Hoắc Cảnh Trừng từng hỏi cô tại sao lại muốn đặt tên là Eleven, Thạch Gia Y nói bởi vì cô tên là mười cộng một(3), mười cộng một chẳng phải bằng mười một sao? Cũng không biết buồn cười ở chỗ nào, tóm lại, hôm đó anh cười đến không dừng nổi.
(3)Gia Y [伽伊] đồng âm với mười [十] và một [一].
“11 ư? Cậu ấy nói là bạn gái của cậu ấy, chúng tôi đoán cậu ấy có 11 cô bạn gái cũ.
” Có người trả lời thay anh.
“Thế sau khi có bạn gái thì lại phải đổi thành mười hai à?” Không biết là ai nói tiếp một câu.
“Thì lại thêm một ở phía sau thôi, có thì lại thêm, cứ liên tục thêm một, thêm một, thêm một…” Hà Man Tư nói xong, mọi người đều cười.
“Gia Y, Thạch Gia Y…” Hoắc Cảnh Trừng thấp giọng gọi tên cô, vẻ mặt anh phức tạp khó nhận ra, Thạch Gia Y hít sâu một hơi, anh nắm ngược lại tay cô, vùi mặt vào lòng bàn tay cô: “Đến Hong Kong tìm anh à?”
Có người đùa giỡn, có người khó hiểu, có người hỏi anh lẽ nào quen nhau, cô gái này là ai?
Anh cũng không nhìn họ, thấp giọng dùng tiếng Quảng nói: “Cô gái nhỏ này là bảo bối tâm can của tôi.
”
Thạch Gia Y nhớ đến một buổi chiều nghỉ hè, trong áp lực bài vở nặng nề của cấp ba, mẹ Thạch hiếm khi đồng ý cho cô xem phim nửa ngày, 《Lộc Đỉnh Ký》của Trần Tiểu Xuân cô xem trăm lần không chán, cô nói Vi Tiểu Bảo là nhân vật cô yêu thích nhất mà Kim Dung viết, Hoắc Cảnh Trừng nói anh tưởng là Dương Quá.
Vi Tiểu Bảo nói nha đầu Song Nhi này là bảo bối tâm can của anh ta, chỉ vì một câu nói này, anh ta đã vượt qua Dương Quá, trở thành số một trong lòng cô.
Hóa ra những gì cô từng nói, anh đều nhớ.
Có thể anh không biết, cô đã xem TVB hơn mười năm, tất cả phim tiếng Quảng, cô đều nghe hiểu.
“Thì ra cô chính là cô gái nhỏ ở Bắc Kinh kia.
” Hà Man Tư tò mò nhìn cô: “Ginath đã tìm cô rất nhiều năm.
”
Hà Man Tư tóm tắt lại những năm qua của Hoắc Cảnh Trừng bằng một câu ngắn gọn.
Thực ra, anh khổ cực hơn người khác nghĩ nhiều.
Mùa hè năm đó, anh mất cha, mất đi Thạch Gia Y, gần như sụp đổ.
******
Cha Thạch phát hiện đối tác của mình và người bên Hong Kong ngày càng to gan nên đã sớm rút thân không qua lại với họ nữa, lại thêm mối quan hệ gia đình phức tạp của nhà họ Hoắc, cha Thạch mẹ Thạch sau khi bàn bạc với nhau liền dứt khoát mua nhà và rời khỏi ngõ, đổi số điện thoại, đổi nguyện vọng của con gái.
Trùng hợp là khoảng thời gian ấy Hoắc Cảnh Trừng bị đưa ra nước ngoài không thể trở về, hai đứa trẻ cứ như vậy bị người tạo trời định mà cắt đứt.
Lúc nghe nói nhà họ Hoắc và nhà họ Hà liên hôn, cha Thạch không rõ có phải là Hoắc Cảnh Trừng hay không, nhưng ông vẫn nghe theo lời mẹ Thạch, nói với Thạch Gia Y như thế.
“Em đã đi đâu vậy? Thạch Gia Y, em đã đi đâu? Sao thành phố Bắc Kinh lại lớn đến thế?” Trong quán bar mờ mờ, ánh đèn chớp tắt, tiếng nhạc chuyển từ nhẹ nhàng sang đinh tai nhức óc.
Thạch Gia Y đưa tay lau đi một giọt nước mắt, kề sát bên tai anh, nhẹ nhàng nói: “Thật may là Hong Kong rất nhỏ.
”
Thoáng cái đã tìm thấy anh.
Năm đó, người lấy Hà Man Tư là anh trai cùng cha khác mẹ của anh, Hoắc Cảnh Hào.
Còn anh đã trở thành cố vấn pháp lý chính trong đoàn đội luật sư của Hoắc Thị.
Hà Man Tư cảm thấy khó hiểu về việc anh cách ngày lại bay đến Bắc Kinh, anh nói, vào độ tuổi không có năng lực nhất, anh đã gặp được người mình muốn chăm sóc cả đời, nhưng vào lúc có thể cho cô tất cả, anh lại để mất cô.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Trừng đã trở thành luật sư, nhưng Thạch Gia Y lại không tráng thành bánh kếp cũng chẳng bán được đậu phụ, có điều cô vẫn còn một nguyện vọng đang chờ hoàn thành, cô từng nói với mẹ Thạch ép mình đi xem mắt rằng, cô muốn kết hôn với một người Hong Kong cao 1m84, đẹp trai, hơn cô bốn tuổi, ít nói, họ Hoắc.
— HOÀN —.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...