Năm tháng yên bình

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus

 
Tần Diễm rút gậy thịt từ huyệt nhỏ của Lục Hào ra, phát ra một tiếng “phụt” rất xấu hổ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ưm…” Lục Hào rên rỉ, hoa huyệt co rút lại gấp gáp.
 
Tần Diễm cầm khăn tắm giúp Lục Hào lau khô cơ thể và tóc, anh nhìn ánh mắt của Lục Hào giống con mèo nhỏ lười biếng đang thỏa mãn, một tay xoa tóc, một tay vỗ về gương mặt cô.
 
“Về sau có chuyện gì đều có thể nói với tôi.”
 
Lục Hào không nói chuyện, vẫn luôn nhìn anh chăm chú.
 
“Chỉ cần em nguyện ý.” Tần Diễm dán vào bên tai cô, nhàn nhạt nói.
 
Tần Diễm cảm nhận được mấy ngày gần đây tâm trạng Lục Hào không được tốt, anh cũng không nghĩ tạo thêm gánh nặng cho cô, không gượng ép hỏi cô nhưng cũng không muốn cô luôn nghẹn khuất trong lòng.

 
Lục Hào vẫn bình tĩnh nhìn anh, cô không biết phải nói gì, nhưng chỉ đơn giản nhìn anh như vậy lại đột nhiên cảm thấy rất yên bình. Cô đã nhiều năm không có cảm giác này, cảm thấy chính mình hơi làm ra vẻ, Lục Hào cười.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô liếm liếm môi, dùng hai tay bao trùm lỗ tai của Tần Diễm, nhắm mắt lại, rồi dâng lên đôi môi mỏng.
 
Tần Diễm chỉ cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo của Lục Hào, mỗi lần cô không nói lời nào lại khiến Tần Diễm tự trách bản thân, mặc dù hai người ở bên nhau chưa lâu, nhưng mong muốn chiếm hữu cô cho riêng mình lại càng ngày càng mạnh mẽ.
 
Tần Diễm nắm lấy tay Lục Hào, đè cô bên dưới, hai người dùng dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể để thăm dò hô ứng lẫn nhau.
 
Lục Hào chủ động tách hai đùi trắng nõn ra, quấn chặt lấy vòng eo Tần Diễm. Tần Diễm chà đạp bộ ngực sữa của cô, gậy thịt cũng không ngừng thọc vào rút ra, Lục Hào đón ý nói hùa với anh, ưỡn người dựng thẳng tiểu bạch thỏ đang run rẩy, dường như muốn đưa thẳng vào trong miệng anh.
 
“A… Thầy ơi… Nhanh lên… Ưm…”
 
Lần đầu tiên, Lục Hào phong tình rên rỉ ra tiếng, dụ hoặc khiêu khích từng dây thần kinh của Tần Diễm.
 
“A… Ưm… Thầy ơi, không cần… A…”
 
Tần Diễm điên cuồng rồi.
 
Dường như anh không biết mệt mỏi là gì, thú tính của đàn ông bộc phát ra toàn bộ, côn thịt thô dài đưa đẩy ở giữa hai chân trắng nõn của Lục Hào, hình ảnh đặc biệt dâm mỹ.
 
Tiếng Lục Hào rên rỉ đã bắt đầu đứt quãng, quy đầu thô tráng mỗi lần đều cắm tới tận cổ tử cung, không ngừng đạt cao trào khiến cô càng thêm mẫn cảm. Âm đế bị cọ xát sưng lên đỏ như máu, hai mảnh cánh hoa cũng nở tung ra ngoài sau mỗi lần thọc vào rút ra, vùng rừng rậm riêng tư bị mật dịch tưới cho ướt nhẹp lầy lội bất kham. Nhưng tất cả lại kích thích người đàn ông, Tần Diễm rất muốn khiến cô vĩnh viễn làm nằm liệt trên giường như bây giờ.
 
“A… Từ bỏ…” Giọng nói của Lục Hào đã sớm khàn khàn: “Thầy ơi… Ưm… Thầy Tần… em chịu thua…”
 
“Không phải vừa rồi còn khiêu khích tôi sao?”
 
Tần Diễm hôn lên đôi môi nhỏ xinh của cô, gặm cắn môi dưới, cái lưỡi nhỏ thơm tho cũng bị anh hút sâu vào trong miệng.
 
“Ưm…”
 
Lục Hào cảm thấy toàn thân bủn rủn, giống như sắp bị người đàn ông đáng sợ này ép khô.

 
Hai tiếng sau, Lục Hào ngủ ngon lành trong lòng ngực Tần Diễm, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt rã rời.
 
Trong lòng ngực có tiếng ngáy rất nhỏ truyền ra từ miệng người con gái nhỏ xinh, cô thật sự cực kỳ mệt rồi. Hơi thở ấm nóng thổi tới trước ngực đang để trần nửa thân trên của Tần Diễm, hơi ngứa. Nhìn bóng dáng Lục Hào đang ngủ, Tần Diễm suy nghĩ một cách nghiêm túc.
 
Anh không biết tương lai hai người sẽ như thế nào, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên anh chiếm hữu cô, thì không nghĩ tới sẽ buông tay.
 
Mối quan hệ của hai người có rào cản rất lớn, không phải từ bản thân họ, mà là đến từ xã hội này, áp lực dư luận. Tình yêu thầy trò, vấn đề tuổi tác, nhìn như không có gì nhưng lại dễ dàng bị người khác chỉ trích lên án.
 
Nhưng Tần Diễm cũng không thật sự lo lắng quá nhiều, anh chỉ sợ hãi việc cô sẽ bị tổn thương.
 
Mặt ngoài Lục Hào thể hiện ra là không thèm quan tâm, kỳ thật nội tâm cô vô cùng yếu ớt, chẳng qua là không biết vì sao cô lại lựa chọn phương pháp tự bao vây mình trong vỏ bọc nhỏ hẹp ấy.
 
Tần Diễm hiện tại rối rắm không biết phải làm như thế nào mới tốt, mới có thể khiến cô gái nhỏ của mình chân chính mở rộng cửa lòng, có thể khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh. Anh cảm thấy với biểu hiện bây giờ của Lục Hào, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên nói với cô rằng cô có thể đi rồi, cô sẽ không chút do dự mà xách vali chạy lấy người. À không, khả năng cao là sẽ ăn xong bữa cơm rồi mới đi.
 
“Đời trước anh nợ em…” Tần Diễm lẩm bẩm một câu, ôm chặt báu vật của đời mình vào trong lòng ngực.
 
Chỉ còn một tuần nữa là tới khai giảng, mỗi ngày Tần Diễm đều phải đến trường học để họp hành bàn bạc, đi sớm về trễ. Nhưng cho dù bận rộn là vậy, mỗi buổi trưa anh sẽ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để về nhà nấu cơm cho cô, anh sợ cô gái nhỏ không nghe lời này sẽ lợi dụng lúc anh không có ở nhà để ăn mấy thứ đồ ăn vặt lung tung rối loạn đó.
 
“Buổi tối anh sẽ về muộn đó, lát nữa anh nấu sủi cảo, em chỉ việc quay lại bằng lò vi sóng cho ấm là có thể ăn.” Tần Diễm nghĩ nghĩ: “Ngày mai khai giảng, nếu 8 giờ anh còn chưa về thì em cứ ngủ trước đi nhé, biết chưa?”
 
“Vâng, biết rồi.” Lục Hào uống canh.
 
“Thầy Tần, buổi tối em có thể ăn một gói mì ăn liền không?”

 
“Không thể.”
 
Tần Diễm chuẩn bị nước ấm để nấu sủi cảo, anh cũng không chê phiền mà ngay lập tức từ chối lời thỉnh cầu này của Lục Hào.
 
Sau khi nhận được đáp án phủ định thứ n+1, Lục Hào đã không có nguyện vọng mãnh liệt như lúc đầu, nhưng cô vẫn hy vọng có một ngày nào đó Tần Diễm đột nhiên não tàn mà đồng ý với cô. 
 
Lục Hào cầm chén đũa vào phòng bếp, Tần Diễm ôm lấy cô, hôn hai cái trên môi cô.
 
“Em rất thích những thực phẩm rác rưởi đó hả?”
 
“Ăn ngon mà.” Lục Hào thuận thế ôm lại eo anh, cọ cọ trên người anh: “Lau miệng.”
 
Không đợi Tần Diễm kịp phản ứng lại, Lục Hào đã chạy nhanh như chớp mà biến mất dạng.
 
Tần Diễm nhìn quần áo không dính một chút dầu mỡ nào, mỉm cười hạnh phúc. Anh hy vọng Lục Hào có thể mãi mãi làm nũng với anh như vậy, không bao giờ đè nén áp lực rồi tự chịu đựng một mình.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận