Nam Thành Có Mưa

Mốc dịch

Ánh nắng chếch về phía tây, xuyên vào trong xe.

Nhưng xe đỗ ngoài trời hơn mười phút, khoang xe nóng hầm hập. Diệp Gia Thụ bật điều hòa, ngăn Tống Uyển lại, “Chờ bên trong lạnh đã rồi hẵng lên.”

Tống Uyển quay đầu nhìn bóng râm bên dưới mái hiên dài hẹp, cô bước tới, giơ túi lên che đầu, đứng cách ba mét nhìn Diệp Gia Thụ.

Anh tựa lưng vào thân xe, cúi đầu lấy điếu thuốc trong túi áo ra châm. Áo sơ mi màu đen làm nổi bật đường nét xương bả vai, làn da từ cổ đến sau tai đều trắng rất hút mắt.

Tống Uyển gọi anh: “Này.”

Ba bốn tháng tiếp xúc với nhau, cô đã quen hay gọi anh là “này”, anh cũng không phản đối, cô muốn gọi thế nào anh đều đồng ý.

“Ừ?”

“Cảm thấy hôm nay được xem vở hài kịch đúng không?”

Diệp Gia Thụ khựng lại, ngẩng đầu lên quay sang nhìn cô: “Muốn tôi nói thật không?”

“Nói đi.”

Anh rít một hơi thuốc, nheo mắt đánh giá cô trong giây lát rồi lại cúi đầu xuống, “Hài kịch tôi từng xem nhiều lắm, chuyện của cô chưa tính là gì cả.”

Tống Uyển bật cười, “Anh mới hai mươi hai tuổi mà thôi, nói chuyện này có to tát quá không?”

“Rất nhiều chuyện không liên quan đến tuổi tác.”

“Vậy anh nói xem, đã được xem những vở hài kịch nào rồi?”


“Muốn bẫy tôi đấy hả?”

“Gì cơ?” Tống Uyển không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.

“Trước khi vào làm, Lão Lưu đã dặn tôi phải giữ miệng trong bất cứ chuyện gì.”

Tống Uyển cười nói: “Chuyện của người khác cũng không thể nói sao?”

“Không thể. Đã đồng ý giữ bí mật rồi thì không thể nuốt lời.” Diệp Gia Thụ mở cửa xe ra, thò người vào bên trong thử nhiệt độ, “... Được rồi đấy, lên xe thôi.”

Tống Uyển bị chẹn ngang họng.

Động tác nhanh nhẹn giấu dao găm của Diệp Gia Thụ hôm nay đã gợi lên sự hứng thú của Tống Uyển, cô cảm thấy con người này chưa chắc đã dè dặt tỉ mỉ như mình vẫn thường thấy.

Trên đường về, Tống Uyển kìm lòng không đậu hỏi anh: “Trước đây anh làm gì rồi.”

“Việc gì cũng làm.”

“Việc gì cũng làm ư?”

Câu hỏi ngược lại của Tống Uyển đã rẽ sang hướng khác, thoạt nghe có vẻ muốn biết nhiều hơn những gì anh định nói, anh hơi ngập ngừng: “... Cũng không hẳn việc gì cũng làm.”

Tống Uyển cười khúc khích, “Anh sợ tôi thì phải?”

Diệp Gia Thụ đáp: “Bình thường mà.”

“Bình thường nghĩa là gì?”

“Bình thường chính là...” Diệp Gia Thụ liếc qua gương chiếu hậu, “Muốn tôi nói thật ư?”


Lần thứ hai anh hỏi cùng một câu, Tống Uyển cười vui vẻ, “Nói đi, sợ tôi sẽ đuổi anh sao? Phát tiền lương cho anh là Đường Kiển Khiêm chứ không phải là tôi.”

“... Nói thật thì, cô không phải là người trông mặt mà bắt hình dong.”

Tống Uyển ngẩn người, trong lòng bắt đầu cảnh giác, “... Nhìn bề ngoài tôi là người thế nào? Còn thực tế thì ra sao?”

Diệp Gia Thụ đắn đo câu chữ: “... Hồi bé tôi nuôi một con chó, ai đến gần nó nó cũng xông vào nhe răng gầm gừ, nhưng thật ra nó chẳng to hơn nắm tay bố tôi bao nhiêu, mới đẻ không được bao lâu thì bị vứt bỏ.”

Im lặng trong thoáng chốc.

“Ha,” Nét mặt Tống Uyển lạnh nhạt, “... Đừng tưởng anh mắng tôi mà tôi không biết.”

Anh không nói gì thêm.

Anh biết Tống Uyển không giận, nếu giận giọng điệu sẽ không vậy.

Về đến phố Phù Dung, Tống Uyển bảo Diệp Gia Thụ buồi chiều buổi tối là thời gian tự do nghỉ ngơi, “Hôm nay tôi không ra ngoài nữa, ngày mai có việc, hai giờ chiều mai đến đón tôi.”

Để thuận tiện lái xe đều sống cùng chủ nhà, nhưng Tống Uyển không thích trong nhà mình có quá nhiều người ngoài, bởi vậy bảo anh tự sống bên ngoài, dặn Đường Kiển Khiêm cho anh thêm một khoản phụ cấp nhà ở.

Diệp Gia Thụ lái xe trở về nhà trọ ở phố Thanh Thủy.

Buổi chiều không có việc làm, anh quét dọn nhà cửa hết một lượt... thật ra đồ đạc nơi anh sống rất ít, cũng rất sạch sẽ, ngoài những thứ Lão Lưu trước đây để lại khi rời đi, thì không có món đồ mới nào.

Mặt đất ẩm ướt, trong không khí có hơi nước, Diệp Gia Thụ mở hết cửa sổ để thông gió, châm một điếu thuốc dựa người vào bệ cửa sổ nhìn bức tường đối diện... trên ấy dán một tấm poster “Led Zeppelin (1)”, một góc hơi quăn lại. Ở phía dưới tấm poster đặt một chiếc hộp đựng đàn ghi ta. Mỗi lần quét dọn anh đều lau chùi sạch sẽ bụi bẩn bám trên ấy, nhưng chưa bao giờ mở nó ra.


Nhìn một lúc, Diệp Gia Thụ chuẩn bị thay quần áo ra ngoài thì vang lên tiếng gõ cửa.

Anh bước chân trần ra mở cửa, ánh mắt dịch xuống dưới, khựng lại, “Sao cô lại đến đây.”

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy xếp ly áo thủy thủ, đeo khẩu trang không trang điểm, dưới mắt có quầng thâm xanh đen đứng ở cửa.

Cô ấy nghiêng người lách qua khe cửa vào: “Một mình anh Diệp ở nhà thôi sao?”

Diệp Gia Thụ đóng cửa lại nhìn cô ấy, khuôn mặt không có một biểu cảm nào, “Diệp Dao, cô không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào tôi.”

Diệp Dao vờ như không nghe thấy anh nói, đi thẳng vào phòng bếp, đôi giầy da màu đen giẫm trên sàn nhà để lại dấu chân. Diệp Gia Thụ chau mày.

Mấy phút sau, Diệp Dao lại đi ra, trong tay cầm một hộp sữa chua, cô ấy mở nắp ra liếm, ngẩng đầu lên nhìn anh, “... Em có thể đến đây sống với anh một thời gian không?”

“Không tiện, tôi sắp phải ra ngoài rồi, cô mau về đi.” Diệp Gia Thụ lười để ý đến cô nàng, đi vào phòng ngủ thay quần áo, cửa kêu “két” một tiếng, Diệp Dao từ bên ngoài đi vào trong.

Diệp Gia Thụ không liếc mắt nhìn cô ấy đến một cái, cầm áo phông ngắn tay trên giường lên, vừa định mặc vào thì Diệp Dao đưa tay đẩy anh.

Người anh ngã về phía sau, toan đứng lên thì Diệp Dao đã quỳ ở mép giường, ấn bả vai anh về phía sau, thuận thế ngồi lên người anh, đặt bàn tay lên ngực anh, cười nhỏ nhẹ: “... Làm không?”

Nét mặt Diệp Gia Thụ không hề thay đổi, “Nếu tôi muốn cô, bốn năm trước đã làm rồi.” Anh đút tay vào túi quần lấy mấy tờ tiền ra, cũng không đếm mà nhét thẳng và tay Diệp Dao, “Cho cô mượn, cầm lấy đi, đừng dựa dẫm vào tôi nữa, tôi không nợ cô gì cả.”

Nét mặt Diệp Dao đầy buồn bã, ngón tay cuộn chặt tờ tiền, một lát sau ngồi dậy khỏi người Diệp Gia Thụ, quay mặt đi khịt mũi: “Anh Diệp, cho em sống một tuần thôi, một tuần sau em chắc chắn sẽ đi.”

Diệp Gia Thụ không nói gì.

Diệp Dao biết anh đồng ý rồi, cô nhét chỗ tiền ấy vào túi quần, chỉnh lại đầu tóc: “Anh Diệp, con người anh tốt quá, không nỡ nhìn người khác chịu khổ.”

Quả thật Diệp Gia Thụ sắp bị cô chọc tức đến bật cười: “Người tốt là sai ư?”

“Có lúc là sai, quá đồng cảm với người ta, bản thân mình rất dễ bị tổn thương. Học em này, không cần mặt mũi thật tốt biết bao.”

Diệp Gia Thụ mặc quần áo vào, lạnh nhạt nhìn vết bầm tím rõ ràng bị người khác đánh ở dưới mắt cô, “Cô thì tốt rồi, sống thành ra thế này cơ mà.”


Bốn năm trước anh quen với Diệp Dao, khi ấy anh và bạn thân Trần Tư Dương đang là ca sĩ quán bar, Diệp Dao “gây rối” trong quán bar đấy. Lúc đó Diệp Dao ăn mặc trang điểm như học sinh cấp ba, gọi những người đàn ông to béo là “chú”.

Mỗi lần kết thúc công việc, Trần Tư Dương đều chìm trong thế giới hai người với cô bạn gái Lý Tuyết, cả một tối Diệp Gia Thụ cũng uống rượu ăn thịt xiên nướng với cô nàng Diệp Dao kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.

Sau đó Diệp Dao quen bạn trai, vui vẻ thông báo với anh rằng sau này không làm nghề này nữa. Dù không còn cạ cùng uống rượu ăn uống nhưng Diệp Gia Thụ rất vui.

Kết quả chưa đến nửa năm anh nhận được điện thoại của Diệp Dao, tìm đến một nhà trọ tồi tàn lụp xụp. Khi đó cô ấy vừa mới phẫu thuật xong, bị cảm cộng thêm sốt cao, không nơi nương tựa, quả thật không còn cách nào khác, đành phải liên lạc với Diệp Gia Thụ, chỉ vì Diệp Gia Thụ từng nói một câu, hai người cùng họ cũng coi như là người cùng nhà.

Diệp Gia Thụ chăm sóc cô ấy một tuần, bảo cô ấy chia tay bạn trai tìm một công việc đàng hoàng. Cô ấy đồng ý nhưng không bao lâu sau lại nuốt lời. Hai năm qua, cô ấy và bạn trai hết chia tay rồi lại làm hòa, anh biết mình khuyên cũng không có tác dụng gì, cũng không muốn tốn lời thêm.

Mỗi khi đến đường cùng cô ấy lại đi tìm Diệp Gia Thụ xin giúp đỡ, còn anh lần nào cũng không nỡ nhẫn tâm từ chối.

Diệp Dao nhìn Diệp Gia Thụ, “Em thảm thương đến nỗi này là do em tự làm tự chịu. Nhưng anh thì sao, anh vì Trần Diệp Tư, vì Lý Tuyết, vì bố của Trần Diệp Tư, không bao giờ vì bản thân mình...”

Anh hết sức bình tĩnh nhìn cô: “Còn nói thêm một câu rác rưởi nữa thì cút khỏi nhà tôi.”

Diệp Dao nhún vai lầu bầu: “... Nói thật mà không cho người ta nói.”

Diệp Gia Thụ cầm chìa khóa lên đi về phía cửa. Diệp Dao bê cốc sữa chua lững thững đi theo, “Anh Diệp, anh đi đâu đấy?”

“Cô quan tâm tôi đâu làm gì.”

Diệp Dao dựa người tường, nhoẻn cười với anh, “Bữa đêm hôm nay em mời anh đi ăn thịt nướng.”

“Dùng tiền của tôi mời tôi ăn thịt nướng sao?”

“Anh đều cho em mượn mà, còn quan tâm nhiều thế ư?”

“Đi đây.” Diệp Gia Thụ đóng cửa lại.

“Này này này,” Trước khi cửa đóng, Diệp Dao còn dặn thêm một câu, “... Đừng về muộn quá đấy.”

(1) Led Zeppelin là ban nhạc rock nước Anh, được thành lập ở London vào năm 1968. Ban nhạc bao gồm guitar Jimmy Page, ca sĩ Robert Plant, guitar bass và keyboard John Paul Jones và tay trống John Bonham. Những âm thanh mạnh mẽ, gằn của guitar, bắt nguồn từ nhạc blues và cả tính phiêu diêu trong những album đầu tiên của họ, được coi là khởi nguồn cho âm nhạc heavy metal, cho dù âm nhạc của họ được xây dựng từ rất nhiều thể loại khác nhau, điển hình là giai điệu folk và blues.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui