê Vanh thậm chí mặc áo giáp mà đứng.
"Phụ thân vô cớ bị bệnh, nếu không phải có người hạ độc, sao có thể như vậy được!" Vân Sinh tiến lên quát lớn, "Ngươi ngăn cản ở đây là muốn như thế nào? Lê Vanh! Ngươi muốn làm gì!"
"Các huynh đệ đều có thể đến gần quân phụ, rốt cuộc là người phương nào gây chuyện, trước khi điều tra rõ hãy lùi về sau!" Lê Vanh chắn ngang thương.
"Nếu tất cả mọi người đều có hiềm nghi, vì sao ngươi có thể đứng ngoài được?" Đông Quân nói, "Mau mở cửa đại điện ra, để cho quần thần phụng dưỡng ở bên cạnh, ngươi ta và chư vị huynh đệ toàn bộ lùi về sau, như vậy mới đủ công bằng."
"Ta rời Cửu Thiên cảnh bất quá mới có vài ngày, phụ thân đã nằm trên giường bệnh.

Trước mắt trong lúc nguy cấp, ai muốn thừa dịp loạn lạc ra tay còn khó nói." Lê Vanh không mảy may nhượng bộ, "Chức trách của ta là trấn thủ đại điện, sẽ không thoái nhượng!"
"Ngươi sợ phải gánh cái danh giết cha hành thích vua, cho nên mới bày ra chiêu này, vu oan cho người khác." Vân Sinh ép sát, "Ngươi vừa rời cảnh phụ thân liền bị bệnh, trước đó cũng là ngươi truy tìm dược vật, từ lâu đã nói không rõ."
"Mặc dù những năm này chính kiến của ngươi ta không hợp nhau, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó, hà tất phải hùng hổ dọa người như vậy!"
"Chỉ sợ ngươi lòng mang ý xấu có tật giật mình!"
Hai người bọn họ đang tranh chấp chợt nghe cửa điện có tiếng vang lớn, Đông Quân tiến lên nghênh đón, hỏi: "Có chuyện gì?"
Đã thấy thủ vệ ngoài cửa thân đầy máu lăn vào trong, lạnh lùng nói: "Quân thượng! Lâm Tùng Quân cầm kiếm phá cửa, đã áp sát rồi!"
Lê Vanh đột nhiên đẩy người ra: "Ngươi nói ai?!"
Biển mây ầm ầm va chạm với thanh mang, cương phong trong phút chốc quét qua toàn cảnh, biển máu trấn dưới truy hồn ngục cũng nghe tiếng phẫn nộ mà dâng lên sóng lớn, màu đỏ từ đằng xa lan tràn mà tới.
Đông Quân đột nhiên đẩy người ra, quát lên: "Còn ngốc cái gì? Y đã bước vào cảnh giới Đại Thành, ở đây ai cũng không phải là đối thủ của y! Nhanh đi Phạm Đàn mời Chân Phật ra!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui