Cửu Thiên Quân đưa tay ra đỡ Tịnh Lâm lên chỗ ngồi, hắn ngắm nhìn Tịnh Lâm, cảm khái vạn phần, "Mặc dù bây giờ nhìn có vẻ gầy gò, nhưng tu vi lại tăng tiến rất nhiều.
Trăn Cảnh đã vây ngươi suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng xuất quan rồi, đi rèn luyện một phen là có thể bước vào cảnh giới Đại Thành."
Tịnh Lâm không nói gì, y tùy ý để Cửu Thiên Quân cầm tay dẫn đi, ánh mắt tuyệt nhiên không liếc đi đâu.
Yết Tuyền kiếm đã quay về bên người y, phong mang vừa rồi như điện quang hỏa thạch đã biến mất không còn tăm hơi.
Tiếng chuông Phạm Đàn vang vọng, nước ao lững lờ trôi.
Tiếng tụng kinh của chúng tăng dần khôi phục, hoa sen trong nháy mắt nở rộ dưới màn sương mịt mờ.
Lão tăng run rẩy gạt đám mây ra nhìn, chỉ thấy áo bào Tịnh Lâm lay động, sạch sẽ lưu loát mà đi lên chỗ ngồi trên đài cao.
Phệ La ở phía dưới ngẩng cổ lên nhìn trộm, thấy rõ Lâm Tùng Quân hờ hững ngồi ngay ngắn, ngay cả vẻ tươi cười cùng đắc ý đều không có.
Ánh mắt bình tĩnh như nước trong giếng, toàn thân không có chút nhân khí.
Chư tiên vốn dĩ đang uống rượu đến nóng cả tai, buổi tiệc tuy có chút gò bó, nhưng cũng có thể tận hưởng được chút vui mừng khoái ý.
Ai ngờ Lâm Tùng Quân ngồi trên đài cao, ở phía dưới đều hung hăng lau mồ hôi lạnh, trong bữa tiệc còn nghe được cả tiếng kim rơi.
"Trăm năm khó có một lần được gặp mặt Lâm Tùng Quân." Đông Quân thoáng che mặt, uống rượu quá no có điểm muốn ói ra, liền không thèm để ý đến hình tượng mà chống đất bò lên, xúc động nói với bốn phía, "Đều vụng trộm vui mừng cái gì? Cứ cười ra tiếng đi! Quang minh chính đại mà nhìn! Bỏ qua lần này không chắc còn..."
Lời còn chưa nói xong, Đông Quân đã lăn lộn chạy đi nôn mửa.
Phệ La quỳ không được, lại cảm thấy bầu không khí xung quanh rất không thoải mái, liền lợi dụng đúng cơ hội, cũng đứng dậy, giũ khăn ra đưa cho Đông Quân.
Đông Quân nhận khăn, đợi súc miệng xong, liền dùng khăn che chắn nháy mắt với Phệ La, cười nói: "Người tốt, khăn này cho ta mượn.
Muộn chút nữa đến phía đông gặp mặt, ta giặt sạch rồi trả lại cho ngươi."
Phệ La bị cái nháy mắt này của hắn làm tim đập loạn xạ, lại bị hắn không nặng không nhẹ vỗ phía sau lưng, nhất thời bay mất cả hồn vía, hoảng loạn không ngừng mà gật đầu, đi theo sau Đông Quân như một con cún con.
Đông Quân lau khóe môi, mùi rượu nồng nặc, trên mặt lại đã thanh tỉnh không ít.
Hắn đối với Cửu Thiên Quân ở trên đài cao bái bái, "Tịnh Lâm vừa mới trở về, Quân phụ nhất định không nỡ sai sử y, vậy ta liền chiếm chút lợi lộc, muốn xin được giúp đỡ!"
"Quá nửa là vì tuyết lớn bên trong Trung Độ." Cửu Thiên Quân vẻ mặt tươi cười, tràn đầy phấn khởi, quay đầu ôn tồn nói với Tịnh Lâm, "Ngươi bế quan không biết được chuyện bên ngoài, vì để cho ngươi lần này thuận lợi xuất quan, bên trong Trung Độ đã gặp phải đợt tuyết lớn.
Hắn gọi xuân không được, chi bằng ngươi trợ giúp hắn lần này."
Tịnh Lâm nghe vậy liếc nhìn về phía Đông Quân.
Đông Quân cười nói, "Ngủ một hồi, không còn nhận ra ta là ai? Cái nhìn chằm chằm này khiến ta cảm thấy có chút sợ hãi."
Tịnh Lâm vẻn vẹn liếc sơ một cái, liền thu ánh mắt về.
Y hơi gật đầu, "Mặc cho phụ thân sai phái."
Đông Quân thu lại nụ cười, cảm thấy có chút mất mặt.
Hắn cầm khăn tay đè lên, "Vậy đợi tiệc tàn rồi, ngươi đi cùng ta một chuyến."
"Nhất thời chưa cần vội." Cửu Thiên Quân nhìn xuống dưới cao giọng nói, "Có một chuyện vô cùng cấp bách khác.
Mấy trăm năm trước Cửu Thiên môn hợp lực kháng hải, chư vị đang ngồi đây đều đối với tà ma ghét cay ghét đắng, chúng ta cũng đã đánh mất rất nhiều binh sĩ tốt.
Cũng may ông trời đã giao chức trách lớn cho Cửu Thiên môn ta, mặc dù trải qua nhiều gian khổ, nhưng cuối cùng cũng đạt được công đức vô thượng.
Lúc ấy Thương Long ở phương bắc không cho phép người sinh sống, dân chúng vô tội bị chết đói nhiều không kể xiết, mà toàn bộ đều là vì đại nghiệp kháng hải, Cửu Thiên môn trước sau luôn nhường nhịn lui bước, nhưng đáng tiếc lòng tham không đủ cho rắn nuốt voi, Thương Long đến cùng cũng không thể giữ chặt bản tâm."
Lê Vanh đã đoán được Cửu Thiên Quân muốn nói gì, hắn đột nhiên giương mắt, nhìn về phía Tịnh Lâm ở đối diện.
Tịnh Lâm dư quang liếc đến, nhưng hỉ nộ đều không biểu hiện ra chút nào.
"...Niệm tình Thương Long cũng từng có tâm muốn cứu vớt chúng sinh, cũng không thể đem công đức của hắn hủy đi được.
Nhưng sau đó hắn thôn nạp biển máu, bị quần ma tập kích cắn chết, cũng không vẻ vang gì, cho nên vẫn trì hoãn chưa thông báo cho tam giới..."
"...! Sát Qua Quân một lòng muốn biện giải, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Đại yêu quần tụ ở phương bắc, nên việc này không dễ giải quyết, kéo dài đến hôm nay chính là vì chờ Lâm Tùng Quân xuất quan..."
Cửu Thiên Quân nét mặt hồng hào, mạnh mẽ đỡ lấy cánh tay Tịnh Lâm, "Bây giờ Tịnh Lâm đã xuất quan, việc này cũng không thể kéo dài được nữa.
Lần này ngươi cùng Đông Quân hạ giới hãy đi một chuyến đến bắc địa, đem tin tức Thương đế đã chết thông báo cho bầy yêu.
Nếu như gặp phải cản trở, cứ một mực..."
Thương đế đã chết.
Vô số người nói thầm câu này, bất luận là còn sót bao nhiêu người biết chuyện, vẫn là mờ mịt không rõ như lữ khách qua đường, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Tịnh Lâm, tựa hồ muốn từ chỗ Lâm Tùng Quân dò xét ra chút gì.
Nhưng mà Lâm Tùng Quân vừa không tránh né, cũng chẳng tỏ cảm xúc gì.
Lúc này Lê Vanh lại nhớ tới trận mưa tầm tã kia, hắn cõng Tịnh Lâm lên, trời mưa như trút nước Tịnh Lâm lại gào khóc khản cả tiếng, mặc dù chật vật, nhưng vẫn là giống một con người.
Nhưng bây giờ Tịnh Lâm ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, lại tựa như không còn là một con người nữa, mà là một thanh kiếm đã được thiên địa tôi luyện ra.
Lâm Tùng Quân không có tâm.
Đông Quân giữa đường đã bỏ chạy, hắn nằm trên một phiến đá, trên mặt che chiếc khăn của Phệ La.
Hắn bất mãn mà thổi bay một góc khăn, "Người chết thì cái cái gì đáng để xem, có thể sáng lóa chói mù mắt ta sao.
Ngươi nhìn y mà xem, đây mà là người à? Đến cả khóc cười một chút biểu cảm cũng không có."
Túy Sơn tăng ngồi quay mặt về phía ao, hắn ôm Hàng Ma trượng, trả lời: "Dáng vẻ đoan chính, hẳn là một người đứng đắn."
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ta cũng là người đứng đắn." Đông Quân đáp lại.
Túy Sơn tăng cười lạnh: "Ngươi bất quá là khoác da người mà thôi."
"Dù sao cũng tốt hơn ngươi tâm giấu quái thai." Đông Quân châm chọc, "Mấy ngày trước lại đến trước cửa Phạm Đàn, người ta vẫn cứ là chướng mắt ngươi.
Ta đã sớm nói ngươi tâm hãm hồng trần, đoạn không sạch sẽ."
Túy Sơn tăng ngồi bất động một lúc lâu, nhìn mặt ao gợn sóng mới nói, "Ta đã quên rồi."
"Trượng này của ngươi tên là gì?"
"Hàng Ma."
"Hiện giờ thiên hạ đã không còn tà ma, ngươi hàng ai? Ngươi bất quá là có khúc mắc không thể giải quyết, tình kiếp khó vượt qua, một lòng bị vây khốn trong quá khứ." Đông Quân gối đầu lên cánh tay, "Ta kết luận đời này ngươi không thể làm Phật."
"Ai nói thiên hạ không còn tà ma." Túy Sơn tăng hơi quay đầu lại, "Ngươi một ngày còn chưa chết, ta liền một ngày không rời đi."
Đông Quân đột nhiên phá lên cười, "Khá lắm lừa trọc! Giả mù sa mưa mà nói một hồi, bất quá là muốn mượn quang đồ của ta để được bất tử! Ngươi cũng đã dừng ở Trăn Cảnh đã trăm năm, sao lại không đăng nhập Đại Thành?"
Túy Sơn tăng nhìn hoa sen, cũng không trả lời câu hỏi ấy.
Hắn róc sạch phiền ti, lại phát hiện tơ tình đã bén sâu vào trong trái tim.
Hắn thường xuyên say như chết, thường xuyên điên điên khùng khùng, mỗi lần quỳ trước cửa Phật môn, kỳ thực đều là phí công che đậy.
Hắn nhắm mắt lại, chính là cái ngoái đầu thoáng nhìn lại.
Hắn mở mắt ra, chính là mấy trăm năm lẻ loi hiu quạnh.
Làm người quá khó khăn, từ lâu hắn đã vẽ ra một ranh giới tự nhốt bản thân mình lại, cho dù thiên phú tuyệt thế, cũng vĩnh viễn không vào được cảnh giới Đại Thành.
Đông Quân chợp mắt chìm vào giấc ngủ, nghe tiếng Túy Sơn tăng đứng dậy rời đi.
Hắn tự biết rằng câu hỏi này sẽ không có đáp án, lại dường như từ lâu đã biết rõ nguyên do trong đó.
Hắn chỉ là tà ma, khoác lớp da người trà trộn vào trong thiên địa, nhưng đã cả ngàn năm rồi hắn vẫn như trước cái hiểu cái không.
Không biết nằm đã bao lâu, Đông Quân nhẩm tính Tịnh Lâm cũng đã đi đến.
Ai ngờ góc khăn vừa vén lên, liền hiện ra một đôi mắt nóng bỏng đang thăm dò.
Đông Quân cười rộ lên, "Tiểu diêm vương, thất lễ!"
Phệ La vốn rất yêu mỹ nhân, thấy Đông Quân gối lên cánh tay dáng vẻ lười nhác, không cảm thấy có chút xíu nào là thất lễ, vừa mừng vừa sợ nói: "Ta quấy rầy đến quân thượng đang nghỉ ngơi sao?"
"Ôi chao." Đông Quân chầm chậm chống người dậy, vén một góc khăn khác lên, cặp mắt hoa đào đầy vẻ mê hoặc, "Ngươi là đến tìm ta, sao có thể nói là quấy rầy được chứ? Ta ở đây, chính là để chờ ngươi."
Phệ La thấy nét mặt hắn vui vẻ, khác một trời một vực với lời đồn, không khỏi bày ra vẻ mặt sốt sắng, "Chờ, chờ ta?"
"Khuôn mặt này của ta có đẹp mắt không?" Khuỷu tay của Đông Quân chống lên đầu gối, trưng cái mặt lên cho Phệ La xem.
Phệ La dùng sức gật đầu, nhìn không chớp mắt.
"Vậy ngươi có nghĩ muốn nếm thử xem có tư vị gì không?" Đông Quân giả dối mà lần theo mép chiếc khăn tay đến bên ngón tay Phệ La, thân thể tiến sát lại gần.
Phệ La đột nhiên che lại miệng mũi, cảm thấy có một luồng nhiệt muốn trào ra.
Hắn mắt thấy Đông Quân ghé sát lại gần, chân cũng muốn nhũn cả ra.
Không khí đang hết sức kiều diễm nào ngờ Đông Quân lại dùng sức túm lấy hắn lên trên phiến đá, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đè hắn xuống, lần thứ hai chớp con mắt.
"Nếu yêu thích khuôn mặt này như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi."
Hung tướng ghê sợ trong khoảnh khắc hiện ra, áp sát trước mắt Phệ La, Phệ La trong nháy mắt bị kích thích kinh sợ mà thất thanh hét lên, vươn người dậy muốn bỏ chạy.
Đông Quân một phen túm chặt lấy mắt cá chân hắn, dễ như ăn cháo mà đem người kéo trở về.
Phệ La che mặt khóc lớn, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đông Quân cười ha ha, chống đầu mà ngắm hắn, "Thế gian này đúng là không cho phép mỹ nhân bạc đầu, tiểu quỷ nhà ngươi thực là đáng ghét.
Này, nguyên hình của ta chính là như vậy, vô cùng xấu xí."
Phệ La từ giữa kẽ ngón tay thấy Đông Quân đã khôi phục lại diễm sắc, cả người cũng như nhũn ra.
Bổn tướng của Đông Quân hung hãn, ngay cả Thương Long cũng có chút kiêng kị, huống hồ Phệ La bất quá chỉ là một con chồn sóc, lập tức sợ đến mức ngay cả tiếng 'chít chít' cũng sắp bật cả ra.
"Sau này nếu ngươi còn lên thượng giới, phải nhớ kỹ mỹ nhân đều có gai.
Nhan sắc ở bên dưới đồn đều không chính xác phải là cái miệng lớn như chậu máu, giống như ta đây này, thỉnh thoảng nếu muốn ăn uống thì càng thêm khủng bố." Đông Quân buông tay, "Còn không mau chạy, chờ đến lúc ta cởi quần áo của ngươi rồi, ướp ngươi làm đồ ăn."
Hắn nói muốn ướp dưa muối, Phệ La lại tưởng hắn muốn hoạn mình! Lần này không chỉ có tâm hắn bị tổn thương, ngay cả sợ hãi cũng không màng, tức giận đạp Đông Quân ra, khóc lớn chạy đi.
Chạy đến giữa đường, suýt chút nữa đã đụng phải Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm nghiêng người né tránh, Phệ La cũng không thèm nhìn y, trong lòng chỉ toàn là tên hỗn đản Đông Quân, cảm thấy Cửu Thiên cảnh chính là chỗ thương tâm của mình, sau này không bao giờ muốn đến nữa!
Đông Quân thổi khăn tay, coi chiếc khăn tay này như là chủ nhân của nó mà chơi đùa, chỉ cần chọc một cái là có thể rách ra.
Hắn thấy Tịnh Lâm đến gần, liền xoa nhẹ khăn, tiện tay nhét vào trong tay áo.
"Đùa hắn chơi chút." Đông Quân hỏi, "Ngươi tại sao lại không cười?"
Tịnh Lâm đứng lại, chỉ nói: "Lên đường."
Đông Quân ngượng ngùng nhảy xuống khỏi phiến đá, cùng Tịnh Lâm sóng vai mà đi.
Hắn lấy quạt ra phe phẩy gió, "Tuyết lớn đã ròng rã gần một tháng trong Trung Độ, ngươi chỉ cần làm tuyết ngừng rơi, còn lại ta tự có biện pháp."
Tịnh Lâm hắng giọng.
Đông Quân nói, "Việc xấu ở phương bắc không dễ giải quyết, bầy yêu không đầu rất dễ phạm phải sai lầm, ngươi sợ là phải phí chút công phu mới được.
Bất quá ta nhìn ngón tay ngươi đặt trên kiếm, chắc hẳn đã có quyết định."
Đầu ngón tay Tịnh Lâm hơi co lại, "Ngươi rất không được người ta yêu thích."
Đông Quân cười cười, "Như nhau cả.
Chuyện xấu này mau chóng làm cho xong, ta với ngươi cũng không cần phải ngại gặp nhau cho thêm ngứa mắt.
Mà nói đến, ta thì có cái gì đáng ghét? Chẳng qua là quá đẹp mà thôi."
Tịnh Lâm cùng hắn đi ra ngoài, người canh gác phân giới ty thấy rõ là hai người bọn họ, cũng không cần báo danh, lập tức nằm rạp xuống hành lễ, để cho hai người đi qua.
Đông Quân hỏi: "Tư vị được người người quỳ lạy thấy thế nào?"
"Chẳng có gì khác biệt."
"Ra vẻ đạo mạo." Đông Quân khép lại quạt xếp, "Tư vị này rõ ràng khiến người ta muốn ngừng mà không được, bằng không làm sao người người đều muốn đứng trên đầu kẻ khác?"
Tịnh Lâm yên tĩnh giây lát mới nói: "Ngươi và ta đều không phải là người."
Đông Quân lại nói: "Lời này nghe cũng làm người ta thoải mái hơn nhiều lắm.
Ngươi bế quan ta không tiện quấy rầy, chỉ có lúc này mới có thể làm một người huynh trưởng kính yêu.
Đệ đệ ngoan, còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"
Gió nổi lên thổi bay mái tóc dài của hai người, trong biển mây không còn người nào khác.
Tịnh Lâm đáp: "Nhớ rõ ràng rành mạch."
"Ta thấy là không phải." Đông Quân nghiêng đầu, hung ác nói, "Tịnh Lâm, Thương đế chết rồi."
Giữa chân mày Tịnh Lâm bất động, hỏi ngược lại: "Ta có quen người này sao?"
Gió to thổi tung cổ tay áo, Lâm Tùng Quân bình tĩnh hỏi mà lặp lại.
"Ta có quen người này sao?"
Chuông đồng bỗng nhiên vang lên, Đông Quân chắp tay sau lưng che đi tiếng chuông, cười tủm tỉm, "Không quen, báo cho ngươi biết một tiếng thôi.
Người này tính tình kiêu hùng, nhưng mà phải chết thảm, thực sự là rất đáng thương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...