Hàn Kình vừa dứt lời, Thư Ngọc suýt nữa lấy chén trà trong tay đập vào đầu anh ta.
Trong gian phòng có tổng cộng bốn người đàn ông, bốn vị mỹ nhân chọn
thế nào đi chăng nữa, vị lịch sự bại hoại nhà cô muốn trốn cũng không
thoát.
Hàn Kình thản nhiên liếc nhìn Thư Ngọc ở bên cạnh đang nổi trận lôi
đình, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Bốn vị mỹ nhân, mau chọn đi.”
Cừ Nguyệt nhướn mày, nghiêng đầu suy nghĩ rồi đi tới trước mặt Hàn
Kình: “Hàn tiên sinh, Cừ Nguyệt theo ngài nhé.” Ngữ khí tràn đầy sự kiêu kỳ.
Hàn Kình nhấp một ngụm rượu, sắc mặt mờ ám: “Tôi thích cô nương ngay thẳng.”
Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt thoáng trao đổi ánh mắt, cuối cùng nắm tay nhau đi về phía Cô Mang.
Trong năm người đang ngồi, nếu bàn về ngoại hình, Cô Mang và Hàn Kình là xuất sắc nhất, thế nhưng Hàn Kình tà khí quá nặng, khí chất lạnh
lùng trầm ổn của Cô Mang đương nhiên được mỹ nhân ưu ái hơn.
“Cô tiên sinh, Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt nghe theo lời ngài.” Hai mỹ
nhân cùng nhún người hành lễ, quả nhiên yêu kiều duyên dáng muôn phần.
Hạ Tử Trì không nhịn được thấp giọng kêu than: “Cô Mang thật có phúc
mà, một mình hưởng thụ hai mỹ nhân. Sao không có người chọn tôi chứ?”
Thư Ngọc ném ánh mắt lưỡi dao về phía anh ta.
Hạ Tử Huân bóp trán: “Chú không nói chuyện thì cũng không có ai coi chú là câm điếc đâu.”
Đau đầu nhất phải kể đến Cô Mang. Bình tĩnh mà xem xét, chiêu này của Hàn Kình mặc dù tổn hại, nhưng quả thật là kế hay có thể thăm dò nội
tình từ bốn cô gái này. Anh đương nhiên không phải thật sự muốn mỹ nhân
làm ấm giường, anh có rất nhiều thủ đoạn khiến đối phương bỏ xuống phòng tuyến mà khai ra sự thật. Nhưng mà, khụ, giờ phút này người trong trái
tim anh đã phát cáu không thèm nhìn anh một cái, điều này khiến anh
không có tâm tình làm việc chính.
Thật lâu sau, anh day day huyệt thái dương, nói: “Hai vị cô nương không ngại Cô mỗ gọi thêm một người nữa chứ?”
Lời vừa thốt ra, Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt cùng sửng sốt, sau đó sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Hàn Kình cao giọng cười to: “Hóa ra Cô tiên sinh cũng là một người chủ biết đùa, thất kính thất kính.”
Thủy Nguyệt đỏ mặt nói: “Chỉ cần tiên sinh vui vẻ là được rồi, Thủy Nguyệt và Phù Nguyệt nhất định tận tâm hầu hạ.”
Cô Mang không đáp lại, anh đang muốn vẫy tay gọi Thư Ngọc, thì đã
thấy Vân Nguyệt đi tới trước mặt Thư Ngọc nói: “Ngọc công tử là người
tao nhã, đương nhiên sẽ không làm Vân Nguyệt khó xử, Vân Nguyệt theo
ngài nhé.”
Thư Ngọc sửng sốt, chén trà đưa tới bên miệng hơi dừng lại. Vân
Nguyệt rất có mắt nhìn, thấy được trong năm người Thư Ngọc là dễ gần
nhất. Một câu vì thân phận sắp lấy chồng của mình mà giành được kết quả
tốt nhất.
Nhưng kết quả này e rằng sẽ thất bại.
Thư Ngọc thở dài một hơi: “Vân Nguyệt cô nương, Ngọc chỉ là tôi tớ,
mặc dù các chủ nhân tư tưởng tiến bộ, nhưng Ngọc tuyệt đối không dám
trèo lên ngang hàng.” Bỗng nhiên con ngươi chuyển động, “Hạ đại công tử
tài hoa và phẩm chất đều ở trên Ngọc, Vân Nguyệt cô nương theo ngài ấy
còn tốt hơn là đi theo Ngọc.”
Hạ Tử Huân nhất thời không để ý nên bị sặc rượu.
Hạ Tử Trì căm giận nhìn chằm chằm Thư Ngọc, ánh mắt đầy vẻ lên án: vì sao không phải tôi? Vì sao không phải tôi?
Cô Mang cúi đầu mỉm cười, chợt thay đổi chủ ý: “Cô mỗ mời Hạ nhị công tử đi cùng, không biết ý của Hạ nhị công tử thế nào?”
Hạ Tử Trì ngẩn ngơ, lập tức cảm động gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm, không thể nào tốt hơn.”
Bốn vị mỹ nhân đều có chủ hầu hạ, sau đó đưa chủ nhân vào phòng trong.
Khi đi qua bên người Thư Ngọc, Cô Mang dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Đừng chạy loạn, ở đây chờ anh.”
Một câu, năm phần nghiêm túc, ba phần nuông chiều, hai phần bất đắc dĩ.
Thư Ngọc hừ nhẹ một tiếng, không hề đáp lại.
Không lâu sau, bên trong Trích Tinh Các chỉ còn lại một mình Thư Ngọc.
Nếu cô có thể ngoan ngoãn nghe lời Cô Mang ở lại bên trong Trích Tinh Các thì cô không phải là Đàm Thư Ngọc.
Ra khỏi Trích Tinh Các, Thư Ngọc từ cầu thang đi xuống, khi đến lầu ba, cô liền dừng lại.
Phương Kiển từng mời cô nghe hát, lúc này cô không biết Phương Kiển ở tại gian phòng nào.
Thư Ngọc lắc đầu bật cười, thật ra cô biết hứa hẹn ngày đó tất nhiên
không thực hiện được. Phương Kiển là đào hát hạ đẳng, khi nào tiếp khách hay tiếp người nào đều không thể tự chủ, làm sao có biện pháp hát cho
một mình cô nghe.
Bản thân Thư Ngọc thích làm theo ý mình, nhưng cô cũng không thể vứt
bỏ cách cư xử. Thân phận người đã có chồng thường xuyên ra vào Nguyệt
Minh Lâu.
Không phải không tiếc nuối.
Suy nghĩ thúc đẩy, Thư Ngọc đi vào hành lang lầu ba.
Trên hành lang có một gian phòng đóng chặt cửa, thỉnh thoảng có tiếng hát vang lên. Thánh thót véo von, lã lướt tiêu điều.
Đi lên một chút rồi dừng lại trước gian phòng, Thư Ngọc vừa ngắm bức tranh treo trên tường vừa sắp xếp lại ý nghĩ.
Đột nhiên cửa phòng không báo trước mà từ trong mở ra, bên trong xuất hiện một đào hát mặc trang phục màu đỏ.
Cô gái kia đang bưng một cái khay, trên đó là một bầu rượu và hai cái ly.
Thư Ngọc liếc nhìn một cái là nhận ra bầu rượu làm bằng ngọc lưu ly
là vật không tầm thường. Bầu rượu thế này thì rượu bên trong có bao
nhiêu quý báu?
Loại rượu có tiếng tăm lại xuất hiện tại nơi thấp hèn của Nguyệt Minh Lâu.
Thư Ngọc nhướn mày, di chuyển bước chân, nhìn như vô tình chặn đường cô đào hát kia.
Cô gái kia bị chắn đường, không khỏi nhíu mày lại. Ngẩng đầu lên nhìn Thư Ngọc, trong mắt không che giấu sự mất kiên nhẫn.
Cô đào hát này thật to gan.
Thú vị.
Ai ngờ khi cô gái kia trông thấy khuôn mặt của Thư Ngọc, trong nháy
mắt sắc mặt cô ta trắng bệch. Bàn tay bưng khay không kiềm chế được mà
run lên.
Thư Ngọc hơi kinh ngạc, đi một bước đến về phía cô gái kia.
Cô ta lúc này mới như từ trong mộng tỉnh dậy, mặt tái mét lùi về sau một bước nhỏ.
Thư Ngọc nhếch miệng, vươn tay giữ cằm của cô ta: “Cô sợ tôi?”
Cô gái kia sợ tới mức không dám trả lời: “Không không…tiên sinh…tôi…”
Thư Ngọc khẽ cười, màu mắt càng thâm: “Xem ra, cô không chỉ sợ tôi,
còn là rất sợ nữa. Tôi và cô chẳng qua lần đầu gặp mặt, vì sao cô sợ tôi như thế? Hay là…thật ra chúng ta đã từng gặp nhau?”
Ánh mắt cô gái kia mơ hồ, sau một lúc lâu ra vẻ trấn định nói: “Tiên
sinh nói đùa. Ngài là khách mời thượng đẳng, sao có thể gặp được đào hát hạ đẳng.”
Ý cười bên khóe môi Thư Ngọc càng sâu: “Ồ? Tôi chưa từng gặp cô, sao cô lại biết tôi là khách mời thượng đẳng?”
Cô ta nghẹn lời, lại càng run hơn.
“Người khách trong gian phòng này là ai?” Thư Ngọc nhìn chằm chằm cô gái kia.
Cô ta cụp mắt xuống: “Không biết…”
Thư Ngọc không chất vấn nữa, thình lình đá văng cửa phòng.
Bên trong gian phòng mở rộng, trước mắt là một màu đỏ sẫm. Vách tường khắc hoa đỏ thẫm, bàn gỗ đỏ thẫm. Tấm màn đỏ tươi bay phấp phới từ
ngoài cửa vào trong.
Bình phong thật lớn dựng tại phía Nam của gian phòng, trên đó đầy ắp hoa đào nở rộ.
Trong căn phòng đỏ tươi, một đôi nam nữ đang triền miên sau tấm màn
che. Cô gái bị đặt dưới thân ánh mắt mê ly, ngỡ ngàng xoay đầu nhìn thấy Thư Ngọc xâm nhập vào phòng.
Khuôn mặt vốn như hoa sen lạnh lùng trên đỉnh núi tuyết, giờ phút này lại đầy tình triều, sắc mặt ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thư Ngọc, ánh mắt cô ta hơi ngạc nhiên,
nhưng cũng nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn người đàn ông ở trên cô ta,
không giấu được ánh mắt si mê.
“Hắn là người chồng mà cô sắp gả ư?” Thư Ngọc bỗng nhiên mở miệng.
Vân Nguyệt rõ ràng nên ở cùng Hạ Tử Huân, lúc này lại ở trong gian
phòng lầu ba mây mưa cùng với người khác, là thế nào đây? Vân Nguyệt bề
ngoài lạnh lùng hóa ra bên trong có dáng vẻ thế này?
Trong cổ họng có muôn vàn lời muốn hỏi, ai ngờ cô lại thốt ra câu này.
Vân Nguyệt nằm dưới lắc đầu: “Không phải.” Ngữ khí tiêu điều, biếng nhác mà quyến rũ.
Người đàn ông trên người Vân Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, lấy áo khoác màu đỏ bao bọc toàn thân. Hắn xoay người nhìn về
phía Thư Ngọc.
Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, Thư Ngọc không khỏi
ngẩn ra. Hắn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ
lộ ra chiếc cằm nhọn và đôi môi hơi mỏng. Hình dáng của cằm và môi đều
là đường nét bạc tình.
Cũng không khó đoán ra phía sau nửa khuôn mặt còn lại sẽ tuấn tú phong lưu cỡ nào.
Người đàn ông kia hơi nhếch môi nhìn Thư Ngọc, khớp xương nơi bàn tay rõ ràng, vươn tay ra ngoài áo khoác chỉ về phía cửa.
Âm thầm ra lệnh đuổi khách.
Mặc cho Thư Ngọc da mặt dày tới đâu, cô cũng không dám ở lại nữa.
“Thất lễ rồi.” Cô hơi cụp mắt xuống, lỗ tai ửng đỏ. Khi ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa lại.
Ngẩng đầu nhìn lại hành lang, cô đào hát trước đó chẳng biết đã đi đâu.
Thư Ngọc dựa lên vách tường, ép mình tỉnh táo lại.
Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng phân tích, một đường thẳng như ẩn như
hiện nhưng không thể nắm bắt rõ ràng. Cô thở dài một hơi, đè thấp vành
nón, chuẩn bị lên lầu tìm Hạ Tử Huân trước.
Vào đúng lúc này, cách hai gian phòng có tiếng động vang lên. Thư Ngọc theo bản năng ngước mắt nhìn qua.
Cô nghe rắc một tiếng, cánh cửa của căn phòng kia mở ra.
Bên trong cánh cửa ló ra một cái đầu. Hoa sen mới nở, tuyệt sách
khuynh thành. Người kia nghi hoặc nhìn về phía Thư Ngọc, sau một lúc
lâu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Là Phương Kiển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...