Lăng Nghị tức giận xoay người muốn tính sổ với Đoàn Khiệm Luân, nhưng hắn thừa cơ hội bỏ chạy từ lúc nào, chỉ còn mấy tên đàn em vô dụng. Đôi mắt màu hổ phách của anh hiện hai ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói “Giết hết bọn chúng!”
A Đông chưa từng thấy vẻ mặt đó của anh, từ trước đến nay dù bất cứ tình huống nào Lăng Nghị cũng không để lộ cảm xúc của mình, điệu bộ luôn tươi cười đầy phong tình. Lăng Nghị nhìn về phía Dương Cảnh Kiệt đang nằm dưới đất, hất mặt “Đông, sai người đưa cậu ta về. Gọi trực thăng quay lại đây!”
“Vâng!”
Vách núi này rất cao, nhưng Lăng Nghị tin An Thực sẽ không dễ dàng chết như vậy, anh nhất định phải tìm được hắn, sau đó giải quyết Đoàn Khiệm Luân.
-----
Diệp Dao nhíu mày tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, trước mắt là một màu xanh thẳm, cành cây cao vút, Diệp Dao lắc nhẹ đầu để tỉnh táo, nhìn xung quanh mới phát hiện cơ thể An Thực thấm đầy máu tươi, loang khắp đất, nằm cách cô không xa. không nghĩ ngợi trực tiếp cởi áo hắn, vết thương quá sâu, hai vết chém dài chồng lên nhau. Diệp Dao hô hấp khó khăn, cô phải làm gì ngay lúc này, nếu không mau cầm máu, hắn sẽ chết.
An Thực sẽ chết !
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Diệp Dao liền run lên, cô lắc mạnh đầu, tự trấn an bản thân, tìm trong túi áo chiếc khăn tay, sẵn tiện cởi áo khoác, xé một mảnh, chèn vào vết thương. Diệp Dao cẩn thận cầm máu, An Thực dù đang hôn mê nhưng cảm giác đau đớn từ vai dội lên, nhíu mày một cái.
Bàn tay Diệp Dao nhanh chóng nhuộm đỏ, mùi tanh xộc vào mũi. Cô không phải lần đầu nhìn thấy máu, cũng không phải lần đầu tự tay băng vết thương cho An Thực, chỉ là, lần này không có dụng cụ đầy đủ, chỉ có mảnh áo để cầm máu, chỉ sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng.
An Thực lâu lâu nhíu mày một cái khiến Diệp Dao giật mình, trên cơ thể hắn có bao nhiêu vết sẹo, dài ngắn khác nhau, đủ để cô hiểu người đàn ông này đã vượt qua bao nhiêu sóng gió để có thể tồn tại đến bây giờ. Hắn từng nói với cô, muốn tồn tại ở thế giới đầy cạm bẫy này phải mạnh mẽ, dùng chính đôi tay này để đọat mọi thứ! Nhờ có tán cây rậm rạp mà cơ thể hai người chỉ bị xây xát nhẹ, không có gì nghiêm trọng, hợn nữa, cô còn được An Thực dùng cơ thể che chắn. Mọi việc xong xuôi, Diệp Dao thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn An Thực, thấy hắn nằm bất động, cô gọi "An Thực, An Thực, chú...... này...."
Đáp lại Diệp Dao chỉ là khoảng không âm u, Diệp Dao nhíu mày, lay người An Thực "An Thực, chú có nghe tôi gọi không vậy??"
"An Thực..."
Diệp Dao bất giác sợ hãi không thôi, khoảnh khắc hắn im lặng khiến tim cô như ngừng đập. Một nỗi đau dâng lên trong tâm, Diệp Dao ghé sát tai vào ngực hắn, cô không thể cảm nhận được nhịp tim của An Thực. Toàn thân Diệp Dao run lên, bi thống gọi "An Thực, nếu chú nghe tôi nói thì trả lời đi. Này, tên khốn, chú định bắt tôi cõng trèo lên trên sao? An Thực...."
.....
"Chú không được chết, nếu chú chết rồi, tôi phải làm sao đây?? Chẳng phải chú nói, nếu không được tôi cho phép, sẽ không chết sao, còn nói sẽ bảo vệ tôi? Chú chết rồi, biến thành hồn ma để bảo vệ tôi sao? Còn không mau tỉnh dậy??? An Thực, chú tỉnh dậy ngay!!!!" Diệp Dao bất lực hét lên, từ trước đến nay cô luôn muốn An Thực phải chết, biến mất khỏi thế giới này để đền mạng cho cha mẹ cô, nhưng hiện tại, nhìn hắn nằm trên vũng máu, tim cô cũng muốn ngừng đập theo hắn.
Hết lần này đến lần khác, An Thực luôn bảo vệ cô, bất chấp tất cả. Dù cho cô là cảnh sát, người luôn chống lại xã hội đen hắn vẫn một mực bên cạnh cô. Diệp Dao đã sớm bị những hành động của An Thực làm cảm động, là do bản tính cố chấp không chịu thừa nhận. Đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh, nhợt nhạt của An Thực, bất giác rơi nước mắt. Từ khi Diệp Dao hạ quyết tâm phải bắt được hắn, cố gắng trở nên mạnh mẽ thì đây là lần đầu cô khóc....
Diệp Dao gục xuống người An Thực, nước mắt không theo trật tự tuôn ra, chua xót nói "An Thực, chỉ cần chú tỉnh lại, tôi sẽ tha thứ tất cả. Là do tôi cố chấp, biết rõ chú không cố ý, vẫn trách oán."....
"An Thực....anh tỉnh dậy, anh mau tỉnh dậy đi. Anh muốn thế nào cũng được, muốn em về 'Nguyệt' hay ở cạnh anh em đều đồng ý."
"Thật sao?"
"Phải..."
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra, Diệp Dao ngẩn người, nhíu mày ngồi dậy, mắt nhìn An Thực đang nhìn mình chằm chằm, khóe môi cong lên. Nhận ra mình bị lừa, cô tức giận giơ tay muốn đánh.
An Thực liền cất tiếng "Tôi đang bị thương đấy."
Diệp Dao vươn tay lau khóe mắt, khuôn mặt vô cùng tức giận, hắn dám đùa cợt cô như vậy. An Thực khẽ cười, gượng người ngồi dậy “Em lo cho tôi vậy sao?”
Diệp Dao nhíu mày "Rõ ràng lúc nãy, chú..."
"Tim người nằm bên trái."
Lúc nãy do cô rối quá nên không để ý, Diệp Dao có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh "Tôi đỡ chú đi tìm hang trú tạm." Dù sao hắn đã cứu cô, coi như đáp lễ. Diệp Dao vươn tay đỡ hắn đứng dậy.
An Thực bước từng bước nặng trĩu, cơ thể mệt mỏi phải dựa vào Diệp Dao. Cô dùng sức đỡ An Thực, cảm nhận hơi thở khóc nhọc của hắn, xem ra vết thương thật sự rất nặng. Đi được một lúc, Diệp Dao phát hiện cái hang gần đó, hít một hơi thật mạnh, nhanh chóng đỡ An Thực đến.
Hắn cười nói "Em có nghĩ đó là hang gấu không?"
Diệp Dao nhíu mày "Tốt nhất chú nên im đi."
An Thực cười khẽ, có khi Diệp Dao thật sự không biết hắn đang làm gì. Nói những câu khiến người khác phát điên. Để hắn nằm trên thảm cỏ, cô thở dài, hắn quả thực rất nặng.
Diệp Dao xoay người, cổ tay liền bị ai đó nắm lại “Em định đi đâu?”
“Tôi đi kiếm vài cành cây để đốt lửa.” Dù sao bọn họ cũng không thể ra khỏi đây sớm, vẫn nên tìm ít cành cây để nhóm củi, và thức ăn.
An Thực rời tay, khẽ nói “Nhớ quay về sớm.” rồi mệt mỏi nhắm mắt.
Diệp Dao không nói gì, đối với các loại trái cây rừng cô có chút am hiểu, Diệp Dao không đi quá xa, nhặt đủ củi rồi thì quay về. Nhìn An Thực vẫn đang ngủ, cô bước lại gần. Phát hiện toàn thân hắn nóng bừng, không lẽ vì vết thương mà phát sốt?? Diệp Dao lay nhẹ người hắn “An Thực…”
An Thực thở dốc, trán thấm đầy mồ hôi, thều thào nói “Nước…”
Diệp Dao nghe không rõ, cố gắng nghe lại “N…nước…”
Nước? Nhưng ở nói đây, cô không biết hướng nào có nước, nhìn An Thực vừa run rẩy vừa khó chịu gọi khiến Diệp Dao không an lòng, vội đứng dậy. Chính là lúc, cô định chạy đi, cổ tay liền bị nắm lại, hơi nóng như muốn thiêu cháy cô, An Thực thều thào cất tiếng “Em…lại đi đâu?”
“Tôi…đi tìm nước.”
Giống như thành khẩn cầu xin Diệp Dao, An Thực gắng gượng nói “Đừng…đi..”
Đôi mắt An Thực hiện đầy bi thương, hắn không muốn Diệp Dao một lần nữa. Diệp Dao nhíu mày, không phải hắn muốn uống nước sao? Cô cố gắng thoát tay, càng bị hắn siết chặt "Dao nhi... em đừng đi...đừng đi..."
