Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lúc ấy hoàn cảnh hỗn loạn, tiếng người huyên náo, An Thanh chỉ nghe được có người kêu tên cậu, về phần nói gì thì An Thanh thật sự không nghe thấy.

An Ôn được binh lính đỡ dậy, tức giận đẩy người đỡ gã ra, khập khiễng leo lên ngựa.

“Quay về!” An Ôn nhịn đau rống to hạ lệnh, vung roi cưỡi ngựa về, quân đội theo sát phía sau.

An Thanh rất vui vẻ chạy đến chỗ Nam Thần, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.

Nam Thần lại hừ lạnh, cả ánh mắt cũng không thưởng cho An Thanh, đi trước.

Nụ cười của An Thanh cứng đờ, không biết sao vậy, mấy ngày nay không phải đều tốt sao? Tại sao lại đột nhiên không để ý đến cậu?

Mấy người Nam Duy phái tới bảo vệ An Thanh đều được Nam Duy thận trọng lựa chọn, bởi vì hắn cũng không hiểu chủ tử mình rốt cuộc có ý gì.

Vì vậy người được chọn đều rất lanh lợi, mấy người kia xem xét đã cảm thấy Cung chủ cùng hoàng tử tiểu bất điểm này có mối quan hệ không tầm thường.

An Thanh cưỡi ngựa đuổi theo, Nam Thần sợ An Thanh đuổi quá sức sẽ bị ngã ngựa nên dần dần thả chậm tốc độ.


Hai người sóng vai đi, An Thanh thử hỏi: “Thần Thần, ngươi sao vậy?”

Thần Thần?! Nội ứng ẩn núp phía sau đều trừng to mắt, nổi hết cả da gà, xưng hô này cũng quá buồn nôn rồi.

Nam Thần lơ đãng liếc mấy người sau lưng, họ đều quay đầu nhìn trời xem hoa ngắm cỏ, chứ không nhìn An Thanh và Nam U.

Nam U trầm giọng nói: “Vừa rồi người thấy kẻ kia thế nào?”

“Kẻ nào?”

“Là kẻ vừa rồi gọi tên ngươi đấy.”

An Thanh bừng tỉnh hiểu ra: “Hắn hả, hắn là người Văn quốc, là địch nhân của chúng ta, ta thấy phải giết chết hắn, bất quá hắn có vẻ rất lợi hại, ta chắc chắn đánh không lại hắn.”

Nam Thần vừa nghe hai từ “giết chết” này bỗng vui vẻ, xem ra An Thanh không có ý gì với Văn Sênh, nên giọng điệu của hắn nhẹ hơn rất nhiều: “Người nọ võ công cao cường, ngươi đương nhiên không phải là đối thủ.”

Trở lại phòng, Nam Thần vừa ngồi xuống một lát, cả thân gia bối cảnh của Văn Sênh đều lần lượt bị đưa tới.

Văn Sênh, Đại hoàng tử Văn quốc, vua tương lai của Văn quốc.

Nam Thần nhìn lướt qua một lần, đúc ra kết luận, túc trí đa mưu, ra bài không theo lẽ thường, nhưng sau này tuyệt đối sẽ là một đấng minh quân.

Hoàng đế Văn quốc bây giờ, cha Văn Sênh, là từ sơn dã từng bước một leo đến ngôi vị hoàng đế, rất được lòng dân, nếu không thì Văn quốc không thể từ một quốc gia nhỏ nhanh chóng phát triển cho tới bây giờ, thậm chí cũng có thể uy hiếp được An quốc.

Hơn nữa, Hoàng đế Văn quốc nơi nơi suy nghĩ cho dân chúng, còn Hoàng đế An quốc An Yến thì kém xa rồi.

Nam Thần vĩnh viễn không thể quên được sắc mặt đáng ghê tởm của An Yến, bằng không hắn cũng sẽ không...

Nam Thần biết đi thăm dò Văn Sênh. Văn Sênh không ngốc, đương nhiên cũng biết đường thăm dò Nam Thần.

Chỉ có điều kết quả tra được khiến Văn Sênh rất bất mãn.

“Không tra được gì?” Văn Sênh hỏi lại Văn Trần.

Văn Trần cũng không ngờ là sẽ không tra gì, nhưng sự thật chính là như thế.


Văn Sênh tức giận muốn lật bàn, vậy càng xác định phán đoán của mình.

Nội gián của Văn Sênh ở An quốc có thể tra được bất kỳ ai, ngoại trừ hai nơi.

Một người là Quân Nhiên các, một người là Nam U cung.

Nam Thần xem ra không phải là người thường, mà trên người có khí thế thuộc về thượng vị giả, nếu không phải là Quân Nhiên các thì chính là người của Nam U cung.

Tình địch của mình rất cường đại, Văn Sênh như được khơi dậy cảm giác chinh phục, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được muốn cùng Nam Thần đánh một trận cho đã.

Về phần tiền đặt cược, con tiểu bạch thỏ đó là tốt rồi.

Văn Sênh nhớ tới đôi mắt to trợn tròn của An Thanh, cực kỳ đáng yêu, đè ngã một con thỏ con trắng bản tính sợ hãi, nhút nhát rụt rè như vậy, hương vị khẳng định không tệ.

Mấy ngày nay Diệp Minh đều không về nhà, không phải bởi vì trầm mê trong hương sắc, mà là vì chuyện làm ăn xảy ra vấn đề nên bận tối mày tối mặt.

Tất cả thương gia có quan hệ làm ăn với Diệp Minh đều bội ước, muốn ngưng hẳn sự hợp tác với Diệp gia.

Quan hệ hợp tác không còn, có nghĩa là lợi nhuận của Diệp gia cũng mất, lợi nhuận mất thì duy trì cuộc sống của đại gia đình thế nào? Mấy ngày nay Diệp Minh bận đến độ nóng trong người, ngoài miệng nổi lên mấy cục mụn nước.

Vài nhi tử của Diệp Minh kể cả Diệp Lâm, đều là mấy đứa không được việc, chỉ biết ăn uống vui chơi, về chuyện làm ăn thì chẳng ai quan tâm.

Tuy nhiên, việc này cũng có liên quan đến Diệp Minh. Diệp Minh là phường ích kỷ, dù là con của mình cũng phải đề phòng, từ trước đến nay sổ sách chỉ có mình ông ta có thể đụng vào, tiền đều do ông ta quản lý.

Diệp Minh đi đến từng nhà, tỏ thành ý cùng họ hợp tác, hơn nữa cố gắng thuyết phục thương nhân thanh lý các thiệt hại.


Tất cả các thương gia đều đoán được, thái độ vô cùng kiên quyết, quyết đoán lấy kim đền tiền bội ước cho Diệp Minh, sau đó đuổi người ra khỏi cửa.

Trong đó một nhà có quan hệ khá tốt với Diệp Minh, lén để lộ ra tin tức cho ông ta: “Diệp lão đệ à, giải trừ hợp tác quan hệ với ngươi không phải là ý của ta, nhưng mà, ta cũng chỉ làm ăn nhỏ, ta còn cần mạng nữa.”

Diệp Minh biến sắc: “Xin chỉ giáo?”

“Diệp lão đệ à, ngươi đã làm chuyện gì không hay rồi, sao lại đắc tội Quân Nhiên các, không phải ngươi muốn chết chứ? Tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong, người nọ lập tức đóng sầm cửa lại, coi Diệp Minh như ôn dịch.

Quân Nhiên các? Thính Phong cục cường đại như thế nhưng lại chỉ là một phân cục của Quân Nhiên các mà thôi, càng đừng nói gì tới thế lực của Quân Nhiên các.

Diệp Minh không hiểu mình đắc tội với người Quân Nhiên các khi nào, chẳng lẽ là Diệp Nhiên Tiêu?

Thế nhưng, Diệp Nhiên Tiêu chỉ có mối liên hệ với Thính Phong cục, sao có thể liên quan đến cả Quân Nhiên các?

Diệp Minh nghiêm mặt về nhà. Ông ta vốn đã nhẫn nhịn cơn tức trong bụng, trở về thấy đại phu nhân đang thưởng thức đồ trang sức vừa mua hôm nay thì lửa giận


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui