Nam Thành Gió Nổi

Edit: Winterwind0207

Một ngày kia Lâm Hành cuối cùng vẫn chọn cách rời khỏi.

Bởi vì chấn động khiến dân cư xung quanh khủng hoảng, vì để tránh cho phiền phức không tất yếu, trước khi cảnh sát đuổi tới, Cố Kỳ Viễn rốt cục thuyết phục Lâm Hành ngồi lên xe.

Cậu ta đưa Lâm Hành đến nhà cũ Lâm gia, Lâm Trạch Thừa nhìn thấy Lâm Hành về nhà đột nhiên vô cùng kinh ngạc, bị Cố Kỳ Viễn ngăn cản cũng không biết nói cái gì, về sau Lâm Trạch Thừa đối với biểu hiện dị thường của Lâm Hành một câu cũng không có hỏi, chỉ ngồi bên cạnh Lâm Hành đến nửa đêm, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện phiếm, nói đến đều là mấy chuyện râu ria, Lâm Hành thỉnh thoảng đáp lại, thái độ hơi có chút lạnh nhạt, Lâm Trạch Thừa cũng không tức giận.

Sau đó mấy ngày, tất cả đều như thường. Cố Kỳ Viễn thay Lâm Hành gọi điện cho cục cảnh sát xin nghỉ dài hạn, Lâm Hành an tâm ở lại nhà, mỗi ngày đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ. Vừa vặn khoảng thời gian này Lâm Trạch Thừa bởi vì nguyên nhân thân thể cũng tạm thời nhàn rỗi, hai cha con hiếm thấy có thời gian tán gẫu, Lâm Hành tuy rằng không nhiều lời, nhưng vẫn là phối hợp với Lâm Trạch Thừa đàm luận một ít chuyện sinh hoạt. Như vậy lại qua đại khái một tháng, cảm xúc của Lâm Hành nhìn qua cơ bản đã khôi phục, Lâm Trạch Thừa cũng bắt đầu bận bịu công tác, Lâm Hành một thân một mình chuyển về trong nhà Nam Úc Thành.

Lúc trở lại nhà Nam Úc Thành, bảo vệ dưới lầu tìm tới Lâm Hành, nói là có một phong thư muốn chuyển giao cho cậu. Lâm Hành cầm thư sửng sốt nửa ngày, nhanh chóng cầm lấy bức thư đột nhiên xông về nhà, trong lúc bóc ra phong thư không khỏi run rẩy, viền mắt đã sớm đỏ, nhưng mà chờ đến lúc cậu mở thư ra, cậu liền biết mình nghĩ lầm rồi.

Thư là Quế Kỳ gửi tới.

Xem thời gian trong thư hẳn là gửi từ một tháng trước. Vào lúc ấy Lâm Hành mới vừa về Lâm gia không lâu, Quế Kỳ cũng không biết Lâm Hành trở về nhà cũ Lâm gia, bởi vậy mới gửi thư tới đây. Nếu như không phải Lâm Hành lần này trở về, e sợ phong thư này còn ở phòng bảo vệ thời gian dài.

Thư cũng không dài, đại ý là hướng Lâm Hành nói lời tạm biệt.

Lúc trước Quế Kỳ vì ngắn ngủi kéo dài sinh mệnh, đồng thời muốn giải thích sự tình chân tướng, tìm ra phương pháp khắc chế Cố gia thức tỉnh oán linh thể, không để ý hết thảy dùng một loại cấm thuật nào đó, loại cấm thuật này tuy rằng có thể để cho cô sống tiếp trong một đoạn thời gian ngắn, thế nhưng người dùng cấm thuật này phải trả giá rất đắt có thể khiến hồn phi phách tán. Trước khi Quế Kỳ gặp đại nạn liền viết cho Lâm Hành bức thư này, trong thư không chút nào đề cập đến tình huống gút mắc trước kia, chỉ nói đơn giản một chút tình huống của mình, cuối cùng viết lời tạm biệt Lâm Hành.

Bên trong phong thư này của Quế Kỳ, có một số chi tiết khiến Lâm Hành hết sức chú ý.

Lúc trước sau khi Lâm Hành rơi xuống nước, Quế Kỳ kỳ thực chất vẫn không có đi xa. Cô tận mắt thấy Cố Dịch mang người tới đem Lâm Hành từ trong nước cứu ra. Quế Kỳ sức lực của một người đơn bạc, không có cách nào cùng Cố Dịch đối kháng, chỉ có thể âm thầm theo dõi. Sau đó chuyện xảy ra ở nhà xưởng, Quế Kỳ cũng từ đầu tới đuôi xem ở trong mắt. Thậm chí ngay cả Lâm Hành cùng Cố Kỳ Viễn rời đi, Nam Úc Thành làm sao một mình đối kháng oán linh thể, cô cũng xem được tất cả.

Cô cũng không có nói tỉ mỉ cho Lâm Hành tình huống ngày đó, chỉ là ở tin cuối cùng, nhắc tới ngày đó trong lúc oán linh thể đang phản kích Nam Úc Thành bị A Triệt đỡ được một đòn. Chuyện sau đó bởi vì mặt đất chấn động quá mức kịch liệt, kiến trúc xung quanh đều bị đổ nát, Quế Kỳ tự thân khó bảo toàn không có cách nào tiếp tục xem, chỉ có thể rời đi trước. Chờ sau khi chuyện được dẹp loạn, cô trước tiên trở lại hiện trường, lại không có tìm được bất luận tung tích người nào ở đó.

Trong thư cô có suy đoán, Nam Úc Thành lúc đó bởi vì A Triệt trợ giúp, tuy rằng tránh thoát trí mạng tập kích, mà rất có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị ép biến mất. Quế Kỳ nhớ giao tình trước đây cùng Lâm Hành làm đồng nghiệp, hoặc có thể cô đã là người sắp chết, trong thư giọng điệu cũng ôn nhu rất nhiều. Cô nói cho Lâm Hành một ít manh mối trong đoạn thời gian này tra được liên quan tới Nam gia, hi vọng có thể vì Lâm Hành cung cấp một ít trợ giúp.

Tin cuối cùng Quế Kỳ tra được địa chỉ nhà cổ của Nam Gia, nằm ở bên trong một thị trấn hẻo lánh nào đó, cách thành phố Lâm Hành đang sống khoảng chừng hai ngày xe.

Lâm Hành nhìn một chuỗi địa chỉ xa lạ trong thư, lâm vào trầm mặc đáng kể.

Một tháng tới nay, cậu sinh sống ở trong hoàn cảnh thông tin bế tắc, không có nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan tới Nam Úc Thành. Cố Kỳ Viễn mấy lần nỗ lực đề cập muốn nói sự thật cho cậu, cậu đều lần nữa từ chối. Cậu không muốn biết đến chân tướng, hoặc là cậu quá tin tưởng ánh mắt Nam Úc Thành trước khi đi muốn nói lời gì đó nhưng lại không nói, cho nên cũng đã sớm chấp nhận chuyện này không còn khả năng nào khác, thậm chí ngay cả khi cậu nghe được hai chữ chân tướng, cậu đều cảm thấy buồn nôn.

Bởi vậy lâu như vậy tới nay, cậu cũng không biết sau khi chuyện này xảy ra, Cố Kỳ Viễn xử lý công việc tiếp theo như thế nào, thậm chí tại hiện trường sự cố, có bất kỳ phát hiện nào hay không, tất cả cậu cũng không biết.

Cùng lúc đó, trong lòng cậu trước sau ôm một loại mong đợi bí ẩn, không thể cho ai biết, phảng phất cậu giống như ếch ngồi đáy giếng làm bộ không biết gì cả, một ngày nào đó sẽ có một bước chuyển ngoặt ngoài dự đoán của mọi người.

Khi cậu ở dưới lầu nghe đến bảo vệ nói có một phong thư gửi cho cậu, cậu thật sự coi chính mình chờ được bước chuyển ngoặt này.


Bởi vậy khi cậu cơ hồ là mất khống chế nhanh chóng mở ra phong thư này, lại phát hiện người gởi thư là Quế Kỳ, phảng phất một loại tư vị trong ngày đông bị người ta giội cho một chậu nước đá, làm cho cậu lạnh từ đầu tới chân.