Diệp Dao nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của An Thực, không nỡ rời đi, cô lấy mấy trái cây rừng vừa hái, bóp chặt, từng giọt nước chảy vào miệng An Thực, hắn mấp máy môi, từ từ nuốt. Diệp Dao không cách nào thoát tay, đành ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khuôn mặt An Thực nhợt nhạt đến thê thảm, hơi thở phun ra làn khói nóng hổi, thanh âm trở nên nhẹ hẫng không chút sức “Dao nhi…Cùng tôi về nhà, chỉ ở nơi đó em mới được an toàn. Tôi sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ em, dùng cả đời để bù đắp cho em.” Ngưng một chút, An Thực lại nói "Có rất nhiều người.... muốn giết em. Tôi lại không thể bên cạnh em từng giây từng phút. Chỉ cần, rời mắt khỏi em, tôi lập tức lo lắng. Dao nhi.... nên quay về nhà thôi..."
Câu nói của hắn khiến Diệp Dao có chút bất ngờ. Quay về "Nguyệt" là điều mà Diệp Dao luôn cự tuyệt, đến bây giờ thì cô đã hiểu vì sao, hết lần này đến lần khác, An Thực muốn cô quay về...
“Tôi không biết phải dùng lý do gì để giữ em bên cạnh, nhưng…tôi thật lòng yêu em!”
Trong tâm Diệp Dao dâng lên cỗ xúc động, An Thực vẫn nắm chặt tay cô, dứt khoát không buông, người đàn ông này đã vì cô làm tất cả. Dù trước kia hay bây giờ vẫn vậy, luôn âm thầm bảo vệ cô. Nhưng, bọn họ sớm đã không thuộc về nhau. Dù biết những lời này do hắn sốt cao nên mê sản, Diệp Dao vẫn muốn trả lời An Thực “Nhưng, tôi và chú là người của hai thế giới khác nhau.”
Đôi mắt An Thực lấp lánh hệt như có nước, nhu tình nhìn Diệp Dao, khóe môi nhợt nhạt mấp máy “Em luôn nói chúng ta thuộc hai thế giới, vậy, tôi muốn hỏi: Nếu tôi từ bỏ thế giới của mình để bên em, liệu, em sẽ chấp nhận tôi?” Đến bây giờ Diệp Dao vẫn không hiểu tình cảm của hắn? Cô không hiểu hay giả vờ không hiểu? Mười bốn năm, đời người có bao nhiêu cái gọi là mười bốn năm, hắn yêu cô mười bốn năm, đáp lại, chỉ một câu nói vô tình như vậy?
Diệp Dao ngẫn người, một cơn đau khiến toàn thân tê dại. Diệp Dao gục mặt xuống đầu gối. Người trong thế giới ngầm, nói bỏ là bỏ được sao? Hắn không phải người bình thường, có rất nhiều bang phái làm kẻ thù, chỉ cần An Thực nói, hắn muốn rửa tay gác kiếm, bọn họ sẽ đồng ý? Cô cũng chỉ là phụ nữ, muốn có một gia đình bình thường. Hàng ngày, an nhàn sống hạnh phúc.
An Thực có thể vì cô từ bỏ sự nghiệp, con đường mà hắn chọn suốt ba mươi mấy năm quả thực khiến Diệp Dao rất cảm động. Nhưng, cô lo sợ, chính bản thân mình sẽ làm liên lụy đến An Thực. Hắn không như cô, phải lo nghĩ rất nhiều điều. Bang "Nguyệt" có hàng trăm người, hắn dễ dàng bỏ mặc bọn họ sao???
Diệp Dao ngước mắt nhìn An Thực Thực, nhẹ nhàng đáp “Tôi…sẽ trả lời chú khi biết câu trả lời.”
An Thực lộ rõ sự thất vọng, nhưng cũng không muốn ép buộc Diệp Dao. Từ trước đến nay, hắn chưa từng ép buộc cô phải làm điều gì… An Thực khẽ cười, nụ cười chua xót đến đau lòng “Được…tôi chờ em…Dao nhi, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ không từ bỏ em…”
Hắn mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi, Diệp Dao bất động rất lâu. Quả thực, cô đã bị hắn làm rung động. Mỗi lần nghĩ đến An Thực, cô có chút khẩn trương, cũng có chút lo lắng. Chân tình này, cô không thể không đáp lại. Chỉ là, Diệp Dao không còn đủ dũng cảm thấy hắn bị thương vì mình hơn nữa. Năm lần bảy lượt, mỗi khi Diệp Dao gặp chuyện, An Thực sẽ lập tức xuất hiện, mặc cho có phải chống lại tổ chức, hắn cũng không để cô bị thương. Cô trước giờ, luôn muốn An Thực phải chịu nỗi đau khổ dày vò đến sống không được, chết không xong, nhưng xem ra, chính cô cũng đau khổ…
Diệp Dao cười nhạt... Tình yêu, giống như một khúc nhạc, xoa dịu tâm hồn con người mỗi khi đau khổ. Nhưng, cũng giống như một liều thuốc độc, khiến người ta chết dần chết mòn trong bi thương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...