Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lâm Tử Mặc thấy Diệp Nhiên Tiêu đứng rất vững vàng, kiểu này chẳng có gì là chân có vấn đề cả.

Lâm Tử Mặc thầm chửi tục, đây không phải là ảo giác chứ? Người này chẳng qua chỉ trông giống hệt Diệp Nhiên Tiêu mà thôi.

Nhưng ánh mắt chăm chú của Diệp Nhiên Tiêu khiến Lâm Tử Mặc xác định đây là chính chủ.

“Chân của huynh...” Lâm Tử Mặc do dự, hỏi ra vấn đề mà bản thân muốn hỏi nhất.

Diệp Nhiên Tiêu còn chưa nói gì đã bị một tên thị vệ tự tìm đường chết cắt lời.

Diệp Nhiên Tiêu một chưởng bổ về phía thị vệ vung đao. Ngay cả cơ hội để giãy dụa cũng không có, thị vệ lập tức ngã xuống đất.


Lâm Tử Mặc thấy sức chiến đấu siêu cường thế này, nhịn không được nuốt nước bọt.

“Tử Mặc, ngươi dẫn chúng nó đi trước đi, bên ngoài có người tiếp ứng.”

Lâm Tử Mặc đực mặt ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Nhiên Tiêu lại gọi: “Tử Mặc...”

“Hả, ờ.” Lâm Tử Mặc hoàn hồn, xoay người nói: “Mọi người theo ta cùng ra, ta dẫn các ngươi đi, đừng có chạy lung tung.”

Mấy con vật khác đều không phản đối, theo sát đằng sau Lâm Tử Mặc.

Lâm Tử Mặc chạy một đoạn rồi nhìn thoáng qua thấy Diệp Nhiên Tiêu thành thạo đánh nhau với hơn một trăm người, không hề nao núng.

Tuy Lâm Tử Mặc còn hơi lờ mờ, nhưng trong lòng vẫn cố kiềm nén bong bóng màu hồng đặt trào dâng, cha mạ ơi nam nhân của ta soái thế cơ.

Đến khi sư tử khều khều Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc mới hoàn hồn, dẫn chúng nó đi.

Đại Béo và Nhị Béo bay trên cao kích động nói: “Mặc Mặc! Đó là nam nhân của ngươi sao?! Sao lại trở nên soái ca vậy chớ!”

Lâm Tử Mặc không để ý đến chúng, chúng nó quá lớn, phải nhanh chóng đưa chúng nó đi ra ngoài mới được.

Lâm Tử Mặc bắt đầu liều cái mạng già mà chạy như điên, những động vật đuổi theo không hề tốn sức, dù sao con bốn chân chạy cũng nhanh hơn hai chân.

Không biết tại sao, Lâm Tử Mặc cảm thấy hôm nay trạng thái mình không tốt, chạy mấy bước đã mệt mỏi, chạy chưa được bao nhiêu đã thở hồng hộc.

Trước kia Lâm Tử Mặc từng đoạt được quán quân chạy cự li dài ở trường học, theo lý thuyết sẽ không đuối sức nhanh như vậy, sao đến cổ đại thì không chạy nổi? Chẳng lẽ thân thể này quá yếu? Hay không khí cổ đại quá mỏng manh?


Đồng thời lúc chạy, Lâm Tử Mặc cảm thấy thịt trên bụng mình run lên một cái, thời khắc nhắc nhở y, mi mập rồi! Trên bụng đã có mỡ thừa rồi!

Lâm Tử Mặc quyết định, trở về nhất định phải giảm béo.

“Đứng lại!” Lâm Tử Mặc đột nhiên nghe được phía trước cách đó không xa vang lên một tiếng hét đầy giận dữ.

Lâm Tử Mặc tập trung nhìn vào, chỉ thấy đối diện có năm sáu chục người đang chặn đường mình.

Mà người đứng đầu, toàn thân là y phục màu vàng, dù cho không thấy rõ trên y phục đó rốt cuộc có thêu Kỳ Lân hay không, nhưng chỉ từ khí thế trên người ông ta cũng đủ để nhận ra đó chính là đương kim thiên tử.

Khỉ thật, ta chỉ tới cứu mấy con vật mà thôi, sao ngay cả hoàng thượng cũng được thỉnh tới.

Lâm Tử Mặc giơ tay ý bảo chúng động vật dừng lại, những động vật thành thật ngừng lại tại chỗ, đề phòng nhìn người đối diện.

Lâm Tử Mặc đối mặt cùng hoàng thượng, bầu không khí rất xấu hổ.

Thẩm Tuyệt từ phía sau tiến lên vài bước, chăm chăm nhìn Lâm Tử Mặc hồi lâu, chỉ thấy tóc gáy Lâm Tử Mặc dựng lên: “Hoàng thượng, chính là hắn.”


Có thể làm cho mãnh thú nghe theo mệnh lệnh, ngoại trừ Thánh tử không còn ai khác.

An Yến lập tức sa sầm mặt, hạ lệnh: “Bắt lấy hắn!”

Thị vệ sau lưng nhào tới, động vật phía sau Lâm Tử Mặc thấy y gặp nguy hiểm, giương miệng to như chậu máu tiến lên cắn xé.

An Yến cùng Thẩm Tuyệt đều không ngờ những động vật này lại che chở Lâm Tử Mặc như vậy, động vật to lớn lực sát thương đương nhiên không thể khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có không ít thi thể nằm ngổn ngang dưới đất.

Đến mức này, Lâm Tử Mặc cũng không sợ gì nữa, rống to: “Mọi người theo ta cùng lao ra!”

An Yến thấy Lâm Tử Mặc muốn chạy, rút kiếm, muốn giết những súc sinh này. Đột nhiên nghe được những tiếng chim hót hỗn loạn,


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui