Chạng vạng, Doãn Thiên và Ninh Thành ngồi xổm bên rìa bãi huấn luyện chó, tạm biệt các chú cẩu.
Lạc Diệp không ngừng vẫy đuôi, vẻ như rất luyến tiếc hai cán bộ hốt phân.
Doãn Thiên ôm nó, hun trán nó, Cao Phú Soái và HKT lập tức lắc đầu kháng nghị, kêu ư ử đòi hun, Doãn Thiên đành phải chiều lòng.
Hôm nay trời rất đẹp, nắng chiều nhuộm bầu trời lộng lẫy.
Hai người chậm rãi cất bước về trại huấn luyện, mỗi người ngâm nga một điệu nhạc khác nhau.
Doãn Thiên hỏi, “Cậu ngâm bài nhạc nền Tiêu Tiêu Nhạc đấy hả?”
“Còn phải hỏi à?” Ninh Thành khinh bỉ đáp.
Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, dứt khoát nói sang chuyện khác, “Tôi thấy Lạc Diệp thích cậu lắm đấy, cậu với nó ngủ cùng nhau cũng rất hợp, tôi nghĩ cậu và nó làm CP nhân thú được đấy.”
Ninh Thành nhíu mày, ánh mắt hơi kỳ lạ, suy nghĩ mãi mới nói, “Tối qua cậu vẫn chưa trả lời tôi CP là ý gì.”
Bây giờ Doãn Thiên mới nhớ đến chuyện Weibo.
Đám fan nữ fan nam chết mê chết mệt Thiên bảo nói trong phần bình luận rằng hai người là CP, không ít người còn cuống quýt chia công thụ, một vài quần chúng hóng hớt thì im lặng xem cuộc vui, lúc ấy Ninh Thành hỏi cậu CP là ý gì, cậu vội vã tắt Weibo, không giải thích, về sau bị Lạc Phong bắt ngay tại trận, cả hai đều không có tâm trí nghĩ về CP, nay chuyện đã được giải quyết, Ninh Thành lại nhớ ra vấn đề này.
“Ặc…” Doãn Thiên gãi gãi vành tai, cảm thấy giải thích thì hơi xấu hổ.
“Nói đi.” Ninh Thành ghé sát tới, định dùng chênh lệch chiều cao hù dọa Doãn Thiên, xáp lại gần mới phát hiện chênh lệch 2 cm thực ra chẳng là gì, thế là cực kỳ mất mặt kiễng chân lên, nhìn xuống hạ lệnh, “Bảo cậu nói thì cậu nói đi.”
Doãn Thiên lườm cậu một cái, nghĩ bụng nàng dâu Ninh đừng có như thế mà, cao cmn 1m88 rồi mà còn kiễng, chân cậu đâu có ngắn, kiễng lên cũng phải 2 mét rồi! Chẳng ai thích nàng dâu 2 mét đâu cậu hiểu không?
Ninh Thành bất chấp, vẫn nhìn xuống cậu, “Nói!”
Doãn Thiên mất hết khí phách nghĩ: Chu choa nàng dâu Ninh đúng là 360 độ không góc chết, nhìn từ góc này cũng đẹp dã man tàn bạo!
Giữa ánh nắng chiều vàng ươm rực rỡ, hai người cứ thế gàn dở giằng co, một người nhón chân khuếch đại chiều cao, một người sân si mê luyến nhan sắc mỹ nhân, cũng may không ai đi ngang qua, bằng không chắc chắn sẽ bị tặng một câu “Ngu si thuần chủng”.
Giằng co một lát, Doãn Thiên thấy mắt thẩm mỹ của mình cũng mệt rồi, bèn thỏa hiệp, “Tôi nói tôi nói, cậu đứng ngay ngắn cho tôi.”
Bấy giờ Ninh Thành mới thả chân xuống, có lẽ vì kiễng lâu quá run chân, lông mày nhíu nhíu.
Doãn Thiên bắt được biểu cảm nhỏ này của cậu, khinh thường nói, “CP ấy, tức là một đôi trong mắt người khác.”
“Một đôi?”
“Ừ.
Lấy ví dụ Weibo hôm qua, chú ý là tôi chỉ ví dụ thôi đấy nhé.” Doãn Thiên hắng giọng, “Trong ảnh thì tôi tựa vào hông cậu, nên họ nghĩ chúng ta là một đôi.”
Ninh Thành gãi gãi mặt, nhếch mép nói, “Xạo!”
Chẳng biết tại sao, nghe từ “Xạo” này, Doãn Thiên lại thấy trong lòng hơi khó chịu.
Chẳng ngờ Ninh Thành chợt nhoẻn miệng cười, duỗi tay bá vai cậu, vẻ mặt bỉ ổi.
Doãn Thiên linh cảm có chuyện chẳng lành, cảnh giác nói, “Làm gì thế? Đừng động tay động chân nhé.”
Ninh Thành đáp, “Cậu tựa vào hông tôi ngủ, Lạc Diệp cũng tựa vào hông tôi ngủ, sao cậu chẳng khác gì con cẩu thế?”
Doãn Thiên đẩy cậu ra, chửi, “Bệnh hả?”
Trại huấn luyện rất náo nhiệt, các đội viên được nghỉ một ngày đang tụ tập đánh bài trong ký túc xá, có người thì sắp xếp hành lý.
Chu Tiểu Cát đeo cái ba lô cao bằng nửa người cậu, không thẳng nổi lưng.
Doãn Thiên cười mắng, “Gà con ngốc hả, gồng lưng lên là thẳng được mà.”
Vừa nói vừa định giúp cậu giữ chặt ba lô.
“Đừng đừng!” Chu Tiểu Cát vội vàng xua tay, thở phì phò, “Thẳng lên thì em lại ngã ngửa ra, vừa nãy ngã mấy lần rồi.”
Quách Chiến đứng bên cạnh cười nói, “Đừng lo, đến Vân Nam anh sẽ khiêng phụ em một ít.”
Doãn Thiên chua chát nghĩ, Quách Chiến và Gà con mới gọi là cộng sự, thế mới gọi là CP đấy.
Lương Chính âm thầm tới, mấy đồng đội đánh bài lập tức dọn dẹp.
Lương Chính làm như không thấy, đá văng vài cái ba lô chặn trước mặt, hỏi, “Sáng sớm mai bắt đầu huấn luyện dã ngoại, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đã xong!” Các đội viên hô.
Lương Chính chắp tay sau lưng, thong thả bước tới một chiếc giường không còn chăn nệm, vỗ vỗ ván giường, nói, “Chắc Tần Nhạc đã nói với các cậu rồi, huấn luyện dã ngoại triển khai tại tỉnh Vân Nam, Tây Tạng, Tân Cương.”
Buổi sáng Tần Nhạc đã tới, không chỉ nói sẽ đi tới đâu huấn luyện, mà còn cho biết đại khái các hạng mục.
Hắn tốt tính, xưa nay không mắng mỏ ai, đôi khi thấy Lương Chính quát tháo ghê quá thì còn khuyên giải vài câu, Lương Chính cũng nghe hắn, không mắng các đội viên tới suýt khóc nữa.
Cho nên các đội viên đều rất thích Tần Nhạc, không gọi sĩ quan huấn luyện hoặc thủ trưởng, mà đĩnh đạc gọi hắn là “Anh Nhạc”.
Lương Chính không cho phép các đội viên xưng anh xưng em, nhưng lại mắt nhắm mắt mở với xưng hô “Anh Nhạc” này.
Lâu dần, các đội viên đều nói Tần Nhạc là người duy nhất trị được Lương Chính.
Chu Tiểu Cát từng thắc mắc, “Đại đội trưởng cũng trị được sĩ quan huấn luyện mà.”
Quách Chiến xoa đầu cậu, đáp, “Không giống, đại đội trưởng dùng vũ lực trấn áp sĩ quan huấn luyện, anh Nhạc với sĩ quan huấn luyện thì là kiểu khác.”
Còn về “kiểu nào” thì chỉ hiểu chứ không thể diễn tả bằng lời.
Lương Chính ngừng một lát, nói tiếp, “Tôi cho các cậu biết, từng hạng mục huấn luyện dã ngoại đều sẽ tính điểm, mỗi khi chấm dứt một giai đoạn thì sẽ có người trong các cậu đóng gói ra đi.”
Doãn Thiên nhìn chiếc giường trống trải nọ, hôm qua, chủ nhân của nó đã chán nản ra đi.
Bởi vì té xỉu, nên cậu thậm chí còn chẳng có thời gian nói một câu “Tạm biệt” với người đồng đội bên mình sớm chiều hơn một tháng qua.
Lúc sống chung đôi khi cũng không hợp, nhưng ra đi rồi thì trong lòng lại nhớ mong.
Con người là động vật mang tình cảm vừa buồn cười, vừa đáng thương như vậy.
Lương Chính nói xong thì cũng bỏ đi, Quách Chiến lại triệu tập cuộc họp thành viên tổ 4, Vương Ý Văn và Cẩu Kiệt thành tích khá kém có vẻ tâm sự nặng nề, vừa lo mình bị đào thải, vừa sợ kéo chân tập thể.
Quách Chiến khẽ nói, “Anh nghe ngóng được, quy tắc sát hạch huấn luyện dã ngoại giống với những gì chúng ta đoán lần trước, 5 tổ thi đấu, đội viên bị đào thải sẽ lấy từ 2 tổ đứng cuối cùng.”
Doãn Thiên ngạc nhiên ra mặt, “Anh nghe từ đâu vậy?”
“Đừng quan tâm, tin tức chính xác rồi.” Quách Chiến nói tiếp, “Cho nên chỉ cần thành tích toàn tổ của chúng ta đứng trước thì tất cả mọi người vẫn an toàn.”
“Thành tích toàn tổ là tổng thành tích hay thành tích trung bình đầu người?” Ninh Thành hỏi.
Quách Chiến khẽ nhíu mày, “Trung bình đầu người.”
Vừa dứt lời, 10 người cùng im lặng.
Hôm trước kết thúc sát hạch thể lực cực hạn, 4 tổ khác đều có một đội viên thành tích khá chênh lệch bị đào thải, tất cả thành viên tổ 4 an toàn, trông thì có vẻ đáng chúc mừng, nhưng lại chôn xuống mối họa ngầm cho những đợt sát hạch về sau – Các đội viên yếu hơn ở tổ khác đã bị knockout, tổ 4 lại có 4 đội viên ở cuối xe, tuy Ninh Thành và Quách Chiến đều là mũi nhọn xuất sắc nhất thì sự tồn tại của 4 đội viên cuối xe lại không thể xem nhẹ.
Cẩu Kiệt thở dài, đột nhiên nói, “Xin lỗi.”
Doãn Thiên mím môi, định mắng “Đừng có nhụt chí thế”, lại cảm thấy cùng ở cuối xe, bản thân mình hoàn toàn không có tư cách nói chuyện.
Sau một lát im lặng, Chu Tiểu Cát lắp bắp, “Anh Chiến, em… Em nhất định sẽ cố gắng tập luyện, cố gắng không kéo chân tổ mình.”
Vẻ mặt cậu rất cẩn trọng, mắt còn mở rất to, trông khá buồn cười.
Doãn Thiên “Phì” một cái, bật cười, không khí tức khắc giảm đi vài phần trầm trọng.
Ninh Thành sầm mặt, ra sức đè đầu cậu, chửi, “Còn cười à? Thứ nhất đếm ngược lấy tư cách gì mà cười?”
Vương Ý Văn và Cẩu Kiệt cũng cười.
Là người thì đều có tâm lý tương đối, nếu thứ nhất đếm ngược còn cười được thì bọn họ cần gì phải lấn cấn trong lòng.
Doãn Thiên khoa tay múa chân giãy giụa, nhưng Ninh Thành khỏe quá, ấn cả đầu và nửa thân trên của cậu vào ngực mình, hung tợn đè nghiến cho cậu không thể nhúc nhích.
Quách Chiến cười nói với Ninh Thành, “Gà mái làm phiền em rồi.”
Ninh Thành hừ một tiếng, thô lỗ xoa đầu Doãn Thiên, “Kéo chân một lần, tôi thịt chết cậu một lần!”
Cả khuôn mặt Doãn Thiên dán trên bụng Ninh Thành, hít thở khó khăn mà vẫn nghèn nghẹt cố rống, “Thịt thịt thịt, đm mài biết thịt là ý gì không?”
Ninh Thành hiểu thịt, chịch, và nện là cùng một ý.
Nhưng đám con trai tuy lúc nào cũng đeo “Thịt chết mày” trên miệng, thì cũng không phải thật sự muốn tụt quần chọt hoa cúc người ta.
Chỉ thích nói thôi.
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh bình minh, hai chiếc trực thăng vận chuyển bay tới biên giới phía Nam, các đội viên sẽ tập huấn đặc biệt tại rừng sâu trong một tháng.
Lương Chính mở ba lô, lấy ra một gói thuốc màu ngụy trang chống tia hồng ngoại của quân trinh sát, nói, “Vẽ cho nhau đi, sau khi tới mục tiêu, tôi sẽ không cho các cậu thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, tất cả tiến hành từ góc độ thực chiến, đừng than khổ với tôi.”
Doãn Thiên im lặng phản pháo: Ai thèm than khổ với ông?
Bút màu phân phát ra, các đội viên hai người một tổ bắt đầu vẽ lên mặt nhau.
Tác chiến trong rừng, ngụy trang là cực kỳ quan trọng, không chỉ mặc đồ rằn ri chuyên dụng trong rừng, mà còn phải vẽ mặt để không nhận ra hình người nữa.
Chu Tiểu Cát vẽ rất nghiêm túc, đỡ mặt Quách Chiến vẽ từng nét như học sinh tiểu học đi thi vẽ tranh thư pháp.
Quách Chiến ngứa ngáy cả mặt, giục cậu nhanh một chút, cậu lại vẽ càng chậm, còn nghiêm túc giải thích, “Anh Chiến này, em đảm bảo sẽ vẽ cho anh đẹp trai.”
Doãn Thiên cười ha hả, thầm nghĩ đm mắt mũi mồm còn chẳng phân biệt được thì đẹp trai thế quái nào?
Bôi màu lên mặt, chắc chắn Ninh Thành là thua thiệt nhất.
Lúc chưa bôi, cậu là đệ nhất mỹ nhân của trại huấn luyện không thể tranh cãi, bôi xong, 46 người giống nhau như đúc, ai cũng xấu như Avatar.
Doãn Thiên vừa vui sướng, vừa hơi khó chịu.
Vui sướng vì Ninh Thành đã không còn ưu thế “Mặt đẹp”.
Khó chịu vì mình không thể si mê cái mặt cậu ta nữa rồi.
Chung quy thì người bình thường chẳng ai chào cờ vì cái mặt Avatar được.
Tất nhiên xưa kia Doãn Thiên cũng chưa từng chào cờ vì nhìn mặt Ninh Thành.
Tại thời điểm này, cậu vẫn chỉ là một chú cẩu háo sắc đơn thuần, thuộc dạng ngắm cho đỡ nghiện là xong thôi.
Ngồi trực thăng khá xóc, Doãn Thiên cầm bút màu chọt vài cái lên mặt Ninh Thành, Ninh Thành sốt ruột quát, “Cậu có vẽ được không?”
Cậu bèn dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, viết hai chữ “Rùa” và “Cạn” lên khuôn mặt “Mẻ” của Ninh Thành.
Thuốc màu tạm thời không được rửa, cho nên Ninh Thành soi gương xong thì dữ tợn vả bốp một cái sau ót cậu.
Cậu cười ha hả, cảm giác cú vả này cũng đáng.
Có điều cậu quên mất, mặt cậu cũng phải cho Ninh Thành chà đạp.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cảm thấy lúc cầm bút màu, khóe miệng Ninh Thành cong lên thành một nụ cười nham hiểm.
Nụ cười Avatar…
Muốn phản kháng, Lương Chính lại quát, “Doãn Thiên làm gì đó? Ngồi im mà vẽ cho nhanh!”
Cậu oan ức quá, lại cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Quả nhiên, trong quá trình vẽ, Ninh Thành vẫn cười bí hiểm như nàng Monalisa, trực giác mách bảo Doãn Thiên rằng bút màu đang vẽ hình thù xấu hổ lên mặt mình, nhưng vẫn không tin Ninh Thành dám trả đũa cậu như vậy.
Cơ mà, nào có chuyện gì Ninh binh vương không dám.
Vẽ xong, Ninh Thành giơ gương lên, cười tít cả mắt.
Doãn Thiên tuyệt vọng nhìn, đen đen xanh xanh lẫn lộn trên mặt cậu là một cái… Trym, siêu bự.
Hết chương 14.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...