Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Ban đêm, thái tử trở mình liên tục, tức giận đến mức ngủ không yên. Hắn dựa theo hướng gã sai vặt kia chỉ, ngoại trừ nhìn thấy một vài con thỏ hoang hoặc gà rừng ra thì chẳng phát hiện ra một cái lông dã thú nào.

Đợi khi nhận ra mình đã bị mắc lừa, An Ôn trở về chỗ cũ thì chỉ thấy dấu máu, dấu vuốt hổ và vó ngựa hỗn loạn.

Men theo dấu vết, An Ôn nhìn ra Lâm Tử Mặc và hổ cha đã đi vào sâu trong rừng rậm.

Nhưng An Ôn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ phẫn nộ vì mình bị một gã hạ nhân lừa gạt.

Sau khi cuộc đi săn kết thúc, An Ôn chỉ săn được một con hươu không lớn lắm. Trái lại, chiến lợi phẩm của An Lưu là một con sư tử. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, thưởng cho An Lưu không ít đồ tốt.


An Ôn cảm thấy thật bẽ mặt. Hắn không ăn tối mà đã về lều trại.

Sau buổi tối, lúc An Thanh phái người ra ngoài tìm Lâm Tử Mặc, An Ôn nghe xong mới biết được hóa ra Lâm Tử Mặc là thiếu nãi nãi của Diệp gia.

An Ôn càng xác định Lâm Tử Mặc nhất định là vì cứu con hổ kia nên mới nói như vậy. Từ đó An Ôn thầm ghi thù với Lâm Tử Mặc.

Sau khi đến trướng bồng của Lạc Giang Hạ, đầu tiên Lâm Tử Mặc lượn hai vòng ở ngoài, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Đang chợp mắt trên giường, Lạc Giang Hạ nghe được động tĩnh, lập tức trở mình bước xuống. Đi tới cửa, gã đã nhìn thấy Lâm Tử Mặc đang khom người lén la lén lút.

Lạc Giang Hạ cố ý giậm chân thật mạnh, Lâm Tử Mặc nghe được tiếng động liền quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ngươi giấu hổ Đại ở đâu rồi?”

Lạc Giang Hạ đoán ra hổ Đại chính là tên của con hổ con mà gã bắt được: “Đừng đổ oan cho ta, cho tới bây giờ ta chưa từng giấu nó đi.”

Lạc Giang Hạ thân sĩ làm động tác “mời”, ý bảo Lâm Tử Mặc đi vào trong trướng.

Lâm Tử Mặc không do dự tiến vào, dù sao xung quanh đây đều là trướng bồng, lỡ như Lạc Giang Hạ muốn hại mình, y sẽ gân cổ hô to cứu mạng.

Lạc Giang Hạ đốt đèn lên, biết rõ buổi tối Lâm Tử Mặc sẽ đến, gã cố ý đuổi hết thị vệ đi.

Lúc đèn sáng lên, Lâm Tử Mặc nhìn thấy hổ Đại bị nhốt ở trong lồng ngay góc trướng.


Hổ Đại đã sớm ngửi thấy mùi của Lâm Tử Mặc. Nó ngồi trong lồng trông mong, giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, đào đào lồng sắt, rầm rì kêu to.

Lâm Tử Mặc đi qua mở lồng sắt. Hổ Đại nhảy ra rồi nhảy lên người Lâm Tử Mặc, đoạn Lâm Tử Mặc ôm lấy nó muốn đi ra ngoài.

Lạc Giang Hạ sải bước vượt qua, ngăn cản Lâm Tử Mặc: “Hey hey hey, tốt xấu gì cũng nên nói tiếng cảm ơn chứ.”

Lâm Tử Mặc liếc mắt: “Cảm cái muội (em gái) ngươi, vốn là ngươi bắt, chẳng lẽ ngươi không biết phải bảo vệ động vật hoang dã sao?!”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Lạc Giang Hạ khó hiểu: “Ngươi cảm ơn muội của ta làm gì, ngươi cảm ơn ta là được rồi.”

Lâm Tử Mặc không nói gì, muốn đi. Lạc Giang Hạ lại ngăn cản.

“Ta tính sẽ dâng con tiểu hổ này cho hoàng thượng. Hiện tại ngươi mang nó đi, ta lấy gì dâng cho hoàng thượng?” Lạc Giang Hạ cứng cổ nói, trong mắt mang vẻ đùa cợt.

Lâm Tử Mặc cười tươi như hoa: “Trông ngươi nhân mô cẩu dạng [1] thế này, hay là ngươi tự dâng mình vào hậu cung của hoàng thượng đi!”


[1] nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.

Lạc Giang Hạ vốn chỉ muốn trêu ghẹo Lâm Tử Mặc một chút, thế mà lại bị “vả mặt”. Gã nhất thời nghẹn họng không nói ra lời, lại nghĩ tới hoàng thượng có vẻ đã tuổi già sức yếu, Lạc Giang Hạ cảm thấy mình chết quách cho xong.

Lạc Giang Hạ trông rất tuấn tú lịch sự, mắt sáng mày kiếm, tóc đen tuyền tùy tiện buộc trên vai phải bởi một sợi dây màu đỏ tía, cả người trông lười nhác tùy tiện.

Chỉ dựa vào khí chất, Lạc Giang Hạ và Diệp Nhiên Tiêu không ai thua ai. Nhưng xét theo phẩm hạnh, tên này sao có thể cùng đẳng cấp với Nhiên Tiêu!

Lâm Tử Mặc hừ lạnh, trong lòng hung hăng khinh bỉ Lạc Giang Hạ, sau đó nghênh ngang ra ngoài.

Lạc Giang Hạ cũng không



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận