Năm tháng yên bình

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết Lục Hào ngủ thật hay là lại lười phải nói chuyện, trên xe vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, không nói lời nào, cũng không giống vừa rồi đi khiêu khích anh.
 
Lục Hào cũng rất oan uổng, cô thật sự không muốn đùa giỡn Tần Diễm, vốn dĩ uống không ít rượu, hơn nữa gần đây tâm trạng không tốt, sợ là ngày mai tỉnh dậy, ngay cả những lời nói hôm nay cũng đều không nhớ rõ.
 
Tần Diễm không về ký túc xá trong trường mà trực tiếp lái xe về nhà.
 
Mãi cho đến khi Tần Diễm ném Lục Hào đang uể oải như bóng bay xì hơi lên trên giường, cô mới có phản ứng. Mở mắt ra đã nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, Lục Hào vẫn mờ mịt như cũ, sau đó lại trông thấy Tần Diễm vừa cởi áo khoác vừa tháo mắt kính ra, điều này khiến cô giật mình kinh ngạc.
 
Lục Hào xiêu xiêu vẹo vẹo mà bò dậy, bắt lấy tay Tần Diễm. Tần Diễm cho rằng cô muốn cái gì nên ngồi xổm xuống. Không ngờ lại bị cô bất ngờ hôn một cái, mùi rượu tràn ngập xung quanh, nụ hôn này trúc trắc lại thô ráp, nhưng lại hôn khiến anh vừa mới hơi bình tĩnh thì lại khô nóng khắp người.
 
Trình độ hôn môi của kẻ gà mờ này ngắn đến đáng thương, sau khi Lục Hào hôn xong thì không chút lưu luyến mà đẩy anh ra.
 
“Tốt rồi, chúng ta… hòa nhau…” Nói xong lại nằm vật xuống giường.
 

Lúc này không biết cô thật sự muốn ngủ hay như thế nào, nhưng cô gái đốt lửa xong bỏ chạy lấy người, làm sao Tần Diễm có thể dễ dàng buông tha cho cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Hào vốn muốn ngủ một giấc thật ngon thì chợt cảm giác trên người bị đè xuống bởi một con quái vật khổng lồ, cô bất mãn xô đẩy, không ngờ lại bị một nụ hôn nồng nhiệt bao trùm xuống.
 
Lục Hào tức giận, cắn người đang ‘bắt nạt’ chính mình một ngụm, không nghĩ tới cô lại bị cởi áo khoác, một cái tay không an phận sờ ra sau lưng cô.
 
Tần Diễm bị cô gái nhỏ hôn khiến anh cứng đờ trong chốc lát, giãy giụa giữa trách nhiệm của một người thầy và ý nghĩ chiếm hữu cô cho riêng mình, cuối cùng anh vẫn lựa chọn vâng theo lựa chọn của con tim. Hôm nay phải làm cô gái nhỏ không nghe lời này biết thế nào là lợi hại.
 
Lục Hào thấy ngực chợt lạnh, cơn say rượu cũng biến mất một nửa, cô dùng sức đẩy đẩy người đàn ông phía trên.
 
“Ưm… thầy… Tần… thầy Tần…”
 
Người đàn ông đã giải phóng được một nửa đống quần áo trói buộc cô, phát hiện cô gái nhỏ ở dưới thân mình đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh.
 
“Ha…” Tần Diễm tà mị cười: “Hiện tại biết gọi tôi là thầy rồi?”
 
“Ưm…”
 

Lục Hào còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi lại bị chặn cứng, biến hóa mạnh mẽ trong cơ thể khiến cô choáng váng, nhưng tác dụng của cồn lại càng ngày càng ít.
 
Dưới sự khiêu khích của Tần Diễm, Lục Hào giãy giụa như có như không, dần dần tiếng rên rỉ ẩn nhẫn tràn ra.
 
Tần Diễm buông ra đôi môi bị chà đạp phát sưng của cô, cố định hai cái tay nhỏ chỉ chăm chăm quấy rối, nhìn thân thể non mơn mởn của thiếu nữ dưới thân mình, cúi người xuống, ngậm lấy một bên nụ hoa hồng rực như mời gọi của Lục Hào.
 
“A!”
 
Lần này Lục Hào không nhịn nổi mà kêu ra tiếng, sau đó lập tức nghiêng đầu cắn chặt môi. Nhìn hành động này của tiểu yêu tinh, Tần Diễm lại cười rộ lên, sau đó tinh tế gặm cắn trái đào ngọt ngào của cô.
 
Cơ thể ngây ngô của Lục Hào làm sao chịu được sự khiêu khích táo bạo của Tần Diễm, hai quả anh đào đã sớm đứng thẳng lên, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cô cảm giác điều mà mình đang cố gắng ẩn nhẫn sẽ lập tức bị người mời gọi phóng xuất ra ngoài.
 
“Thầy ơi… ngứa… thầy Tần a…”
 
Lục Hào thở hổn hển, ôm lấy cổ Tần Diễm.
 
“Hả?” Tần Diễm hôn cần cổ mảnh khảnh của cô, một đôi móng vuốt sói cũng không hề nhàn rỗi, rút đi lớp quần áo cuối cùng của cô gái nhỏ.
 
Anh vẫn luôn vừa liếm vừa hôn thẳng một đường xuống phía dưới, tới hoa viên bí mật của cô, Tần Diễm tách hai chân Lục Hào ra, dường như thú tính trong mắt sắp phá vỡ xiềng xích mà bộc phát ra ngoài.

 
“Không cần! A ~”
 
Lục Hào nắm chặt khăn trải giường, tiếng rên rỉ không ngừng từ trong cổ họng truyền ra.
 
Đầu lưỡi linh hoạt của Tần Diễm không kiêng nể gì mà xâm lược chiếm hữu vùng đất bí ẩn, lần đầu tiên bị bại lộ trước mặt người khác, huyệt nhỏ co rút từng cái từng cái lại, mật dịch ngọt nị tràn ra, lập tức đều bị Tần Diễm không chút khách khí cuốn đi sạch sẽ. Hoa huyệt nhỏ cảm nhận được kích thích, cũng không cam lòng yếu thế mà đánh trả. Cái lưỡi trơn trượt của Tần Diễm thăm dò vào chỗ sâu bên trong, gặm cắn, liếm hút, không buông tha một chỗ nào, từng ngóc ngách đều bị anh thăm hỏi qua.
 
Lục Hào cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi, nhưng cô lại muốn càng nhiều hơn, muốn đem chính mình đưa ra ngoài.
 
“Ưm… Thầy ơi… Em muốn…”
 
“Muốn cái gì?”
 
Tần Diễm biết cô đã hoàn toàn luân hãm vào khát vọng nhục dục, hai tay ra sức kích thích hai quả anh đào đáng thương, nhéo véo, giật giật, lại vuốt ve xoa nắn.
 
“A…” Lục Hào sắp hỏng mất, đại não trống rỗng.
 
“Muốn cái gì? Hả?” Tần Diễm chơi xấu, lực đạo trên tay tăng thêm, lại khẽ cắn một ngụm trên vành tai mẫn cảm của cô gái nhỏ.
 
Không chờ được đáp án mình muốn, Tần Diễm dùng một tay sờ sờ hoa huyệt đã ướt dầm dề, sung huyết ngứa ngáy của Lục Hào, cố ý lại khiêu khích thêm nữa.
 

Lục Hào rất tức giận, ghé đầu vào cổ Tần Diễm, nhắm ngay hầu kết của anh cắn một cái. Như thế rất tốt, Tần Diễm cũng không trêu cô nữa, lửa nóng dục vọng như bị ném thêm một thùng xăng mà bùng lên nhảy nhót.
 
“Tiểu yêu tinh…”
 
Cậu nhỏ Tần Diễm đã sớm nghẹn muốn nổ tung, Tần Diễm thử đem quy đầu đưa vào một chút, Lục Hào nhăn mày lại, anh nhẹ nhàng cắn rồi day day nụ hoa nhỏ của Lục Hào, ngón tay xoa nắn ở chung quanh hoa huyệt, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn thống khổ của cô.
 
Lục Hào cảm giác dưới thân căng thẳng, lại lập tức bị cảm giác tê dại trước ngực cướp đi lực chú ý. Hiện tại cơn say rượu đã hoàn toàn biến mất, cô nghĩ thầm lúc này khiến người đàn ông này được ăn đậu hũ cỡ lớn, chính mình sao có thể lỗ mãng như vậy. Còn chưa nghĩ xong, dưới thân liền có một trận đau đớn đánh úp lại, giống như đang trừng phạt cô vì không chuyên tâm.
 
“A!” Lục Hào sợ hãi kêu lên.
 
Tần Diễm không ngờ được, ngay lúc này mà cô gái nhỏ còn có thể ngây ngốc xuất thần, ý xấu nổi lên, liền đưa toàn bộ quy đầu tiến vào bên trong hoa huyệt.
 
“Đau quá…” Lục Hào rên rỉ, trừng mắt nhìn Tần Diễm.
 
Không thể tin được, Tần Diễm chỉ động nhẹ một cái, mà đã cắm một nửa gậy thịt vào phía trong, không quan tâm Lục Hào đang đấm đánh loạn xạ, một bên gặm cắn hai trái đào nhỏ đáng thương, một bên bận trêu chọc hoa huyệt nhỏ ướt át của cô.
 
Chỉ trong chốc lát, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, Lục Hào cảm thấy phía dưới căng căng sưng sưng đến phát ngứa, mất tự nhiên vặn vẹo eo. Tần Diễm biết, đây là phản ứng sinh lý chứng tỏ cô tiếp nhận rồi, hôn lên đôi môi đỏ hồng tự nhiên của Lục Hào, tiếp theo gậy thịt đột nhiên đẩy một cái, gậy thịt thô to hoàn toàn cắm vào trong hoa huyệt nhỏ.
 
_______________
(thịt thịt, chương sau tiếp tục ăn thịt!)
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận