Thẩm Trường Ninh hôm nay không đến công ty, hắn cảm thấy mình cần tìm một người giúp phân tích rõ ràng suy nghĩ của bản thân, đầu óc hắn bây giờ lộn tùng phèo rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mình Lý Thịnh Nam là thích hợp nhất.
Lý Thịnh Nam vừa nhìn thấy hắn đã xỉa xói: “Có chuyện gì không nói qua điện thoại được, ấp a ấp úng, có bệnh hả?”
Thẩm Trường Ninh hiếm khi không cãi lại cô, ngập ngừng một hồi lâu cũng không nói ra được chữ gì.
Lý Thịnh Nam hết nói nổi, “Cậu làm sao vậy? Không nói thì tôi đi đây, dạo này tôi bận lắm.”
Thẩm Trường Ninh lúc này mới mở miệng, “Nếu, tôi nói là nếu, cô đột nhiên phát hiện một người bạn của mình, là đồng tính, yêu thầm cô từ rất lâu rồi, thì cô sẽ phản ứng thế nào?”
Lý Thịnh Nam ngẩn người, phản xạ có điều kiện hỏi, “Trương Hoàn nói với cậu rồi à?”
Cái gì? Thẩm Trường Ninh trợn tròn mắt, Lý Thịnh Nam giờ mới biết mình lỡ lời.
Thẩm Trường Ninh ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi, “Cô làm sao mà biết?”
“À, tôi… tôi không biết… chỉ là đoán.”
Trên mặt Thẩm Trường Ninh viết đầy hai chữ ‘không tin’, Lý Thịnh Nam thầm nghĩ, thôi thì hắn đã biết rồi, nói ra cũng không xem là không giữ lời hứa với Trương Hoàn.
“Lần trước 5 triệu tôi cho cậu mượn, trong đó có 1,5 triệu của Trương Hoàn, tôi nói thật với cậu, nhiều năm làm bạn cậu cũng hiểu tính tôi, cậu không chủ động mở lời mượn, tôi cũng sẽ không chủ động đề nghị cho cậu vay tiền, là Trương Hoàn tìm đến nhờ tôi lấy danh nghĩa mình cho cậu mượn 1,5 triệu kia, 3,5 triệu còn lại là tôi sợ cậu không đủ nên bổ sung vào.”
Vậy thì đúng rồi, lúc nhận được 5 triệu kia Thẩm Trường Ninh còn cảm thấy không giống với tác phong của Lý Thịnh Nam, không phải nói cô keo kiệt, ngược lại trong chuyện tiền nong cô cực kỳ hào phóng, chẳng qua, cô không phải là kiểu người sẽ chủ động đi giúp người khác, chẳng qua cô cảm thấy mình không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân, không biết lòng tốt của mình có khi nào sẽ đâm bị thương lòng tự trọng của người khác hay không, hồi còn trẻ ăn mệt một lần, từ đó về sau cô không bao giờ chủ động nữa.
Hai ngày nay Thẩm Trường Ninh liên tục bị đánh trọng thương, hắn có chút khó tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu đó là Trương Hoàn thì thật sự đều hợp tình hợp lý.
Có một người, ở nơi hắn không nhìn thấy, làm rất nhiều điều vì hắn, hơn nữa hoàn toàn không cần hồi báo, hắn có tài đức gì mà được như vậy chứ?
Thẩm Trường Ninh vừa muốn khóc cũng vừa muốn cười, trái tim mềm nhũn hóa thành nước.
Bình tĩnh một hồi lâu hắn mới hỏi: “Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Chuyện này thì Lý Thịnh Nam thật sự không biết, cô lắc đầu.
Dù sao hai người cũng đã nói rồi, Thẩm Trường Ninh không định giấu diếm nữa, hỏi thẳng: “Tôi bây giờ không làm rõ được cảm xúc của mình với cậu ấy, không biết có phải thích hay không, hay chỉ là cảm động, không nhìn thấy cậu ấy thì sẽ buồn bực khó chịu, mà thấy cậu ấy thì lại không biết nên làm gì.”
Lý Thịnh Nam nghĩ một chốc, hỏi: “Nếu người yêu thầm cậu là Trương Vượng thì sao?”
Thẩm Trường Ninh nghĩ đến dáng vẻ cao lớn thô kệch của Trương Vượng, mặt nhăn như khỉ.
Trương Vượng có lẽ hơi xấu, Lý Thịnh Nam đổi sang người khác, hỏi: “Vậy Trần Bội Phong thì sao?”
Trần Bội Phong chính là soái ca mà bọn họ công nhận, nhưng vẻ mặt Thẩm Trường Ninh vẫn không thể chấp nhận được, dáng vẻ như sắp nôn, được rồi, không liên quan đến giá trị nhan sắc.
Lý Thịnh Nam có chút tò mò, “Vậy sao Trương Hoàn thì lại được?”
Thẩm Trường Ninh mặt mày ủ chau, nếu mà biết thì hắn ngồi đây làm gì, “Tôi hình như từ đầu đã có ấn tượng rất tốt về Trương Hoàn, hiểu chuyện, thiện lương, chính trực, thích sạch sẽ, nói chung là càng nhìn càng thấy thích, nếu không trước kia cũng không để cậu ấy đến ở chung nhà với tôi.”
Lý Thịnh Nam kiến nghị: “Hay cậu cứ thử với cậu ấy xem sao, thử một cái chẳng phải sẽ biết được hay sao?”
Mặt Thẩm Trường Ninh càng nhăn.
“Nhưng tôi chỉ sợ thử xong rồi lại phát hiện mình vẫn không tiếp thu được, như vậy sẽ tổn thương rất lớn tới cậu ấy.”
Lý Thịnh Nam cảm thấy Thẩm Trường Ninh nói cũng đúng, nhưng cô không quá tán đồng, “Có người kết hôn rồi vẫn ly hôn đó thôi, cũng có thể sau khi thử quen nhau, Trương Hoàn phát hiện cậu không tốt như cậu ấy nghĩ, sau đó đá cậu, cái gì cũng có thể xảy ra, không thể vì ăn cơm có thể sẽ bị nghẹn chết mà từ đó không dám ăn nữa.”
Hừ, Thẩm Trường Ninh nghe lời này sao mà muốn đánh người ghê.
“Như thế cũng tốt hơn qua mấy năm sau cậu lại hối hận, hối hận hai người bỏ lỡ nhau.”
Thẩm Trường Ninh đột nhiên bày ra dáng vẻ ngại ngùng, “Còn có một chuyện nữa, tôi chưa từng quen con trai, tôi sợ mình không hạ miệng được.”
Từ khi Lý Thịnh Nam quen biết Thẩm Trường Ninh chưa lần nào nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng này của hắn, trong lòng nghẹn cười muốn hộc máu, “Không sao, Trương Hoàn hạ miệng với cậu được là được.”
Gân xanh trên thái dương hắn nảy mấy cái, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng, “Tôi phải cần… Hẳn nên, cái đó, ở phía trên đi.”
“Phụt.”, Lý Thịnh Nam phun hết cà phê trong miệng ra, cười không ngừng được, đã nghĩ đến vấn đề cao thâm này rồi vậy mà còn ngồi ở đằng kia rối rắm cái gì.
Thẩm Trường Ninh đúng kiểu trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nhưng đột nhiên trong nháy mắt lại nghĩ thông, nếu không bỏ được vậy thì đón nhận đi, cũng không thể cứ ngồi mãi chỗ này mà băn khoăn lo lắng được.
Quyết định này vừa đưa ra, lòng hắn bỗng trở nên nhẹ nhõm như đặt xuống trăm cân, còn sáng hơn ánh mặt trời ngoài kia.
Lý Thịnh Nam nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng cùng chút đắc ý của hắn, thấy thế nào cũng đáng ghét, nói: “Tôi cảm thấy, về chuyện tình yêu, có hai câu nói cực kỳ đúng.”
“Hai câu nào?”
“Một câu là ‘Mỗi một củ cải đều có một cái hố’.”
Thẩm Trường Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, gật đầu.
“Câu thứ hai là ‘Cải trắng tốt đều bị heo ủi."”
Thẩm Trường Ninh đương nhiên không nghĩ mình là cải trắng tốt trong miệng cô, hắn phản bác: “Cô là đang ghen tị, ghen tị không có ai thích cô lâu như vậy, ghen tị không có ai đối xử tốt với cô như thế.”
Dáng vẻ khoe mẽ kia khiến Lý Thịnh Nam tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không chờ cô đáp trả Thẩm Trường Ninh đã chạy, để lại mình cô ngồi đó tức giận chửi đổng lên: “Tiên sư cái tên Thẩm Trường Ninh, cậu chờ đó cho bà!”
Sau khi hạ quyết tâm Thẩm Trường Ninh không còn vội vàng nóng nảy nữa, còn bình tĩnh hơn cả trước đây, hắn về nhà nằm trên sô pha chậm rãi tưởng tượng về chuyện sau này, hai người đàn ông ở bên nhau phải chịu rất nhiều khó khăn, hắn cần phải nỗ lực kiếm tiền hơn trước.
Trước tiên thu xếp xong bên ba mẹ, nhà cũng nên đổi, chuyển sang một nơi gần chỗ làm việc của Trương Hoàn hơn.
Tốt nhất là nên đổi cho Trương Hoàn một cái xe.
Chỉ cần nghĩ tới Trương Hoàn hắn lại không kìm được muốn cười, cảm xúc này suốt hơn 30 năm trước đây hắn chưa từng được trải nghiệm, trong lòng đột nhiên như có một dòng sông, mặt sông phẳng lặng, nhưng chỉ có hắn biết phía dưới chính là từng đợt sóng cuồn cuộn.
Có lẽ trên đời này có một kiểu người như vậy, tình yêu của bọn họ chỉ vì một người mà sinh ra.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Trường Ninh đặt vé máy bay về quê, hắn biết cha mẹ mình sẽ không chấp nhận, đều là những người tri thức cổ hủ, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của ba mình.
Bởi vì biết như vậy nên hắn mới quyết định sẽ ngả bài với hai người, kiểu mưa dầm thấm lâu không phù hợp với ba hắn, mà chỉ có thể ra chiêu trước, ‘đánh’ cho ông trở tay không kịp, sau đó chậm rãi đè ép ông.
Suy nghĩ xong đối sách để ‘công lược’ ba mẹ mình, cuối cùng hắn lại dừng ở trên 1,5 triệu kia, 1,5 triệu không phải con số nhỏ, người bình thường chắc chắn không thể có nhiều tiền mặt như vậy trong tay được, chỉ có thể là nhà ở, xe, từ từ, nhà ở.
Trương Hoàn hình như có nói qua trước đây ba mẹ ly hôn có để lại cho em ấy một căn nhà, nhưng mà không đúng, hồi tết em ấy còn về nhà ăn tết mà.
Thẩm Trường Ninh nghĩ nát óc cũng không ra, lại bắt đầu lo lắng Trương Hoàn cho mình mượn nhiều tiền như vậy, trong tay không có tiền phải làm sao giờ, nếu lỡ sinh bệnh thì phải làm sao, hắn tưởng tượng cảnh Trương Hoàn nằm trên giường bệnh, bởi vì không có tiền mà bác sĩ không chịu điều trị cho, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Xuống máy bay ngồi trên xe taxi, cách nhà càng lúc càng gần, Thẩm Trường Ninh phát hiện tay mình cũng dần trở nên run rẩy, giống như trở lại hồi tiểu học, cầm theo bài thi bị điểm thấp về nhà.
Hắn từ trước tới nay luôn là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, chưa từng làm trái ý bọn họ.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Chiến tranh chính thức bùng nổ sau bữa cơm, Thẩm Trường Ninh nhìn cha mẹ mình ăn xong, quyết định ném bom: “Ba, mẹ, con thích một người đàn ông, con muốn ở bên em ấy.”
Thời gian giống như ngưng đọng, không biết qua bao lâu, ba hắn đứng lên chỉ vào hắn, bàn tay phát run, “Mày, mày nói lại một lần nữa xem.”
“Con thích một người đàn ông, con muốn ở bên em ấy.”
Thẩm Trường Ninh nhìn ba mình tức giận run rẩy, không nói nên lời, mẹ Thẩm từ lúc bắt đầu đã khóc, “Đoàn Đoàn, con không phải trước giờ đều quen con gái sao, Đoàn Đoàn, con đừng dọa mẹ.”
Hốc mắt Thẩm Trường Ninh cũng đỏ, cắn răng trả lời, “Mẹ, con xin lỗi.”
Ba hắn vừa nghe thấy những lời này càng tức giận hơn, cầm chén ném xuống đất, “Thằng khốn nạn, mày quỳ xuống cho tao.”
Thẩm Trường Ninh không chút do dự mà quỳ gối xuống đất, mạnh đến mức nghe được cả tiếng đầu gối đập xuống sàn nhà.
Ba hắn hệt như sư tử bạo nộ, vọt vào phòng bếp cầm chổi, đánh tới tấp lên người hắn, vừa đánh vừa mắng, “Mày có phải nghĩ lớn rồi nên tao không quản được mày nữa không!”
Cho dù ba hắn dùng hết sức, nhưng cây chổi đánh vào người cũng chẳng thấy đau, người ba cường tráng trong trí nhớ của hắn đã từ lúc nào chậm rãi biến thành một ông lão, nỗi áy náy trong hắn cuồn cuộn dời sông lấp bể, lại chỉ cắn răng không lên tiếng.
Cuối cùng mẹ Thẩm không nhịn được mà kêu lên một câu: “Thẩm Trì, ông đánh chết con trai tôi tôi liều mạng với ông.”
Thẩm Trường Ninh nhìn ba hắn nháy mắt giống như quả bóng xì hơi, lùi về sau mấy bước ngã ngồi trên ghế sô pha, không biết qua bao lâu, ông bình tĩnh mở miệng, “Mày đi đi, sau này đừng quay về nữa, đỡ phải mất mặt.”
Mẹ Thẩm đỡ Thẩm Trường Ninh đứng dậy, vừa khóc vừa nói: “Đoàn Đoàn, thôi con cứ về trước đi.”
Thẩm Trường Ninh lau nước mắt trên mặt mẹ, cục diện bây giờ đã tốt hơn nhiều so với hắn tưởng, mẹ Thẩm tiễn hắn ra cửa vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đoàn Đoàn, thật sự không thay đổi được sao? Trước kia con vẫn quen con gái, tại sao, tại sao đột nhiên lại thích con trai.”
Thẩm Trường Ninh ôm lấy mẹ mình, giọng nói khô khốc, “Mẹ, con cũng không biết, nhưng con thật sự rất muốn ở bên em ấy, mẹ, con xin lỗi, lần sau con lại về thăm mẹ.” nói xong hắn đi thẳng xuống lầu, không dám quay đầu nhìn lại.
Mẹ Thẩm đứng trước cửa rất lâu, bà đã dự cảm con trai mình càng lúc càng cách xa, hồi năm thứ ba đại học Thẩm Trường Ninh quen một cô gái, tốt nghiệp xong thì dẫn cô gái ấy về ra nhà, ba hắn nói cô gái kia quá nhiều tâm tư, không đồng ý, không bao lâu sau, Thẩm Trường Ninh đã chia tay.
Bà vui mừng vì con trai biết nghe lời, nhưng lại mơ hồ lo lắng, con trai của bạn bè bị gia đình ngăn cấm thì làm loạn lên, thanh niên hơn hai mươi tuổi đều trong thời kỳ yêu đến chết đi sống lại, sao có thể chỉ vì gia trưởng phản đối mà không một lời phản kháng đã chia tay?
Thẩm Trường Ninh biết mình đột ngột ngả bài với ba mẹ như vậy là sai.
Có lẽ theo cách làm của đại đa số mọi người, hắn nên an ổn với Trương Hoàn trước đã, lại xem tình huống có cần phải come out không, nếu hai người không thành đôi, vậy thì sẽ trở lại con đường ban đầu, ba mẹ sẽ không biết gì hết, cũng coi như đó chỉ là chút nhạc đêm trong cuộc đời, ngoại trừ một gợn sóng ban đầu, một hồi ức cuối đời, còn lại sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng Thẩm Trường Ninh không nghĩ vậy, hắn chỉ biết nếu không thẳng thắn với ba mẹ trước, hắn sẽ không có đủ tư cách để đi tìm Trương Hoàn.
Tiền Chung Thư với Trương Ái Linh đều từng nhắc tới, đại ý là nam nữ lớn tuổi yêu đương giống như nhà cũ bị cháy, một khi bắt lửa thì khó mà dập tắt, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, tình yêu mãnh liệt nhất đều là thời niên thiếu, tình ý kia chỉ cần một chút mưa nắng sẽ lập tức nảy mầm, sau đó hệt như lửa cháy lan đồng cỏ, ngây ngô gan dạ hệt như nghé con mới sinh, dù bị đốt thành tro cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng Thẩm Trường Ninh lại chưa từng trải qua cảm xúc đó, hồi cấp ba giáo viên phụ huynh đều ân cần dạy bảo không được yêu sớm, nhìn bạn bè xung quanh yêu đến chết đi sống lại, hắn cảm thấy đầu óc bọn họ có phải có tật hay không, lên đại học ba mẹ hắn nói có thể có bạn gái rồi, nhưng hắn lại vẫn chưa có cảm giác, có cô gái thổ lộ với hắn, hắn cảm thấy mình nên có bạn gái rồi, vậy nên chấp nhận lời tỏ tình đó, sau đó nắm tay, ôm, hôn môi, lên giường, tuần tự theo từng bước, sinh nhật, lễ tình nhân, ngày kỉ niệm, hắn không quên cái nào, cũng nhớ mỗi ngày chúc ngủ ngon, anh yêu em, nhưng kết cục người nào cũng nói, Thẩm Trường Ninh anh căn bản không yêu tôi.
Hắn hoàn toàn không hiểu kết luận này từ đâu mà có?
Vậy nên có một khoảng thời gian dài hắn cảm thấy yêu đương thật sự rất phiền phức, đầu vào với đầu ra hoàn toàn không cân xứng, nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm giác, hình như những người đó nói đúng, nếu cảm giác hiện tại của hắn với Thẩm Trường Ninh chính là thích, vậy thì những câu anh yêu em trước kia chỉ là tiện mồm mà tôi, có lẽ thật sự không phải là yêu.
Cuối cùng, ngay lúc Thẩm Trường Ninh bước sang tuổi 30, hắn đã nếm trải cái gọi là hành động mù quáng nhân danh tình yêu, nhưng rốt cuộc đó chỉ là xung động nhất thời hay sẽ là quyết định mà nhiều năm sau hắn lấy làm tự hào, hiện tại đều không có một ai biết được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...