Cậu biết đến Quế Kỳ sở dĩ làm như thế, là vì lúc trước Lâm Hành ở bên hồ kia nhảy xuống. Tuy rằng lúc trước Lâm Hành rơi vào hồ nước đã không có ý nghĩ tự sát, mà dù như thế nào, cạu chịu vì Quế Kỳ làm ra bước đi kia, Quế Kỳ đều đáng giá vì thế đối với Lâm Hành biểu thị cảm kích vô hạn.

Quế Kỳ dùng quãng thời gian cuối cùng của mình vì Lâm Hành điều tra ra được địa chỉ nhà cổ của Nam gia, tuy rằng cô không nói rõ tác dụng địa chỉ này, mà nghĩ đến tất nhiên là có ý nghĩ đặc biệt.

Lâm Hành biết đến, đây rất có thể hội là một cơ hội, thế nhưng trong nháy mắt cậu lại cảm thấy vô cùng chần chờ —— biết rõ cơ hội đang ở trước mắt, cậu làm thế nào cũng không dám đạp lên con đường nắm lấy cơ hội.

Đại khái... Là vì cậu biết rõ, nếu như bỏ lỡ lần này, liền thật sự rốt cuộc không còn mong đợi.

Lâm Hành thậm chí nghĩ tới như vậy đem phong thư này để ở một bên, vĩnh viễn không đi chứng thực nội dung trong thư nói, e rằng bản thân cậu vẫn có thể ôm ấp ảo tưởng sống tiếp.

Nhưng là, cam tâm sao?

Lâm Hành hỏi mình.

Cậu không cam lòng, không có cách nào cam tâm.

Tuy rằng vô số lần đối với người xung quanh nói mình không có chuyện gì, cậu rất tốt, nhưng khi chỉ có một mình ở trong buổi tối, một loại thống khổ giống như yêu ma dưới bể sâu từ từ hiện lên. Loại cảm thụ kia, trong quá khứ hơn hai mươi năm trong đời Lâm Hành chưa bao giờ lĩnh hội qua, là mất đi, là tuyệt vọng, là bị thương xấp xỉ hít thở không thông, hỗn hợp lại cùng nhau mà sinh ra một loại thống khổ phức tạp khó có thể dùng lời gì để diễn tả.

Rất nhiều lần cậu muốn phóng thích, muốn phát tiết, nỗ lực để cho mình từ nơi này trong hoàn cảnh hít thở không thông này đi ra ngoài, nhưng khi cậu đối với điện thoại di động muốn tìm ra dãy số gọi đi, chợt ý thức được, chính mình rất muốn gọi cho người đã biến mất kia.

Mỗi lần như thế, loại thống khổ kia mới rõ ràng bắt đầu ở trên thân thể của Lâm Hành lăng trì qua lại, đem tất cả ngụy trang ban ngày đều chém thành mảnh vỡ, làm cho cậu không thể tránh khỏi.

Bởi vậy lúc phong thư này Quế Kỳ bày ở trước mắt, Lâm Hành do dự. Cậu không có cách nào hoàn toàn từ chối mê hoặc phong thư này mang đến, đồng thời, cậu cũng không cách nào đối mặt chân tướng sau lưng có thể mang tới cho cậu đả kích.

Lâm Hành nhìn lá thư này phát ngốc cả một đêm, đợi đến ngày thứ hai lúc hừng đông, cậu rửa mặt, thu thập xong hành lý, gửi cho Cố Kỳ Viễn một tin nhắn, bước lên lữ trình tìm kiếm địa chỉ trong thư.

Trong thư nhắc tới thị trấn nhỏ kia tuy rằng vị trí vô cùng hẻo lánh, mà Lâm Hành từng nghe Nam Úc Thành nói qua vài lần. Lúc đó cũng không biết dụng ý của Nam Úc Thành, bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy e rằng trong cõi u minh Nam Úc Thành đã sớm có dự cảm. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Lâm Hành đối với nơi này cũng không xa lạ gì, ngồi một chuyến tàu hỏa, lại xoay chuyển ô tô hai lần liền đến.

Lúc Lâm Hành đến thị trấn đúng lúc là buổi trưa, ngồi hai ngày xe đã làm cho cậu vô cùng uể oải. Mặc dù như thế cậu vẫn là trước tiên men theo địa chỉ trong thư nói tìm đến.

Trấn nhỏ người không nhiều, mà đều tương đối hiền lành. Phần lớn là dân bản địa nhiều năm đời đời truyền thừa xuống, thế hệ này đối với lịch sử đều hết sức rõ ràng, Lâm Hành vừa hỏi địa chỉ Nam gia cùng năm đó, liền có không ít người già đều biết, còn nói ra rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Nam.

Lâm Hành mặc dù đối với chuyện xưa trong miệng bọn họ cảm thấy hết sức hứng thú, mà trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, bởi vậy sau khi hỏi rõ con đường, cảm ơn ý tốt của mọi người liền vội vã rời khỏi.

Nhà họ Nam nằm ở phía tây thị trấn, tới gần ngoài thành, xung quanh luẩn quẩn một vòng thành cổ bảo vệ. Sân rất lớn, tường thành là tường gạch màu đỏ cổ xưa, trải qua nhiều năm phong sương đã có chút ý tứ hàm xúc lảo đà lảo đảo. Trên cửa có một tấm bảng gỗ màu đen, văn tự phía trên cơ hồ bị ăn mòn đến mục nát, mà vẫn có thể mơ hồ nhìn ra khí thế trong đó.


Lâm Hành đứng ở cửa một hồi, hít thở sâu mấy lần, mới lấy dũng khí gõ cửa một cái.

Nghe những ông già kia từng nói, nhà họ Nam tuy rằng nhìn như hoang phế, mà nhiều năm qua vẫn có người yên lặng bảo vệ. Người trong coi phần lớn là từ nơi khác tới, có người hai mươi tuổi cũng có người hơn năm mươi tuổi, cứ như vậy thay đổi nhiều lần, truyền thống trông coi gia phả cứ thế mà kéo dài mấy trăm năm.

Qua nhiều năm như vậy, người trong thị trấn cũng từng nỗ lực tìm hiểu qua đến tột cùng là bảo vệ nhà ai một đời lại một đời đưa tới nơi này trông coi căn nhà cũ nát, nhưng mà những người bảo vệ đó xưa nay không trả lời chỉ là yên lặng mà thực hiện chức trách của họ. Thời gian lâu dài, người trong trấn nhỏ cũng dần dần quen thuộc sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa từ khi bọn họ đến đây, luôn luôn làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ từng làm ra bất kỳ sai lầm nào, lâu dần, mọi người cũng không nhắc lại chuyện này nữ.

Lâm Hành gõ cửa ba cái, cửa liền mở.

Mở cửa là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn, da dẻ có chút ngăm đen, một đôi mắt đen sì sì, nửa người giấu ở sau cửa, cảnh giác nheo mắt nhìn Lâm Hành.

Lâm Hành ngượng ngùng cười cười: "Quấy rầy. Tôi là tới nơi này tìm người, xin hỏi nơi này có không có một người... Một người trẻ tuổi tên là Nam Úc Thành?" Nói đến lúc sau, âm thanh Lâm Hành không tự chủ có chút run lên.

Người đàn ông kia sững sờ, lập tức liền đột nhiên gật gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra, ra hiệu mời Lâm Hành vào cửa.

Lâm Hành chần chờ nháy mắt, liền nhanh chân đi vào.

Sân rất lớn. Tuy rằng lúc ở bên ngoài cũng đã nhìn ra quy mô ngôi nhà cổ này, mà chân chính bước vào nhìn thấy diện tích trong nhà, vẫn làm cho Lâm Hành lấy làm kinh hãi.

Cái người kia nhìn thấy Lâm Hành tựa hồ hết sức cao hứng, kích động hoa tay múa chân, hai tay của anh ta không ngừng mà khoa tay múa chân, một hồi chỉ chỉ bên trong nơi nào đó của căn nhà, một hồi lại chỉ chỉ Lâm Hành.

Lâm Hành đầu óc mơ hồ, nhìn hồi lâu mới mơ hồ tìm được một chút manh mối, cẩn thận nói: "Anh... Không thể nói chuyện?"

Người đàn ông kia gật đầu, thần thái ngây thơ mà vui sướng, không chút nào lúng túng.

Lâm Hành sờ sờ mũi: "Tôi xác thực không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì, nếu như có thể, có thể phiền phức anh viết ra được không?"

Người đàn ông kia sững sờ, đột nhiên vỗ đầu một cái, từ trong túi tiền lấy ra một quyển sổ cũ nát, lại từ bên túi khác lấy ra một đoạn bút chí còn dư lại một đoạn bằng ngón út, tại trên vở loạch xoạch mà sách viết.

Một lát sau, người đàn ông đem sổ giơ lên, giơ lên trước mặt Lâm Hành.

Vóc người Lâm Hàn so với người đàn ông cap hơn một chút, cậu cúi đầu vừa nhìn, liền thấy trên quyển sổ có viết: "Anh Nam để tôi ở chỗ này chờ cậu đã lâu rồi, anh ấy có đồ vật bảo tôi đưa cho câu."

Trong nháy mắt nhìn thấy hai chữ "anh Nam" Lâm Hành trong lòng kịch liệt run lên, gần như sắp không khống chế được tâm tình của mình. Cậu liền vội vàng tiến lên hai bước, một phát bắt được cánh tay người đàn ông kia, vội la lên: "Anh biết anh ấy ở đâu?!"

Người đàn ông kia bị phản ứng của Lâm Hành đột nhiên làm cho sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu, lại theo bản năng ra kí hiệu. Khoa tay nửa ngày ý thức được Lâm Hành xem không hiểu, lại vội vàng cúi đầu ở trên quyển sổ viết lả tả.

Lâm Hành chờ không vội, cũng đến gần xem. Liền thấy người đàn ông kia viết: "Anh Nam rất lâu chưa có trở về, trước đây một vài thứ. Anh ấy nói nếu như có một ngày có một thanh niên giống như anh tới hỏi tên anh ấy, liền đem những thứ đó toàn bộ đều giao cho cậu." Dừng một chút, người đàn ông liền bổ sung viết: "Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi."


Lâm Hành không có hé răng, nhìn thấy câu nói này trong nháy mắt, cậu như là đột nhiên từ trời cao tàn nhẫn mà ngã xuống, vừa mới vui sướng trong nháy mắt liền biến thành thống khổ lao về phía cậu.

Cậu nhắm mắt lại, cảm giác được trong lỗ mũi một trận chua xót, trong lúc nhất thời càng nói không ra lời.

Người đàn ông kia thấy thần sắc cậu không đúng, cũng không dám quấy rối, ở một bên thận trọng chờ. Qua một hồi lâu, Lâm Hành sâu sắc thở ra một hơi: "Thật không tiện, tâm tình có chút kích động. Để ngài đợi lâu, phiền phức ngài mang tôi đi xem một chút đi."

Người đàn ông mang Lâm Hành đi lên cầu thang.

Kia là một cái tàng thư các. Đại khái cao hai tầng, dựa theo lịch sử toà nhà này suy đoán, toà nhà này cũng đã có mấy trăm năm lịch sử. Lâm Hành đi vào, có thể rõ ràng nghe thấy được từ trong nhà truyền đến một luồng cổ xưa, mang theo một chút mùi mốc, mùi vị trang giấy mục nát. Thời gian dày nặng cảm giác phả vào mặt, cậu thậm chí có thể tưởng tượng Nam Úc Thành ở bên trong phòng sách này đi qua đi lại, không khỏi cảm giác có chút buồn cười.

Người đàn ông đưa Lam Hành lên tầng hai toà nhà. So với tầng thứ nhất lít nha lít nhít chất đống sách cổ, tầng thứ hai hiện ra trống trải rất nhiều, ngoại trừ tủ sách phía bên phải cầu thang xếp một loại sách cũ, dĩ nhiên lại không có thứ khác.

Người đàn ông kia đi tới trước tủ sách, nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa chỉ chỉ Lâm Hành.

"Những thứ này đều là anh ấy để lại cho tôi?" Lâm Hành nhẹ giọng hỏi.

Người đàn ông kia gật gật đầu, vừa chỉ chỉ bên trong góc bàn, làm một động tác lật sạch.

Lâm Hành hỏi: "Anh muốn tôi đến bên kia đến xem?" Người đàn ông liền gật gật đầu.

Lâm Hành trầm mặc.

Thật ra lúc cậu đi tới nơi này đã ôm một tia hi vọng yếu ớt, cho là có thể ở đây tìm được tung tích Nam Úc Thành. Dù sao dựa theo Quế Kỳ từng nói, nếu như Nam Úc Thành lúc đó may mắn chạy trốn chưa chết, bởi vì một số nguyên nhân không có cách nào liên hệ cho cậu, như vậy anh ấy có lẽ sẽ trở lại nơi này.

Nhưng khi Lâm Hành nhìn thấy người đàn ông này, biết đến Nam Úc Thành sau khi lưu lại những thứ kia, Lâm Hành trái lại không cho là Nam Úc Thành lại ở chỗ này.

Mắt thấy tình hình trước mắt, ngược lại như là Nam Úc Thành nhiều năm trước chuẩn bị một phần lễ vật bí mật dành cho Lâm Hành, cùng đợi Lâm Hành bất ngờ phát hiện —— nếu như Lâm Hành không phải là bởi vì nhận được bức thư của Quế Kỳ dẫn dắt tới nơi này, như vậy e rằng cậu vĩnh viễn cũng sẽ không tới nơi này, mà những thứ kia Nam Úc Thành lưu lại, cũng đã trở thành bí mật vĩnh viễn.

Lâm Hành nhìn chồng sách kia, tâm tình hết sức phức tạp. Chờ cậu lấy lại tinh thần, người đàn ông kia đã lặng lẽ lùi ra.

Lâm Hành thở dài, đi tới tủ sách tùy ý chọn một quyển, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Mở ra, Lâm Hành liền ý thức được đó cũng không phải sách, mà là nhật ký rất nhiều năm trước Nam Úc Thành viết xuống.

Thời gian ghi chép nhật ký hiện tại đã không thể xem, mà từ trình độ hư hại của trang giấy mà xem, khoảng cách hiện tại cần phải ít nhất đã qua thời gian mấy chục năm.

Lâm Hành tùy ý lật một tờ, thấy được một đoạn lời như vậy:

"Mấy ngày nay lại bắt đầu nhiều lần mơ thấy chuyện trước kia, không thể ngủ. Nhắm mắt lại chính là thảm trạng của người đó.

Thỉnh thoảng sẽ nghĩ nếu có một ngày chính mình cũng không chịu nổi, người đó liền như vậy vĩnh viễn bị giam giữ trong luân hồi, không biết gì cả, đến tột cùng có phải chuyện xấu hay không.

Đại khái là người sống quá dài, thời gian lâu dài liền sẽ bắt đầu hoài nghi cách làm từ trước.


Gần đây ta cuối cùng cũng nghĩ, nếu như năm đó ta không có dời đi, e rằng từ khi vừa mới bắt đầu người đó sẽ không bị người nhà họ Cố mang đi; hoặc là ta không có tin tưởng lời giải thích của Nam gia, e rằng ta có thể đuổi tới Cố gia, coi như cùng người đó chết, đại khái cũng so với tình hình hiện tại dễ chịu hơn nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, lúc trước có vô số con đường có thể đi, cuối cùng lại cố tình bị ta đi thành như vậy.

..."

Đoạn văn này cuối cùng còn có vài câu, đã bị xoá và sửa đến không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Lâm Hành tỉ mỉ xem mấy lần, đôi mắt đều không nhìn ra chỗ bị xoá đi.

Chữ viết trong năm tháng mơ hồ thành một đoàn màu đen thâm thúy, như là một vết sẹo hình thành trong lòng Lâm Hành, cũng lặng yên không tiếng động in ở trong quyển sách này.

Lâm Hành ngây ngẩn một hồi, lại trở về trước tủ sách, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm.

Lần này cậu không có lung tung không có mục đích mà xem, mà là đem tất cả sách toàn bộ dựa theo trình tự thời gian, xếp lại cùng nhau, từ quyển được viết sớm nhất mở ra, tiếp tục đọc.

Sách rất nhiều, mỗi một quyển đều đại biểu cho một đời của Lâm Hành. Phần ngoại lệ bên trong nội dung ghi chép cũng không nhiều, rất nhiều nơi chỉ có vẻn vẹn có mấy lời, nói không tỉ mỉ, mà Lâm Hành lại có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy.

Cậu đọc sách, như là đọc ngàn năm tâm cảnh của Nam Úc Thành, bất tri bất giác thậm chí có chút ngây dại.

Lâm Hành ở bên trong phòng sách ngồi rất lâu, mãi đến tận khi ngày triệt để đen, trong phòng tia sáng ảm đạm, chữ trên sách cũng không ẽo ràng, lúc này Lâm Hành mới không thể không dừng lại.

Cậu quyết định ở chỗ này chỗ nghỉ ngơi, những sách này quá mức cũ kỹ, không có cách nào mang đi nơi khác, cậu chỉ có thể ở nơi này đọc xong tất cả.

Sau khi nói cho người đàn ông trông coi, Lâm Hành cũng an tâm ở lại. Trong nhà thanh tĩnh, người đàn ông trông coi tên là A Trụ, tính tình thành thật, người đàn ông giúp Lâm Hành dọn dẹp một căn phòng ở gần phòng sách, mỗi ngày ba bữa đúng giờ đưa đồ ăn cho Lâm Hành, ngoài ra cơ bản sẽ không tới quấy rối.

Lâm Hành ở lại nơi này gần một tuần lễ. Cậu đem hết thảy sách Nam Úc Thành từ đầu tới đuôi đọc một lần. Từ bên trong những sách này, cậu biết được hết thảy biến hoá của Nam Úc Thành trong thời gian dài như vậy, cùng với kế hoạch anh nhằm vào nhà họ Cố, nội dung trong sách vẫn luôn kéo dài đến lần thứ nhất Nam Úc Thành gặp Lâm Hành trên xe bus, chuyện sau đó mặc dù không có tiếp tục ghi chép, mà Lâm Hành cũng có thể tưởng tượng Nam Úc Thành là thế nào làm được tất cả những thứ này.

Cậu xem xong những sách này sách, yên lặng trầm tư rất lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cậu đã từng cực kỳ khát vọng biết rõ Nam Úc Thành, thế nhưng khi cậu thật sự đọc lại quãng thời gian Nam Úc Thành đã từng phải trải qua, cậu lại đột nhiên cảm giác thấy có chút không thể chịu đựng.

Một người như vậy, yên lặng mà vì cậu chờ đợi, chờ đợi thời gian gần ngàn năm, nhìn tận mắt cậu vô số lần rơi vào luân hồi trọng sinh, không ngừng nhớ tới, giống như cả thế giới này đều say chỉ có một mình anh tỉnh táo, Lâm Hành chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy đau đến không muốn sống.

Mà cho đến giờ phút này, Lâm Hành mới chính thức mà bắt đầu cảm thấy được, hình như cậu đã chính xác mất đi người kia.

Không phải là bởi vì từ bên trong quyển sách này chiếm được tin tức xác thực, mà là bởi vì thấy được lịch trình Nam Úc Thành đi, thậm chí ngay cả Lâm Hành cũng cảm thấy được, có lẽ đối với Nam Úc Thành mà nói, rời đi ngược lại là một loại giải thoát.

Cậu không biết mình cần phải dùng tâm tình gì để đối mặt với tất cả ghi chép bên trong này. Sau khi đọc xong, cậu ở trong phòng sách đợi đến ba ngày. Ba ngày sau, A Trụ lần đầu tiên chạy đến phòng sách gõ cửa, đem Lâm Hành từ trong trầm tư kéo ra ngoài.

Lâm Hành đi xuống lầu, liền nhìn thấy A Trụ đầy mặt nghi hoặc mà hướng Lâm Hành chỉ chỉ cửa viện ——

Dưới mái hiên, thời gian loang lổ. Một thiếu niên hình dáng thon gầy thân đứng ở ngoài cửa, nửa người rơi vào trong bóng tối, như thật như ảo.

Nghe đến động tĩnh, thiếu niên kia xoay người lại. Nhìn thấy Lâm Hành trong nháy mắt, gương mặt ngây thơ hiện ra ý cười không chút nào che giấu, cậu ta nhếch môi lên nói: "Anh trai nhỏ!"

Hết chính văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận