“Ồ, ta còn nói là ai gan lớn như vậy, dám ban đêm xông vào, thì ra là Thành tướng quân a.” Lâm Phong trong miệng không phải không có châm chọc.
“Ngượng ngùng, trễ như thế, quấy rầy.”
“Thành tướng quân cũng biết hiện tại đã khuya rồi sao?”
“Không lâu nghe được tin tức Thi bị thương, đáng tiếc khi đó ta đang ở quan ngoại……”
Nói còn không chưa xong, đã bị Lâm Phong cắt lời:” Không cần nhìn.” Thấy Thành Khang vẫn nhìn chăm chăm vào nội phòng, Lâm Phong hoả đại.
“Thi đang ngủ, muốn thăm xin mời ngày mai đến sớm.”
“Thi đã không còn đáng ngại sao? Xin thứ cho Thành Khang vô lễ, có thể cho ta gặp Thi một chút không, sau khi xem qua, ta đi ngay.”
Nghe thế, Lâm Phong liền càng thêm chán ghét tên phá đám nửa đêm xông vào nhà người ta này.
“Nghe nói Thành tướng quân gần đây tân hôn?”
“Đúng vậy. Nhận được Thánh Thượng ưu ái, ta vừa mới cùng Thất công chúa thành hôn.”
“Như vậy, nếu ta hơn nửa đêm chạy đến phủ của ngươi, tranh cãi xong, còn muốn cầu ngươi làm cho ta chiêm ngưỡng tướng ngủ của tôn phu nhân, xem qua rồi mới nguyện ý đi. Xin hỏi, Thành tướng quân sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Không phải. Kỳ thật ta chỉ là muốn đến xem Thi đã không có trở ngại gì thật hay không, chứ không phải là muốn làm phiền nàng.”
“Hơn nửa đêm xông tới, ta thật nhìn không ra cái này mà không gọi là không làm phiền à.”
“Đó là bởi vì ta vừa mới từ quan ngoại gấp trở về, không ngờ sắc trời đã không còn sớm, nhưng ta quả thật rất lo lắng cho sự an toàn của Thi. Cho nên có một chút lỗ mãng mà vọt tiến vào.”
“Thành tướng quân, mời ngươi tự trọng. Thi cũng không phải là tên mà ngươi có thể tuỳ tiện kêu như vậy.”
“Ách. Thỉnh không cần để ý, ta chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa sửa được miệng.”
“Ồ, một năm thật đúng là ngắn a, Thành tướng quân thế nhưng còn chưa sửa được.”
“Lâm tướng quân chớ trách. Kia Thi……”
“Ta sẽ không đồng ý.” Lâm Phong tỏ rõ thái độ chán ghét hắn.
“Như vậy a. Vậy thì phiền toái ngươi hỗ trợ ân cần thăm hỏi Thi một chút.”
“Mời!” Lâm Phong tiễn khách.
Nhìn trên người Lâm Phong chỉ lung tung phủ nhất kiện nội y, trong lòng Thành Khang thật không chút thoải mái. Hơn nữa nhìn không được người kia, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu .
Bất đắc dĩ đóng lại cánh cửa bị chính mình đá hỏng, Thành Khang miễn cưỡng rời đi.
Thấy khách không mời mà đến cuối cùng đã đi, Lâm Phong vội vàng trở lại nội phòng.
“Hắn là ai vậy?” Lưu Giai ôm chăn, ngồi ở trên giường hỏi.
“Người không thể làm chung mà thôi.” Lâm Phong bước nhanh đi đến bên giường, ngồi ở bên cạnh Lưu Giai, ôm cổ hắn, ở bên tai Lưu Giai nói:” Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi.” Hôn hôn vành tai còn in dấu răng của mình.
“Không được.”
“Vì cái gì, vừa rồi không phải còn rất tốt. Ngươi không phải để ý người nọ, hắn sẽ không trở lại nữa đâu. Yên tâm.”
“Không phải vấn đề này.” Đẩy ra Lâm Phong.
“Thế là vấn đề gì?” Bám dính không buông.
“Đau!”
“Ta ôm làm đau ngươi?!” Buông tay đang ôm Lưu Giai.
“Nơi đó…… Tóm lại chính là rất đau.” Lưu Giai chuyển lưng qua nằm xuống, trùm kín chăn.
Lâm Phong muốn tốc chăn lên, nhưng Lưu Giai dùng sức giữ chặt, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý lộ đầu ra.
“Được rồi, nếu không ra hô hấp, ngươi sẽ buồn chết đó.”
Thấy Lưu Giai cũng không có ý muốn chui ra. Lâm Phong cũng chui vào trong chăn, ôm lấy Lưu Giai, nói:” Ngươi vừa mới nói nơi đó rất đau, ta sao có thể mặc kệ.”
“……”
“Làm cho ta xem thử, xem đến tột cùng bị thương như thế nào.”
“Không được!”
“Ta chỉ là muốn giúp ngươi thoa thuốc, thoa xong sẽ không đau.”
“Nơi đó sao có thể lấy thuốc mà thoa loạn! Ta không cần!” Lại là một hồi công phòng chiến.
“Không cần lo lắng, thuốc này là chuyên trị nơi đó, rất tốt.”
Lưu Giai xoay người lại, bắt lấy áo Lâm Phong, mang tức giận, hỏi:” Thuốc, chuyên trị? Hay là nói thuốc này ngươi phòng trong người, còn thường xuyên hỗ trợ người khác thoa?!”
“Không phải, thuốc này là ta hôm nay đến hỏi xin nghĩa đệ ta. Hắn rất kinh nghiệm.”
Cho Lâm Phong một cái khuỷu tay, oán niệm nói:” Việc này ngươi còn phải cùng huynh đệ ngươi thương lượng.”
“Hắn chỉ là truyền kinh nghiệm cho ta biết mà thôi.”
“Ngươi! Đáng giận!”
“Không nói cái này nữa, đến, mau làm cho ta xem nơi đó hiện tại như thế nào.”
“Ê, ta nói không cần rồi mà. Ngươi không cần sờ loạn.”
“Không cần thẹn thùng, dù sao toàn thân ngươi đã bị ta thấy hết rồi.”
“Không phải vấn đề này. Tóm lại, ngươi buông tay ra đi. Đau a, ngươi không nên đụng.”
“Ngươi ngoan ngoãn không nên cử động, làm cho ta xem một chút là tốt rồi.”
Tung chăn ra, một tay đem Lưu Giai chặt chẽ đặt tại trên giường, tay kia thì nâng một chân Lưu Giai lên.
“Đau a, ngươi nhẹ một chút.” Cuối cùng so sức mạnh bị thua, Lưu Giai lại ở một lần mặc người ta làm thịt.
Lâm Phong mượn ngọn đèn, nhìn thấy kế bên mật động quả thật có một chút vết máu.
“Này thật là rất đau sao? Ta cho ta đã rất cẩn thận rồi mà.”
“Không cần vừa xem, vừa nói. Ngươi không biết ngượng ngùng sao. Khốn kiếp!”
Lâm Phong lấy ngón tay dính một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng mà thoa vào chỗ tư mật của người yêu.
“Ân…” Lưu Giai vặn vẹo muốn né tránh.
“Ngay cả đụng nhẹ cũng rất đau sao?”
“Không phải, nhưng mà chỉ cần ngươi vừa đụng vào, nơi đó sẽ có một chút cảm giác kỳ quái.”
Nam nhân mừng thầm, động tác vẽ loạn chậm lại.
Thế nhưng Lưu Giai lại lập tức ngồi dậy cự tuyệt:” Không cần! Rất đau! Ngươi hiện tại dám xằng bậy, sau này ngươi đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa.”
“Hảo, không làm. Chúng ta đêm nay không làm.” Này thật đúng là một lời uy hiếp phi thường tốt. Lâm Phong không thể không làm theo.
Giúp Lưu Giai mặc vào nội y, ôm hắn. Làm cho hắn an tâm ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...